Khoảng cách về tất cả .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người ngồi ở bờ kè ăn uống rất thoải mái , cuộc sống đôi khi ko quá phức tạp nếu ta nhìn nhận nó ở khí cạnh vừa đủ . Còn nếu quá toan tính mưu mô thì cũng chưa chắt đạt được kết quả như ý .

Trong lúc đang ăn cậu nhóc đưa tay nắm lấy tay cô một cách vô thức rồi mắt nhìn chổ khác chứ ko nhìn cô ...

Yến thấy vậy hơi rụt tay về nhưng ko được vì cậu nhóc nắm chặt quá , hồi sau cô hỏi '' chị nghĩ em nắm nhầm tay chị rồi ''.

Nguyên Bảo nghe rỏ ràng câu cô nói thì bật cười , cậu cười một cách có chủ đích ...

''Chị đang cố tình bắt bẻ em hả ?'' Cậu cười xong thì hỏi .

Cô lúc này cứ để cậu nắm tay mình như vậy cũng ko thèm để ý nữa , lát sau cậu nhóc hỏi tiếp '' em nắm tay chị làm sao có thể làm nhầm lẫn được ? Nhìn vào thì ai cũng biết chúng ta là một đôi đó thôi ''.

Cô gật đầu nói '' thì đúng là nhìn vào chúng ta như một đôi , nhưng đôi cũng có đôi lớn đôi nhỏ , ví như đôi heo nhé , em heo cơ còn chị heo bích , sao được ? Em tìm con heo rô cho hợp với mình đi '',

Cô nói xong Nguyên Bảo lại ko nhịn được cười , cậu che miệng hỏi '' mắc gì phải là đôi heo ? Ko thể là đôi khác sao ?''.

Cậu vừa nói vừa nhéo má cô mà cười rất vui vẻ , cô cũng mắc cười tự nhiện lại ví hai đứa là đôi heo mới chịu chứ .

Dù cô đã nói tới vậy nhưng cậu nhóc cũng ko có ý định buông tay cô ra , cậu vẫn nắm .

Lát sau cậu đưa tay cô lên môi mình rồi hôn lấy '' thực ra em biết ghen đấy ? Nhưng do chị chưa nhận lời làm bạn gái em nên em dù ghen vẫn ko thể ra mặt được ''

Cô nghe cậu nhóc nói thì hơi chần chừ ko nói gì , lúc này cậu nói tiếp '' ba em cứ muốn làm theo ý ông ấy , trong chuyện này một mình em thì ko đủ để khẳng định ý của mình , dù gì nguyên nhân cũng đến từ phía chị , cho nên ba em sẻ hành động từ chổ chị thay vì ép con trai mình ông ấy sẻ ép người ngoài và người đó là ai chị rỏ mà ''.

''Chị biết chứ ? Chị cũng hiểu nổi lòng của ba em , cho nên chị chỉ có thể im lặng thôi , Nguyên Bảo nếu như một ngày nào đó chị chịu đựng ko nổi áp lực mà rời khỏi đây thì em phải .....''

Cô đang nói thì bị cậu nhóc lấy tay che miệng cô  lại ko cho cô nói tiếp ...

Cậu lắc đầu nói '' tin em có được ko ? Em sẻ làm mọi cách để hai chúng ta được danh chính ngôn thuận bên nhau mà , xin chị đừng vội từ bỏ em ''

Cậu nói của cậu khiến cô suy nghĩ , vì cái gì cậu nhóc này lại nặng tình với cô như vậy ? Là do cậu yêu cô thật lòng hay do ngộ nhận gì đó , dù gì cô cũng là người bên cạnh cậu nhóc nhiều năm nay tự nhiên quay ra yêu thực sự khó mà chấp nhận được .

Nguyên Bảo cao và có gương mặt rất điển trai nhưng thực lòng mà nói cô chỉ chiều theo cảm xúc cá nhân của cô nên mới để cậu nhóc mấy lần làm lố chứ cậu nhóc này cũng ko phải gu cô nữa .

Mẫu đàn ông mà cô để ý phải là người lớn hơn mình nhiều tuổi ,ngay cái đầu tiên cậu nhóc đã ko nằm trong mục tiêu tuyển chồng của cô rồi , nhưng từ chối hết lần này tới lần khác vẫn ko có cách để cậu nhóc từ bỏ. Còn nếu bỏ đi thì cô ko nở vì ở đây việc nhẹ lương lại khá cao nên cô sao nở bỏ việc đây .

''Thực ra chị nghĩ ... chị từng nghĩ thôi nhé '' cô nói xong thì liếc mắt nhìn cậu .

Gương mặt điển trai của cậu nhóc hơi căng thẳng khi thấy cô muốn nói gì đó , lúc này cô định nói suy nghĩ trong lòng mình thì cậu nói .

''Chị nghĩ gì em sao có thể biết được nhưng chung quy cũng chỉ là chuyện tán gẫu thôi , chúng ta về nhé ''.

Nguyên Bảo nói xong cô đơ luôn , mới định nói cho cậu hiểu lòng mình sao tự nhiên cậu nhóc trở chứng vậy ? Ko muốn nghe cô nói hay cậu ấy sợ cô nói lời đau lòng sao ?.

Cậu đứng dậy đi về phía xe mình , cô hơi bất ngờ nhưng cũng đứng dậy đi theo ....

Thế là đoạn đường về yên lặng đến lạ thường ....

''Chuyện lúc nảy em thực sự ko muốn nghe chị nói sao ?'' Cô bắt chuyện hỏi trước .

''Em muốn nghe lắm nhưng lại nghĩ chị nói chuyện nhở đâu ko hợp ý em thì sao ? Nên thôi em ko nghe nữa '' cậu nhóc vừa lái xe vừa nói rất tỉnh .

Cô nghe vậy mĩm cười nói '' muốn người ta nói chuyện mà còn phải hợp ý mình nữa hả ? Em có biết là em khó chìu lắm ko ?''.

Cậu liếc mắt nhìn cô rồi khẻ cười nói '' trên đời ngoài chị ra ko ai chịu được em đâu , thực đó '' cậu nói rất chắt chắn .

Cô chỉ liếc nhìn cậu nhóc rồi cũng mĩm cười , cô ko biết cậu nhóc này tìm người mình yêu hay tìm người chìu chuộng mình nữa đây .

......

Trương Nguyên về nhà thì mặt mày ko được vui lắm , Nguyệt thấy vậy hỏi anh :

''Anh sao vậy ? Từ khi về nhà đã ko nói chuyện gì cả ?''

Anh nghe vợ gỏi thì lắc đầu nói '' hôm nay anh và Quang Vinh đi ăn cùng với bạn anh , ở quán ăn anh thấy Nguyên Bảo và Yến đi ăn cùng nhau , hai đứa nó nhìn như đang hẹn hò vậy ? Con bé mặc đồ lên nhìn xinh lắm , ko giống như lúc xưa chút nào ?''.

Nguyệt nghe anh nói vậy thì cười hỏi " lúc xưa gì nữa , năm Yến vào làm mới 18 đã qua 8 năm nay con bé đã 26 tuổi sao còn giống như xưa được đây ? Với lại hai đứa đi ăn có gì đâu mà lạ anh sao lại suy nghĩ nhiều làm gì ?''.

Trương Nguyên lắc đầu ko yên tâm nói .

''Em ko hiểu đâu , ánh mắt hai đứa nhìn nhau rất kì lạ , Nguyên Bảo mới 18 tuổi anh sao có thể để nó yêu người hơn mình tận 8 tuổi được ?''.

''Vậy anh muốn thằng bé yêu người thế nào ? Nhỏ hơn 8 tuổi thì bây giờ mới có 10 tuổi thôi đó , sao được ?'' Nguyệt ko cho lời chồng nói là đúng liền góp ý .

Anh nghe vậy hơi chau mày nói '' có ai nói bắt thằng bé yêu người nhỏ hơn 8 tuổi hồi nào đâu ? Ý anh là ko muốn nó yêu quá sớm '' .

Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng đặt tay lên vai chồng rồi xoa bóp nhẹ cô nói '' em thấy Nguyên Bảo rất trầm tính , bề ngoài nhìn như chững chạc nhưng theo em thấy thằng bé đang cố tỏ ra mình đã lớn để phù hợp với người bên cạnh nó , lần đó em thấy ánh mắt thằng bé nhìn Yến nói chuyện với Quang Vinh hay cả với anh điều là ánh mắt khó chịu , ghen ra mặt nhưng lại làm như mình ổn lắm , tính cách đó dể làm mình bị áp lực lắm ''.

Anh nghe vợ nói vậy thì bất ngờ , anh đâu có để ý làm sao biết được tới bản thân anh mà cậu con trai này cũng ghen được hả .

''Em nói vậy có hơi quá , anh là ba nó chứ ai mà ghen '' Trương Nguyên ko cho là đúng liền nói .

''Đừng nói em ko nhắc anh , Nguyên Bảo ko phải đứa trẻ bình thường , IQ của thằng bé cao hơn cả anh nữa đó , nhìn vậy thôi chứ trong lòng con trai nghĩ gì anh ko biết được đâu , con giun xéo lắm cũng quằn , anh cấm đoán quá coi chừng chọc giận thằng bé thì lại khó quay đầu '' Nguyệt nhẹ giọng khuyên chồng .

Anh hơi im lặng , lát sau sao anh nói '' vậy ko lẻ bỏ nó làm theo ý mình , dù gì anh cũng là ba nó chứ ai vào đây ? Nếu ko phải là người thân có quan tâm nhau thế ko ? Nếu như nó có IQ cao hơn người thì phải nhìn ra điều đơn giản này chứ ?'' .

Nguyệt thấy chồng giận thì ko dám nói gì nữa , chuyện của hai cha con họ chắt cô ko dám nói gì nữa quá ,khuyên ko được còn giận hơn bình thường nữa chứ .

.......

Hằng ngày Nguyên Bảo vẫn đến trường , cậu đang học lên tiến sĩ ở trường Đại Học Ngoại Ngữ , rồi còn phải làm giảng viên ở trường , cậu là thần đồng nổi danh cả nước và được nhiều bài báo viết bài về cậu .

Lúc này trường muốn cậu đi qua Anh học tập 2 năm để có thể tiếp xúc với môi trường quốc tế , từ đó mở rộng kiến thức giúp ích cho cậu trong việc làm luận án Tiến Sĩ hơn .

Nguyên Bảo ko nói với ai về đề nghị của trường dành cho mình , vì cậu ko muốn đi .

Cậu nghĩ nếu cậu giỏi ở đâu cũng sẻ giỏi ko nhất thiết phải đi ra nước ngoài làm gì cả ?.

Trương Nguyên được nhà trường gọi đến để nói về chuyện Nguyên Bảo đi nước ngoài , họ cũng muốn tốt cho cậu nhóc mà thôi .

Qua buổi nói chuyện với nhà trường anh đã hẹn riêng con trai để hai người có thể nói chuyện với nhau ...

Nguyên Bảo đến chổ hẹn với ba mình , cậu thừa biết chuyện ba sắp nói nhưng vẫn làm như ko biết gì cả .

''Ba ko làm mất thời gian của con đâu ? Chuyện trường con muốn con đi du học 2 năm ba đã biết rồi '' anh nói .

''Dạ '' cậu nhóc gật đầu đáp lời anh rồi ko nói gì nữa .

Trương Nguyên nghe con trai dạ thì cũng ko biết nói gì thêm .Câu chuyện tự nhiên muốn kết thúc như vậy đâu có được , anh nói .

''Con cứ đi du học 2 năm , chỉ có 2 năm đâu có lâu '' .

Nguyên Bảo gật đầu nói '' đúng là ko lâu ... '' cậu nói xong thì hơi chần chừ nhìn ba mình , Anh thấy vậy mĩm cười nhưng lúc này cậu nói tiếp '' đúng là ko lâu với ba thôi còn đối với con nó lâu lắm ''.

Anh nghe vậy hơi bực mình nhưng vẫn nhẹ giọng nói '' con mới 18 tuổi cho dù là 4 năm nữa cũng ko hề lâu chứ nói gì 2 năm , con nên đặt chuyện học lên đầu ''

Nguyên Bảo nghe vậy nói '' con lúc nào cũng ưu tiên việc học lên đầu tiên , con vẫn luôn làm vậy mà '' cậu nói với gương mặt rất lạnh ko có chút cảm xúc gì hiện ra ngoài .

Trương Nguyên giận rung người , anh cố gắng ko để bản thân vượt quá sự kiểm soát của mình , anh kiềm giọng nói '' vậy tại sao ko đi du học ? ''.

Nguyên Bảo bình tỉnh nói '' chuyện học con đã ưu tiên nhiều năm rồi , mọi chuyện vẫn trong sự kiểm soát của con nay con thấy ko đi du học cũng ko sao cả ? Nếu giỏi ở đây con vẫn giỏi thôi .''

Trương Nguyên đâu cho là đúng liền nói '' giỏi là một chuyện , đâu thể vì con học vượt cấp thì tự mãn nghĩ mình là giỏi được , con thử nhìn xem có ai học lại ko muốn đi du học đâu ? Chỉ có mình con là cố chấp ở lại thôi , vậy con nói xem lí do là gì ?''.

Nguyên Bảo gương mặt hiện lên sự bất bình , cậu mắt nhìn hướng khác ko trả lời ba mình ngay lát sau cậu nói .

''Ba lại muốn mọi chuyện theo ý mình nữa sao ? Lần này ba muốn con đi du học đúng chứ ? Vậy ba cần lý do thế nào thì được ạ ? Có lý do là được phải ko ? ''

Trương Nguyện nhận thấy con trai rất trầm ổn , tính cách ko hề xốc nổi hay bốc đồng , lời nói của cậu nhóc khiến ông hơi khó chịu nhưng có lẻ lần này anh lại phải đóng vai người xấu nữa rồi .

''Nếu ba nói ba muốn con đi du học con sẻ đi chứ ?'' Anh nhẹ giọng hỏi con trai.

Nguyên Bảo lắc đầu nói '' ko , lần này con ko làm theo ý ba nữa , cuộc đời con con sẻ tự tìm hướng đi khác '' .

Trương Nguyên ánh mắt hiện lên sự bất ngờ , anh tay co thành đấm nắm chặt trên đầu gối mà ko biết phát tiết vào đâu cả , anh cũng ko nói gì chỉ ngồi đó nhìn cậu con trai của mình .

Cậu ngồi đó nhìn ba mình như kiểu muốn đối diện với sự bực tực của ông nhưng có lẻ chuyện hôm nay vẫn chưa dừng lại được đâu ...

''Vì Yến hả ?'' Trương Nguyên cất giọng hỏi .

Nguyên Bảo gương mặt ko hiện buồn vui , cảm xúc cũng ko thể hiện ra ngoài cậu ko trả lời ....chỉ nhìn ba mình ...

''Con ko thừa nhận ba cũng biết con nghĩ gì ? Nếu như con chịu đi du học 2 năm quay về ba đồng ý cho 2 đứa lấy nhau '' Trương Nguyên nhượng bộ nói .

Nguyên Bảo nghe vậy thì cũng có chút dao động , nhưng qua hồi suy nghĩ anh nói '' chuyện này ba ko cần nói nữa , dù là điều kiện gì con cũng ko đi du học '' .

Trương Nguyên rất bất ngờ về câu trả lời của cậu nhóc , cứ nghĩ điều kiện tốt vậy cậu sẻ đồng ý rồi chứ ? Sao lại từ chối rồi .

''Con ko phải thích Yến lắm sao ? Ba cho cưới mà con ko đồng ý ?'' Anh hỏi .

Nguyên Bảo lúc này lắc đầu nói '' đó là ba nghĩ vậy chứ sự thật ko phải như ba nghĩ đâu , con có ý định của mình nên xin ba đừng ép con làm chuyện con ko muốn ''.

Cậu nói xong khiến anh khó xử , ko lẻ anh thực sự ko hiểu con mình chút nào sao ? Anh làm ba thất bại quá rồi phải ko ?.

''Nếu con ko đi ba sẻ điều Yến đi , tách hai đứa ra '' Trương Nguyên qua một hồi suy nghĩ liền nhất quyết nói .

Nguyên Bảo lúc này ánh mắt hiện lên sự địch ý , ánh mắt cậu nhóc từ bình tỉnh chuyển sang tức giận , cậu ko nói gì nhưng mắt hơi đỏ lên .

.... hồi sao cậu nói .

''Đây là chuyện ba giỏi nhất mà , năm đó chính ba đã để mẹ rời đi khiến con thiếu thốn tình mẫu tử , sau đó bảo mẫu của con ba cũng cướp đi mất bằng cách cưới cô ấy nay tới Yến ba cũng làm như vậy ? Thực lòng mà nói ba chỉ muốn con đau khổ , ba cướp hết niềm vui và hạnh phúc của con , chuyện này khiến ba thấy hạnh phúc hơn sao ?''.

Lời cậu nói ko nhanh ko chậm , ánh mắt hiện lên sự thù địch khi nhắc từ câu chuyện đã trãi qua trong cuộc đời cậu từ năm cậu 3 tuổi tới hiện tại khiến Trương Nguyên rơi vào trầm tư , anh ko biết con anh lại nghĩ về anh như vậy ?.

Chưa để anh nói gì thêm cậu đứng dậy nói '' con còn có việc , xin phép ba con về trước '' cậu nói xong cúi đầu rời đi bỏ ba mình ở lại quán một mình .

Trương Nguyên chết lặng ngồi đó nhìn theo bóng con trai đã rời đi ..

''Thằng bé nghĩ về mình như vậy sao ? Trong lòng nó mình chính là người cướp đi hạnh phúc và làm cho thằng bé đau khổ sao ?''.

Anh nói nhỏ rồi thở dài .

Nguyên Bảo tuy ra về nhưng lòng cũng ko được vui vẻ gì ? Cảm giác này đâu phải là điều cậu muốn , tại sao nói ra những suy nghĩ trong lòng lại ko hề có chút hân hoan gì ?.

''Mình nói vậy là đúng mà ? Mình ko làm gì sai cả ?'' .

Cậu nói nhỏ như tự hỏi bản thân mình xem có thực sự mình đã đúng hay ko khi nói ra mấy câu đó ..

Buổi tối cậu về nhà nhưng lại ko nuốt nổi cơm , ánh mắt cùng gương mặt của cậu rất đăm chiêu ..

''Nguyên Bảo , em ko ăn tối sao ?''

Cô lên phòng thấy cậu ngồi trước bàn học nhưng mắt cứ nhìn vào đâu đó ko tập trung thì hỏi .

Cậu hoàn hồn nhìn cô rồi nhẹ lắc đầu nói '' em ăn ko vô , chị đến đây nói chuyện với em chút đi " .

Cậu vừa dứt lời cô cũng đi đến bên cậu và yên lặng ko nói gì .

Qua hồi lâu cậu nói tiếp '' chị nghĩ trách móc người khác có khiến chúng ta thấy vui hơn ko ?''

Cô nghe vậy liền biết có chuyện gì xảy ra với cậu thì nhẹ giọng nói '' cũng tuỳ trường hợp nữa ''.

Nguyên Bảo nhìn cô rồi nói '' nếu là chị thì chị sẻ làm sao , nói điều mình suy nghĩ hay im lặng làm theo sự sắp đặt của ai đó ''.

Cô nghe cậu hỏi vậy cũng ko vội trả lời , chỉ là chút thay đổi trên nét mặt của cô khiến cậu nhóc bất an , cả hai hiện lên sự khó xử .

Lúc này cô mĩm cười nói '' chị thì ko phải kiểu  thích để người khác an bài , chỉ là đôi lúc có những chuyện chính chị còn ko biết mình có đúng hay ko nên nhượn bộ để mọi chuyện tốt đẹp ''.

Cậu nghe cô nói thì cũng hiểu ý cô muốn gì , chính cô cũng đang nhắc nhở cậu rằng chưa chắt cậu chọn đã là đúng nên đừng chống đối lại ba cậu làm gì ...

''Vậy sao ? ... em hiểu rồi '' cậu nói xong thì quay mặt đi ko nói gì nữa ....

Cô thấy vậy thì nghĩ [[ mình đã nói gì đâu mà thằng nhóc hiểu nhanh vậy ? Ko phải thông minh tới vậy chứ ?]].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro