Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Tóc của Ngụy Thanh Việt dài vượt quá tiêu chuẩn của trường, giáo viên chủ nhiệm đã nhẹ nhàng nhắc nhở cậu, em nên đi cắt tóc rồi.

Tóc của cậu ấy rất tốt, đen bóng, bồng bềnh, nhìn từ xa so le không đều. Ngụy Thanh Việt đến một tiệm cắt tóc nhỏ, loại mười tệ một lần, rất đơn giản, cắt tỉa tùy ý, không cắt quá ngắn, trông giống như minh tinh Hồng Kông thập niên 90.

Nam sinh có một chiếc áo sơ mi màu đỏ gỉ, phong cách retro, phối với một chiếc áo khoác, giống như một cây xương rồng xinh đẹp, cậu ấy như vậy, ở trong trường trông rất lố. Vì các bạn cùng trang lứa không ăn mặc như vậy, nên giáo viên không biết nói gì khi nhìn thấy cậu mới tốt, Ngụy Thanh Việt là người đứng hạng nhất, bố của cậu ấy lại là doanh nhân nổi tiếng ở địa phương, thường xuyên tài trợ cho trường học, là kiểu mà thỉnh thoảng sẽ được lên tin mới. Đối với sự khác thường của cậu ấy, các giáo viên về cơ bản chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Cho đến khi, cậu đang hút thuốc ngoài ban công thì bị dì ký túc xá đột kích kiểm tra và phát hiện, dì ấy nhìn cách ăn mặc của cậu, lại nhìn vẻ đẹp trai trời sinh của cậu, cho rằng cậu là đứa đầu gấu không chăm chỉ học hành mà chỉ biết yêu đương, khuyên bảo cậu hết nước hết cái.

Lúc đó, là buổi trưa, mặt trời chói chang, nhưng gió vừa khô vừa lạnh, thổi cho tóc của cậu che mắt, thỉnh thoảng lộ ra hai tròng mắt dốc đứng, tựa như mây che mặt trời. Dì ấy nhìn cậu chằm chằm, hận không thể xoắn tóc của cậu ấy.

Cậu bị đã dạy dỗ trên ban công, cũng chính lần này mà nữ sinh KTX đối diện mới phát hiện rằng hóa ra Ngụy Thanh Việt lớp 1 sống ở tầng này. Mọi người chen chúc trên ban công nhìn, bàn tán sôi nổi: "Là Ngụy Thanh Việt ahhhh!"

Nói cũng lạ, các bạn học không bàn tán nữ sinh xinh đẹp mặc đồ gì đẹp, mà lại để ý tới cậu ấy. Ngụy Thanh Việt thường xuyên không mặc đồng phục, kiểu tóc, quần áo của cậu ấy đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý của các bạn trong trường, các nữ sinh luôn cho rằng, đứng hạng nhất thật ra đã khá quyến rũ rồi.

Vậy các cô ấy có thể hiểu lầm Ngụy Thanh Việt rồi, cậu ấy luôn thấy gì thuận mắt liền mua thứ đấy, thích gì mặc đó, cậu ấy không vì muốn thu hút sự chú ý của người khác, chút suy nghĩ như vậy cũng không có.

Vương Kinh Kinh đã mong chờ sự xuất hiện của một anh chàng giống chó xuất hiện trong phòng ngủ nam đối diện, nhưng tiếc là không có, ban công treo đầy quần áo nam sinh, có người mặc chiếc quần lót lỏng lẻo như miếng giẻ rách, cũng phơi ở đó, các nữ sinh nhìn thấy nhịn không được châm biếm, lại còn là màu đỏ cơ, càng khiến người ta thêm choáng váng.

Cô ấy kéo Giang Độ, thích thú dựa vào lan can nhìn Ngụy Thanh Việt, trên ban công, âm thanh hihi cười loạn lên của các nữ sinh, ánh mắt của Giang Độ xen lẫn trong ánh mắt tò mò của mọi người, hiếm khi bình tĩnh, cô yên lặng nhìn cậu, lông mày khẽ cong lên một độ cong nho nhỏ.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, người giương cờ từ từ chuyển sang lớp khác, cơ hội nhìn thấy Ngụy Thanh Việt của cô gần như không còn. Mỗi lần đi qua lớp 1, cô đều muốn giả vờ như là vô ý liếc nhìn vào, nhưng quá nhanh rồi, nhanh đến mức không phân biệt được cậu có ở đó hay không, Giang Độ không còn cách nào khác đành phải thu hồi ánh mắt.

Hóa ra, cách một bức tường, muốn gặp nhau cũng khó đến vậy.

Các nữ sinh đều khoác áo len dày cộp, không khí lạnh cứ ba ngày lại ghé thăm hai lần, vì sợ lạnh nên áo khoác mỏng lúc nào cũng ở trên người. Ngụy Thanh Việt luôn mặc ít quần áo, cậu vẫn mặc áo một chiếc áo khoác denim đã được giặt thành trắng phớ bên ngoài áo sơ mi, tựa như không biết nóng lạnh là gì.

Trương Hiểu Tường ở ban công bên cạnh, gần với ký túc xá của Giang Độ, các nữ sinh ở hai phòng ký túc xá vươn đầu ra để nói chuyện, là nói về Ngụy Thanh Việt, nữ sinh lớp nào cũng đều đang theo đuổi cậu ấy, tại sao cậu ấy lớn lên lại trông đẹp trai như vậy, có nhân cách tốt như vậy, sau khi nói linh tinh, Trương Hiểu Tường đột hiên nói:

"Các cậu thực sự đánh giá thấp cậu ấy rồi. Ngụy Thanh Việt là một người có tham vọng lớn, muốn xuất ngoại học sâu thêm. Hơn nữa, cậu ấy không phải là người cố tình tỏ ra đẹp trai hay ngầu, như vậy là quá ngây thơ rồi."

Những tiếng ồn ào im bặt trong giây lát, tất cả đều biết Trương Hiểu Tường có mối quan hệ rất tốt với cậu ấy, là bạn học sơ trung, giống như Trương Hiểu Tường lại càng có tư cách nói về Ngụy Thanh Việt hơn, còn các cô, vĩnh viễn thiếu hiểu biết về cậu.

Giang Độ cảm thấy tim mình bị nắm chặt lại, nhăn thành một khối, đang tập trung hi vọng Trương Hiểu Tường có thể nói nhiều hơn về cậu, Ngụy Thanh Việt mà bọn họ không biết.  Mọi không khí đều ngưng đọng, mọi tiếng gió đều dư thừa, cô chỉ muốn nghe rõ từng chữ trong miệng của Trương Hiểu Tường, về cậu.

Rất nhanh, hi vọng liền tiêu tan, Trương Hiểu Tường hiển nhiên chỉ muốn nói tới đây, như là chỉ muốn chứng minh cho cậu, nhưng là không muốn nói quá sâu. Một cảm giác u sầu nhàn nhạt chợt lướt qua tâm trí, Giang Độ bộ dáng thất thần nhìn Trương Hiểu Tường, rơi vào mắt Trần Tuệ Minh, khi mọi người giải tán, cô ấy nói với Trương Hiểu Tường:

"Ký túc xá trưởng, tớ thấy Giang Độ hình như có chút ghen tị với cậu."

Ngay khi vừa mở miệng nói, Trần Tuệ Minh liền nhớ tới từng hành động, ánh mắt của Vương Kinh Kinh lúc mắng cô ấy.

Trương Hiểu Tường sững sờ một chút, sau đó cười hỏi: "Cái gì?"

"Khi cậu nói đến Ngụy Thanh Việt, cậu ấy cứ nhìn cậu với ánh mắt cổ quái, dù sao cũng rất kỳ quái" Trần Tuệ Minh có chút nịnh nọt nhìn Trương Hiểu Tường, "Thành tích của cậu tốt như vậy, bố mẹ lại lợi hại, thật ra bị người ta đố kị cũng rất bình thường."

"Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi, lúc tớ nói về Ngụy Thanh Việt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào tớ, đúng không?" Trương Hiểu Tường rất dè dặt, trong lòng rõ như một tấm gương, cô đương nhiên cũng nhớ Trần Tuệ Minh có mâu thuẫn qua với Giang Độ.

Trần Tuệ Minh đỏ mặt, lúng túng, chỉ đành nói thêm: "Vậy có thể là tớ nghĩ nhiều rồi, cậu nói đúng, quá nhiều người thích Ngụy Thanh Việt rồi, Vương Kinh Kinh còn viết thư tình cơ. Song, Ngụy Thanh Việt khẳng định không nhìn trúng cô ấy."

Trương Hiểu Tường cười cười, không tiếp lời.

"KTX trưởng, cậu đã đăng ký tham gia tiết mục của hội diễn Nguyên đán chưa?" Trần Tuệ Minh đang tìm chủ đề mới, bầu không khí rất lạ, vì vậy cô ấy hỏi lại.

Trương Hiểu Tường gật đầu: "Tớ đăng ký rồi, không biết có bị loại không." Cô ấy không chỉ đăng ký tham gia tiết mục, mà còn kéo theo Ngụy Thanh Việt, cô ấy biết Ngụy Thanh Việt chơi nhạc cụ, hai người cùng nhau biểu diễn một tiết mục, vẫn là rất có ý nghĩa. Nhiều năm sau nhìn lại, đây là một phần của những năm tháng xanh tươi, thuộc về cô ấy và Ngụy Thanh Việt.

Thay vì nói thích Ngụy Thanh Việt, không bằng nói là ngưỡng mộ cậu ấy, Trương Hiểu Tường từ nhỏ đến lớn đều theo nề nếp, luôn là "con nhà người ta", cô ấy làm chuyện gì cũng rất hoàn mỹ, gần như chưa phạm sai, là học sinh gương mẫu thành tích ưu việt, đoàn kết với bạn bè, yêu lao động. Ngụy Thanh Việt chưa bao giờ phải, cậu ấy là người xuất chúng trong số những người có thành tích tốt, mọi người thực sự hâm mộ cậu ấy, chỉ cần là bạn học với cậu ấy, ai cũng không thể ngó lơ được Ngụy Thanh Việt.

Ở cái độ tuổi này, là thời kỳ hình thành bản ngã nhanh chóng, mọi người đều muốn trở nên khác biệt, hoặc có thể nói là, cảm thấy bản thân rất đặc biệt. Đợi nhiều năm sau nhìn lại, thực sự thì thanh xuân của nhiều người đều là như thế, nội tâm thăng trầm, tâm tư biển đổi tinh tế, đợi khi bị xã hội vùi dập đủ rồi, những điều đó cũng phai nhạt dần, bản thân mới ngỡ ngàng mình đã từng như vậy. Tuổi trẻ thật tốt, chỉ là có rất nhiều người không biết được điều đó khi còn trẻ, khi hoang mang lo sợ thì đã già rồi. 

Ngụy Thanh Việt chưa bao giờ nghĩ đến việc khác biệt với người khác, chẳng qua, sự tồn tại của cậu đã là độc nhất. Khi dì ký túc xá tìm thấy giáo viên chủ nhiệm của lớp 1, giáo viên chủ nhiệm chỉ biết cười bất lực, nói rằng sẽ giáo dục cậu thật tốt. Các nam sinh cùng phòng ký túc xá đang nói gì đó về các nữ sinh, chê họ mê trai, nhìn thấy Ngụy Thanh Việt liền giống những kẻ truy tinh*. Giữa các nam sinh cũng có sự ghen tị nhỏ, chẳng hạn như Ngụy Thanh Việt thường xuyên nhận được thư tình, những món quà khác nhau, cái gì mà một lọ thủy tinh chứa các ngôi sao, sôcôla, bánh quy tự làm, đĩa CD, tất cả đều thể hiện những tâm tư tinh tế của các nữ sinh. Những thứ này, đều thuộc về Ngụy Thanh Việt, khi các nam sinh ăn thức ăn mà cậu ném qua, nửa đùa nửa thật sẽ pha trò cười chua ngoa, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn.

*truy tinh = những người theo đuổi một minh tinh nào đó

Buổi chiều đến lớp học, trong ba phút đồng hồ sự nhiệt tình của Vương Kinh Kinh lại nổi lên, cô ấy lẩm bẩm: "Này, tớ hy vọng Ngụy Thanh Việt có thể trả lời thư, rất muốn biết cậu ấy sẽ viết thư trả lời như thế nào! Này, này...." Cô ấy vừa hát một lại thở dài ba lần không ngừng, thật ra, đã một thời gian rồi cô không viết thư cho Ngụy Thanh Việt, cậu ấy không trả lời, không ai có thể làm gì được.

Đặc biệt là, sau kỳ nghỉ tháng 11 cho đến Tết dương lịch, cả tháng 11 và 12 đều không có ngày nghỉ nào. Vương Kinh Kinh cảm thấy buồn chán, một mình buồn chán, liền muốn làm ầm ĩ*, đây là lời nói không biết xấu hổ của Lâm Hải Dương, khi Giang Độ lần đầu tiên nghe được, hoàn toàn sững sờ.

*发骚= d*m đãng, n*ng, nói chung từ này nghĩa ko đẹp lắm nên t để là ầm ĩ nha hic

Nhưng lại tự dưng lại bái phục Lâm Hải Dương có thể đem lời nói thô tục như vậy ... phù hợp với tuổi mới lớn?

Vương Kinh Kinh lại nhắc chuyện cũ, không biết vì sao, sau đầu Lâm Hải Dương lại mọc đôi tai lừa, nâng lên một đôi mắt cười, hỏi hai người có phải đang bàn bạc chuyện hoa si Ngụy Thanh Việt nữa không?

"Liên quan cậu cái rắm!" Đây là câu cửa miệng của Vương Kinh Kinh, cô ấy có mối quan hệ tốt với nam sinh và rất hòa thuận, ngoại trừ Trương Hiểu Tường, cũng rất được các nữ sinh hoan nghênh, cô ấy có khí chất con trai, tính cách của cô ấy cũng mơ hồ hơi giống con trai.

Cãi nhau ầm ĩ, Trần Tuệ Minh im lặng nhìn về phía bọn họ, khóe miệng cô gái hiện lên một nụ cười khinh thường, Vương Kinh Kinh là đồ ngốc, Giang Độ thích giả vờ yếu đuối, thật đúng là một đôi cẩu bạn bè mà ông trời đã tạo nên mà.

Bởi vì sắp đến cuối tuần, lại sắp đến ngày Tết dương lịch, lòng người dao động, mọi người không thể bình tĩnh nữa, ban cán sự lớp bàn bạc cách trang trí lớp học, ai chủ trì, viết lời như thế nào, mượn loa của ai ... Chỉ có Giang Độ lặng lẽ cúi mình trên núi tài liệu, bắt đầu viết thư.

Cô muốn nói trước với Ngụy Thanh Việt  một câu "Chúc mừng năm mới" trong thư.

"Giang Độ?" Trương Hiểu Tường tới tìm cô, dọa Giang Độ sợ tới mức thân thể cứng đờ, đầu óc như muốn rỉ sét, bút dừng lại, vô thức kéo tập bản đồ che giấy viết thư, cô rất không tự nhiên mà cười cười, đương nhiên Trương Hiểu Tường thấy được phản ứng quỷ dị của cô, nhưng, cô ấy không hề hỏi dò sở thích của người khác, ánh mắt tràn đầy sự nhiệt tình và thẳng thắn:

"Cậu giúp lớp chúng ta viết viết lời cho buổi hội tối của tết dương lịch nhé?"

Giang Độ sửng sốt.

Trương Hiểu Tường cười: "Nhìn tớ nè, đều quên hỏi cậu mất rồi, cậu có dự tính báo danh tiết mục nào không?"

Giang Độ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lắc đầu: "Tớ cái gì đều không biết, ngũ âm không hoàn chỉnh, chân tay cứng ngắc."

Lời nói này khiến Trương Hiểu Tường bật cười haha thành tiếng, răng cô ấy lộ ra ngoài.  Cô ấy nhìn ra ngoài, nói: "Cậu đi mua bong bóng với tớ không? Đúng lúc tớ nói với cậu một chút có những tiết mục nào, viết lời ra sao."

Giang Độ muốn từ chối, thật ra cô không thích tham gia những hoạt động như thế này, làm một khán giả là được rồi, nhưng cô là người viết văn số một trong lòng mọi người, đương nhiên cô phải xuất hiện trong những hoạt động nghệ thuật này.

Trời sớm đã tối, cửa hàng nhỏ trước trường đã sáng đèn, gần đây buôn bán phát đạt. Có rất nhiều lớp học ở Mai Trung, ngoại trừ năm ba cao trung, thì đều kích thích vì ngày đầu năm mới đang đến gần. Cửa hàng chật ních bóng dáng của các nữ sinh, hai người hòa mình giữa những đồ trang trí rực rỡ và tiếng nhạc chói tai, Trương Hiểu Tường lắc người theo nhịp điệu, thuận miệng hỏi Giang Độ cô thích ca sĩ Trung Hoa nào.

"Tớ không có ca sĩ yêu thích cố định, gần đây có thích Huỳnh Gia Cường." Cô cũng chân thành đáp lại Trương Hiểu Tường, "Cậu thì sao?"

Đôi mắt Trương Hiểu Tường sáng long lanh, như đang suy nghĩ gì đó, cô nói: "Tôi thích Phác Thụ, anh ấy rất độc đáo, phải không? Tớ thích những người đặc biệt, kiểu người không bao giờ trôi theo dòng chảy."

Không hiểu vì sao, khi nữ sinh nói câu này, nụ cười của cô ấy trở nên rạng rỡ hơn, giống như một vì sao chói lọi

Muốn khen đối phương vài câu, nhưng Giang Độ không giỏi nói những câu như vậy, vì vậy cô dừng lại, rồi mới nặn ra một câu: "Tớ cảm thấy cậu cũng khá đặc biệt."

"Phải không? Thật là trùng hợp, tớ cũng cảm thấy cậu như vậy, haha!" Trương Hiểu Tường lại bật cười, khi cô ấy nói ra thế này, Giang Độ lại cảm thấy xấu hổ.

Khi hai người ra khỏi cửa hàng, quầy thức ăn đã thưa thớt, hơi nóng lặng lẽ cuộn tròn xông lên, đây không còn là giờ ăn uống cao điểm của học sinh, trong cửa hàng bán mì xào, ánh đèn mờ ảo, có một nam sinh đang ngồi ăn mì.

"Ngụy Thanh Việt!" Trương Hiểu Tường bỗng nhiên lên tiếng, Giang Độ sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, quả nhiên ánh mắt của nam sinh nhìn lại đây.

Cuộc gặp gỡ mong đợi bấy lâu nay, liền xảy ra đột ngột như vậy đấy, nhưng phản ứng đầu tiên của Giang Độ lại chính là bản thân quá thừa thãi - Ngụy Thanh Việt và Trương Hiểu Tường là người quen.

"Hay là, cậu về trước đi?" Trương Hiểu Tường quan tâm hỏi Giang Độ, quả bóng trong tay cô ấy đương nhiên là nhét cho Giang Độ, theo hiểu biết của cô ấy, Giang Độ và Ngụy Thanh Việt không có liên quan gì đến nhau, có thể sẽ xấu hổ.

Cô xuất phát từ thiện ý để Giang Độ về lớp học trước.

Lòng tốt như vậy, khiến Giang Độ trong phút chốc rơi vào đầm lầy đau khổ, cô có chút hoảng loạn, nhưng mượn sắc đêm để che đi vẫn được:

"Ừm, vậy tớ đi trước đây."

Cô cố gắng hết sức kiềm chế ham muốn liếc nhìn thêm vài cái, đứng thẳng lưng, không quay đầu lại, đi về phía trường học, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng người, cô biết là hai người họ đang bắt đầu nói chuyện, nhưng cô không thể nghe rõ là nói gì.

Thực sự rất buồn, Giang Độ lặng lẽ bước đến cổng trường, bức tường cổng trường đổ bóng, cô đứng trong bóng đó, rồi mới lặng lẽ quay đầu nhìn một cái. Khoảng cách hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ông chủ nhộn nhịp dưới lều hàng, còn có cái nồi sắt kia, có tia lửa bắn ra khắp nơi, tuy nhiên, không nhìn thấy Ngụy Thanh Việt, loại cảm giác này, tựa như tia lửa đã bị dập tắt trong lòng bàn tay tay, mất đi nhiệt độ.

Cô thất vọng quay người lại, bước ra khỏi bóng tối, bóng người được kéo dài bởi những ngọn đèn đường.

Phòng học khá hỗn loạn, khi Giang Độ đi vào, cô nhìn thấy Trần Tuệ Minh đang đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình, trên tay cầm thứ gì đó.

Trong tích tắc, Giang Độ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều đổ lên mặt, cô gần như mất kiểm soát chạy qua, đoạt lấy đồ trên tay Trần Minh Tuệ.

Không phải là thư, chỉ là Trần Minh Tuệ đang cầm tài liệu mà cô ấy đã làm rớt mà thôi, nhưng cô không biết sự tình trước đó.

Động tác của Giang Độ hiển nhiên rất thô lỗ, cả khuôn mặt đỏ bừng, trong ngực tim vẫn đập thình thịch. Trần Tuệ Minh ngạc nhiên nhìn cô, vài chàng trai phía sau cũng nhìn thấy cảnh này.

"Đến mức này sao Giang Độ?" Cả mặt Trần Tuệ Minh không vui vẻ, thở dài.

Ý thức bảo vệ bản thân mạnh mẽ hoàn toàn khống chế Giang Độ, giọng nói của cô thay đổi: "Cậu tùy tiện lấy đồ của tớ làm gì?"

"Cái gì?" Trần Tuệ Minh tức giận trợn mắt trắng, "Tôi sơ ý làm rớt, đây không phải là nhặt lên sao? Cậu làm sao vậy, chuyện nhỏ như hạt đậu mà cũng tức giận? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi tùy tiện cầm tài liệu của cậu?"

"Giang Độ" lớp trưởng ở phía sau đi ra để giải quyết mọi việc, "Trần Minh Tuệ nói là sự thật, tớ đã nhìn thấy, cậu có thể đã hiểu lầm rồi."

Giang Độ cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa mở miệng muốn nói "Tớ xin lỗi", nhưng Trần Tuệ Minh đã cười lạnh nói: "Không phải bình thường cậu nhìn trông yếu ớt ư, mà tiếng lại to như vậy à?"

Vừa nói, vừa nhìn Giang Độ với biểu cảm "Cậu là đồ đạo đức giả".

Vương Kinh Kinh không biết chạy đi đâu rồi, nếu cô ấy ở đó, chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt. Giang Độ biết mình sai nên không phản bác, chỉ nhẹ nhàng nói câu "Tớ xin lỗi".

"Thật là, thật biết giả vờ thục nữ" Trần Tuệ Minh oán hận, "Dữ cái gì mà dữ, khi nói chuyện với nam sinh thì là Lâm Đại Ngọc, nói chuyện với nữ sinh thì lại là một khẩu súng máy."

"Đủ rồi, Trần Tuệ Minh, làm rõ một chuyện cỏn con vẫn còn chưa đủ sao? Mọi người đều là bạn cùng lớp, dĩ hòa vi quý." Lớp trưởng ra mặt ngăn cô ấy lại, Trần Tuệ Minh rất không phục, trừng lớp trưởng một cái, cô ấy rất bất mãn đối với thái độ ba phải này , "Cậu có thể giả bộ như vậy với ai đây?"

Lớp trưởng nghe xong lời này, cũng không vui: "Cậu nói cái gì vậy, chỉ là tùy việc mà xử, tớ làm sao thành cái loại cậu nói kia?"

Trần Tuệ Minh không muốn cãi nhau với lớp trưởng, mặt mày u ám, quay lại chỗ ngồi, ném mạnh quyển sách của mình, cả lớp im lặng trong giây lát.

Đỉnh đầu ngước lên liền thấy Trương Hiểu Tường và Ngụy Thanh Việt đang đi cạnh nhau.

Thấy vẻ mặt khác lạ của cô ấy, Trương Hiểu Tường gọi một tiếng: "Trần Tuệ Minh, cậu sao vậy? Đi đâu vậy sắp đến giờ học rồi?"

Trần Tuệ Minh mắt đỏ bừng, cô dừng dước, nói: "Tớ vô tình làm rơi sách của Giang Độ, tớ nhặt nó lên, cậu ấy mặc kệ đúng sai phải trái liền tức giận với tớ, rất lợi hại, lớp trưởng còn thiên vị cậu ấy. Con người cậu ấy thật ghê tởm, ở trước mặt nam sinh thì giả vở tỏ ra đáng thương, tớ biết, nam sinh là thích cái kiểu giả tạo như cậu ta, tớ không biết giả vờ, chỉ có thể bị xa lánh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro