Chương 54 : Em muốn gì ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Tuy ngồi cách hai bàn nhưng Chi nghe rõ từng câu từng chữ Vũ ca nói , động tác gõ bàn phím dừng lại , cô rất ngạc nhiên , trước kia cô nghĩ Vũ ca coi cô như em gái mới thương cô như vậy , ai ngờ ...

"Nếu bây giờ Đỗ Gia Nhi đứng trước mặt Vũ ca , Vũ ca có trân trọng nó không ?" Mai tò mò hỏi , hỏi xong cô đưa mắt nhìn về cô gái đang ngồi thất thần ở chiếc bàn phía quầy thu ngân ánh mắt mang đầy ý cười . "Có !" giọng nói cứng rắn khẳng định vang lên , Vũ ca cười nhạt : "Nhưng muộn rồi , giờ nói gì cũng vô ích !" , "Còn chưa chắc !" Mai cười tươi , anh nhìn Mai tỏ vẻ khó hiểu .

"Lâm thiếu gia , xong rồi" Chi đứng dậy đem chiếc notebook hãng táo khuyết màu bạc để trước mặt Vũ ca , anh mỉm cười thoải mái hướng sự chú ý tới chiếc máy , mở từng tệp , anh ngồi yên lặng . Trong đó có rất nhiều ảnh chụp lúc mọi người đi chơi với nhau , những câu nói hài hước , những trò đùa của họ đều được ghi lại . Đến tệp Documents , Vũ ca không vui đưa mắt nhìn Chi khó hiểu : "Còn tệp này tại sao không mở ?" , "Bên trong có nhật kí , ghi chép quan trọng , tôi không thể mở !" Chi lạnh nhạt . "Tôi muốn cô mở mọi thứ , cô hiểu chứ ?" anh bắt đầu không kiên nhẫn , "Cả thế giới này ngoài Đỗ Gia Nhi không ai có khả năng mở nó , anh biết trước mà !" cô nhìn anh ánh mắt có vài tia an ủi , anh biết trước sẽ như vậy nhưng anh muốn thử cũng như anh biết Nhi đã mất nhưng anh vẫn nuôi hi vọng . "Được rồi , bây giờ nói đi , em muốn gì ?" giọng nói anh trầm xuống , không giống như khi nãy , đe dọa bắt cô mở chiếc notebook . "Em muốn thấy anh cười vui vẻ khi ở cùng Hà Quỳnh Mai , Đỗ Tuấn Khải và Đỗ Gia Nhi !" ánh mắt cô trân thành nhìn anh , trong ánh mắt trong veo đó dường như không lẫn chút tạp chất , trong sáng như pha lê , không âm mưu , không toan tính . "Tôi xin lỗi , tôi không làm được !" Vũ ca ánh mắt buồn rầu nhìn cô , cô nhìn anh giây lát rồi bước ra ngoài , trước khi đi cô đặt tay lên bàn tay anh mỉm cười nhẹ nhàng nói : "Em tin anh làm được , sớm thôi !" . Ánh mắt anh dõi theo cô cho đến khi bóng cô khuất dần khỏi cửa , anh nhận ra có gì đó quen thuộc trong cử chỉ , trong ánh mắt cô nhìn anh nhưng anh không thể khẳng định đó là người nào .

�� ���s � 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro