CHƯƠNG 87: Thỉnh cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Nhung tắm xong, khoác vào một chiếc váy ngủ có thể mặc được trong tủ quần áo, cô chải nhẹ qua mái tóc rồi bước ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng, cô nghe tiếng người nói chuyện, âm thanh rất khẩn khoản. Cô chậm rãi nhấc lên dép bông men theo vách tường, đến càng gần, cô nghe càng rõ giọng người phụ nữ kia, đó chính là giọng của mẹ Mạc.

Cô đứng bên vách tường bên cạnh cầu thang, cô nghe thấy âm thanh của mẹ bắt đầu nói chuyện, bắt đầu từ câu nói.

"Chị Dung anh Thành..."

Cô lặng người, chìm theo từng câu nói của mẹ, cô trầm tư theo giọng nói lúc thì uất ức, khi thì phẫn nộ, khi thì oán trách. Khi mẹ ngừng lại giọng run rẩy, cô bước ra khỏi vách tường để nhìn mẹ ở phía dưới, mẹ xoay lưng với người nhà họ Mạc, mẹ vừa buồn vừa đau lòng lau nước mắt.

Cô trơ mắt nhìn mẹ, nhìn mẹ Nguyễn cũng rơi vào vực thăng trầm, nhìn anh quỳ đó khẩn cầu mẹ cho anh một cơ hội.

Cô thất thần, nước mắt cô từ mi mắt thẳng xuống hai hàng, dáng vẻ tự trách của mẹ.

Cô nghe rõ câu nói của mẹ, rằng cô của ngày hôm nay cũng là do mẹ mà ra, mẹ tự oán bản thân đã ép cô cho nên cô mới như thế. Bà cảm thấy có lỗi, cảm thấy hổ thẹn với chính bản thân đã quyết định sai lầm.

Cô muốn chạy đến ôm lấy mẹ, muốn nói với mẹ rằng cô hoàn toàn không hề oán trách mẹ. Nhưng ở phía dưới có Mạnh Quỳnh, cô không dám bước mà chỉ chết chân ở trên cầu thang.

Mẹ ngẩn đầu nhìn thấy cô, mẹ Nguyễn cũng nhìn thấy cô, ngay khi mẹ Nguyễn vừa vui mừng thốt lên.

"Phi Nhung, ôi con..."

Mẹ Phạm đã nhanh chóng nâng mắt hướng về cô "Con về phòng đi."

Cô nâng mắt nhìn mẹ Nguyễn, cô hướng bà một nụ cười khẽ, nhanh chóng nhìn sang cha Nguyễn cũng vui mừng nhìn cô, cô tươi tắn nỡ ra một nụ cười xinh đẹp, giơ lên năm ngón tay trắng gầy ốm vẫy vẫy năm ngón tay với ông bà Mạc.

Sau đó hạ mắt nhìn đến người đàn ông đang quỳ ở kia nhận tội với cha mẹ, ánh mắt cô lạnh đi, bàn tay đang vẫy chào cha mẹ hạ xuống. Trái tim cô hoàn toàn lạnh ngắt, mắt cô nhìn anh liền trở nên tối, dù anh đang đau khổ trực trào nước mắt, với cô không một tia rung động, trong mắt cô ngoài u tối oái oăm ra chẳng có một động tĩnh nào khác. Cô xoay đầu, nhấc lên dép bông trở vào phòng, anh ở phía dưới, anh ngó mắt nhìn theo bóng lưng cô đến khi cô đi khuất, anh vẫn nhìn theo hướng cô đi.

Trái tim anh tê dại, vội vã nâng lên một nụ cười an ủi chỉnh mình.

Mẹ Phạm liền xua đuổi.

"Nhìn cũng đã nhìn rồi, anh chị và cậu đây có thể đi về."

Nguyễn phu nhân và Nguyễn lão chẳng còn cách nào khác, ông bà không thể tiếp tục ở đây làm kích động ông bà Phạm được nữa, hai người thất vọng về con trai, quay đầu rời đi. Chỉ có anh vẫn quỳ ở đấy, khi bước chân ông bà Nguyễn đã không còn vang trên đất, anh vẫn không đứng dậy.

Phạm phu nhân lạnh lẽo nhìn anh, bà chỉ khinh thường cười cợt một câu rồi xoay đầu đi vào trong bếp.

"Cậu có quỳ ở đó đến sáng ngày mai tôi cũng không cho cậu cơ hội, cậu nên về đi."

Bà rời vào bếp, tiếp tục hầm món canh bổ cho con gái, Phạm lão gia nhìn anh, thất vọng lắc đầu rồi xoay đi.

Anh vẫn cứ quỳ ở đó, bởi nếu anh không quỳ ở đây để xin một cơ hội, anh sẽ chẳng thể nào được gặp Phi Nhung nữa. Anh sẽ ở đây đến khi nào Phạm phu nhân thương tình cho anh một cơ hội, dù có xuyên đêm cũng chẳng sao.

Phạm phu nhân hầm xong canh bổ, bà bưng bát canh đi ra ngoài, nhìn thấy anh vẫn ở yên một vị trí, Phạm phu nhân liếc mắt lạnh bưng bát canh đi lên lầu.

Đem canh bổ vào phòng, Phạm lúc này đang ngồi trên giường, ôm cái gối trong lòng, cô tựa càm vào chiếc gối, hai mắt trừng trừng nước mắt thi nhau chảy ra. Phạm phu nhân mang bát canh hầm đi đến đặt bên tủ đầu giường, hốt hoảng ngồi xuống bên cạnh cô.

"Con sao vậy? Gặp người kia nên khó chịu trong lòng sao?"

Bà bưng gương mặt nhỏ nhắn, lau đi hai hàng nước mắt, hốt hoảng lo lắng hỏi.

Cô lắc nhẹ đầu nhìn bà, mấy lời bà nói khi nãy vẫn còn vang vang bên đầu, cô nhăn mi chau mặt, đôi mắt long lanh lấp lánh.

"Con không có trách mẹ, mẹ đừng có buồn... Chuyện hồi trước ấy, cũng là do con tự nguyện... Cho nên mẹ đừng ôm hết trách nhiệm rồi tự trách nữa."

Phạm phu nhân sựng người, thì ra cô buồn vì bà ư?

Vì bà đã tự oán bản thân, cô buồn mới khóc như thế ư?

Phạm phu nhân cảm thấy trái tim như được an ủi, bà vội ôm lấy đứa con bé nhỏ, vỗ về tấm lưng bé bé.

"Rồi rồi, nếu mà muốn mẹ không tự trách nữa thì con cũng không được đau buồn nữa, ngoan ngoãn ăn hết canh bổ này rồi leo lên giường đánh một giấc, sáng mai mẹ sẽ nấu mấy món ngon mà con thích."

Buông ra Phi Nhung, Pham phu nhân cầm lên bát canh khuấy khuấy rồi thổi thổi, đưa thìa canh đút cho cô. Cô xấu hổ cười cười, hai tay muốn cầm lấy bát canh tự ăn, Phạm phu nhân liền giật lại bát canh, bà oai phong nói.

"Đây aaa nào, ngoan nào."

"Ấy... Con cũng không phải là con nít" cô xấu hổ đỏ mặt, muốn tự mình ăn nhưng mẹ Phạm rất kiên quyết đưa thìa đến miệng, sau sáu tháng mới được nhìn thấy cô, bà cưng chiều trên ánh mắt đáp.

"Trong mắt cha mẹ thì con cái có lớn thế nào cũng chỉ là đứa con nít nhỏ thôi, ngoan nào."

Thìa dí đến môi, cô phải ngoan ngoãn tuân lệnh há miệng ra, nuốt xuống canh bổ ngon ngọt, cô thắc mắc hỏi.

"Nguyễn gia đi hết rồi ạ?"

Phạm phu nhân vừa khuấy bát vừa thổi, gật đầu "Đi hết rồi."

Nhưng sực nhớ lại là vẫn còn một người, bà lạnh nhạt nói "Còn cậu Nguyễn vẫn đang quỳ ở dưới, mặc kệ cậu ta đi, nửa đêm không chịu nổi tự khắc cậu ta rơi đi."

Nghe anh còn quỳ ở dưới, cô nhớ đến mấy hôm trước, anh cũng quỳ ở trước cửa phòng cô. Mắt cô trở nên u buồn ảm đạm, Phạm phu nhân liền nghiêm mặt, thìa bạc gõ vào bát sứ phát ra tiếng khiến cho cô bừng tỉnh.

Cô nhìn bà, bà liền nghiêm túc cứng rắn.

"Nói cho con biết, con có mềm lòng thì mẹ đây cũng không cho phép, mẹ nhất định không cho con dính dáng đến họ Nguyễn kia nữa."

Cô vẽ ra nụ cười gật gật đầu nhanh.

Cô cũng không muốn dính dáng đến anh, kẻo anh lại âm mưu bắt con cô đem cho người khác.

Ăn xong bát canh, cô ngoan ngoãn trèo lên giường ngủ. Phạm phu nhân cầm bát rỗng đi xuống, nhìn hình nhân đang quỳ ở phòng khách, cười cợt liếc mắt.

"Quỳ mãi cũng chẳng có tác dụng gì, đừng hao phí tôn nghiêm nhà họ Mạc cậu nữa" Phạm phu nhân nói bóng nói gió, ngụ ý bà sẽ chẳng cho cậu một cơ hội nào với con gái của bà nữa, cho nên cậu không cần phải hao phí tôn nghiêm quỳ ở đó, có quỳ đến chết bà cũng không mềm lòng.

Ngược lại, anh vẫn không nhút nhích, anh vẫn nhất định khẩn cầu.

"Xin mẹ hãy cho con một cơ hội."

Phạm phu nhân nghe cũng vờ như không nghe, không thèm trả lời đi vào bếp rồi đi lên lầu nghỉ.

Khi bà rời đi, anh trấn an mình bằng một nụ cười khẽ, anh nhìn lên phía cầu thang, nhìn về phía cô vừa rời đi đó, nhớ thương bóng dáng nhỏ nhỏ làm cho trái tim anh quặng thắc. Cảm giác tái tê trong lòng ngực mỗi khi sắc mặt cô tái miết, trơ trơ mắt nhìn anh một cách phẫn uất, anh nhìn về phía xa xăm trên cầu thang, anh ôm ấp một hi vọng rằng cô sẽ xuất hiện.

Anh không cần gì nhiều, chỉ cần cô đứng ra đó cho anh nhìn thoáng qua một cái đã đủ.

Anh nhất định phải xin được cơ hội từ ông bà Phạm, có được cơ hội, anh mới có thể theo đuổi cô, mới có thể bù đắp cho những tổn thương của cô. Mới có thể đường đường chính chính yêu cô, anh nhất định phải tóm được cơ hội ấy.

Dù có quỳ đến chết anh cũng phải quỳ, phải lấy cho bằng được cơ hội lần nữa để bên cô.

Nửa đêm khuya mười hai giờ tối muộn, Phạm phu nhân trở mình, bà trằn trọc không ngủ được vì không biết vị khách kia có rời đi chưa. Phạm lão gia xuống giường đi vệ sinh, bà liền lệnh.

"Ông ra ngoài xem cậu kia có đi chưa."

Phạm lão đi vào phòng vệ sinh thư giãn, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của ông. Anh nghe được tiếng bước chân cũng như tiếng ngáp dài của người đàn ông trung niên, biết ngay là Phạm lão. Anh nhanh chóng chỉnh đống lại thân thể, gương mặt cũng trở nên tỉnh táo nhìn thẳng về phía cầu thang.

Phạm lão gia vừa đi vừa ngáp, oái oái lên vì buồn ngủ mắt nhắm mắt mở đi đến phía cầu thang, vừa qua khỏi bức tường. Nhìn xuống liền nhìn thấy một hình nhân đang quỳ nhìn chằm chằm về phía ông, doạ ông một phen hết hồn.

"Ối ối" Ông rít lên một tiếng, tay ôm lại quả tim mình, vừa sợ vừa giận la lên "Cậu còn chưa đi nữa à? Muốn doạ chết lão già này hay sao mà chằm chằm nhìn tôi như thế!"

Anh giơ ra nụ cười ngượng ngạo thỉnh cầu.

"Cha vợ, cha hãy cho con một cơ hội đi, lần này con nhất định không buông tay cô ấy."

Phạm lão gia ngán ngẫm lắc đầu, ông thở dài, ánh mắt từ trên tầng lầu cầu thang giáng xuống chổ anh, vừa thương xót vừa tức giận.

"Người có thể cho cậu cơ hội là Phi Nhung, không phải tôi hay vợ tôi, vợ tôi nói là nói như vậy, chứ chỉ cần con bé nó muốn, bà ấy sẽ không thể kháng" Phạm lão gia nhúng nhúng hai vai "Cho nên có cầu xin thì cậu đi mà cầu con gái tôi ấy."

Anh cười khổ "Con biết chứ, nhưng mà bây giờ đến cơ hội gặp mặt cô ấy cũng không có."

Phạm phu nhân không cho phép anh gặp cô, cho nên anh mới quỳ ở nơi này cầu xin bà cho anh cơ hội.

Phạm lão thở ra một hơi dài thường thược, vừa vung vai vừa xoay người đi, chỉ còn âm thanh vang vội lại.

"Là do cậu tự chuốc lấy cả thôi, ôi thật là buồn ngủ làm sao!"

Trở vào phòng, báo cáo với vợ bằng giọng nói buồn ngủ.

"Vẫn còn ở đó, vẫn còn rất sung sức xém doạ chết tôi."

"Xùy, có quỳ chết tôi cũng không tha."

Phạm lão gia nằm lên giường, giọng uể oải muốn ngủ.

"Bà nói thì vậy, thử mà cái Nguyễn con kia quỳ đến chết thật thì nhà ta lấy cái gì đền ngược lại cho họ Nguyễn?"

"..." Phạm phu nhân kéo chăn nhắm mắt không đáp, bởi bà cũng không đáp nổi câu nói kia.

Nửa khuya hai giờ sáng, Phạm phu nhân thức dậy đi vệ sinh, tiện thể bà đi ra bên ngoài dò xem.

Anh vẫn còn ở đó, nhưng vì anh đã thấm mệt nên vừa quỳ vừa ngủ gật, bước chân của bà rất nhỏ nên anh không phát giác ra mà gật gù như con lật đật. Phạm phu nhân mới lên tiếng nói, đánh tỉnh cậu.

"Tôi nói là cậu về đi."

Anh sực tỉnh, nhanh chóng nghiêm túc ngay ngắn lại, vẫn hướng bà thành khẩn.

"Mẹ vợ, hãy cho con một cơ hội."

Phạm phu nhân liền quay ngoắt đi, lẩm bẩm trong miệng, màn đêm tĩnh mịt chỉ có màn đêm nên tiếng lẩm bẩm của bà cũng trở nên thật rõ.

"Cậu quỳ chết đi cũng không liên quan đến chúng tôi."

Nói là vậy, nếu anh thật sự quỳ ở đó đến phát sinh mệnh hệ, bà lại đền không nổi.

Phạm phu nhân chính vì vậy mà trằn trọc không ngủ được, cách một giờ lại đi ra xem xét anh có ổn không. Hại bà đến giấc ngủ cũng không ngon, sáng hôm sau bà dậy sớm, đi vào phòng Phi Nhung trong khi cô còn ôm cứng chiếc gối mắt nhắm nghiền.

Bà gọi trong khi cô còn không tỉnh táo.

"Phi Nhung."

Cô rút người, phản ứng một tiếng "Hửm..." rất nhỏ do mê ngủ.

Phạm phu nhân dặn dò "Con không được ra khỏi phòng đâu đấy, mẹ xuống dưới nấu đồ ăn rồi mang lên cho con."

Cô cũng chỉ tùy tiện hội đáp bằng một tiếng hừ nhẹ, Phạm phu nhân đi ra ngoài.

Cô mê mê màng màng trên giường.

"Không được ra khỏi phòng" Câu nói đó lặp lại trong đầu, cô liền chau mày, hai mắt chậm chạp mở ra ngơ ngác.

Vì sao?

Lý do duy nhất khiến mẹ không muốn cô ra khỏi phòng chỉ có thể là người họ Nguyễn ở trong nhà, nhưng giờ sớm hửng thế này mà họ Nguyễn đã đến sao?

Cô ngơ ngác chợt sững người.

Hoặc là... Anh chưa đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro