Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

9 năm trước

Tôi thở dài nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ; đâu đâu cũng thấy ánh sáng từ những chiếc đèn lồng xinh đẹp rực rỡ.

Càng về tối, số người đổ ra ngoài đường chơi càng đông.

Một nụ cười nở rộ trên môi tôi. Lần cuối cùng tôi đi dự lễ hội là với mẹ. Bố tôi chẳng bao giờ có thời gian dẫn tôi đi đâu vì ông còn bận làm, và cho dù tôi có bạn nhưng họ cũng chưa từng rủ tôi đi đâu bao giờ, bất kể là hội hè hay tụ tập, đến tiệc sinh nhật cũng không.

Nhất Bác là người đầu tiên tôi gặp trực tiếp rủ tôi đi chơi hội cùng cậu ấy. Điều đó khiến dạ dày tôi sôi lên vì mong đợi. Tôi chẳng biết diễn tả thế nào, chỉ biết rằng tôi chưa từng có cảm giác đó, mới mẻ đến mức chẳng thể định nghĩa được.

Ngay từ khoảnh khắc vừa mở mắt ra sáng nay, cảm giác phấn khích đã như dòng máu chảy tràn ra khắp cơ thể tôi mà tôi chẳng thể nào lý giải được.

Ban đầu, tôi thậm chí còn không hiểu nổi phản ứng kỳ lạ của cơ thể mình cho đến khi đọc được những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua và thêm vài trang nữa. Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra đó là do Nhất Bác, do tôi đã gặp được Nhất Bác.

Tôi nhắm mắt lại lắng nghe tiếng cười của bọn trẻ đang chơi trốn tìm. Tôi nhớ là mình luôn thích mấy trò này và cũng muốn chơi cùng các bạn. Nhưng tôi không bao giờ tìm được can đảm để mở lời. Duy chỉ có một lần tôi chơi với chúng thì chúng lại chẳng thèm đi tìm tôi. Tôi đã đợi mấy tiếng liền dưới gốc cây lạnh giá, trong lòng đầy phấn khích mong chúng đến tìm mình. Đến tận khi mặt trời bắt đầu lặn, tôi vẫn ngu ngốc ôm ấp hy vọng rằng chúng vẫn đang đi tìm tôi, và khi tôi trở về nhà vào tối hôm đó, cuối cùng tôi đã hiểu rằng mình sẽ không bao giờ giống như chúng.

Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên, xua đi nỗi xao động trong tôi, khiến tôi mở mắt ra. Tiếng gõ cửa này nhẹ hơn của bố tôi, nên tôi hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng, "Vào đi."

Cánh cửa từ từ mở ra, người đứng đó là Nhất Bác, mặc một bộ đồ màu trắng pha chút xanh nhạt, màu sắc tươi sáng đó khiến tôi liên tưởng đến những đám mây thuần khiết.

"Đi được chưa anh?" Nhất Bác mỉm cười, chìa tay ra với tôi.

Tôi mỉm cười với cậu ấy rồi theo thói quen đan tay chúng tôi lại, như thể chúng tôi đã quen nhau nhiều năm rồi.

Lúc chúng tôi bước xuống cầu thang, bố tôi đã cầm máy ảnh chờ sẵn ở đó. Tôi chưa kịp hiểu gì thì một ánh đèn flash đã lóe lên sáng lóa, kèm theo một tiếng "tạch".

"Bố!" Tôi vừa lẩm bẩm vừa dụi mắt, còn hai người kia bật cười. Nhất Bác xoa đầu tôi, làm tóc tôi rối tung lên. Tôi chẳng thể làm gì ngoài bĩu môi với cậu ấy.

"Tiểu Chiến lớn rồi, nên đi chơi đi." Giọng bố tôi có vẻ vui lắm, nhưng sống cùng bố lâu như vậy, sao tôi có thể không nhận ra sự lo lắng ẩn bên dưới. Kể từ khi tôi định nhảy lầu, bố luôn cẩn thận với tôi đến mức khiến tôi cảm thấy như mình được nặn bằng đường. Tôi yêu bố nhưng tôi hy vọng một ngày nào đó có thể lại làm ông tự hào.

"Chúc chú một buổi tối vui vẻ, chú Tiêu." Tôi nhìn Nhất Bác. Giọng nói ngọt như kẹo của cậu ấy khiến tôi kinh ngạc, không ngờ cậu ấy còn có một mặt như thế.

Tôi đi cùng Nhất Bác ra cửa, và trước khi rời đi, tôi ngoái lại vẫy tay với bố, lảnh lót trong không gian là tiếng chuông cửa reo vang tiễn chúng tôi tiến tới tự do ở bên ngoài.

Ngay lập tức, mắt tôi bị hút vào những ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc tuyệt đẹp ở khắp mọi nơi.

Cảnh tượng đó đẹp đến ná thở, thậm chí còn lộng lẫy hơn trong trí nhớ của tôi, và lúc này lại càng trở nên tuyệt vời hơn vì tôi đã có một người ở bên cạnh.

Nhưng tôi còn chưa kịp thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp đó thì Nhất Bác đã kéo tôi đến một gian hàng, và mắt tôi mở to khi mùi đường ngọt ngào xộc vào mũi.

Chỉ cần nhìn thôi, những que kẹo đường đó đã khiến tôi chảy nước miếng rồi. Trước đây, tôi luôn nài mẹ mua thứ đó cho mình. Ngay từ lần tôi được mua cho que kẹo đường vào lần sinh nhật năm tuổi, tôi đã mê thứ ngọt ngào đó rồi. Nhưng sau đó, đến tận lần sinh nhật cuối cùng được quây quần đông đủ cả gia đình, tôi mới được nếm lại hương vị ấy.

Mẹ tôi luôn nói rằng nó chứa nhiều đường quá, mà tôi thì luôn tin mẹ. Mãi về sau tôi mới biết thật ra gia đình chúng tôi đang gặp khó khăn nên bố mẹ không có tiền mua.

Tôi cảm thấy hốc mắt cay xè khi gần như có thể nghe thấy giọng nói của mẹ bên cạnh, chỉ tay vào những que kẹo đường kia hỏi tôi có muốn mua không. Và khi tôi gật đầu, mẹ sẽ nói, "Chiến ngoan nhé, khi nào con lớn lên, con muốn mua bao nhiêu cũng được."

Tôi đang vội chớp mắt để kìm nén xúc động thì một que kẹo đường hiện ra trước mặt. Nó được gí ngay trước mũi tôi, là một que kẹo đường hình bông sen, và người đang vươn tay tới là Nhất Bác với nụ cười ngốc nghếch.

Thấy cậu ấy vui như vậy, tôi gạt đi giọt lệ nơi đáy mắt rồi gượng gạo cười cầm lấy que kẹo đường từ trên tay cậu ấy.

"Anh biết không, hoa sen ấy mà..." Nhất Bác chỉ vào que kẹo đường hình bông sen của tôi, "là sự biểu trưng hoàn hảo cho phẩm chất tốt đẹp của con người. Cho dù chôn rễ dưới dòng nước bẩn, nó vẫn nở ra loài hoa xinh đẹp nhất."

Tôi chăm chú nhìn cậu ấy, không hay biết trên mặt mình đã nở một nụ cười.

"Thế còn cái của em thì sao?" Tôi nhìn que kẹo đường của Nhất Bác, là một con rồng vừa uy mãnh vừa mềm mại khiến tôi vô thức liên tưởng đến chính cậu ấy.

"Rồng là biểu tượng của cái ác. Nó tượng trưng cho sức mạnh siêu nhiên, trí tuệ, sức mạnh và kiến ​​thức tiềm ẩn. Trong hầu hết các truyền thuyết, rồng đều gắn liền với sự hỗn loạn và bản tính bất kham."

Tôi thở ra một hơi dài. "Này, sao em cứ như thiên tài thế?" Tôi cười với Nhất Bác, mặc cho cậu ấy lắc đầu trước sự ngốc nghếch của tôi.

Tôi cắn một miếng kẹo đường nhỏ và ngay lập tức cảm nhận được hương thơm ngọt ngào của đường hòa quyện với vị ngọt tuyệt diệu trên đầu lưỡi. Nhưng tôi còn chưa kịp thưởng thức hết thì Nhất Bác đã lại một lần nữa kéo tôi đi.

Lần này, Nhất Bác dẫn tôi đến một gian bán đèn lồng. Trong lúc ngắm nghía những chiếc đèn lồng đầy màu sắc ở khắp xung quanh, tôi chợt để mắt tới một chiếc.

Trên chiếc đèn lồng đó có vẽ hai chú thỏ nhỏ, một con đen kịt như màn đêm, khiến tôi nghĩ đến Âm, còn một con trắng xóa như ban ngày, tương ứng với Dương. Người vẽ ra chúng quả là tài năng, tôi nhìn không sao rời mắt được.

"Em mua cái đó nhé?"

Tôi vừa cắn một miếng kẹo đường thì khi quay sang đã thấy Nhất Bác đang chỉ vào chiếc đèn lồng mà tôi để mắt tới. Bắt gặp ánh mắt tôi, cậu ấy nháy mắt một cái như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

Tôi đỏ mặt cầm chiếc đèn lồng Nhất Bác đưa cho, rồi chúng tôi cùng nhau đi tới phía trung tâm thành phố, ở đó đang vô cùng đông đúc.

Nhất Bác nhìn tôi, còn tôi nhìn cậu ấy. Một khoảng lặng dễ chịu treo giữa hai chúng tôi.

Ở khắp bốn bề, mọi người đang hò hét, bọn trẻ thì cười khúc khích, tất cả đều đang chờ mong được thả đèn và ước nguyện.

Nhiều người bắt đầu đếm đồng thanh. Nhất Bác và tôi mỗi người đặt một tay lên chiếc đèn lồng, và khi mọi người đếm đến một, chúng tôi cùng lúc buông tay ra.

Nhìn nó bay đi, tôi khẽ nhắm mắt và lầm rầm khấn nguyện. Xin hãy cho bố tôi và Nhất Bác được bình an.

Lúc tôi mở mắt ra, hai mắt của Nhất Bác vẫn đang khép chặt. Gương mặt cậu ấy có những đường nét đẹp tựa thiên thần mà tôi nhận ra là cho dù có nhìn ngắm bao nhiêu năm đi chăng nữa thì đối với tôi vẫn sẽ là không đủ.

Nhất Bác thực sự rất đẹp.

Bất chợt, tôi bỗng khao khát muốn biết cậu ấy đã ước điều gì, nhưng tôi biết cậu nhóc đó chắc chắn sẽ không hé răng với tôi, nên tôi xua ý nghĩ đó đi.

"Nào, đi thôi, muộn rồi," Nhất Bác vừa nói vừa véo sống mũi tôi, tôi chỉ có thể bĩu môi với cậu ấy.

Lần này, cậu ấy chủ động đan tay chúng tôi lại, và chúng tôi cứ thế đi bên nhau cho đến khi tiếng nhạc và tiếng người cười nói dần chìm khuất phía sau, chỉ còn lại mình tôi và Nhất Bác.

Khi chúng tôi về đến tiệm bánh, tôi nhìn qua cửa sổ thấy đèn trong phòng bố tôi vẫn sáng nên liếc sang Nhất Bác. Cậu ấy nghiêng người tới, nhẹ nhàng áp môi mình vào chóp mũi tôi, và tôi cảm thấy toàn bộ máu của mình đổ dồn cả lên hai gò má.

"Cầm lấy." Nhất Bác lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra. Bên trong là hai chiếc vòng tay nhỏ, một chiếc màu đen và một chiếc màu trắng, khiến tôi nghĩ ngay đến chiếc đèn lồng mà chúng tôi vừa thả tối nay.

Tôi ngước lên nhìn trời, vẫn còn vài chiếc đèn lồng đang bay lơ lửng trên không trung, nhưng chiếc của tôi và Nhất Bác đã mất hút từ ​​lâu.

"Cái này cho anh." Nhất Bác đặt chiếc vòng đen vào lòng bàn tay tôi trước ánh mắt chăm chú của tôi. Ngoại trừ bố mẹ, chưa từng có ai tặng quà cho tôi bao giờ.

Và khi tôi định từ chối, cậu ấy mỉm cười, nháy mắt rồi bỏ đi, để lại tôi choáng váng đứng chôn chân ở đó mãi cho đến khi bố gọi tôi vào nhà.

Ở phía xa, bóng dáng của Nhất Bác chỉ còn là một hình ảnh mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro