Anh nhanh chóng chạy lại phía sân thể dục kéo tay Chi ra khỏi đường chạy trước bao con mắt đang ngơ ngẩn nhìn . Vì đang ốm nên Chi gục xuống , anh rút điện thoại ra bấm một dãy số quen thuộc : "Tôi cho anh năm phút nhanh chóng mang một chiếc xe tới Học viện Hoàng gia cho tôi , nếu năm phút sau tôi không thấy mặt anh thì sáng ngày mai anh không phải đi làm nữa !" anh như gắt vào điện thoại . "Dạ vâng !" người bên đầu dây bên kia cũng chỉ đáp lại ngắn gọn , ngay lúc đó có một chiếc xe phóng như bay ra khỏi cửa Đỗ gia , người lái xe dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới Học viện Hoàng gia .
Đỗ thiếu nhanh chóng bế Chi ra ngoài cổng trường . Người lái xe mở cửa , anh đem Chi đặt nằm ở ghế sau , chiếc xe khởi động phóng về phía bờ biển . Sau vài phút chiếc xe dừng lại trước một khu biệt thự xa hoa hướng ra biển , mở cửa đi vào phòng lớn anh đặt Chi xuống một chiếc giường , bác sĩ và y tá tiến đến khám cho cô bé . Trong lúc chờ đợi anh bực bội rút điện thoại ra gọi cho hiệu trưởng giọng nói đe dọa : "Hôm nay Trần Thùy Chi bị thầy thể dục phạt chạy mười vòng quanh sân trong khi cô ấy đang ốm , kết quả cô ấy kiệt sức ngất đi , tôi nói cho ông rõ nếu cô ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ đem mấy người chôn theo !" , anh lập tức cúp điện thoại , tội nghiệp hiệu trưởng run rẩy tới nỗi chiếc điện thoại trong tay rơi xuống đất tạo một tiếng vang không nhỏ .
Vài phút sau vị bác sĩ đi ra khỏi phòng : "Cô ấy chỉ là kiệt sức thôi , không có gì nguy hiểm , để cô ấy nghỉ ngơi sẽ khỏe lại thôi !" , anh tạm an lòng : "Cảm ơn bác sĩ !" . Nghe xong lời cảm ơn ông nhanh chóng rời khỏi biệt thự để lại cô y tá ở lại chăm sóc bệnh nhân đặc biệt này .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro