CHƯƠNG 11: Bữa cơm gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Nhung và Nhan Tiểu Linh dùng bữa, tâm sự một buổi chiều tà đến tối, khi cả hai đã phơi bày hết khó chịu trong lòng, ăn no căng bụng và lửa than đã nguội.

Cô trở về nhà lúc bảy giờ tối, đi vào căn hộ tối đen không có một ai khác.

Cô cả người bốc ra mùi rượu, cơ thể có phần chao đảo đi vào phòng ngủ, phòng ngủ cũng không có ai. Cơ thể chao đảo đi đến giường lớn thả người nằm xuống, gương mặt cô độc nhìn trần nhà trắng tinh.

Đúng như cô nghĩ, hai hôm trước anh ở nhà không có nghĩa là hôm nay anh cũng trở về nhà. Cô cười khẽ, nụ cười chua xót không nuốt trôi, hai đôi mi cay cay nồng nồng ứa ra giọt nước mắt nóng hổi.

Cô mím lại cánh môi hồng, thở ra một hơi nóng rực nồng mùi cồn rượu, trong căn phòng to chỉ có một mình cô quạnh, bỗng nhiên trái tim cô thổn thức đau nhói đến lạ. Rõ ràng ba năm qua đã quen thuộc với cô độc này, sao hôm nay cô lại cảm thấy yếu lòng quá, cảm thấy cô đơn này đau đớn làm sao, trái tim như muốn đập vỡ lòng ngực, cô nắm lấy áo trước lòng ngực mình.

Túm ngực áo thành một nắm nhăn nheo, gương mặt cô nhăn nhó vô cùng đau khổ, tủi thân lạnh lẽo suốt ba năm, cô hôm nay thật sự chạm đỉnh điểm. Cô xoay người nằm nghiêng, cuộn tròn người lại ôm lấy lòng ngực mình, bắt đầu rên rỉ ra từng tiếng thổn thức của trái tim.

Căn phòng vắng lặng quá, cho nên tiếng khóc nức nở của cô nghe thật rõ, đến từng tiếng thở nấc, từng tiếng sụt sịt của cánh mũi cũng nghe thật rõ. Dẫu đang ở một mình, dẫu trái tim đang vỡ nát ra thành từng mảnh, cô cũng không dám khóc lớn. Cô chỉ dám sụt sịt, hít hít nhỏ nhỏ như đứa trẻ phạm lỗi trốn một góc âm thầm khóc. Căn phòng ấy ba năm qua vẫn thế, lạnh lẽo cô hiu chỉ có một mình cô gái nhỏ ôm một trái tim mụt nát theo từng ngày.

Cô nằm co rút trên chiếc giường rộng, ôm lại trái tim tổn thương như đang an ủi nó, vỗ về vết thương của chính mình. Cô khóc không lớn nhưng lại đau nát tâm can, từng giọt nước mắt đều nóng như giọt dung nham làm rát bỏng hai hốc mắt, cô nằm đó, co rút ôm lấy chính bản thân mình, khóc đến khi ngất liệm đi.

Khi đôi mi u tối khép lại một cánh tĩnh lặng, giọt nước mắt vẫn làm ướt thêm đôi mi chảy xuống, thấm vào đệm giường lưu lại một vết màu sẫm.

Mạnh Quỳnh ở căn hộ của Hạ Tình, anh và thư ký Hạ vừa trải qua một màn nóng bỏng, thư ký Hạ đã ngủ thiếp đi. Mạnh Quỳnh choàng vào áo ngủ dài đứng dậy, đi ra ban công cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm ở bên ngoài.

Bầu trời đêm của thành phố S vô cùng tráng lệ với muôn vàng ánh sáng, đường phố rực rỡ, đèn đường màu vàng soi rọi những con người về đêm trên phố.

Anh lặng im, trầm ngâm theo màn đêm, cơn gió thổi nhẹ trên tóc anh, phủ trên tuấn mỹ phong trần những hạt sương đêm. Trầm luân theo màn đêm lại khiến anh nhớ về mấy năm trước, khi anh mất đi người anh yêu nhất, anh cũng bầu bạn với màn đêm như vậy.

Hình bóng Phạm Phi Nhi hiện lên trong tầm mắt, không một chút phôi pha nào, anh vẫn nhớ như in gương mặt xinh đẹp khả ái đấy. Phi Nhi không những xinh đẹp, cô còn là một cô gái nhân hậu, cô có trái tim bao la, anh yêu cô vì trái tim thuần khiết vô tư của cô ấy.

Nghĩ đến Phi Nhi, Mạnh Quỳnh vẫn còn luyến tiếc trong tim, không biết hiện tại cô đang ở nơi nào, sống có tốt không, tại sao đến bây giờ cô vẫn chưa trở về tìm anh?

Bởi vì Phạm Phi Nhi chỉ là con nuôi, Phi Nhung biết rõ thân phận của mình, cho nên chẳng dám tranh giành gì với em gái, cô ấy luôn giành cho em gái mình những thứ tốt đẹp nhất trên đời. Ấy vậy mà...

Nhắc đến, ang không thể kiềm chế được thịnh nộ đang dần dần sôi sục trong máu não, ba năm qua rồi. Cơn thịnh nộ ấy vẫn cứ tiếp tục dâng lên, chỉ vì Phạm Phi Nhung...

Anh liếc con ngươi đen tối, bàn tay bật lửa kéo ra một điếu thuốc, rít vào một hơi thở ra khói bạc, anh nghiến răng, xương hàm hằn lên. Tay mở ra màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị ngày giờ.

Ngày mai là ngày cuối tháng, anh rít thêm một hơi thuốc bạc, anh ghét nhất chính là những ngày cuối tháng.

...

Ngày cuối tháng, gia đình hai bên sẽ tụ họp ở một chỗ, tháng này ở Phạm gia thì tháng sau sẽ tụ họp ở Nguyễn gia. Ba năm qua, cứ ngày cuối tháng hai gia đình sẽ tụ họp một buổi tối.

Lần này đến lượt ở Nguyễn gia, buổi chiều khi anh và cô tan làm xong, cả hai cùng nhau trở về Nguyễn gia giống như những đôi vợ chồng cùng nhau về thăm nhà.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa màu trắng ngà, hoạ tiết hoa nhí màu hồng nhỏ tinh xảo tạo nên sự thanh lịch, nhẹ nhàng của cô.

Trở về Nguyễn gia, ang ở phòng khách nói chuyện cùng cha và cha vợ. Cô ở phía sau bếp phụ mẹ và mẹ chồng nấu đồ ăn, vốn nhà có người làm nhưng vào những dịp này, hai mẹ sẽ trổ tài nấu nướng cho gia đình.

Bọn họ vừa nấu ăn vừa nói chuyện, đa phần là nói về mấy chuyện xảy ra ở hai bên dòng họ của gia đình. Lay hoay nấu ra những món ngon đến nức mũi, nói những chuyện vòng vo một hồi cũng đến lượt chuyện của cô và anh.

"Con và Mạnh Quỳnh dạo này sao rồi?" Mẹ chồng, Nguyễn phu nhân hỏi.

Cô đang thái hành, nghe câu hỏi chiếc dao thái hành điêu luyện dừng lại, cô vẽ ra một nụ cười tạm bợ đáp "Cũng bình thường thôi mẹ..."

Nói xong, tiếp tục thái hành, Phạm phu nhân đi đến gần con gái "Bình thường là như nào? Con đừng bảo là cả hai vẫn im lặng như vậy? Đã ba năm rồi đó."

Cô lắc nhẹ đầu, không biết phải nói thế nào, Phạm phu nhân nhìn sang Nguyễn phu nhân cũng có vẻ u sầu.

"Con xem con cùng Mạnh Quỳnh tính thế nào, mẹ với chị sui cũng nôn cháu."

Nguyễn phu nhân cũng bỏ xuống chiếc mui "Đúng thế, ông bà nội cũng già rồi, ông bà nội mong hai đứa có hỉ lắm, sắp tới cũng là sinh thần thứ 70 của nội con rồi."

Hai đứa kết hôn đã được ba năm, gia đình hai bên ai ai cũng nôn nóng có tin vui, ai cũng mong được bồng cháu, cô biết rõ chuyện đó, nhưng đối với trường hợp của cô thì...

"..." Cô dừng lại thái hành, cô im lặng một lúc giống như đang suy nghĩ, xong cô cười khẽ, tiếp tục nâng lên con dao thái hành cạch cạch "Chuyện này không phải một mình con quyết định là được."

Nguyễn phu nhân nâng ra nụ cười "Vậy có gì mà khó, lát nữa ăn cơm mẹ nói với Mạnh Quỳnh."

Cô ngẩn mặt nhìn mẹ chồng vì nôn cháu mà gấp rút hối thúc, cô ngăn lại "Thôi mà mẹ... Anh ấy hiện tại chưa muốn có con đâu."

"Chưa gì mà chưa, nó cũng ba mươi rồi chứ nhỏ nhắn gì" Nguyễn phu nhân bác bỏ, Lăng phu nhân cũng nôn con mà tiếp thêm dầu vào lửa của Nguyễn phu nhân.

"Đúng rồi, cũng không còn trẻ trung gì, bây giờ là thời gian tốt nhất của hai đứa."

"Chuyện này..." Cô buông ra con dao thái hành, giơ ra mười ngón tay lắc lắc "Để con về tính lại với anh, để con nói với anh."

Nguyễn phu nhân nghiêm mắt "Ồ, con tự bàn với Mạnh Quỳnh sao?"

"Dạ... Tụi con bàn với nhau trước, rồi con sẽ nói với mẹ" cô nhanh chóng bày ra phương án.

Anh ghét nhất chính là ngày tụ họp này, bởi vì anh vốn không thích hôn nhân này, tụ họp này khiến cho anh cảm thấy vô cùng ngột ngạt gò bó, mỗi lần dùng bữa họp mặt gia đình anh đều phải cố gắng giả tạo vui vẻ. Nếu trên bàn ăn mà mẹ đề cập đến chuyện con cái, anh chắc chắn sẽ không thích.

Phạm phu nhân gật gật đầu, tạm thời đồng ý "Vậy cứ như vậy đi."

Phạm phu nhân đá mắt với Mạc phu nhân, Nguyễn phu nhân cũng vờ đồng ý "Thế thì tạm thời như vậy..."

Cô thở phào trong lòng, hai vai hạ xuống thấy rõ, chờ một lúc khi cô tập trung nấu ăn. Phạm phu nhân kéo Nguyễn phu nhân qua một bên, nói nhỏ vào tai bà.

"Lát nữa bà cùng tôi nói chuyện đó với Mạnh Quỳnh, con bé nó nói vậy thôi chứ chắc chắn không dám nói với Mạnh Quỳnh nhà chị đâu."

Nguyễn phu nhân cũng sinh nghi trong lòng, cô sẽ có thể nói chuyện với con trai bà về vấn đề đó sao. Nếu con trai bà không muốn, cô sẽ không thể thuyết phục được.

Vấn đề trọng đại này cần những người như bà nói với anh, lời nói của bà mới có tác dụng với anh, mới có thể tạo sức ép lên người anh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro