Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Có một cửa hàng bán nhạc cụ trong tòa nhà văn phòng, Ngụy Thanh Việt là đến mua một vài món đồ nhỏ.

Giang Độ bất động thanh sắc đánh giá cậu, đứng ở một góc, ông ngoại ở bên cạnh, cô phải biểu hiện thật tự nhiên, nếu như muốn chào hỏi, cũng phải thoạt nhìn như là mối quan hệ bạn bè trong trường thông thường nhất.

Nhưng trên thực tế, hai người bọn họ vốn dĩ là mối quan hệ này.

Thời tiết lạnh giá, cổ họng của Giang Độ không được thoải mái cho lắm, một trận ngứa ngáy ập đến, cô muốn ho khan, nhưng lại sợ làm phiền Ngụy Thanh Việt, vì thế, nên cô che miệng lại như chú mèo con, ho hai tiếng. Ông ngoại đột nhiên gọi cô: "Giang Độ, cháu bị cảm à?"

Ôi......

Cô ngay lập tức hoảng hốt, quả nhiên, Ngụy Thanh Việt ở phía trước quay đầu lại, cậu kéo mũ ra sau, lộ ra mái tóc dài, có chút lộn xộn, nhưng không ngờ ... trông cũng rất dễ nhìn, cô thích mái tóc của cậu.

Giang Độ nặn ra một nụ cười xấu hổ, giơ tay lên chút: "Hi."

Cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại chào hỏi thế này, hi là gì chứ, nhưng thỉnh thoảng gặp các bạn trong lớp trên phố, đều nói "Hi" như thế này.

Ông ngoại nhìn hai người một cách ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ đến nam sinh đi vào thang máy sau lại quen biết Giang Độ.

Cửa thang máy mở ra, Ngụy Thanh Việt cùng ông ngoại cùng ở một tầng, cậu so với cô tự nhiên vô tư, cười nói: "Thật là trùng hợp?" Sau đó, tiện thể chào hỏi ông ngoại của Giang Độ, ông ngoại vui vẻ, trực tiếp nói cho Ngụy Thanh Việt, Giang Độ là tới tìm gia sư bổ túc, lại hỏi cậu ấy có phải đến để học thêm không.

Cô lập tức đỏ mặt, giật giật góc áo của ông ngoại, mất tự nhiên nói: "Đây là người đạt hạng nhất của trường tụ cháu."

Lời nói ra miệng, rất nhanh liền hối hận, trưởng bối đều như vậy, nếu như để trưởng bối của bạn biết bạn học của bạn là người đứng hạng nhất, sau đó lại như tiếng pháo liên thanh gì mà "Thật lợi hại", "Con nhìn cách người ta mà học hỏi" và những lời vân vân khác như vậy, không ngừng ở bên tai.

Mặc dù ông ngoại không có khoa trương lên như vậy, nhưng, ông ấy giơ ngón tay cái lên cho Ngụy Thanh Việt, cười híp mắt nói: "Giang Độ, học hỏi bạn nhiều hơn nha, học đúng phương pháp, một công đôi việc."

Ngụy Thanh Việt duy trì phép lịch sự cơ bản nhất, ngay sau đó, cậu nói: "Tớ đi qua bên đó trước, tạm biệt."

"Tạm biệt." Giang Độ cứng ngắc vẫy vẫy tay, trái tim cô đang giữ chặt kia cuối cùng cũng lặng lẽ bình thường trở lại, cô không dám nhìn vào mắt ông ngoại, sợ rằng ông lại nhìn thấy điều gì đó, vừa đi vừa nói: "Ông ngoại, cháu không học chung lớp với Ngụy Thanh Việt, không thân, vậy nên khi nãy vào thang máy không tiện chào hỏi, ông còn bảo cháu học hỏi cậu ấy nhiều hơn."

Ông ngoại không cho là đúng: "Vậy thì có sao, giữa các bạn học nên giúp đỡ lẫn nhau."

Câu nói này lại khiến Giang Độ nở nụ cười, kiểu lời nói này dường như là điều mà giáo viên tiểu học thích nói, cô nói: "Mỗi ngày đều có một đám người tới xin chỉ dạy, vậy người ta còn muốn học sao?"

Trong lúc nghe thử, ông ngoại liền đi về trước. Lúc còn nhỏ, cô thích đi học, ông ngoại  lần đầu tiên lái xe đạp đưa cô đi và đón cô về. Cô mặc một chiếc váy nhỏ, đi tất chân, trên đôi giày thắt nút hình con bướm rung rinh theo gió. Sau này, cô có thể tự đi xe buýt, hiện tại cô đã là học sinh cao trung rồi, nhưng nếu như là lần đầu tiên làm việc gì đó, ông ngoại vẫn nhất định phải đưa cô đi.

Vì vậy, dù không có bố mẹ, thì dường như đó cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Cô không ngờ rằng ngày hôm nay lại trùng hợp đến vậy, trong giờ giải lao, cô lại gặp Ngụy Thanh Việt ở gần nhà vệ sinh.

Hôm nay quả là được thần may mắn phù hộ, Giang Độ nín thở.

"Tại sao cậu luôn thích giả vờ như không nhìn thấy nhỉ?" Ngụy Thanh Việt cười, hai mắt lấp lánh.

Là vì thích nên mới giả vờ như nhìn không thấy, Giang Độ sửng sốt, sau đó hoàn hồn, vội vàng giải thích: "Không phải vậy."

Nói rồi nữ sinh nắm chặt quần áo của mình.

"Đùa thôi." Ngụy Thanh Việt liếc mắt nhìn phía sau cô "Học thêm toán ở đây?"

Giang Độ gật gật đầu, nhịn không được hỏi cậu: "Còn cậu? Tớ thấy cậu vác ghi-ta, cậu học nhạc cụ sao?"

"Nhàm chán nên học chơi chơi."

"Cậu biết nhiều thứ quá." Cô cẩn thận khen cậu.

Ngụy Thanh Việt vẻ mặt không quan tâm: "Chỉ là chơi cho vui mà thôi, cũng không chơi hay lắm, để giết thời gian." Cậu ấy luôn nói như thế này, chuyện gì cũng nhẹ như lông chim, dường như đối với cậu ấy không có việc gì khó nhọc trên thế giới này.

"Tớ cảm thấy cậu nhất định đàn rất tốt, giống như học tập vậy, khá thành thục lão luyện." Giang Độ cố gắng hết sức làm cho bản thân trò chuyện càng nhiều càng tốt, khi cậu ấy nói câu trước, trong lòng cô đã sớm khẩn trương nghĩ xem câu tiếp theo sẽ nói gì.

Ngụy Thanh Việt cười cười: "Chính là như vậy, tùy tiện mà học thôi."

Có một số bạn học có thành tích tốt, ghét nhất người khác nói mình chăm chỉ, hoặc là, khi bị phát hiện là học hành chăm chỉ, bọn họ luôn nói rằng mình thi không tốt trong, không ôn tập tốt ... Tuy nhiên, đến khi kết quả thi được đưa ra, vẫn tốt như mọi khi. Ngụy Thanh Việt chưa bao giờ nói lời trái với lòng mình, cậu không khiêm tốn cũng không khoe khoang, có gì nói đấy, không cần cố ý đi chứng minh, Giang Độ liền biết lời cậu nói là thật. 

Thực sự rất kỳ quái, cậu nói cái gì Giang Độ cũng đều tin.

"Giá mà tớ thông minh bằng một nửa cậu thì tốt rồi, còn phải học thêm." Nữ sinh dè dặt nói.

Biểu tình của Ngụy Thanh Việt cực kỳ bình tĩnh, thờ ơ: "Toán học có gì để học thêm đâu? Làm đi làm lại những thứ này."

Giang Độ bị lời nói của cậu làm cho rất xấu hổ, giống như, cô là một cái đầu heo, nhất thời không biết nên tiếp lời ra sao.

Ngụy Thanh Việt rốt cục nhận ra lời nói của mình không thích hợp, cậu chỉ có thể cười: "Tôi không có ý nói cậu ngốc, có thể là" cậu suy nghĩ một chút, "Cậu vẫn chưa thông suốt."

Nam sinh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Tôi phải đi trước đây."

Cô không tham vọng thời gian có thể ngừng trôi, cứ từ từ trôi qua là được rồi, Giang Độ kiềm chế cảm xúc, kéo khóe môi: "Ừm, tạm biệt."

Ngụy Thanh Việt vốn dĩ đã xoay người rồi, nhưng đột nhiên quay đầu lại, gọi cô lại, "Giang Độ."

Chỉ gọi tên cô theo cách bình thường, Giang Độ đã cảm thấy trái tim mình lập tức tràn ngập một cỗ đau đớn, cô bị lôi kéo, không biết tại sao cô lại có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Cố gắng bình tĩnh quay đầu lại: "Còn có chuyện gì không?"

"Vương Kinh Kinh kia ..." Ngụy Thanh Việt chỉ là tâm huyết dâng trào muốn hỏi cái này, lời vừa nói đến miệng, dường như bị gió thổi bay đi, không biết nên nói cái gì, cậu cười lắc đầu, "Không có gì đâu, bài văn của cậu lại bị giáo viên dạy ngữ văn cầm lên lớp đọc rồi."

Giang Độ chỉ đành vuốt vuốt tóc: "Thật ra, bài văn của tớ không tốt như vậy."

"Không biết có phải là ảo giác của tôi không ..." Ngụy Thanh Việt muốn nói lại thôi, chớp chớp mắt, cậu đột nhiên chuyển chủ đề, "Cái cây phía trước thư viện trường học kia, buổi tối nhìn rất giống như một bóng người ở đó, cậu có để ý qua không?" Nhịp tim bỗng nhiên mất kiểm soát, không kịp trở tay, Giang Độ ngay cả mắt cũng không chớp, cậu ấy đã biết cái gì rồi? Tại sao cậu ấy lại hỏi điều này? Ánh mắt hai người chạm nhau, như chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước.

Cô cố gắng hết sức bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng giọng nói của cô hơi run: "Cây? Gần thư viện có cây sao? Tớ gần như không có chú ý đến."

"Phải không?" Ngụy Thanh Việt nói không rõ có cảm giác như thế nào khi nghe được câu trả lời này, vi diệu, mơ hồ, không có từ nào có thể miêu tả chính xác, cậu âm thầm cười, xoay người rời đi.

Nam sinh cuối cùng cũng đi vào thang máy, Giang Độ sửng sốt tại chỗ một chút. Đột nhiên, cô chạy đến bên cửa sổ hít một hơi, hai mắt chăm chú nhìn xuống dưới, cô đang đợi một bóng người.

Rất nhanh, chiếc áo hoodie của nam sinh, quần jean, còn có cây đàn guitar trên lưng, hiện rõ trong tầm mắt. Giang Độ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bóng dáng người di chuyển, không có áp lực, cũng không cần lo lắng ánh mắt của người khác, giống như cỏ dại, có thể sinh trưởng không giới hạn.

Cậu đi qua đài phun nước, lại xoay người vòng qua bồn hoa, đi đến dưới tàng cây đẩy xe đạp, theo bậc thềm rồi trực tiếp lái xuống, tưng lên vài lần. Ở đằng kia có đèn giao thông, một, hai, ba, bốn ... Giang Độ nói thầm trong lòng, Ngụy Thanh Việt đợi mười bảy giây đèn đỏ, cậu đi tới phía đối diện, hai bên đều có cây hợp hoan hai bên đường, cho đến khi bóng dáng của thiếu niên biến mất trong dòng xe cộ qua lại, không thể tìm thấy nữa.

Giang Độ đột nhiên xoay người, dựa vào trên kính, hai tay trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro