CHƯƠNG 12: Chuyện con cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm thịnh soạn được dọn ra, một bàn dài đồ ăn vô cùng ngon mắt thơm mũi, mọi người bắt đầu ngồi vào vị trí.

Ở Nguyễn gia, ông bà nội ngồi ở thượng phong, cánh trái là ông bà Nguyễn, bên cạnh là Mạnh Quỳnh. Cánh phải là ông bà Phạm, bên cạnh là Phi Nhung, hai vợ chồng trẻ ngồi đối diện nhau.

Bữa cơm gia đình là hình thức duy nhất khiến anh ngồi dùng bữa cùng cô.

Bữa cơm bắt đầu rất êm đềm, mọi người bắt đầu chỉ tập trung thưởng thức đồ ăn, bàn tán về trình độ nấu ăn của hai phu nhân, như mọi khi mọi người tổ chức một trò chơi nhỏ, sẽ thử qua toàn bộ các món rồi bình chọn xem món nào là món ngon nhất.

Đặc biệt, hôm nay cô ngoài phụ bếp cho hai mẹ, cô còn làm một món gỏi ngó sen, món gỏi của cô được đặt ở giữa bàn, ở vị trí nhìn vào bàn ăn sẽ thấy. Mặc dù bị những món ngon màu mè kia che lấp, món gỏi ngó sen trở nên thật tầm thường.

Mọi người bắt đầu thử qua các món, kể cả anh cũng phải tham gia, anh gấp mỗi món một ít dùng qua. Khi anh lia đũa bạc đến món của cô, cô nhìn đầu đũa của anh gắp gỏi ngó sen, trong lòng cô rộn ràng đến lạ.

Cô chăm chú nhìn theo đũa anh như một đứa trẻ, đôi mắt to tròn tập trung nhìn anh đến không chớp, khi anh ăn gỏi ngó sen, cô hồi hộp đến không dám thở. Căng thẳng đến mắt cũng không dám chớp, cô sợ mình chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ qua biểu cảm của anh.

Cô rất muốn biết anh cảm giác về món ăn của cô như thế nào? Có ngon không?

Anh ăn một đũa gỏi, gương mặt lạnh nhạt không có chuyển biến, vẫn thờ ơ như mặt nước không một gợn sóng, anh bình thản tiếp tục nâng đũa bạc dùng món khác. Cô thu lại ánh mắt mong chờ, đôi mi hạ thấp xuống che đi hụt hẫng trong ánh mắt, trái tim vừa rồi rộn ràng bao nhiêu lúc này trở nên thật trầm tĩnh.

Mà... Cô mong chờ cái gì kia chứ? Anh ăn món ăn cô nấu đã là may mắn cho cô, anh ăn nó là bởi vì anh không biết món ăn đó là do cô nấu, nếu nói ra món ăn đó là của cô. Anb chắc chắn sẽ không chạm vào nó, có khi còn khinh miệt nó như một thứ ghét bỏ.

Cho nên, anh ăn nó đã đủ khiến cô vui mừng rồi, cô còn mong chờ thêm phản ứng của anh, cô cũng thật là tham lam.

Bà nội gắp lên một đũa gỏi, hương vị thơm ngọt của ngó sen cùng thịt gà xé mềm, vị chua ngọt hoà trộn vừa đủ cùng hương của rau thơm, bà nội nâng mắt hứng thú, gắp thêm một đũa gỏi, lần này kẹp ngó sen cùng một con tôm, hương vị chua ngọt đặt trưng của gỏi, vị tôm tươi luộc vừa chính tới, vốn dĩ chỉ là một món bình thường trên bàn ăn, món ăn có đầy ngoài đường và ai ai cũng có thể dễ dàng làm được lại có thể khiến bà nội trầm ngầm.

"Món gỏi này" Bà nội cười "Nội thấy món này là ngon nhất, đơn giản mộc mạc mà không hề đặc trưng, gà được luộc rất mềm rất thơm mùi tỏi."

Cô nghe bà nội nhận xét, mắt hướng về bà, muốn cười nhưng không dám cười, đây đang là vòng bình chọn, cô không nên cười ah, kiềm lại cơn muốn cười, cánh môi lại không thể ngừng nâng lên làm cho đôi môi nhỏ chúm chím lại.

"Quả thật là vị gà rất ngon" Ông nội cùng tán thành "Nêm gia vị rất vừa miệng ông, ngọt vừa đủ chua cũng vừa đủ, không quá nhiều cũng không quá ít nguyên liệu, rất thanh đạm."

Ông nội cũng bỏ một phiếu vào gỏi, Mạc lão gia nghe vậy nâng đũa gắp một ít gỏi ăn thêm một lần nữa. Cảm nhận hương vị thật kỹ càng, nghiền ngẫm một lúc, Mạc lão gia mới cảm nhận được hương vị tuyệt vời.

"Đúng thật nha, gà thật mềm mà cũng thật thơm nữa, gà luộc như nào mà có thể mềm trong khi vẫn còn bọng nước như này nhỉ?"

Cô cố kiềm lại nụ cười, nhưng mấy lời tán thưởng của mọi người khiến cô không thể mím lại cái miệng. Môi cô chứ chúm chím như quả cherry đỏ mọng, đến lượt cha cô, Phạm lão gia cũng rất cảm thán bình chọn cho món gỏi.

Người cuối cùng là anh, anh không quan tâm, bữa cơm này chỉ là nghĩa vụ buộc phải làm của anh, cho nên anh cũng tùy ý lựa chọn. Nếu mọi người đã đồng loạt chọn món gỏi, anb cũng thuận theo mọi người, mắt nhìn về món gỏi.

Phạm phu nhân và Nguyễn phu nhân đứng một bên trầm trồ, vừa cười vừa gật đầu, Phạm phu nhân nói.

"Gà luộc làm sao mà mềm với còn giữ nước như thế nhỉ? Phi Nhung con nói cho cha con nghe đi."

Câu nói của Phạm phu nhân khiến mọi người ngạc nhiên, kinh ngạc vì món ăn này là do cô làm.

Cô cuối cùng cũng được cười ra một tiếng, cánh môi tươi tắn nâng lên với đôi mắt trong veo như hạt ngọc "Mọi người nói sai rồi, gà này con không có luộc, con ướp với muối rồi mang hấp tỏi."

"Thảo nào lại thơm như thế" Bà nội ưng ý cười.

Như vậy ngôi vị chiến thắng hôm nay là của cô, suốt hai năm qua việc bình chọn đồ ăn chưa bao giờ có tên Phi Nhung, vì cô không có nấu món, cô chỉ phụ giúp hai mẹ. Hôm nay vừa nấu một món lại được chọn làm người thắng cuộc rồi, xem ra khẩu vị của ông bà giống cô rồi, cô nấu rất hợp vì ông bà.

Cô vui mừng trong lòng, cánh môi không giấu được cứ nâng lên, mọi người bắt đầu ăn uống.

Bàn ăn trôi qua êm đẹp đến lúc kết thúc, đột nhiên Nguyễn phu nhân nói.

"Mạnh Quỳnh, con với Phi Nhung kết hôn cũng được ba năm rồi, cũng đến lúc hai đứa báo tin mừng cho cha mẹ và ông bà rồi."

Cô vì được chọn là người nấu món ngon nhất từ đầu buổi đến giờ vẫn còn hí hửng, cô tươi cười cả bữa, cho đến giây phút này khi mẹ Nguyễn nói, nụ cười trên môi cô dừng lại.

Anh ngồi bên cạnh bà, nghe bà nói liền xoay mặt nhìn bà, giống như đang không hiểu bà đang nói cái gì.

"Còn không phải sao? Con cũng ba mươi rồi, con nên tranh thủ việc sinh con sớm đi, sinh con sớm cũng tốt cho Phi Nhung nữa."

Phạm phu nhân nói phụ "Hai bên ai cũng mong cháu hết, con và Phi Nhung xem thời gian phù hợp thì nhanh nhanh đi."

Nguyễn phu nhân nói, anh không thể có ý kiến nhưng đến khi Phạm phu nhân nói, anh xoay mặt nhìn Phạm phu nhân, ánh mắt trừng lên bày tỏ thái độ không vừa lòng.

Phạm phu nhân trước biểu tình thái độ của anh, cười cười "Mẹ nói đúng mà, không con hỏi xem, ở bàn ăn này ai mà chẳng mong cháu?"

Nguyễn phu nhân cười khẽ, hướng về phía Cô ở bên kia bàn ôn nhu nói "Phi Nhung cũng mong mà đúng không?"

"..." Cô cứng đơ cả người, cô không biết phải trả lời như thế nào cho đặng hai bên cả, phía người lớn muốn họ có con, còn anh chắc chắn không muốn, nếu cô nói muốn có sẽ thoả lòng người lớn hai bên nhưng chắc chắn sẽ không thoả anh, cô đồng ý sẽ gây thêm sức ép bắt buộc anh đồng ý sinh con.

Cô phải làm sao? Cô bối rối, hai bàn tay dưới bàn túm lại chiếc váy siết, môi mím lại, không biết phải trả lời làm sao, cô chỉ đành cúi đầu xuống tránh đi không đáp lời.

Hành đồng cúi đầu của cô khiến cho mọi người đều hiểu đó là sự đồng ý, anh cũng vậy, cái cúi đầu của cô khiến anh trở nên vô cùng khinh thường.

"Cha thấy mẹ con nói cũng phải, con nên tranh thủ xem xét chuyện sinh con đi" Nguyễn lão gia nói, giọng nói uy nghiêm cương nghị "Cho ông bà có cháu chắt bồng vui."

Ông bà nội ở thượng bàn gật gù, hoàn toàn có thể nhìn thấy ý cười trong mắt, mong chờ trên gương mặt ông bà. Đối với lời cha mẹ và cả mong chờ của ông bà,anh khó mà kháng cự, anh không nói gì chỉ gật đầu nhẹ thuận theo ý cha mẹ.

Ném cho cô một con mắt đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống, cô cảm giác nặng phủ trên mái đầu, cô cúi đầu càng thấp hơn, giống như muốn tránh đi ánh mắt kia.

"Quyết định vậy rồi, bây giờ thì cũng muộn rồi, cha mẹ lên nghỉ ngơi đi" Nguyễn lão gia hướng ông bà lão phu nhân nói, ông bà nội gật gật đầu rồi rời đi lên phòng nghỉ trước.

"Ông sui có muốn làm tiếp ván cờ không?" Nguyễn Lão gia hỏi, Phạm lão gia đơn nhiên rất chào đón.

"Tất nhiên."

"Vậy tôi với bà sui lên phòng nghỉ trước vậy, chuẩn bị cả tối cũng đau lưng rồi" Nguyễn phu nhân nhìn Phạm phu nhân, hai người già uể oải.

Mọi người bắt đầu tản ra, hai lão gia đi ra phòng khách tiếp tục đánh cờ, hai phu nhân cũng muốn lên lầu nghỉ.

"Hai con cũng nghỉ sớm đi, à mai là thứ bảy không cần phải đi làm mà nhỉ?" Phạm phu nhân nhắc nhở, cô đứng dậy, đầu vẫn cúi giống như muốn cắm xuống mặt đất.

Cô đáp khẽ "Con dọn dẹp một chút."

"Dọn dẹp cứ để cho cô Năm với bác Năm làm" Công việc dọn dẹp vốn là của người làm, Nguyễn phu nhân nói "Con cũng làm việc cả tối rồi, nghỉ sớm đi, mẹ lên nghỉ trước."

"Dạ, mẹ ngủ ngon" cô khó khăn lắm mới nâng được cái đầu nhìn mẹ nói câu chúc ngủ ngon, hai mẹ đi khỏi, cô vẫn tiếp tục động tác chất chồng chén đĩa.

Anh ngồi ở đối diện vẫn nhìn cô với nửa con ngươi, anh đứng dậy, âm thanh lạnh đến thấu xương.

"Đi lên phòng."

"..." Cô tim đập lệch một nhịp, cơn lạnh người chạy từ lòng bàn chân đến đầu ngón tay cô lạnh ngắt cầm chiếc đĩa chợt run, đặt chiếc đĩa ngay ngắn, bật ra nụ cười gượng gạo nói, âm sắc run run.

"Em... À... Em dọn phụ cô Năm với..."

"Tôi nói em đi lên phòng."

Anh không cho cô nói hết, cất ra giọng nặng mang theo âm hưởng ra lệnh, anh gầm gừ giống như một con thú dữ. Cô đặt chiếc đĩa xuống mặt bàn bằng thủy tinh phát ra âm lách cách như âm trái tim cô thình thịch, cô mím lại cánh môi lạnh.

"Anh lên trước đi... Em phụ cô Năm xong..." Cô không dám thở, hoảng loạn mắt chao đảo vẫn không dám nhìn anh, cô như con thỏ rụt rè, giọng nói càng lúc càng nhỏ, nhưng còn chưa nói xong câu.

"Có đi hay không?" Anh cắt ngang lời, con ngươi như nổ đom đốm mắt trừng cô hung hăng dữ tợn.

Cô biết anh tức giận, nhưng... Chân cô tê cóng cả rồi, hai tay lạnh ngắt vịnh vào thành bàn ăn, đầu cúi xuống che đi đôi mắt. Bước chân muốn nâng ra một bước nhưng nó cứ cứng ngắt đứng một chỗ, cô nuốt xuống một ngụm sợ hãi, cố gắng trấn an lại trái tim run rẩy như con chó ướt mưa.

"Anh... Anh nghe em giải thích..."

"Con mẹ nó nhiều lời!"

Anh không có kiên nhẫn mắng rủa một tiếng, anh phóng tới vị trí của cô như con hổ đói vồ lấy con mồi, nắm lấy cổ tay cô lôi lên phòng ngủ.

Tập tiếp theo mẹ sẽ bị hành sự vs tên đàn ông dã mang này huhu.
Truyện này xin mn theo dõi và ủng hộ sẽ không làm mn thất vọng đến tập cuối.. Nhưng mấy chục tập sẽ bị đối sử rất thậm tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro