Chương 20: Hắn là gian tế!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con lừa nhanh chóng lại kẹp cành liễu giữa vó, một hồi ngẫm nghĩ về nhân sinh.

Kẻ này đầu đã nổ tung, ngực và bụng thì bị xuyên thủng, thoạt nhìn như một con búp bê bị xì hơi, coi như là nó muốn quất cũng không tìm thấy chỗ nào có thể hạ thủ cho đáng!

"Hắn sẽ không chết chứ..." Con vẹt lo lắng nói: "Nếu vậy chúng ta không tìm được cá chạch nữa, không thể bàn giao với chủ nhân rồi!"

Con lừa suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta vẫn là cho hắn dùng dược đi, nếu đánh tiếp ta cảm thấy hắn khó mà tỉnh lại nổi!"

Kẻ này luôn miệng nói bọn chúng chỉ cần quán thâu lực lượng thì hắn liền có thể khôi phục, kết quả bọn chúng đến một phần mười lực lượng cũng chưa dùng tới hắn đã nổ tung cả người rồi...

Thật là yếu ớt...

Kể cả là người tu luyện thì tên này ắt hẳn phải thuộc về loại kém cỏi nhất, còn tiếp tục quất roi xuống không cẩn thận sẽ giết rụng hắn mất.

"Nếu muốn cho hắn dùng thuốc thì đơn giản nhất là tìm chủ nhân, hắn dường như đã từng học qua cách hộ sinh và trị bệnh cho heo mẹ, mà lại còn rất lợi hại." Con vẹt nói.

"Nếu chủ nhân hỏi kẻ nào làm tên này bị thương và hắn là từ đâu tới thì ngươi tính giải thích thế nào?" Con lừa lắc đầu: "Hơn nữa, hắn cũng đâu có phải là heo mẹ a!"

"Cái này..." Con vẹt nghẹn lời.

Cũng phải, một khi nói cho chủ nhân, chủ nhân liền biết chúng nó có thể nói chuyện, dưới cơn nóng giận không chừng còn muốn đem bọn chúng đuổi đi, đây không phải là hóa khéo thành vụng sao?

"Vậy phải làm sao vậy giờ?"

"Đơn giản thôi, chuyện này tốt nhất đừng để chủ nhân biết, đợi ngày mai chúng ta vụng trộm ra ngoài hát chút dược liệu về lặng lẽ cho hắn ăn là được!" Con lừa nói.

"Nhưng chúng ta không nhận biết dược liệu, cũng không biết dược liệu nào có thể chữa thương a!"

"Chuyện đó không cần quản làm gì, dược liệu càng tươi đẹp khẳng định càng tốt, chúng ta tìm nhiều một chút, lần lượt thử qua chắc chắn phải có thứ hữu dụng!"

Con lừa nháy mắt một cái, làm bộ mọi thứ đã tính toán tốt: "Dù sao hắn cũng đã ra như vậy, thử một chút không có vấn đề gì đâu. Dùng lời nói của nhân loại có nghĩa là... chữa lừa chết thành lừa sống!"

"Lão Mạn, ngươi cảm thấy thế nào?"

Con vẹt thở dài một tiếng, có chút lưỡng lự nhìn về phía con rùa cách đó không xa.

Việc gì không thể quyết định được thì hỏi Lão Mạn, cũng không có gì xấu cả. Con rùa trầm tư một lát, trong đầu thôi diễn ra tất thảy khả năng, cuối cùng đưa ra một gương mặt thập phần chắc chắn: "Rất tốt!"

"Được, cứ làm như vậy đi!"

Thấy hai tên đồng bọn đã đồng ý, nghĩ thấy ý kiến của mình cũng không có hiệu quả gì, con vẹt đành phải gật đầu đáp ứng.

Ngày mai... vụng trộm ra ngoài hái thuốc.

Chúng nó lần này là vô cùng nghiêm túc muốn cứu chữa Cực Nhạc Đại Ma Vương.

............

Tô Ẩn đẩy cửa bước ra, vẻ mặt đầy mỏi mệt.

Đêm qua sau khi buông tha việc đọc thư tịch, hắn vẫn như cũ không cam tâm, một lần lại một lần đem công pháp đọc được nhất nhất vận chuyển thử. Không ngờ kết quả vạn lần vẫn như một, không có chút biến hóa nào.

Trong thư tịch có nói, linh khí rất dễ dàng hấp thụ, tuy nhiên hắn cảm thấy linh khí sống chết không chịu tiến vào cơ thể, thậm chí hắn có cảm giác chúng chỉ cần tiếp cận cũng là một sự khinh nhờn.

Linh khí không tiếp cận, kinh mạch không thông... đừng nói đến tu luyện, hắn cho dù chỉ muốn cường thân kiện thể cũng là một điều khó khăn.

Đây mà là Tiên Thiên Đạo Thể gì? Tiên Thiên Yếu Thể thì có!

Hắn thật bi thảm, thật đáng thương.

"Ta phải mau chóng tìm người hỏi thăm mới được!"

Biết không còn thời gian để chần chờ nữa, Tô Ẩn cũng không tiếp tục xoắn xuýt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ba đầu sủng vật ở cách đó không xa, nói: "Đại Hắc, hôm nay ngươi theo ta ra ngoài đốn củi. Tiểu Vũ, Lão Mạn các ngươi ở lại giữ nhà!"

"Oang Oang!" Con lừa liền vội vàng gật đầu.

Rùa đen và con vẹt nhìn nhau, đôi mắt chúng đồng thời sáng lên.

Bọn chúng còn đang đau đầu tìm cớ để có thể ra ngoài hái thuốc, nếu chủ nhân lại chủ động ra ngoài, thế thì chẳng còn gì bằng.

Tô Ẩn cưỡi trên lưng lừa, quay trở lại chỗ hôm qua vừa đốn củi, vừa đốn cửi vừa chờ đợi.

Nếu như hôm qua có thể gặp được vị siêu cấp thiên tài nữ cải nam trang ở đây, thì có lẽ hôm nay cũng có thể gặp được.

..............

Bên trong núi rừng rậm rạp, hai thân ảnh áo đen đang lặng lẽ tiềm hành.

"Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện..."

Thanh niên bên trái truyền âm nói.

"Ngươi yên tâm, miếng Ẩn Hành Phù này là ta tốn giá cao mua được, có thể hoàn mỹ đem khí tức của chúng ta che giấu đi. Chỉ cần tu vi của đối phương không ở trên Thoát Trần Cảnh, căn bản không thể nào phát hiện được!"

Một người thanh niên khác tràn đầy tự tin nói.

Hai lẻ này chính là người hôm qua lặng lẽ theo dõi Liễu Y Y, Chu Nguyên cùng Lưu Xương.

Bọn hắn thận trọng theo dõi cả đêm, ngay tại thời điểm bọn hắn rã rời không chịu nổi liền phát hiện tên "phản đồ" này thận trọng rời khỏi chỗ ở.

Rốt cuộc nhìn thấy đối phương có hành động khác thường, hai người làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội, lập tức dùng Ẩn Hành Phù lặng lẽ bám theo.

Sau khi rời khỏi tông môn, Liễu Y Y lập tức tiến nhập vào trong rừng núi rậm rạp. Càng đi càng sáu, hai người càng chắc chắn cái tên này có điểm không thích hợp.

"Cẩn thận..."

Lại đi thêm một đoạn, Liễu Nghị đột nhiên dừng lại. Hai người đem mình ẩn nấp thật kỹ, lúc này mới phát hiện ở phía trước chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một vị thiếu niên tầm mười tám mười chín tuổi, trên người một thân áo trắng, mày sao mắt kiếm, cưỡi trên lưng một con lừa, tựa như trích tiên trong bức tranh sơn thủy.

"Hắn trông giống như không có chút tu vi nào..."

Chu Nguyên nhíu nhíu mày.

"Cũng có khả năng đối phương thực lực quá cao, chúng ta nhìn không thấu!" Lưu Xương lắc đầu: "Vả lại, nếu hắn chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể xuất hiện trong phạm vi Trấn Tiên Tông mà không bị đám người trưởng lão Ngô Nguyên phát giác?"

Chu Nguyên xiết chặt nắm đấm.

"Ta hoài nghi, kẻ này là gian tế của tông môn khác, mà Liễu Nghiji ở dĩ có thể tiến bộ nhanh chóng như thế là nhờ hắn!" Lưu Xương gật đầu.

"Ừm!" Chu Nguyên bừng tỉnh đại ngộ,  hai người sợ bị phát hiện, không dám tiếp tục trao đổi, lại lặng im không một tiếng động ẩn nấp thật kỹ.

..............

"Tiền bối..." Liễu Y Y khom người.

Hôm qua chính mình không kịp thời báo lên thân phận đã khiến đổi phương thất vọng, nàng còn tưởng rằng từ đây triệt để  vô duyên, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp mặt, trong nháy mắt tâm tư thiếu nữ tràn đầy kích động.

Thấy mình không uổng công chờ đợi, Tô Ẩn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhận trọng nhìn sang: "Ngươi ngày hôm qua hướng ta học cách chẻ củi, không biết hôm nay ta có thể thỉnh giáo ngươi một vài vấn đề được không?"

Hắn không biết đối phương tính tình thế nào, vẫn là cẩn thận một chút mới thỏa đáng.

"Tiền bối có vấn đề gì cần biết, vãn bối nếu biết chắc chắn sẽ nhất nhất nói ra, không chút giấu diếm!"

Liễu Y Y cúi gập người, đầu đổ đầy mồ hôi.

Đối phương nói chuyện khách khí như vậy, hẳn là còn đang tức giận.

"Ngươi làm thế nào để hội tụ linh khí, đồng thời đem chúng thu nạp vào trong cơ thể?" Tô Ẩn đem nghi ngờ trong lòng nói ra.

Liễu Y Y sửng sốt một chút, tràn đầy khó hiểu nhìn qua : "Đây là... tu luyện nhập môn?"

Phàm nhân khi bắt đầu tu luyện, khi nhập môn sẽ bắt đầu bằng việc cảm ngộ linh khí, nghĩ biện pháp đem linh khí dung nhập vào cơ thể, tiền bối tu vi thâm hậu vì sao lại hỏi cái này?

Chẳng lẽ... đây là đang khảo nghiệm ta?

Liễu Y Y nghĩ vậy lập tức nghiêm túc, thận trọng trả lời: "Để hội tụ linh khí cần tập trung tinh thần để tìm kiếm khí cảm, rồi dùng khí cảm bắt lấy linh khí, đưa chúng dung nhập vào trong cơ thể..."

"Vậy... ngươi có thể tu luyện cho ta xem một chút không?" Nghe nàng giải thích cũng trên thư tịch không mấy khác biệt, Tô Ẩn hơi đỏ mặt, nói.

Hắn cũng là dựa theo cách này mà tu luyện, thế như chẳng biết vì sao chưa từng thành công?

"Được!"

Liễu Y Y nghĩ đến gì đó, ánh mắt liền lộ ra vẻ mừng như điên, lập tức khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền,  tập trung tinh thần, tìm kiếm khí cảm.

.............

"Hắn quả nhiên đang chỉ giáo cho Liễu Nghị tu luyện!"

Nấp ở phía xa Chu Nguyên và Lưu Xương nghe không được lời đối thoại nhưng nhất cử nhất động lại nhìn thấy được rõ ràng, giờ phút này thấy đối phương đả tọa tu luyện, làm sao còn không rõ chuyện gì đang diễn ra.

Kẻ kia nhất định là đạt được đối phương chỉ bảo!

Cao thủ trong tông môn, bọn hắn đều biết, tuyệt đối không có thiếu niên này, nói cách khác, hắn chính là gian tế!

"Bí tịch công pháp của Trấn Tiên Tông tại Đại Diễn Châu mặc dùa không tính là cao cấp nhất thế nhưng cũng vượt xa các thế lực khác. Liễu Nghị này coi như bị mê hoặc đi tu luyện công pháp của tông môn khác nhưng muốn trong thời gian ngắn tu vi tăng trưởng nhanh chóng cũng là chuyện không thể..."

Lưu Xương hừ lạnh một tiếng đang định nói tiếp lại thấy ống tay áo bị người lôi kéo, liền vội quay đầu. Chỉ thấy Chu Nguyên khuôn mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy nhìn về phía trước.

"Chuyện gì xảy ra?"

Theo ánh mắt của hắn, Lưu Xương nhìn lại, trong nháy mắt hắn cũng đồng dạng sững sờ, hai tròng mắt lồi ra: "Này... đây... không thể nào!"

Chỉ thấy phía xa, kẻ vừa đột phá lên Tụ Tức cảnh tầng sáu cách đây không lâu, Liễu Nghị, khí tức trên người càng lúc càng mạnh mẽ, nhanh chóng đạt đến giới hạn. "Oanh!" một tiếng phá vỡ bình chướng tiến vào tầng bảy!

Gia hỏa ba năm qua một mực xếp hạng chót, vậy mà... lại đột phá!

Hắn đến cùng... làm sao làm được?

............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro