Xác Nhận Tình Cảm .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Do chỉ có hai người sống trong dinh thự rộng lớn hơn cả ngàn mét nên đi tới đâu cũng lạnh tanh , cô lúc nào cũng có cảm giác ớn lạnh trong ngôi nhà đầy nắng này , nhớ năm đó cô đến nhà cũng được 5 người làm và hai người chủ , hiện tại chỉ còn một người làm và một người chủ , trong truyện thì ko nhắc đến chứ thật ra cô phải dọn dẹp lau bụi , quét dọn các kiểu rất mất thời gian .

Sau đó lúc rảnh cô phải đi cắt cỏ và nhổ cỏ rồi mở vòi tưới vườn hoa , nhà giàu thì giàu thiệt chứ nhưng vất vả quá , Nguyên Bảo thì ko biết làm bất cứ cái gì liên qua tới nhà cửa hay bếp núc , cậu chỉ ngồi máy tính và máy tính ko thôi .

Hằng tháng điện và nước được ông chủ chi trả , khoản này thì ko nói tới , ăn uống thì chỉ có hai người , cơm nấu chỉ cần 3 món mõi bữa , bữa sáng thì cô phải dậy từ 6 h vì 8 h cậu mới tới trường , ko biết cậu học gì mà nhiều lắm cô cũng ko có hỏi .

Nói chung thế giới của hai người khác nhau hoàn toàn luôn , cô cũng ko phải người tò mò hay hỏi chuyện , hai người cũng ko phải thuộc kiểu người yêu nhau nữa , chỉ là cậu nhóc thả tính nhưng cô chưa đớp thính thôi , cũng hiểu được lý do cô ko dám nhận tình cảm của cậu nhóc vì cô còn ko biết đó có phải tình yêu ko nữa ,

Cô chỉ là đang chìu chuộng cậu quá mức mà thôi , còn vấn đề yêu hay ko thì hai người chưa ngồi xuống nói chuyện rỏ ràng lần nào .

Thời gian cậu ở nhà cũng ngồi làm việc trên máy tính , học lên tiến sĩ cần học và cần làm gì cô thực sự ko biết chút nào , cái cô cần làm là ko phiền cậu học , chỉ những lúc ăn cơm mới nói chuyện cùng nhau nhiều thôi , lúc rảnh cậu cũng hay suy nghĩ hoặc tính toán gì đó , nói chung là rất bận .

Lương của cô thì được ông chủ chuyển qua thẻ hàng tháng , mức lương cũng lên dần sau 8 năm làm việc , cô hưởng chế độ như nhân viên của cty vậy nên ko có gì thắc mắc hai ca thán .

Em trai út của cô hăm nay cũng vào lớp lớp 10 rồi , mẹ cô nói cần ít tiền để cho em trai mua chiếc xe đạp điện thôi thì đành gửi lương tháng này về cho mẹ vậy . Bắt đầu từ năm thứ 4 đi làm cô chỉ gửi nữa lương giữ lại 1 nữa cho mình , nay mẹ cô kẹt tiền vậy nên cô đành cho mẹ tháng lương này chứ sao giờ ...

Dù biết lương cô cao hơn mức lương giúp việc bình thường nhưng cô ko được giữ cho mình nhiều , chi tiêu cũng tiếc kiệm lắm nên cô sống khá giản dị , quần áo mõi năm điều là Dì Nguyệt mua cho là nhiều , vậy mà nay người ta làm mai em trai họ cho thì cô từ chối nên giờ mặt mũi nào nhận đồ của người ta chứ .

[Nghe ông chỉ nói 1/10 này sinh nhật Nguyên Bảo sẻ được đi du lịch mấy ngày cùng gia đình , quần áo gì cũng ko có nhiều thiệt ngại quá đi mất ..]

''Chị suy nghĩ gì mà thờ thẩn đó '' cậu đi tới ngồi cạnh cô rồi hỏi .

Cô lắc đầu nói '' ko có gì , đang nghĩ đến sinh nhật em thì tặng gì cho em đây ?'' .

Cậu nhếch môi cười rồi nói '' tặng chị cho em là được rồi , ko cần tặng gì nhiều cả ".

''Nói nhảm nữa rồi '' cô cúi mắt nói với giọng đủ nghe .

Cậu nghe vậy thì hơi im lặng , lát sau cậu nói '' có phải chúng ta quá thân với nhau nên chị nghĩ em nói đùa phải ko ? Hay chị nghĩ em chưa trưởng thành nên lời nói ko có trách nhiệm ''.

Cô nghe vậy thì ngước mắt nói '' em đừng dùng mấy từ nghe nghiệm trọng vậy , chị ko có ý đó em biết mà '' .

''Em biết chứ ? Em cũng hiểu lòng chị hiện tại đang rối nữa kìa , vì chị ko biết em nói mấy câu này với chị bao nhiêu phần là thật , bao nhiêu phần là đùa đó là lý do dù trong nhà chỉ có hai chúng ta nhưng em chưa bao giờ dám làm gì quá đáng với chị hết '' .

Cậu lúc nói mấy lời này rất bình tỉnh , ánh mắt nhìn cô rất chân thành ko có nữa điểm giả dối hay lúng túng , chắt là nói lời thật lòng nên mới tự tin như vậy .

'' làm quá đáng là làm gì chứ ? Chị chăm sóc em từ khi em mới lên 10 nay cũng đã 8 năm , ko có tình cũng có nghĩa em đâu thể nghĩ mình cao lớn rồi ăn hiếp chị được '' cô nói nhưng cũng ko dám nhìn thẳng mắt cậu .

Cậu nghe vậy thì vội nói .

''Đúng vậy , em nể chị vì tình cảm 8 năm của chúng ta đã rất gắng bó nhưng khi đó em mới 10 tuổi , nay em đã 18 tuổi rồi . Chị ko biết con trai 18 tuổi là đã dậy thì xong rồi hả ? Em biết yêu rồi chị ko biết sao ?'' Cậu nhóc giải thích với cô .

Cô nghe vậy lắc đầu nói '' chị ko biết em biết yêu rồi , nhưng nếu yêu thì cũng nên yêu người cùng tuổi chứ nhỉ ? Em cớ gì làm tình làm tội chị '' .

''Chị !!!''

Cậu nghe cô nói vậy thì tự nhiên muốn giận dễ sợ nhưng giận cũng ko nở giận vì chỉ có hai người giận nhau thì sẻ buồn lắm , cậu hít một hơi lên rồi nói '' có phải chị sợ em ngộ nhận ko ? Kiểu thiếu thốn tình thương rồi có thể yêu sai người phải ko ?''.

Cô nghe cậu nói thì gật đầu ....

Thấy cô gật đầu cậu nói '' vậy em làm sao để chị tin rằng em ko ngộ nhận đây ? Tình cảm thực sự ko phải muốn ngộ nhận là ngộ nhận đâu chị , em sống khá lí trí đây nhé , ko phải loại đụng ai cũng yêu đâu đó ''.

Cô nghe vậy cũng vội nói .

''Nhưng chị lớn tuổi quá , với lại chúng ta bên nhau nhiều năm xưng hô đã quen nay nếu như yêu nhau vậy ăn nói sao với Chú đây , cho nên chị sợ đủ thứ hết ''

cô cũng có nổi khổ của mình , yêu đương ko thành người chịu thiệt chỉ mõi mình cô mà thôi , nếu chuyện hai người yêu nhau lộ ra ko khéo sẻ bị bóp méo thành cô  dụ dỗ cậu nhóc này vì gia thế cậu ta nữa ...

Cậu nghe vậy cũng im lặng ko nói gì , qua hồi suy nghĩ cậu nói .

''Giữa hai chúng ta hiện tại vẫn chưa tìm được suy nghĩ chung  và có rất nhiều chướng ngại cần phải vượt qua , trước mắt chúng ta giải quyết từng chuyện một nhé , xong một chuyện chúng ta lại giải quyết thêm chuyện tiếp theo chị thấy được ko ?'' Cậu đưa ra ý kiến cho cô .

Cô nghe vậy thì nhìn cậu rồi hỏi '' em nghĩ chuyện quan trọng nhất là chuyện gì đây ?''

''Tình cảm , trước mắt cần xét lại vấn đề tình cảm của hai chúng ta , xem trong lòng của chúng ta có đối phương ko đã '' cậu lại giải thích rất dứt khoát với cô .

Cô nghe vậy thì hỏi '' xét....xét thế nào ?''

Cậu im lặng chưa trả lời cô , sau một hồi suy nghĩ cậu nói '' chuyện này xét thế nào , Em chưa từng nghĩ tới nhưng nếu như trong lòng có đối phương chắt sẻ khó chịu khi thấy họ bên ai đó '' .

Cô nghe vậy gật gù nói '' cũng phải , cái này gọi là ghen '' .

Cậu cũng gật gù với cậu cô vừa nói , vấn đề là hai người chưa từng tiếp xúc với ai khác giới thì làm sau mà đối phương ghen được , cậu đã từng rất khó chịu khi cô nói chuyện với Quang Vinh hồi năm rồi nhưng hiện tại đã qua một năm  , lấy đâu cơ hội ghen nữa .

Hai người suy nghĩ một hồi rồi liếc mắt nhìn nhau tự nhiên lại muốn cười , ai đời yêu nhau mà rắc rối vậy chứ ? Chẳng phải người ta hay nói vừa gặp đã yêu hay sao ? Mà đã yêu thì cần gì xác nhận lại nữa chứ ?.

Đôi khi cuộc sống quá yên bình lại khiến cho họ ko nhận ra , hoặc nhận ra rồi mà lại ko dám thừa nhận sự thật .

Vấn đề này nằm ở chổ địa vị , học thức và tuổi tác của cậu nhóc .

Thời gian yên bình  thường trôi rất nhanh , mới đó mà tới sinh nhật 18 tuổi của cậu nhóc , lần này Trương Nguyên tổ chứ cho cậu một bữa sinh nhật rất hoành tráng , bữa tiệc được tổ chứ ở du thuyền hẳn hoi và cậu cũng xin nghĩ phép 2 ngày vì rơi vào thứ 5 nên gia đình cậu sẻ nghĩ dưỡng 4 ngày ở biển .

Theo lịch trình họ sẻ tổ chức tiệc trên du thuyền 5 sao , ăn uống và ngắm cảnh từ bình minh cho đến hoàng hôn , bữa tiệc này Trương Nguyên đã dày công chuẩn bị cho con trai mình , nghe nói còn có bất ngờ dành cho cậu nữa .

Hai người ngồi máy bay đến Nha Trang , sau đó có xe đưa đón về Biệt thự riêng của gia đình ở đó , tại đây mới phát hiện có thêm một gương mặt rất lạ , một cô gái xinh như hoa hậu đang đứng ngắm biển ngoài ban công của gia đình .

''Hai đứa chắt mệt rồi , nghĩ ngơi rồi ngày mai chúng ta đi ra du thuyền dự sinh nhật Nguyên Bảo '' Dì Nguyệt nói rồi chỉ chổ cho Yến bỏ túi sách và ba lô đồ vào trong ,

Nhà họ Trương kinh doanh nhiều đời nên của ăn của để trải dài từ nam ra bắc , bất động sản cũng rất nhiều nhưng Nguyên Bảo lại ko có ý nối nghiệp kinh doanh của ba mình , cậu chọn con đường đi riêng lẻ là học lên cao hơn , dù mức lương giảng viên ko cao nhưng cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại .

Buổi tối , Dì Nguyệt  và Yến  đã chuẩn bị bữa ăn ngoài sân , lúc này cô gái mỹ nữ mới xuất hiện ra ngồi ăn cùng .

Nguyên Bảo ngồi xuống cạnh Yến nhưng lát sau Trương Nguyên lại nhờ cô đi lấy đồ , khi trở lại cô mất chổ đành ngồi cách Nguyên Bảo mấy ghế , ko biết cố ý hay sao mà cô bé xinh đáo để ngồi gần cậu mất rồi .

Trong lúc ăn Trương Nguyên nói '' Nguyên Bảo đây là ai con nhớ ko ?'' .

Cậu nghe vậy liếc nhìn cô gái xinh đẹp rồi đôi mắt tự nhiên sáng lên cậu nói '' Tiểu Hoa , em là Tiểu Hoa phải ko ?'' .

Tiểu Hoa xinh đẹp quay qua nhìn anh rồi nói '' cuối cùng cũng nhớ ra em hả ? Từ chiều tới giờ anh tới nhìn cũng chưa từng nhìn em đâu '' cô nói với giọng giận dỗi .

Nguyên Bảo nghe vậy liền mĩm cười nói '' Không ngờ em đã lớn thế này rồi , hồi nhỏ em sún răng cho nên anh ko nhận ra '' .

''Khi đó em mới 6 tuổi sún răng có gì ko được , còn anh thì sao lớn lên học giỏi quá rồi nên ko nhận ra ai nữa '' Tiểu Hoa nói còn phòng má rất đáng yêu .

Nguyên Bảo nghe vậy thì cười gắp thức ăn cho cô rồi nói '' ko có đâu , chẳng phải vừa gặp anh đã nhận ra em rồi sao ? Đừng dỗi '' .

Mọi người thấy hai bạn trẻ vui vẻ nói chuyện thì ai cũng vui lây , lúc này cô ngồi đó cũng có cảm giác ko được tự nhiên lắm nhưng thôi chuyện cũng ko liên quan tới mình nên ăn thì cứ ăn .

Qua một màn giới thiệu cô được biết Tiểu Hoa là bạn của Nguyên Bảo từ khi một đứa 7 tuổi còn một đứa 6 tuổi . Năm cậu lên 10 thì nhà cô bé chuyển đi đâu ko rỏ từ đó cậu ù lì ít nói cho tới khi cô vào làm bảo mẫu thì chuyện này ko được ai nhắc lại .

Bữa cơm vui vẻ qua đi , Tiểu Hoa nói '' Nguyên Bảo chúng ta đi dạo cho xuống cơm nhé , em muốn đi dạo bãi biển lắm ''.

Nguyên Bảo hơi chần chừ nói '' anh bị say máy bay nên đầu có chút đau , ko đi cùng em được rồi , hôm khác nhé '' cậu nói xong thì muốn đi vào phòng nằm ..

''Thôi mà , vừa mới ăn mà nằm là để đau bao tử lắm , đi cùng em đi ''cô nói rồi kéo cậu đi ....

Nguyên Bảo ko thể từ chối mãi liền nắm tay Yến  đang đứng cạnh đó rồi nói '' chị đi theo em , có gì còn bảo vệ em nữa '' .

Trương Nguyên thấy vậy ko biết đường nào mà lần , là anh cố tình tìm Tiểu Hoa để hai đứa nhỏ gặp lại nhau đôi khi lại nảy sinh tình cảm ko chừng sao đi dạo còn kéo bảo mẫu theo vậy .

Từ đầu Nguyệt đã nói ko nên nhưng anh vẫn muốn thử , phép thử này hình như hơi sai thì phải ....

3 người đi dọc bờ biển , Tiểu Hoa đi trước , Nguyên Bảo đi cạnh cô còn Yến đi phía sau cách họ khoảng 3 mét ..

''Anh lớn từng này rồi ko tự  đi được sao ? Đi đâu còn đem theo bảo mẫu '' Tiểu Hoa nói .

''chị ấy là bạn và sau này sẻ là trợ lý của anh , ko phải bảo mẫu '' cậu giải thích với cô ..

Cô đi phía sau nghe được thì cũng có chút dể chịu nhưng chỉ một chút xíu thôi , vì khi nảy cô thấy sự đáng yêu của cô bé này rồi . Tuổi trẻ thực sự rất vui , cô từng bỏ qua tuổi trẻ nên ko biết nó vui đến thế .

Nguyên Bảo đi phía trước cũng ko hiểu sao anh lại thấy ko vui vẻ gì , anh biết chắt chăn ba anh cố tình kêu Tiểu Hoa làm vậy nhưng nếu bây giờ anh lập rỏ ý định từ đầu thì sẻ ko thể đấu lại ba anh , tiền và quyền lực ông ấy hiện tại hơn anh rất nhiều , nói chung anh chỉ lo cho cô thôi thường thì khi có gì ko vừa lòng họ sẻ đổ lỗi cho người ngoài .

Nếu anh nói người anh chọn từ đầu đã là cô thì chắt ba anh sẻ nghĩ mọi cách ngăn cản hai người , tệ nhất ông có thể đuổi cô , đó là điều anh ko muốn nhất , nếu vậy chỉ đành lờ cô mấy ngày này rồi tính .

''Anh nói vậy thì em nghe vậy thôi , chuyện này cũng ko phải chuyện của em '' cô bé nói rồi chạy về phía trước rồi nói tiếp '' đố anh bắt được em đó '' .

Cậu thấy vậy nói '' ko được , anh bị đau tim chạy quá nhồi máu thì sao ?'' .

Cô nghe vậy đứng lại hỏi '' anh đã yếu đến mức ko thể chạy sao ? Nhìn anh cao to vậy mà '' .

Nguyên Bảo lắc đầu nói '' chỉ có cái mã thôi , anh yếu tới nổi ko tự tắm được '' .

''Cái gì ? Anh đùa hả ?'' Tiểu Hoa nghe vậy thì lớn tiếng hỏi .

''Ko đùa , nhìn anh giống đùa lắm sao ?'' Cậu nói rất chắt chắn .

Tiểu Hoa biểu môi nói '' xem ra chỉ như vậy anh mới cần bảo mẫu nhỉ ,  Nguyên Bảo hồi bé anh yếu như vậy rồi lớn lên cũng ko thay đổi hèn gì tới giờ ko có nổi một cô bạn gái là phải rồi '' .

''Phải , phải là anh ko xứng có bạn gái , em đừng nói với ai anh như vậy nhé '' cậu hùa theo cô .

Tiểu Hoa gật đầu nói ''được , nể tình bạn của hai chúng ta em giữ bí mật cho anh '' .

Cô đứng đó nghe hai bạn trẻ nói chuyện , quả thực Nguyên Bảo chững chạc hơn so với tuổi , có lẻ đó là lí do cậu chọn yêu người hơn tuổi mình cũng ko chừng .

''Quay về thôi , đi nữa anh xĩu thì ai cổng anh về nổi '' Tiểu Hoa nói xong quay lưng đi về biệt thự ...

Ba người quay về , Trương Nguyên thấy họ liền vui vẻ hỏi '' hai đứa đi dạo vui chứ ?'' .

''Dạ , vui ạ '' Tiểu Hoa nói xong thì xin phép đi vào phòng .

Nguyên Bảo cũng vào phòng , Cô cũng đi vào một phòng khác ...

[[khi nảy thấy em nói chuyện vui vê với Tiểu Hoa trái tim chị có nhói đau ko ?]]

Nguyên Bảo nhắn tin hỏi cô .

Cô đọc được thì chỉ mĩm cười , lát sau cô nhắn lại .

[[có , hơi nhói ở lồng ngực , cảm giác có chút buồn ]] .

[[vậy là chị có tình cảm với em rồi còn gì nữa ?]]

Cậu đọc xong thì nhắn lại cho cô .

[[nhưng bên nhau nhiều năm có tình cảm thì đâu có gì lạ ]] cô nhắn lại cho cậu .

[[cũng phải , vậy để từ từ rồi xác định nhỉ ? Ko nên hấp tấp ]] cậu nhóc nhắn .

[[ừm ! Em ngủ sớm đi , chúc em ngủ ngon ]] cô nhắn .

[[chị ngủ ngon ]].. cậu nhắn lại .

Phép thử của hại bạn vẫn chưa chính xác ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro