Chương 2: Sao cậu lại khác biệt như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ê! Nghĩa!...- Nó quát vào lỗ tay của tôi như sấm, phá tan cái khoảnh khắc tuyệt nhất ngày của tôi - Mày nhìn cái gì vậy? - Trung nhìn tôi chằm chằm - À ừ... - Tôi nói lắp bắp cố che giấu sự thật.

- Tao đang tranh cử chức tổ trưởng nè, mày bỏ phiếu hộ tao cái! - Trung vừa nói vừa vuốt tóc với vẻ khoe mẽ.

Tôi chợt nhận ra âm mưu thật sự của nó, thì ra việc làm quen với nhiều bạn trong lớp ngoài việc lấy cảm tình các bạn nữ còn là để các bạn có thể bầu cho nó làm tổ trưởng - Thằng này âm mưu ghê thật! - Tôi tự nói với bản thân mình. Tôi thấy sau đầu nó phát ra ánh hào quang rực rỡ. Nhìn vẻ khoái chí của nó tôi cũng thấy vui lây.

Nhớ ra nó đã làm quen được với nhiều bạn trong lớp tôi bèn nhờ cậy nó - Mày có thấy bạn nữ đang ngồi bên kia không - Vừa nói tôi vừa chỉ tay đến bạn nữ mà tôi đã nhìn lúc nãy.

- Ờ thấy, sao á! - Nó nhìn tôi vừa cười vừa trả lời.

- Mày quen được nhiều bạn nữ mà đúng không? Thế mày có biết bạn nữ đấy tên gì không? - Tôi nói với Trung bằng con mắt đầy tia hi vọng.

- Không! - Trung nói cộc lốc (1).

Ôi, cái tia hi vọng của tôi, sau bao nhiêu đứa nó đã làm quen thì tại sao lại không có bạn nữ ấy, thằng này làm tôi thất vọng quá trời, tôi thấy ánh hào quang của nó chợt tắt bớt đi một nửa. Nó vẫn thản nhiên cười hè hè và vui vẻ với cái chức tổ trưởng mà nó đã tốn công tôn sức kiếm được.

Chăm chú nghe giảng bài, đối với tôi ngoài việc học ra tôi nghĩ mình chả còn có thể làm được gì có ích cho gia đình và nhà tôi cũng không khá giả gì nên tôi càng quyết tâm học tập. Ngược lại gia đình thằng Trung thuộc dạng khá giả trong xóm của tôi, mẹ nó là tiểu thương buôn cá còn ba nó thì có một công ty nhỏ về phân bón, suy cho cùng việc học của nó cũng không quan trọng mấy, nó bảo tôi là nó lấy bằng cấp ba thôi cũng được còn việc học đại học thì không quan trọng, bố muốn nó về nối nghiệp công ty của bố nó.

Tôi nhát đến nỗi không dám đễ nói chuyện với bạn nữ ấy, à không tôi không nhát đến nỗi như vậy chỉ là bạn nữ ấy có gì đó khiến cho tôi e ngại không dám lại gần, phải chăng chỉ là cảm nắng, tôi cứ băn khoăn mãi, nó khiến tôi không thể tập trung nghe giảng bài được, lâu lâu tôi cứ nhìn mãi khuôn mặt ấy.

- Tao thấy rồi nha! - Thằng Trung cười ranh mãnh.

- Ơ...à...ừm..., mày thấy gì? - Tôi tò mò hỏi nó.

- Mày biết mà? -Trung nói vẻ thách thức.

- Tao biết gì đâu, mày nói đại đi cho rồi, tao mệt với mày quá! - Tôi hết chịu nổi tính khoe mẽ, thách thức của nó.

- Bịch bánh tráng trộn trong cặp của mày á! - Tôi không còn lời gì để nói với cái câu nói này của nó, bịch bánh tráng trộn tôi mua hồi ra chơi và để trong cặp vậy mà nó cũng thấy, chả hiểu nó tìm ra kiểu gì mà vậy cũng nhìn ra được...

- Trung, mày muốn ăn bịch bánh tráng đấy không? - Tôi hỏi nó.

- Gì, mày định ăn một mình à, anh em vậy đâu có được! - Trung vừa nói vừa khoác vai tôi như thể tôi với nó là anh em ruột vậy.

- Không, tao cho mày ăn, nhưng tao nhờ mày một chuyện nha! - Tôi dò hỏi nó.

- Anh em với nhau, tao ô kê hết nha! - Trung nói với vẻ hớn hở.

- Con nhỏ hồi nãy tao chỉ mày á, mày tìm hiểu thông tin của nó cho tao được không? - Tôi nhờ vả Trung với mong muốn nó tận dụng hết cái tài ăn nói của nó để tôi có thể tiến gần hơn với bạn nữ ấy.

- Gì ghê vậy ba, mày định làm gì con gái người ta đấy! - Trung cười ranh mãnh.

- Suỵt! Mày nói nhỏ thôi, tao đã làm gì đâu, tao chỉ muốn biết tên con nhỏ đó thôi mà! - Tôi cố kiềm chế cảm xúc vì cái tính trinh thám của thằng Trung. Mọi việc đến tai thằng Trung an toàn đến nỗi hồi còn học cấp hai nó đã tìm hiểu được một cặp hẹn hò bí mật trong lớp và bí mật ấy được chia sẻ cho nhiều bạn khác cùng giữ. Tôi khâm phục thằng Trung sát đất.

- Ô kê, mày yên tâm, việc đấy cứ để tao! - Trung nói một cách đầy chắc chắn.

Tôi không nghĩ là bạn nữ ấy lại vô tư đến như vậy, cười giỡn nói chuyện với những bạn xung quanh. Nhưng bạn đâu biết được đằng sau bạn có một người đang dõi theo từng hành động cử chỉ nhỏ và cùng cười với bạn ở đây này. Càng nhìn tôi lại thấy bạn nữ ấy khác xa với những bạn nữ còn lại, tại sao lại như vậy? - Tôi tự hỏi. Mặc dù chưa biết tên, chưa từng nói chuyện, sao tôi thấy bạn lại thân quen đến như vậy.

- Về mày ơi! - Tôi gọi Trung dậy khi đã hết tiết cuối cùng, nó nằm ngủ suốt cả buổi. Thằng này nó rất khổ, về lại rồi chơi, rồi ăn, không có thời gian nghỉ ngơi. Tôi nghĩ là nó đã chơi game (2) suốt tối hôm qua. Tổ trưởng mà kiểu này tôi thiết nghĩ nó sẽ sớm bị phế truất chức lớp trưởng thôi...

Hai đứa tôi lại về như thường ngày, nhưng sao tôi thấy đường sá hôm nay sao lạ quá, tâm trạng tôi cứ lâng lâng, bồi hồi không dứt, hẳn là có thứ gì đó khiến tôi cảm thấy nao nao như vậy. Tôi như thằng mất hồn cứ nghĩ về những chuyện linh tinh này nọ chả tập trung được. Còn thằng Trung thì chạy sòng sọc về nhà, trông tràn đầy năng lượng. Tôi cá là nó sẽ về nhà khoe với bố mẹ nó về việc nó đã giành được chức lớp trưởng oai phong ra sao. Còn tôi vẫn bâng khuâng với những suy nghĩ trong đầu mình...

Chú thích:

(1) Cộc lốc (tính từ): ngắn cụt và trống không.

(2) Game (danh từ): trò chơi điện tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro