Chương 19: Đại Ma Vương lại ngất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cực Nhạc Đại Ma Vương không dám phản bác, mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác đau đớn, thành thật trả lời: "Đó là ta vô tình bắt được!"

"Nó có lợi hại không? Có khó bắt không?" Con vẹt tiếp lời.

"Không dễ bắt lắm..." Cực Nhạc Đại Ma Vương khẽ lắc đầu, ánh mắt lại chợt sáng lên:  "Lẽ nào ba vị còn muốn ăn nữa?"

Hỏi như vậy chứng tỏ chúng rất có hứng thú.

Xem ra quá trình mặc dù có chút gian khổ nhưng kết quả cũng không tệ lắm, ba đầu yêu thú này xác thực là bị mùi vị tuyệt mỹ của thịt rồng chinh phục.

"Đúng vậy!" Con vẹt gật đầu.

Chủ nhân muốn ăn cũng giống như chúng muốn ăn thôi, lời này không sai đâu.

"Dùng thực lực của ba vị muốn bắt được không hẳn là quá khó... Chỉ có điều loài giao... cá chạch này trời sinh tính tình xảo trá, mà tốc độ chạy trốn còn rất nhanh đã vậy còn chuyên sinh sống tại những địa phương vô cùng vắng vẻ, tìm kiếm hết sức phiền toái!"

Cực Nhạc Đại Ma Vương chuyển động con ngươi, trong lòng nhảy ra một suy nghĩ, thân trọng nói.

"Vắng vẻ?" Con vẹt tỏ ra sầu muộn: "Nơi quá xa chúng ta không thể đi được bởi vì chúng ta không thể rời khỏi nơi này quá lâu..."

Nếu rời đi quá lâu, chủ nhân sẽ cảm thấy khác thường, khó lòng giải thích được.

Lại nói, bọn chúng cũng chưa bao giờ đi đến thế giới bên ngoài, thực sự quá nguy hiểm.

"Như vậy a..."

Cực Nhạc Đại Ma Vương trong lòng mừng như điên nhưng không biểu hiện ra ngoài, lại thăm dò hỏi: "Nếu là như vậy,ta có thể giúp các ngươi đi bắt!"

"Cũng được! Thế nhưng... ngươi bây giờ có thể đi bắt được sao?"

"Thương thế của ta thực sự quá nặng rồi, bằng không đừng nói là một đầu cá chạch, cho dù là tám đầu mười đầu cũng không thành vấn đề!" Cực Nhạc Đại Ma Vương nói.

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Con vẹt vò đầu.

"Nếu là ba vị chịu xuất thủ giúp đỡ, ta có một bí pháp đặc biệt có thể khôi phục trong thời gian ngắn, đến lúc đó là có thể đi bắt về rồi!" Thấy ba con thú đã mắc câu, Cực Nhạc Đại Ma Vương vội vàng nói.

Yêu thú có long tộc huyết mạch số lượng vô cùng thưa thớt, có thể tìm được một đầu đã là chuyện không dễ dàng chứ đừng nói là kiếm nhiều vài đầu. Nhưng... như vậy thì sao chứ?

Ba tên gia hỏa này thoạt nhìn rất đần độn, ta bây giờ cứ lừa gạt bọn chúng một hồi, đợi thương thế trị tốt thì tính tiếp!

Một khi thương thế của ta hoàn toàn bình phục, ta chính là Cực Nhạc Đại Ma Vương tung hoành thiên hạ, còn phải sợ kẻ nào sao?

Con vẹt không biết suy nghĩ trong đầu hắn, nó thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn chúng ta ra  tay cũng được, thế nhưng là... chúng ta không biết trị thương a!"

Chúng nó là nghe chủ nhân đánh đàn, ăn đồ ăn chủ nhân nấu mới có trí tuệ cùng thực lực chứ chưa từng học qua bất luận một cái pháp môn tu luyện nào, đối với thứ gọi là chữa thương, trị thương càng là dốt đặc cán mai.

"Ta có thể dạy các ngươi..."

Thấy đối phương không có một chút nghi ngờ nào, Cực Nhạc Đại Ma Vương lại âm thầm mừng rỡ, ánh mắt sáng lên, nói: "Các ngươi chỉ cần đặt bàn tay... à, cánh và móng vuốt lên trên người ta, sau đó đem lực lượng trong cơ thể truyền tới là ta có thể tự động hấp thu chúng để khôi phục thương thế rồi!"

Ma công mà hắn tu luyện cùng Hấp Tinh Đại Pháp có chút tương tự, có thể thôn phệ chân nguyên trong cơ thể yêu thú và nhân loại để bản thân sử dụng. Chính nhờ vậy mà chỉ mới chạy trốn khỏi Bích Lạc Hải nửa ngày thời gian, thương thế của hắn đã khôi phục được không ít.

Chỉ cần ba đầu yêu thú này dám theo lời hắn mà làm, thôi động chân nguyên đưa tới, hắn chức chắn sẽ đem ba tên khốn kiếp này hút khô không còn một mảnh.

"Như vậy là được rồi?" Con vẹt tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía con lừa và con rùa, chỉ thấy hai tên đồng bọn cũng hoang mang như nó.

Trầm tư một lát, con lừa nói: "Ta trước kia khi bị roi đánh bị thương hình như phải ăn một chút thuốc mới có thể khôi phục mau chóng!"

"Trị thương thông thường là cần đến dược vật, thế nhưng ta là người tu luyện, lại còn là một cao thủ nên không cần thứ này, chỉ cần có đầy đủ lực lượng thì có thể tự mình khôi phục!"

Sợ chúng còn không rõ, Cực Nhạc Đại Ma Vương nhanh chóng nói.

"Thì ra là thế!" Ba con vật bừng tỉnh.

Cũng đúng!

Nếu đối phương cũng cần phải ăn dược vật mới khôi phục thương thế thì không thể nào chỉ mới ngắn ngủi một đêm đem thương thế vô cùng nghiêm trọng chữa trị tốt, lại một lần nữa sinh long hoạt hổ!

"Vậy thì tốt, ngươi nói phải làm sao thì cứ làm vậy đi, chúng ta bây giờ liền bắt đầu luôn!"

Nếu chỉ cần đơn giản như vậy thì không cần phải phiền toái thêm làm gì, con vẹt nói thẳng.

"Ngươi để cánh ngay trước ngực ta, lừa để móng trước tại bụng ta còn lão rùa để chi trước lên đầu ta. Ta đếm một hai ba thì các ngươi toàn lực thúc dục lực lượng trong cơ thể, không cần giữ lại!"

Cực Nhạc Đại Ma Vương giải thích cặn kẽ.

"Được!" Con vẹt gật đầu, nhìn về phía hai tên đồng bọn.

"Các ngươi muốn trị thương cho hắn thật à?"

Con lừa vẫn có một chút không yên lòng: "Ta thủy chung vẫn có cảm giác không yên lòng, chúng ta vẫn là nên cẩn thận một chút. Chi bằng hắn thề sau khi khôi phục sẽ giúp chúng ta bắt cá chạch chứ không phải là giết chúng ta."

"Được thôi!" Để tránh đêm dài lắm mộng, Cực Nhạc Đại Ma Vương lập tức đưa tay lên trời phát lời thề: "Ta, Cực Nhạc Đại Ma Vương Quan Trạch Quyền, xin thề, chỉ cần ba vị giúp ta khôi phục thương thế, ta không những sẽ không giết các ngươi mà còn giúp các ngươi bắt cá chạch!"

Hắc hắc, không giết không có nghĩa là không tra tấn, bắt cá chạch cũng không có nghĩa là sẽ cho các ngươi.

"Được rồi!"

Thấy hắn đã thề, con lừa không còn xoắn xuýt nữa, móng trước nó đưa ra, ddajjt ở bụng dưới của đối phương, con vẹt và con rùa cũng lần lượt dựa theo lời Cực Nhạc Đại Ma Vương nói đem cánh và chân đưa ra.

"Thành công rồi..."

Thấy đối phương đã mắc câu, Cực Nhạc Đại Ma Vương hưng phấn đến mức thân thể khẽ run.

Thôn phệ ba đầu yêu thú có thực lực không thua gì hắn này, thương thế của hắn chẳng những có thể khôi phục trong thời gian ngắn mà còn có thể đột phá được bình cảnh, trùng kích cảnh giới cao hơn,  đạt tới một độ cao mà ngay cả trước khi hắn bị phong ấn cũng không thể đạt tới.

Nếu thực như thế, thời đại thuộc về ta, Cực Nhạc Đại Ma Vương, liền tới rồi.

Những kẻ vọng tưởng muốn thương ta, phong ấn ta, hết thảy đều chờ đợi cơn ác mộng, chờ đợi sự hối hận đi!

Cực Nhạc Đại Ma Vương trong lòng tràn đầy xúc động, nhanh chóng vận chuyển Phệ Ma Công.

Chỉ cần ba tên kia đem chân nguyên đưa tới, hắn liền có trăm phần tự tin rằng sẽ hấp thu không chừa một giọt.

"Có thể bắt đầu rồi!"

Đem sự kích động trong lòng áp chế xuống, Cực Nhạc Đại Ma Vương hít sâu một hơi, mở miệng hô lớn: "Một, hai,ba..."

Chữ :ba" vừa ra khỏi miệng, ma công lập tức vận chuyển, ngay tại thời điểm Cực Nhạc Đại Ma Vương đang vọng tưởng về sức mạnh vô biên của bản thân thì đầu hắn đột nhiên tê rần.

Răng rắc!

Đầu lâu của Cực Nhạc Đại Ma Vương nổ tung.

Theo sau đó, ngực cùng bụng dưới cũng đồng dạng bị cánh chim và móng lừa xỏ xuyên qua, thân thể trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy hệt như bị ngũ mã phanh thây.

"..."

Cực Nhạc Đại Ma Vương hoang mang tột độ, vội vàng đem thần thức quét tới.

Trong nháy mắt, biểu tình của hắn hệt như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Ba tên ngu ngốc này thế mà không vận dụng chân nguyên mà chỉ dùng sức mạnh thân thể đơn thuần, hướng hắn "truyền" lực lượng.

Cái này giống như việc ngươi muốn tìm một chiếc ô tô để rút dầu nhưng đối phương lại đem một chiếc xe lửa đâm thẳng tới...

Thương thế trước đó vốn đã rất nghiêm trọng, dưới sự dày vò này triệt để hỏng mất, vô phương cứu chữa...

Ta con mẹ nó muốn hấp thu chính là chân nguyên lực lượng của các ngươi, các ngươi dùng lực lượng thân thể thuần túy làm cái gì?

Các ngươi đây mà là muốn cứu ta à? Đây là cảm thấy hành hạ ta đến chết còn chưa đủ đi...

"Vì sao không dùng chân nguyên..."

Lực lượng linh hồn của Cực Nhạc Đại Ma Vương tụ lại một chỗ, vô lực phát ra tiếng gào thét.

Thanh âm còn chưa dứt, ba con thú đã chớp chớp 6 con mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn qua: "Chân nguyên là gì?"

"Mẹ nó!"

Cực Nhạc Đại Ma Vương trước mắt tối sầm, hít thở không thông, lại một lần nữa hoa lệ ngất đi.

Các ngươi không biết chân nguyên là gì mà có thể tu luyện tới được cảnh giới này... Xem ra không phải các ngươi ngốc mà là ta khờ!

Các ngươi chính là loại bên ngoài nhìn chất phác nhưng thực tế là là tiểu nhân bỉ ổi!

Ta thật mệt mỏi, ta muốn về nhà...

Tại thời khắc hấp hối, ý thức của Cực Nhạc Đại Ma Vương lại một lần nữa nghe được đoạn đối thoại của ba con thú.

"Lại ngất rồi..."

"Vậy thì tiếp tục quất đi! Chỉ cần chúng ta kiên trì hắn chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi!"

Cực Nhạc Đại Ma Vương: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro