Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Ngụy Thanh Việt liếc nhìn nữ sinh.

Trần Tuệ Minh đang khóc lớn ở hành lang, mọi người trong lớp 1 và lớp 2 đều nghe thấy tiếng huyên náo này, có người mở cửa sổ ló đầu nhìn ra ngoài. Trương Hiểu Tường không còn cách nào khác ngoài việc xoa dịu cô ấy, nói rằng chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó, khi đang khuyên cô ấy, giáo viên tiểu Hứa đã đi đến rồi, chỉ đơn giản hỏi rõ về tình hình, sau khi bước vô lớp, kêu hai đương sự đều đi ra ngoài.

Bởi vì Giang Độ là đại diện môn văn, Trần Tuệ Minh đã tự động đem sự thiên vị của tiểu Hứa về phía cô, trong lòng không phục, ngạnh cổ, nói: "Thầy Hứa, hỏi cậu ấy đi."

Giang Độ không thêm mắm thêm muối, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, đầu tiên cô thừa nhận sai lầm. Điều này càng khiến cho Trần Tuệ Minh thêm ghét cô, giả bộ, cậu đang giả bộ, cô ấy ảm đạm nhìn Giang Độ.

Tiểu Hứa là người có tính khí tốt, kiên nhẫn khuyên giải mâu thuẫn giữa hai nữ sinh, để mọi người quay trở lại lớp. Khi Trần Tuệ Minh ngồi xuống, bạn cùng bàn của cô ấy nghe rõ một câu "Tiện nhân*", ngẩng đầu nhìn cô ấy, chuyện lại chả liên quan đến bản thân nên lại cúi đầu tiếp tục viết tài liệu.

*=đồ đ*

Chuyện này, xác thực là Giang Độ đã phản ứng hơi thái quá, quá nhạy cảm, sau khi Vương Kinh Kinh trở lại biết được chuyện này, cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được hỏi Giang Độ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Tớ cho rằng, cậu ấy nhìn trộm thư, vậy nên mới không khống chế được bản thân" Giang Độc cười miễn cưỡng, "Là tớ làm không đúng."

Vương Kinh Kinh vẻ mặt nhẹ nhõm: "Mẹ kiếp, đáng phải lo lắng như vậy sao? Cho dù cậu ấy nhìn thấy rồi, tớ cũng thừa nhận, không có gì to tát cả, đương nhiên, nếu cậu ấy dám nhìn lén, tớ nhất định sẽ mắng cậu ấy, tớ có thể mắng cậu ấy cả ngày! "

Cái này thì Giang Độ tin, Vương Kinh Kinh cực kỳ đanh đá, cô nhanh chóng kìm nén lửa giận của cô ấy: "Đừng, Trần Tuệ Minh không nhìn trộm, là tớ đã làm sai."

Vương Kinh Kinh cho rằng Giang Độ là vì chuyện riêng tư của mình, mà bị Trần Tuệ Minh ức hiếp, sau giờ học phải mời cô ấy ăn bánh bao kẹp thịt ở căng tin, Giang Độ cảm thấy có chút áy náy, cô biết mình không phải vậy, ít nhất phản ứng đầu tiên của cô không phải. Cô chỉ là sợ bí mật sâu trong tim sẽ bị người khác phát hiện.

Cửa sổ không đóng chặt, tiếng gió hú như biển động, tiểu Hứa nói dự báo có mưa tuyết. Thời gian trôi thật nhanh a, cô chợt thấy chạnh lòng, mùa đông sắp đến rồi.

Sau buổi tự học tối, vốn dĩ xen lẫn trong đám người xuống dưới, nhưng Giang Độ đột nhiên nhớ tới cái gì, lại chạy thình thịch lên lầu.

Trong lớp có hai nữ sinh vẫn chưa đi, vừa trò chuyện vừa khóa cửa.

"Cậu có biết không? Trần Tuệ Minh nói rằng Vương Kinh Kinh cũng viết thư tình cho Ngụy Thanh Việt."

"Cười chết người ta, bây giờ chó mèo nào cũng đều dám viết thư tình cho Ngụy Thanh Việt, cũng không biết người ta có thấy phiền hay không, như ruồi nhặng bâu lên, điều kiện của bản thân như thế nào cũng không biết sao?"

"Không có cách nào, luôn luôn có rất nhiều người không tự biết mình."

Hai người cười lên, không để ý tới Giang Độ vừa quay lại đây, đợi khi nhìn thấy, liền đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là đang lo lắng Giang Độ đã nghe thấy hay chưa.

Giang Độ xác thưc đã nghe thấy, cô không nói lời nào, chỉ là tiến đến chào hỏi, nói: "Cửa sổ chưa đóng kỹ, ban đêm có thể có mưa tuyết."

Một trong hai nữ sinh ngượng ngùng cười cười: "Giang Độ, cậu thật cẩn thận, chúng tớ đều không để ý. Vì vậy, cậu là trở lại để đóng cửa sổ?"

Trong lớp có rất nhiều người, dù cho trời lạnh, có một số cửa sổ vẫn được mở ra để thông gió.

Giang Độ gật đầu, nữ sinh vội vàng nói: "Vậy cậu khóa cửa nha, chúng tớ đi trước." Nói xong, hai người vội vàng đi mất, để lại Giang Độ ngốc một mình trong vài giây.

Đợi cô định thần lại, cô bước lên bàn, kiễng chân đóng cửa sổ cuối cùng rồi bước xuống, Giang Độ lấy khăn giấy ra lau chỗ cô giẫm lên mấy lần.

Sau khi kiểm tra trước sau một lượt, cô mới yên tâm đi ra, khóa lớp có chút rít, hai ngón tay dùng lực, cơ tay đau nhưng vẫn không khóa được. Giang Độ mặt đỏ bừng, đèn trên lầu cũng sắp tắt rồi, cô khom eo, muốn xem chuyện gì đang xảy ra.

"Định cậy ổ khóa?"

Giọng của Ngụy Thanh Việt đột nhiên vang lên từ phía sau, lưng Giang Độ cứng đờ, cô không khỏi ngẩng đầu lên, thận trọng nói: "Không, tớ muốn khóa nó lại." Đầu óc cô lại hiện lên cuộc nói chuyện giữa hai bạn học kia, ánh mắt của cô, ngay lập tức ảm đạm hẳn.

Ngụy Thanh Việt nghe vậy, trực tiếp đẩy cô ra, lách cách một tiếng, khóa lại dễ như trở bàn tay, cậu cười khẽ, "Cậu thật sự chả có tí sức lực gì cả, nhớ rồi, lúc học quân sự cậu đều ngồi."

Trong lời nói có chút giễu cợt, Giang Độ lập tức xấu hổ.

Khi đó, cô ngày ngày ngồi ở bên cạnh sân thể thao, rất nhiều người đều biết lớp 2 có nữ sinh không tham gia huấn luyện quân sự, nhưng vẫn muốn ngồi ở trên sân, trong mắt một số người, khá đạo đức giả, không tham gia là không tham gia, còn cố ngồi ở đó làm gì?

Cô muốn giải thích, tim của bản thân không được tốt, từng trải qua phẫu thuật, nhưng lại sợ Ngụy Thanh Việt cảm thấy cô yếu ớt, do dự một chút, chỉ nói: "Cảm ơn cậu đã giúp tớ khóa cửa."

Giọng nói có chút trầm thấp, Ngụy Thanh Việt liếc cô một cái: "Cậu cãi nhau với bạn học?"

Ôi, Giang Độ kinh ngạc ngẩng đầu, có chút lắp bắp nói: "Cậu, cậu làm sao biết?"

"Khi tôi cùng Trương Hiểu Tường trở lại, bạn học kia của cậu, đã tố khổ với Trương Hiểu Tường ở hành lang."

Sắc mặt Giang Độ lập tức tái nhợt, giống như có món đồ nào bị ai đó túm lấy.

Ngụy Thanh Việt thấy vậy, mỉm cười: "Đừng sợ, mặc dù tôi không biết rõ cậu, nhưng trực giác của tôi rất chuẩn, tôi biết cậu không phải giống như những gì bạn học của cậu nói. Lần sau cô ấy nói về cậu như thế này, cậu có thể tìm cô ấy đối chất."

Giang Độ khó tin nhìn Ngụy Thanh Việt, cậu ấy nói, tôi biết. Thật ra, ba chữ này là đủ rồi, tất cả mọi thứ, tất cả tình cảm của cô dành cho cậu, không cần cậu phải đáp lại, chỉ sự thấu hiểu này cũng đủ để an ủi cô suốt cả tuổi thanh xuân. Có trời mới biết, cô đã biết ơn như thế nào khi cậu ấy nói điều đó.

Trên hành lang có gió thổi qua, Giang Độ sửng sốt một hồi, chợt nhận ra cửa sổ trên hành lang cũng chưa có đóng, cô vội vàng chạy tới, nhcậu ấyy đóng vài cửa sổ lại.

Ngụy Thanh Việt ở phía sau nhìn cô, đang định nhắc cô thì đèn tắt rồi .

Quả nhiên, nữ sinh kêu lên một tiếng, cậu lấy điện thoại di động ra, trường học không cho phép mang điện thoại di động, đương nhiên, năm 2006 học sinh cao trung hiếm được trang bị điện thoại di động.

Điện thoại di động của Ngụy Thanh Việt là kiểu mới nhất, cậu bật đèn pin lên, trước mặt, liền có một tia sáng.

"Đóng cửa sổ lại làm gì vậy?" Ngụy Thanh Việt ra hiệu cho cô qua đi cùng đi với cậu, Giang Độ lại sững người, rất tối, nhưng Ngụy Thanh Việt lại giống như ánh sáng, cô chưa bao giờ đến gần, lúc đó, càng có nhiều sự rụt rè lúng túng không biết từ đâu.

"Giang Độ?" Ngụy Thanh Việt có chút nghi ngờ gọi cô, thấy nữ sinh không nhúc nhích.

Cô thầm nhận định có thể xứng đôi với Ngụy Thanh Việt, có lẽ là kiểu nữ sinh như Trương Hiểu Tường, ưu tú, tự tin, cởi mở, không giống như cô, như con ốc sên nhỏ co ro trong góc, vác vỏ trên lưng, chỉ muốn phát ngốc trong thế giới an toàn và yên tĩnh của bản thân.

Cơ thể cứng lại, cuối cùng vẫn giữ một chút khoảng cách với cậu. Hương hoa lan trên người nam sinh, thoang thoảng truyền đến, Giang Độ nghi ngờ đó là mùi bột giặt nào đó. Đồng phục của hai người vô ý cọ sát một xíu, chạm nhẹ nhàng mà thôi, Giang Độ mím môi, từng dây thần kinh, từng tế bào đều căng thẳng, trái tim sớm đã không còn là của mình nữa.

"Cậu vừa nãy đóng cửa sổ lại để làm gì?" Ngụy Thanh Việt lại hỏi cô.

Sự im lặng cuối cùng cũng bị đánh vỡ, cô cố gắng trả lời bằng giọng điệu bình thường: "Thầy Hứa nói rằng sẽ có thể có mưa tuyết, nếu như nửa đêm bay vào thì có thể bị đóng băng."

Ngụy Thanh Việt lại cười một tiếng, không biết là có ý gì.

Da đầu của Giang Độ tê dại một hồi, trong lòng cảm thấy khó chịu: Cậu ấy có phải hay không cảm thấy mình rất đạo đức giả, như này giống như cô đang cố ý khoe khoang lòng tốt? Sớm biết thì nói là tiện tay đóng lại là được rồi....Nữ sinh hối hận rối rít muốn chết đi sống lại, cô không biết tại sao cô lại không nghĩ gì mà đã nói ra hết sự thật.

Ra khỏi tòa nhà dạy học, một cơn gió lạnh ập đến, cổ họng người nghẹn lại. Ngụy Thanh Việt còn mặc rất ít, cậu tắt đèn pin, nói: "Cậu có thể tự mình trở về được không?"

Quá ngắn rồi, tưởng chừng chỉ cần vài giây là có thể đi hết đoạn đường, Giang Độ chưa bao giờ hy vọng là hành lang dài thêm vài km, có thể cùng cậu đi bộ lâu hơn một chút.

Cô "Ừm" một tiếng, nói: "Hôm nay thật sự phải cảm ơn cậu rồi."

Trời gió lạnh, Giang Độ nhìn bầu trời, có chút ngượng ngùng mà lấy hết can đảm, "Dự báo thời tiết nói sẽ có mưa tuyết, mặc ít quần áo sẽ bị cảm lạnh, bị ốm rất phiền phức, tuy là bệnh nhẹ nhưng sẽ khiến chóng mặt, khó chịu."

Đều chả có cách nào để nói, cậu phải mặc thêm quần áo khi trời lạnh.

Nữ sinh đem nói lời uyển chuyển, tâm tư giấu kín trong gió.

"Ngày huấn luyện quân sự đó, tớ, cậu ở đối diện ban công cũng hả hê trên nỗi đau của người khác đúng không?" Ngụy Thanh Việt không biết đùa như thế nào, ngày đó, cậu đã nhìn thấy Giang Độ, nhưng thật ra cậu đã sớm biết cô sống ở đối diện. Một lần vô tình nhìn thấy nữ sinh cầm sào phơi quần áo đang loay hoay nhặt chiếc áo len, tích tắc tích tắc, hình như nước vẫn chưa vắt, lúc đó cậu mới hiểu ra rằng Giang Độ thật sự không có chút sức lực.

Giang Độ lại giật mình, cô hoảng sợ, nhất thời không nói dối được.

"Tớ không có vui sướng trên nỗi đau của người khác, thật sự đó." Giang Độ mặt đỏ tía tai nói, đại não nhanh chóng vận chuyển, "Ngày đó, rất nhiều bạn học đều đã nhìn thấy cậu, tớ chỉ cùng mọi người xem chuyện gì đã xảy ra, thật sự không nghĩ là chê cười cậu."

Tình thái của nữ sinh, Ngụy Thanh Việt cảm thấy như từng quen biết, mông lung mơ hồ, có loại cảm giác buồn rầu, cậu không biết cảm xúc lúc này của mình đến từ đâu, sau khi tạm biệt cô, trở về ký túc xá, trong tiếng vui cười xôn xao, càng không có cách nào phân biệt mà hồi tưởng lại.

Cho đến ngày hôm sau, trời thật sự có mưa tuyết, mây mù xám xịt bao phủ cả bầu trời, mưa lạnh mang theo hoa tuyết, tan vào từng viên gạch trong khuôn viên trường, Lâm Hải Dương bất ngờ lại tìm được cậu, gửi cho cậu một bức thư.

Ngụy Thanh Việt vốn tưởng, cậu sẽ không lại nhận được loại thư này, dù sao, cũng đã một khoảng thời gian dài rồi.

Cùng một kiểu bìa, cùng một kiểu giấy viết thư, còn có, cùng một nét chữ.

Lúc đó, Vương Kinh Kinh đọc xong bức thư thứ ba này, nghiêng đầu ngửi mùi hỏi: "Giang Độ, cậu đang sáng tác tiểu thuyết à? Nhà tớ làm gì có cây hương xuân?"

Giang Độ sớm đã đoán được Vương Kinh Kinh rất có thể sẽ nghi ngờ, cô bình tĩnh đáp lại: "Viết như thế này, thì thân thiết hơn, tớ thấy cứ viết từ từ thì tốt hơn, cậu nghĩ thế nào?"

Vương Kinh Kinh bĩu môi nói: "Tớ cảm thấy hả? Tớ nghĩ cậu suốt ngày nói chuyện như lão thái thái, nói dông nói dài, toàn nói chuyện nhàm chán, hay là, chép thơ tình cho cậu ấy đi? Chép loại mà chưa có ai đọc qua rồi ấy, kiểu có tài năng? Cậu nhất định đã đọc qua rồi ha?"

"Nhưng đó là do người khác viết." Giang Độ luôn có một số sự kiên trì không thể giải thích được.

Vương Kinh Kinh hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cô, nói: "Vậy thì có sao đâu, viết văn còn cho trích dẫn lời của những người nổi tiếng."

"Đây là thư, không phải bài văn, viết thư nên viết những gì chân thật nhất." Giang Độ không chịu nhượng bộ, những lúc này, cô cứng đầu như một con lừa, mặc dù Vương Kinh Kinh không hiểu vì sao lại so sánh cô cứng đầu như một con lừa, cô ấy không có kinh nghiệm trong những việc này. (ý là bà Kinh Kinh bả nói bả ko giỏi văn chương á)

Nhưng cô ấy nhỏ miệng lảm nhảm, nhất quyết phản bác: "Nhà tớ không có cây hương xuân, đây cũng không là sự thật nha!"

Giang Độ không nói nên lời, sau đó dừng lại, nói: "Nghệ thuật chân thật."

"Cậu cũng thật là thôi đi, đều là gì chứ, thật sự là khiến tớ cười chết mất, Giang Độ, cậu thật ra rất hài hước a!" Vương Kinh Kinh cười haha, cười xong, còn rất vui vẻ mà chép thư, chép gần xong, lại nhịn không được mà làu bàu.

Khi bức thư được gửi cho Ngụy Thanh Việt, thời tiết rất xấu, sau khi buổi tự học tối kết thúc, tất cả mọi người đều co rúm đầu, hét lên "đông chết mất", chạy về ký túc xá . Có người đặc biệt lười, ngày nào cũng không đi lấy nước nóng, hôm nay mượn cái này, ngày mai mượn cái kia, hoặc trực tiếp chui vào chăn mà không thèm rửa chân. Ngụy Thanh Việt mặc dù không câu nệ tiểu tiết, nhưng vẫn chú ý về vệ sinh cơ bản, cậu ngủ ở giường trên, sau khi đánh răng rửa mặt xong trèo lên giường, mặc đồ ngủ mỏng, ngồi ở chỗ đó đọc thư.

Các nam sinh trong ký túc xá thích trò chuyện phiếm, luôn luôn là về các nữ sinh. Ngụy Thanh Việt bình thường sẽ im lặng lắng nghe, im lặng cười, hiếm khi xen vào những chủ đề này, nhưng chủ đề vốn dĩ có lực hấp dẫn, đối diện giường cậu, nam sinh đó, dáng người không cao, hơi gầy, mặt mụn, có nhắc đến Giang Độ mấy lần.

Điều khiến cậu ngạc nhiên là, những nam sinh khác trong ký túc xá cũng có ấn tượng với Giang Độ, nói rằng cô ấy thực sự là mỹ nhân, chỉ là nhìn cô ấy trông không được khỏe, có cảm giác một trận gió cũng có thể thổi bay cô ấy đi, có người nói đùa, gọi cô ấy là Lâm muội muội.

Đây là nữ sinh mà cậu cũng biết? Ngụy Thanh Việt luôn cảm thấy Giang Độ trong miệng nam sinh, với người mà cậu biết kia, không phải là cùng một người.

Cậu thực sự không nhớ những chi tiết đó cho lắm, mỗi lần gặp cô, Ngụy Thanh Việt đều thuận miệng nói gì đó, đối với cậu mà nói, cô ấy chỉ là bạn học mà cậu đã tiếp xúc. Nếu thật sự để cậu nhớ lại, rốt cuộc giữa cậu và Giang Độ đã nói gì, có thể nhớ lại được, không quá một phần ba.

Trong ký túc xá tắt đèn đúng 11 giờ, Ngụy Thanh Việt bật đèn pin trên điện thoại di động, bên cạnh là đám nam sinh đang bàn tán chuyện nữ sinh.

"Xin chào bạn đọc thư.

Đã lâu rồi tớ không viết thư cho cậu, hy vọng mọi thứ của cậu vẫn tốt. Tớ nghĩ, mọi chuyện của cậu đều như bình thường phải không? Vẫn là người đứng đầu trong kỳ thi giữa kỳ, mọi người đều đang bàn tán về cậu, tên của cậu, tượng trưng cho vinh quang tối cao.

Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, mùa thu này, lại qua rồi. Mùa đông dường như luôn dài đến lạ thường, hơn nữa, phải mặc cồng kềnh. Tớ không thích mùa đông lắm, nhưng nếu trời có tuyết rơi, ở bên gác bếp nhỏ, cùng gia đình nướng khoai lang và hạt dẻ, ngoài trời gió tuyết phần phật, tớ vẫn rất thích cảnh tượng như vậy. Nhưng phòng học lại không như ý, lạnh lắm, ghét nhất là trực nhật cơ, ghế đá cứng đờ, bàn cứng đờ, khi đập chổi thì bụi bay mù mịt trước mặt, tại sao bụi trong mùa đông lại nhiều đến thế a! Rơi xuống trên bàn, dùng khăn lau mặt cũng không thể lau sạch, phải dùng khăn ướt lau, có bạn học sinh thích dùng sách đập đập vài cái rồi mới quét, ngồi xuống, như vậy có thật sự làm sạch được không? Các bạn trong lớp chúng tớ khá thích như vậy, không biết cậu làm thế nào để lau bàn và băng ghế.

Có lẽ, niềm vui lớn nhất trong mùa đông là đón chờ năm mới và mùa xuân đến đi. Nhắc đến mùa xuân, vườn lúc trước của gia đình tớ có trồng qua cây hương xuân, khi mùa xuân đến, những người trong nhà sẽ vặt những mầm cây tươi non nhất, có thể chiên với trứng, hoặc trộn với đậu phụ, màu sắc rất tinh tế. Người chưa quen với mùi vị của nhành hương xuân sẽ cảm thấy lạ, nhưng khi ăn quen sẽ ngửi thấy mùi thơm đặc biệt. Tiếc thay, sau này, chuyển nhà, lại không thể ngắt những nhành hương xuân vào mùa xuân nữa, cũng không thể được nhìn thấy những cánh én về làm tổ dưới mái nhà, mặc dù bây giờ sống ở tiểu khu, càng sạch sẽ, đi học càng tiện, nhưng tớ lại càng hoài niệm sân vườn trước đây. Điều quan trọng nhất là, lúc đó, người trong gia đình tớ không già như vậy, tớ lớn thêm một tuổi, bọn họ liền già đi một tuổi, đợi tớ học đại học rồi đi làm ... Thực tế thì tớ không dám nghĩ về điều này, thực sự không có gì tàn nhẫn hơn thời gian.

Đúng rồi, cây đại thụ gần thư viện trường học kia, lá đã rụng gần hết, cành lá ngoằn ngoèo, đột nhiên toát ra khí chất rất tuyệt vọng rất khô khan, hoàn toàn khác với vẻ độc đoán khi cành lá đang nở rộ. Trước đây nó đã từng làm tớ sợ, nhưng bây giờ thì không, thay vào đó tớ cảm thấy có chút thương hại nó, rốt cuộc, gần đó chỉ có nó một thân đơn độc, bên cạnh là bồn hoa nhỏ, hoa rất nhiều, nhưng không cùng loại với nó. Không biết cậu có trải nghiệm này không, lúc cậu không giống với những người khác, luôn luôn sẽ cảm thấy trống rỗng. Ví dụ như, người khác đều có, nhưng cậu lại không có. Tất nhiên, tớ không nói rằng tớ là người thích tự oán giận bản thân, tớ chỉ cảm thấy, có những thiếu sót, mặc dù chúng sẽ không đau vào trong xương tủy, nhưng có đôi khi, lại cảm thấy trống rỗng, giống như một góc bị thiếu, không thể lấp đầy.

Bằng cách nào đó, bức thư hôm nay, tớ lại viết nó mang theo một loại hương vị bi quan, tuyệt đối không phải là ý của tớ. Có lẽ chỉ vì ngày ngắn đêm dài nên con người ta hay suy nghĩ lung tung. Tớ nghĩ, cậu nhất định không giống như tớ đi, cậu nhất định có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng, nghe nói cậu dự định đi nước ngoài, sẽ đi một đất nước rất xa để học ha? Nếu cậu rất thích nơi đó, cậu sẽ ở lại đó, phải không? Không biết cậu có người thân nào lưu luyến ở đây không, cũng không biết ở Mai trung có nơi nào khiến cậu lưu luyến không. Tớ rất thích Mai Trung, cực kỳ thích, có thể đến đây học tớ cảm thấy bản thân rất may mắn, tớ nghĩ, sau này dù tớ có đi đến đâu, tương lai có già ra sao, tớ đều sẽ nhớ mọi thứ về Mai Trung.

Gần đây thật sự rất lạnh, mọi người đều mặc thêm quần áo. Tớ không biết có phải có một số người không sợ lạnh, mặc rất ít, dường như cũng không sợ bị bệnh, nhưng tớ nghe người trong nhà nói, nếu còn trẻ mà mặc ít quần áo, khi về già sẽ bị viêm khớp, viêm khớp rất đau, thật sự không Giang Độợc nếu như không thể tự do chạy nhảy và thoải mái đi lại. Vì vậy, xương của chúng ta cần phải dùng suốt đời, tốt hơn là hãy sử dụng chúng một cách trân trọng (chỉ là ý kiến ​​cá nhân của tớ).

Đây là bức thư thứ ba, không biết là cậu có đọc nó không, mỗi lần trước khi viết, thực ra tớ đều nghĩ về vấn đề này. Dù sao đi nữa, tớ vẫn hy vọng cậu có thể đọc được, tất nhiên, nếu khiến cậu cảm thấy rắc rối, hoặc là phiền, tớ sẽ không viết nữa (đây là vấn đề tớ chợt nhận ra, tớ không hy vọng cậu sẽ ghét tớ, kỳ lạ là, trước đây tớ đã từng nghĩ rằng chỉ cần tớ viết ra là tốt rồi, hoàn toàn không nghĩ đến, cậu sẽ cảm thấy phiền hay không, là tớ quá ích kỷ rồi). Nhưng dù thế nào đi nữa, cuối cùng, tớ muốn nói trước với cậu một câu "Chúc mừng năm mới", còn có "Năm mới mạnh khỏe, bình an, kết quả vẫn tốt như trước." Lời chúc này, mỗi năm đều có hiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro