Chương 1,2: Người thứ ba, Phu nhân của Nguyễn tổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Người thứ ba

Hôn nhân là chuyện cả cuộc đời, cho nên hãy lựa chọn người đàn ông mình yêu thương, đừng bỏ lỡ người mà con yêu thương vì về sau này có thể sẽ rất hối hận, mẹ từng nói với cô như vậy vào năm mười tám tuổi, năm mà Phạm Phi Nhung cô tâm sự với mẹ rằng.

"Con đang thích một người."

Người cô thích là con trai của chú Nguyễn, bạn thân hữu của cha. Trong một lần đến Nguyễn gia dự tiệc mừng tuổi thứ 63 của Nguyễn lão gia, Phi Nhung đã gặp con trai của chú Nguyễn.

Chỉ một lần gặp liền đem tâm tình gửi gắm mộng mơ, Nguyễn Mạnh Quỳnh.

Năm mười tám tuổi ấy, cô gặp anh lần đầu đã đem lòng yêu mến, thầm thương trộm nhớ anh ta. Anh là con trai trưởng của chú Mạnh Dương, anh rất xuất sắc, thành tích học tập đều đứng đầu bảng, anh lớn hơn cô năm cái xuân. Năm ấy cô gặp anh, anh chỉ vừa bắt đầu tiếp quản Nguyễn thị, khi ấy, anh vẫn là một thiếu niên trẻ người non dạ vừa bước ra đời, gương mặt thiếu niên tuấn tú hoàn toàn non nớt.

Cô yêu thích anh bởi sự trưởng thành vẫn còn một chút non nớt, cô yêu thích nụ cười khôi ngô tuấn tú tràn đầy nhiệt huyết của anh. Chỉ có một lần gặp mặt ở bữa tiệc mừng tuổi, Phạm Phi Nhung cô đã đem lòng cảm mến anh rất nhiều.

Kể từ đấy, cô luôn luôn mộng mơ được trở thành cô dâu của anh, vì vậy mà bản thân cũng không ngừng cố gắng học hỏi, bởi anh là người rất xuất sắc, muốn đứng bên cạnh anh phải là một người xuất sắc không kém. Cô cố gắng học hỏi hơn, chuyên ngành của cô sau này có thể làm ở vị trí trợ lý, thư ký, kể cả kế toán.

Cô dự định, sau tốt nghiệp sẽ vào Nguyễn thị làm việc, nếu may mắn có thể làm trợ lý, hoặc là thư ký bên cạnh anh. Nếu không, làm một chuyên viên nhỏ của Nguyễn thị cũng đã đủ, có thể đi làm cùng một nơi như vậy cũng đủ khiến cô mãn nguyện.

Nhưng đó chỉ là dự tính của năm đôi mươi, cô hoàn toàn không biết, anh yêu đương cùng chị gái của cô, Phạm Phi Nhi.

Chị và anh yêu thích nhau cũng từ lần dự tiệc mừng thọ hôm đó, hai người họ sớm để ý nhau, sau đó trao đổi số liên hệ rồi dần dần tìm hiểu nhau. Chuyện chị mình và anh quen nhau chẳng một ai biết, cô cũng vì không biết gì mà tương tư người yêu của chị gái.

Cho đến một ngày đẹp trời của năm hai mươi hai tuổi, hai gia đình Nguyễn gia và Phạm gia hợp mặt tại bàn cơm, hai trưởng lão của hai bên nói rằng, họ muốn lập hôn phối. Đó chính là lúc, chuyện yêu đương của Phi Nhi và Mạnh Quỳnh được chính miệng anh tiết lộ.

Anh nói rằng anh và Phi Nhi đã âm thầm yêu đương bốn năm qua, nếu có liên hôn, vừa hay anh và Phi Nhi yêu nhau. Cho nên hôn phối sẽ là anh và Phi Nhi, khi nghe anh nói mấy lời đó, cô như người chết đứng.

Cô ngồi tại bàn ăn đóng băng như một tảng đá, từng câu nói của anh như búa chồng chất lên người cô, như dao cắt vào trái tim yêu nồng cháy của cô, họ yêu đương bốn năm, cô tương tư anh bốn năm, anh nói họ để ý nhau từ lần đầu tiên gặp mặt ở tiệc mừng thọ.

Thì ra, bữa tiệc hôm ấy, không chỉ có một mình cô động tâm, ra là anh chị cũng rung động với nhau.

Hôn phối được định cho Phi Nhi và Mạnh Quỳnh.

Nhưng... Mẹ biết cô cũng yêu anh, mẹ biết cô yêu thầm anh bốn năm qua, vì yêu anh mà nổ lực cố gắng để có thể xứng bước đứng bên cạnh anh.

Mẹ đã thiên vị, mẹ ép buộc chị nhường lại vị trí hôn thê cho cô.

Chị cô, Phạm Phi Nhi, thật ra là con nuôi. Cha mẹ Phạm là người hiến muộn, kết hôn mười năm nhưng không có con, họ thử mọi biện pháp vẫn không có con. Người ta truyền tụng một truyền thuyết rằng, nếu hai vợ chồng không thể có con, hãy đi xin một đứa con nuôi làm con đỡ đầu, sau đó lên chùa vái lạy hứa hẹn chăm sóc cho đứa con đỡ đầu đó thật tốt, về sau họ sẽ có cơ hội sinh con. Thuyết ấy đã ứng với gia đình cô, cha mẹ nhận chị về được ba năm, mẹ đã có mang cô.

Nói trắng ra, Phi Nhi là con nuôi, cô là con ruột. Vì vậy mà mẹ yêu thương cô hơn, thiên vị cô hơn chị, hôn phối được lập, cô đau lòng buồn bã, mẹ không muốn nhìn thấy cô buồn. Vì thế mà mẹ đã ép buộc chị từ bỏ hôn phối này, nhường lại cho cô.

Cô lúc đó tích cực từ chối, dù cô rất yêu mến anh, nhưng cô cũng yêu thương người chị đỡ đầu của mình. Cô không thể vì tình cảm của riêng mình mà khiến cho chị đau khổ, quyết liệt từ chối hôn sự, nhưng mẹ rất kiên quyết.

Mẹ âm thầm ép buộc chị, quá đau lòng cj cô bỏ đi ngay trước hôn lễ. Hôn lễ trước mắt, cô dâu lại bỏ đi, khách mời bạn bè họ hàng đều đã đến, mọi người đang chờ đợi cô dâu xuất hiện.

Không còn cách nào khác, cô phải khoác lên mình chiếc váy cưới mà chị bỏ lại, trong phòng cô dâu. Cô nhìn chính mình đang được tân trang thành một cô dâu tuyệt trần trong gương, nhìn người mẹ đang vô cùng hài lòng ở bên cạnh.

Cô biết, mẹ làm vậy vì cô, vì mẹ rất yêu thương cô, mẹ không muốn cô đau lòng, không muốn cô chịu thiệt thòi nhưng...

"Hôn nhân đại sự, mẹ từng nói đó là chuyện trọng đại cả đời, vì vậy mà hãy lựa chọn người con yêu. Thế... Vì sao mẹ cứ ép buộc con gả cho Mạnh Quỳnh?"

"Chẳng phải vì con thích cậu con trai đó sao?"

Phi Nhung nhìn cô dâu xinh đẹp trong gương, nghĩ đến được làm cô dâu cho anh, tim không thể ngừng xuyến xao. Nhưng trên ánh mắt cô co đọng lại, váy cưới này là của chị, hoa cưới này là của chị, tên trên thiệp cũng là tên của chị, cô chỉ là một cô dâu thay thế.

Một cô dâu không chính thức.

"Đúng là con yêu anh ấy nhưng... Anh ấy không yêu con, con muốn cj lấy anh ấy con thật sự không muốn dành với cj đâu mẹ, còn cj thì phải biết làm sao"

Phạm phu nhân nhìn thấy ánh mắt buồn bã của con gái, bà nhẹ ngồi xuống bên cạnh, tay cầm lấy bàn tay nhỏ xinh đẹp nâng niu, yêu thương khuyên nhủ.

"Con gái ngốc, bây giờ không có tình cảm thì sau này sẽ có tình cảm, còn nếu con bỏ lỡ cơ hội này, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, con phải nắm lấy hạnh phúc của con chứ?"

Lời mẹ dịu êm, cô nhìn mẹ, chậm rãi nhìn vào gương lần nữa, tâm thất cô chợt cười, trái tim tham lam ít kỷ đập loạn vui mừng.

Cô năm đó, tham lam tình cảm, ít kỷ giành lấy hạnh phúc riêng cho bản thân mà bỏ quên đi hạnh phúc của chị, nói ích kỉ thì cũng hơi quá với cô lúc đầu là cô không chịu rồi mà mẹ cô cứ ép bây giờ biến mình thành con giáp thứ mười ba, phá hủy một tình yêu đẹp.

Cô khoác váy cô dâu, biến mình thành cô dâu của tiệc cưới hôm ấy, trở thành cô dâu của anh giống như giấc mộng, anh hôm ấy vô cùng bất ngờ, anh muốn rời khỏi tiệc cưới ngay lập tức nhưng bị hai bên trưởng bối gia đình ngăn lại.

Vì khách mời đã đến đủ mặt, bạn bè, dòng họ, đối tác, không thể hủy được nữa, anh bất đắc dĩ cưới cô.

Chương 2: Phu nhân Nguyễn tổng

Anh bắt buộc phải cưới cô, hôn nhân ấy đến nay kéo dài cũng ba năm rồi.

Ba năm hôn nhân, nay cô đã hai mươi lăm tuổi, cô đã nhận lấy được gì? Được một chiếc danh phu nhân Nguyễn tổng.

Hôn nhân lạnh nhạt, hai người là vợ chồng lại chẳng khác nào người dưng, có khi còn thua kém người dưng nước lả. Đêm tân hôn, anh bỏ mặc cô một mình, cô dâu khoác váy cô độc ngồi cả một đêm thâu lạnh lẽo.

Cũng phải, anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là chị, là cô chen giữa hai người họ, là do cô phá hủy tình yêu của hai người họ. Anh còn có thể thích cô sao?

Anh ấy căm ghét cô không hết, ba năm hôm nhân anh chẳng nói với cô một lời, lúc nào đối với cô cũng lạnh nhạt, ánh mắt chán nản ghét bỏ. Tất nhiên, anh chưa bao giờ chạm người cô.

Hôn nhân này đối với anh chỉ là sự ép buộc, anh đối với nó cực kì ghét bỏ, kinh tởm. Chỉ có một mình cô cố gắng níu kéo hôn nhân này, giống như lời mẹ từng nói, nếu hiện tại anh không có tình cảm, thì thời gian bên nhau lâu dài anh sẽ có thể có tình cảm với cô.

Chỉ cần có một chút tình cảm nhỏ nhoi thôi cũng được, chỉ cần có một chút thôi, cô sẽ có thể cố gắng tiếp tục. Nhưng ba năm rồi, anh không một thay đổi nào, vẫn chỉ chán ghét cô.

Ba năm này, anh trở về nhà được bao nhiêu lần? Những lần anh ngủ cùng giường với cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hai bàn tay hoàn toàn không đếm hết, anh chưa từng cùng cô dùng bữa, chưa từng nói chuyện cùng cô.

Chỉ có cô cố gắng níu kéo, nhìn thấy anh trở về nhà liền sốt soắn chuẩn bị cơm nước cho anh, dẫu biết rằng anh sẽ không động tới chúng. Chỉ có cô lo lắng hỏi han anh, anh chẳng trả lời, một câu cũng không nói, những lắng lo của cô đối với anh chỉ là sự ồn ào phiền phức.

Cô thân là phu nhân của tổng giám đốc, người ta gọi cô là phu nhân Nguyễn tổng, vào Nguyễn thị lại chỉ được sắp xếp một vị trí hộ trợ kế toán nhỏ nhoi. Chuyện giám đốc và phu nhân không có tình cảm với nhau ai ai trong tập đoàn cũng biết, thậm chí, ngay khi có mặt phu nhân ở công ty, tổng giám đốc và cô thư ký riêng của mình vẫn có thể cư nhiên mập mờ. Đã có mấy lần tại công ty, chính mắt cô đã nhìn thấy hai người bọn họ dang díu với nhau, cô có thể làm gì được.

Cô không thể tức giận nổi trận giống như những bà vợ khác, cô không có cái quyền đó. Cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, bỏ ngoài tai mới lời đồn của nhân viên, những chê cười của người khác giành cho cô.

Trong Nguyễn thị, không một nhân viên nào thật sự tôn trọng cô hết, họ ngoài cô cười nói vui vẻ với cô vì cô là tổng giám đốc phu nhân. Còn trong thâm tâm họ, phía sau lưng cô, họ dè biểu chê cười, khinh thường cô.

Vì dù là vợ của giám đốc đi chăng nữa, thân phận của cô cũng không bằng cô thư ký Hạ Tình bên cạnh tổng giám đốc. Tổng giám đối đối với Hạ Tình còn có tình trên giường, cảm trên công việc, còn với cô, một chút tình cảm cũng không có.

Thậm chí có thể nói, tổng giám đốc đến nhìn vợ cũng thấy chán ghét, sự xuất hiện của cô trong mắt tổng giám đốc lúc nào cũng phiền phức.

Nên, trong Nguyễn thị này có mấy người thật sự xem trọng phu nhân Nguyễn tổng này? Họ xem Hạ Tình mới là vợ thật sự của tổng giám đốc, còn cô, chỉ là một người vợ trên danh nghĩa bị ghét bỏ.

Có một lần, trưởng phòng kế toán đột nhiên gọi cô, bảo cô mang tập tài liệu lên phòng cho giám đốc. Cô cầm lấy tệp tài liệu, như mọi khi mang lên phòng cho anh.

Đi đến trước khi vực thư ký không nhìn thấy Hạ Tình, cô cũng không nghĩ nhiều, đi đến phòng tổng giám đốc, gõ cửa nhẹ ba cái, không có âm thanh đáp trả. Cô đứng đợi vài phút lại nâng tay gõ cửa thêm một lần nữa, bên trong vẫn không có âm thanh trả lời.

Cô mới cầm lấy tay cầm cửa, đẩy nhẹ mở cửa phòng ra, cánh cửa vừa mở ra đã nghe thấy một âm thanh đầy ái muội.

"A... Aa..."

Cô bất động, đầu mi tâm cô chau lại, bàn tay trên tay cầm cửa chợt lạnh, bước chân cô nặng trĩu nâng lên một bước, đẩy cánh cửa ra thêm một chút để nhìn vào bên trong.

Đập vào mắt cô là Hạ Tình không một mảnh vải đang ngồi trên người anh nhúng nhảy sung sướng, gương mặt xinh đẹp thoát tục đầy dục vọng đỏ bừng rên rỉ. Anh tựa vào sofa đệm hưởng thụ, ánh mắt lạnh băng bắn về phía cánh cửa, nhìn cô với nửa con mắt lạnh lẽo.

Nếu là một người vợ bình thường, ngay lúc này nên la hét, nên tức giận chạy đến bắt gian tại trận, còn cô, cô bất thần đứng im, mi dài rũ xuống che đi con ngươi tăm tối. Tay cô lạnh ngắt, lạnh hơn cả chốt cửa bằng đồng, giọng cô run rẩy nhỏ xíu, chỉ vừa đủ cho cô nghe thấy.

"Làm... Làm phiền rồi..."

Anh nhìn cánh môi nhỏ mấp mấy nghe được lời cô nói, ánh mắt chỉ có chán ghét thêm, bàn tay to nâng lên chạm vào hông Hạ Tình nắm lấy hai hông Hạ Tình nhấc lên hạ xuống cuồng nhiệt hơn, phát ra âm thanh phánh phách khiến người ta thẹn người.

"Aa... Mạnh quá... Đau quá..."

Hạ Tình không hề nhận biết ra hiện diện của cô, rên rỉ kiều mị cực sảng, cô nhăn mày, đôi mắt nhắm lại xoay đầu, bước chân như bị điện giật thục lùi ngay lập tức, cô kéo mạnh lại cánh cửa.

Rầm!

Lúc này, Hạ Tình mới bị tiếng đóng cửa lớn làm cho giật mình, xoay đầu lại nhìn về phía cửa không biết là ai.

Cô đứng phía sau cánh cửa, chân lùi một bước, lại lùi thêm một bước, hai tay cô buông ra tài liệu từ lúc nào, giấy rơi phấp phới nằm trên mặt đất, cô mở to đôi mắt ngấn nước, hai bàn tay siết chặt thành quả đấm ngăn cản lại cơn tê dại từ trái tim.

Cô hôm ấy tận mắt nhìn một màn ái muội, có chút không chịu đựng nổi, bỏ về ngay sau đó. Dù cô đã từng nhiều lần nhìn thấy hai người họ mập mờ, nhưng hôm đó là lần đầu tiên nhìn thấy màn trần truồng quấn quýt. Cô chạy về nhà giống như đang trốn chạy sự thật, nhốt mình trong phòng cả một ngày hôm sau, đêm đó anh cũng không trở về nhà.

Có lẽ, đêm hôm đó anh đang ôm ấp Hạ Tình ở một căn hộ nào đó.

Còn cô chỉ cô quạnh một mình, đây chính là cái giá của Phạm Phi Nhung phải trả sao ?, cái giá cho việc làm người thứ ba phá hoại tình yêu của người khác, cái giá cho sự ít kỷ của bản thân. Cô thức trắng đêm đó, nước mắt đẫm trên mặt cả một đêm dài.

Hôm sau nữa, cô mới có thể bình tĩnh tiếp tục đến Nguyễn thị làm việc. Đến làm việc, cô còn bị trưởng phòng khiển trách, la mắng vì bỏ về giữa chừng, còn nghỉ việc một ngày hôm sau mà không xin phép.

Hôm đó gặp Hạ Tình, cô ta còn cười cợt khinh thường cô.

Cô cũng chỉ có thể cam chịu, cô không thể phản ứng, bởi khoản cách giữa người được yêu và người không được yêu rất xa, cô ấy được anh ưu ái còn cô thì không.

Năm đó, anh yêu chị chán ghét cô, chị bỏ đi rồi, anh có thể chấp nhận người phụ nữ khác là Hạ Tình cũng không muốn chấp nhận cô. Anh kinh tởm cô, đến một cái chạm cũng chưa từng động vào cô, anh không những không yêu cô, anh chán ghét cô đến tột cùng.

Phu nhân của Nguyễn tổng là đây sao?, há ra cũng chỉ là cái danh xưng, danh phận của cô còn không bằng một tình nhân nhỏ bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro