Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Minh Vỹ! Chào hỏi cô chú đi con. Từ bây giờ họ là sẽ là hàng xóm của chúng ta đấy". Cậu bé Vương Minh Vỹ cỡ chừng 5 tuổi qua lời giới thiệu của mẹ nhìn chằm chằm vào gia đình 3 người đang cười rạng rỡ trước mắt.

"Hàng xóm? Nhà bé quá" Minh Vỹ nghĩ thầm. Nhìn lướt qua gia đình có thể thấy đây là một gia đình hạnh phúc. Người vợ có nét hiền hậu, đoan trang. Người chồng có ánh mắt khí thế bức người nhưng ngập tràn hạnh phúc với nụ cười đó. A, con một thiên thần đang vừa mút tay vừa ngủ trên tay mẹ nữa. Mái tóc quăn đen, đôi mắt lim dim, miệng nhỏ xíu mút tay chảy dãi xuống áo. Cậu nhóc bỗng nhìn em bé chăm chú

"Mama, em bé đó chảy nước dãi" Cậu nhóc dật áo mẹ và thì thào vào tai bà. Bà Vương khẽ cười nói rằng em bé đó là Ngọc Khuê, con gái của họ. Bà vuốt tóc đứa con trai của mình và không quên dặn nó sau này phải thương yêu và chơi cùng với em.

Chàng trai nhỏ xíu 5 tuổi bước lại gần em bé thiên thần. Chạm tay lên đôi má phúng phính của em. Hàng mi khẽ xao động, em bé bất thình lình thức dậy, đôi mắt tròn và sáng của em nhìn Minh Vỹ. Òa khóc.

Nhà họ Ngọc chuyển tới đây cũng được 2 tuần. Qua đó, ông bà Vương và họ cũng tìm hiểu nhau kĩ hơn. Ông Ngọc Thiên đang làm quản lí ở một xưởng may, còn vợ thì dạy học. Bà ấy đang xin dạy ở một trường gần đây nhưng mà vẫn chưa có kết quả. Trái ngược với gia đình Ngọc Khuê thì gia đình Minh Vỹ có địa vị cao hơn rất nhiều. Ông Vương là chủ tịch của một tập đoàn thiết kế nội thất cao cấp còn bà Vương là trợ lí của ông. Mặc dù gia thế có sự phân biệt như thế nhưng họ đối xử với nhau vẫn rất chân tình và ấm áp. Biết được hoàn cảnh không mấy thuận lời của ông bà hàng xóm, nhà họ Vương còn nhiệt tình giúp đỡ gia đình Ngọc Khuê như việc kiếm cho mẹ của cô bé có công việc tạm thời trong thời gian chấp nhận đơn xin việc và giúp ông Ngọc có một chân trong công ty đồ nội thất của ông Vương. Còn về Vương Minh Vỹ, chàng trai 5 tuổi này luôn yêu thương và quan tâm chăm sóc "em bé thiên thần" Ngọc Khuê nhưng con bé chẳng bào giờ bám theo cậu.

Như có một hôm, bà Ngọc đang cho em bé ăn thì Minh Vỹ ghé vào cửa sổ nhìn trộm. Con bé nhìn chằm chằm về phía cửa sổ và rồi khóc thật lớn. "Con bé này sao lần nào gặp mình cũng khóc" cậu trai bực mình dựt chiếc lá rồi bỏ chạy. Mẹ cô bé thấy thế liền phì cười, hỏi Ngọc Khuê sao lại ghét Minh Vỹ đến thế, cô bé nhau miệng lại và chống nạnh "Mặt mũi đểu cán, không nên dây vào" Ôi trời bà cụ non Ngọc Khuê.

Hôm nay bà Ngọc lên trường nhận công việc mới nên gửi gắm bé Ngọc Khuê cho người hàng xóm tốt bụng của mình. Con bé một bước cũng không rời mẹ, nhất quyết không để mẹ đi. May là bà Vương dịu dàng, ân cần dỗ dành cô bé nên nó mới luyến tiếc để mẹ ra đi. Bước vào nhà, mắt của Ngọc Khuê mở to ra như muốn nuốt hết mọi thứ xung quanh. Sao cũng là nhà mà nhà của tên đểu cán lại to như thế này. "Đẹp quá" Em thốt lên. Phải thật sự rất đẹp và sang trọng. Biểu cảm của em chuyển đổi liên tục. "Vậy thì sau này qua chơi thường xuyên nhé Khuê Nhi"

Nghe tiếng người lạ dưới nhà Vương Minh Vỹ chạy lẹ xuống. Chà, là em bé thiên thần sao. Cậu tiến tới nơi Khuê Nhi đang ngồi coi ti vi và nhìn chăm chăm. Cô bé thấy cậu, hiểu chuyện nên không khóc. Cậu bé càng phấn khích leo lên ghế ngồi. "Em thích chơi xếp hình không" Ngọc Khuê liếc một cái. "Em thích chơi robot không" Ngọc Khuê liếc hai cái. "Em thích chơi thẻ bài không" Cô bé nổi giận chạy xuống bà Vương, ôm chân bà. Hiểu tình hình hai đứa chưa thân được với nhau. Bà dắt tay cô lại chỗ Minh Vỹ, nhìn đôi mắt sầu buồn của đứa con trai bà đưa ra ý kiến muốn hai cô cậu cùng bà làm bánh táo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro