Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Ngụy Thanh Việt hiếm khi chủ động tới cửa, đến tiểu khu của Ngụy Chấn Đông.

Tên béo nhỏ không có ở nhà, mẹ kế đã đưa nó đến một lớp học phụ đạo nào đó. Vì là biệt thự biệt lập, có vườn hoa, nên Ngụy Chấn Đông đang tự mình cắt tỉa cành, giống như một người làm vườn.

Cậu đến nơi này, hoàn toàn giống như một vị khách không mời mà đến.

"Bố." Ngụy Thanh Việt bước ra vườn hoa, hô một tiếng.

Ngụy Chấn Đông không ngẩng đầu lên, đôi tay thon dài được bảo dưỡng rất tốt, nhìn ông ấy trông trẻ hơn nhiều so với người cùng lứa tuổi, da dẻ cũng rất tốt, thoạt nhìn xác thật là phong độ ngời ngời.

"Chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại?" Ngụy Chấn Đông không kiên nhẫn nói, bộ dạng kia, Ngụy Thanh Việt không nhận ra có đôi khi chính mình giống ông ta.

"Có chuyện này, không biết bố có thể giúp được không?" Ngụy Thanh Việt bình tĩnh mở miệng.

Ngụy Chấn Đông mỉm cười, nhìn con trai, trong mắt tràn ngập sự giễu cợt: "Nhờ người giúp, thì phải giống bộ dạng nhờ người giúp chứ, đừng ngẩng cao đầu như vậy, không biết còn tưởng lão tử đây nợ mày cái gì." 

Ánh mắt rực lửa của thiếu niên, ngay lập tức, chuyển sang biểu cảm rất khiêm tốn: "Con không có ai để nhờ, chỉ có thể cầu bố, nếu bố không giúp con thì không ai có thể giúp con được".

Điều này rất buồn cười, Ngụy Chấn Đông nói: "Hôm nay mày uống nhầm thuốc rồi à? Ngụy Thanh Việt, nói nghe xem, lại gây ra phiền phức gì có thể khiến xương cứng của mày mềm ra rồi."

Chuyện rất đơn giản, mấy câu là có thể nói xong sự việc. Mọi chuyện trên đời đều như thế này, dù bi thương đến đâu cũng có thể tóm gọn trong vài câu nói.

"Mày có ý gì, để lão tử thay bạn gái nhỏ của mày làm ra chuyện phạm pháp?" Ngụy Chấn Đông tức giận cười "Lông còn chưa mọc đủ, liền học được cách tán tỉnh tiểu cô nương? Nói là bạn học, có phải hay không là bạn gái?"

Ngụy Thanh Việt biết rằng sẽ như vầy, cậu rất bình tĩnh: "Con không kêu bố làm việc trái pháp luật, Vương Dũng có tiền án, cưỡng hiếp, trộm cắp, con nghi ngờ rằng ông ta còn sử dụng ma túy và quấy rối tình dục, loại người này điều tra một chút có thể tìm ra được ít nhiều chuyện gì đó. "

"Vậy mày yêu cầu cảnh sát điều tra đi, hắn ta vi phạm pháp luật đã có cảnh sánh quản, mày tìm tao làm gì? Nếu hắn ta thực sự dùng ma túy, xét nghiệm nước tiểu sẽ cho kết quả, mày còn muốn tao tìm cảnh sát bắt hắn đi làm xét nghiệm nước tiểu?" Ngụy Chấn Đông nhìn về phía cậu lạnh lùng nói,"Mày cảm thấy hắn ta phạm tội trái pháp luật, thì đi đến đồn cảnh sát, đừng tìm tao."

Ngụy Thanh Việt nghiến răng nghiến lợi, nhìn thẳng vào Ngụy Chính Đông: "Con không có chứng cứ, vậy nên con tìm bố giúp."

"Mày có vấn đề gì sao? Đang chỉ huy lão tử làm việc cho mày?" Ngụy Chấn Đông nhấc chân liền giẫm lên người Ngụy Thanh Việt, cậu lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lại đứng vững.

"Ông ta buộc phải ngồi tù, cho dù là hai năm cũng được." Ngụy Thanh Việt kiên định nói, "Bố, bố nhất định có cách giải quyết, Vương Dũng có vấn đề lớn, ở lại xã hội sẽ là một mối nguy hại, loại người như ông ta nên ở trong tù giam."

"Ngu ngốc!" Ngụy Chấn Đông trầm mặt, "Tao cho rằng mày rất có tiền đồ, đến ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng không hiểu, một người có nên ở trong tù hay không, là do pháp luật quyết định, lấy đâu ra nhiều cái mày cảm thấy? Mày không lo ở trường chăm chỉ học hành, chạy qua đây nhảm nhí với tao một hồi, tao thấy lần trước vẫn chưa giáo huấn mày đủ."

"Nếu hắn ta không đi tù, sớm muộn gì cũng tìm bạn học của con, trong nhà bạn học của con chỉ có hai người già, căn bản cấm không nổi tên khốn này quấy rối, ba, con cầu xin ba, con cầu xin ba giúp bạn học của con một lần thôi, giúp cậu ấy giải quyết rắc rối này, cậu ấy vẫn còn phải thi đại học, cậu ấy thi lên đại học liền có thể rời khỏi cái thành phố này rồi." Ngụy Thanh Việt nhìn thấy Ngụy Chấn Đông đã bỏ đồ xuống, đi về hướng phòng, đi theo, cả đường đi gấp gáp nói: "Con từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ yêu cầu ba cái gì, chỉ cần ba đáp ứng con, ba kêu con làm gì cũng được."

Vừa dứt lời, một cái tát đã nện vào mặt cậu, Ngụy Chấn Đông tức giận: "Không có tiền đồ, mày yêu đương đến mất não rồi sao? Còn không biết tránh xa cái loại tội phạm đó một chút, còn dám gây chuyện cho lão tử không ngừng, Ngụy Thanh Việt, xem ra hôm nay tao không dạy dỗ mày thì mày sẽ không thể tỉnh táo rồi!"

Ngụy Chấn Đông một chân đá văng cửa, một bên bước đi, một bên xắn tay áo sơ mi, tìm roi ngựa của chính mình, quất thẳng vào mặt và đầu Ngụy Thanh Việt.

Cậu không hề trốn, cứ thẳng người để cho Ngụy Chấn Đông đánh, Ngụy Chấn Đông nhìn bộ dạng nước đổ đầu vịt của cậu, càng tức hơn, xuống tay càng nặng hơn, một roi đi xuống, thân thể Ngụy Thanh Việt theo đó mà phát run, nhưng lại nghiến chặt răng không hé miệng.

"Loại phần tử có tiền án phản xã hội như Vương Dũng, mày cũng dám gây sự, không cần mạng rồi à? Muốn làm người yêu đúng không? Hôm nay lão tử không đánh chết mày." Gân xanh của Ngụy Chấn Đông nổi lên, tựa như roi ngựa cũng không thể giải được hận, dương tay ném đi, lại hạ cẳng chân, trước nay đều là như vậy, luôn là càng đánh càng tức.

Ngụy Thanh Nhiên từ đầu đến cuối, đều không kêu một tiếng, mặt đầy mồ hôi.

Ngụy Chấn Đông cũng phải thừa nhận đứa trẻ này có một loại, cho dù đau đớn thế nào cũng sẽ không hé răng.

Ông ấy đánh mệt rồi, thở hổn hển chỉ vào mũi Ngụy Thanh Việt: "Không cho phép lại gậy chuyện cho tao, lão tử không rảnh từ sáng đến tối mà đi lau mông cho mày, đã nghe thấy chưa?"

Hai mắt Ngụy Thanh Việt nhịn đến nỗi đỏ lên, môi vẫn cứ run: "Cầu xin ba giúp con một lần."

"Nếu Vương Dũng kia thật sự hút ma túy, mày càng không thể chọc hắn ta, người nghiện ma túy phát điên có thể chém cha mẹ và con cái của họ, mày rốt cuộc muốn làm gì? Mày nghĩ mày là ai? Rốt cuộc liên quan đến mày cái rắm? Ngụy Thanh Việt, trái đất này không chỉ xoay quanh mình mày, mày cút về trường học hành cho tao! Nếu tao biết mày lại dám nữa, tao nói cho mày biết, lão tử sẽ không để cho mày xuất ngoại, lão tử sẽ trực tiếp đánh chết mày!"

Ngụy Chấn Đông liên tiếp rống lên vài tiếng "Cút".

Toàn bộ biệt thự đều vang lên tiếng "Cút", vẻ mặt của Ngụy Chấn Đông hung tợn, cho dù là một người đẹp trai, thì hóa ra khoảnh khắc như này cũng rất xấu xí.

Đôi mắt của Ngụy Thanh Việt giống như hố đen, nhìn Ngụy Chấn Đông, cậu không kiềm được mà run rẩy, trên cơ thể toàn là những vết roi, đau dữ dội, thái dương của cậu như nhảy lên.

Căn biệt thự rất đẹp và tinh tế, Ngụy Chấn Đông là người nhưng lại hành xử như chó, một thân đồ xa xỉ, xịt nước hoa, đeo đồng hồ, hệt như một hình nộm. Cậu nhớ đến những bài văn của Giang Độ, được giáo viên đọc xem như là bài mẫu, bà ngoại của cô ấy luôn xào tương, phơi khô củ cải, ông ngoại thì thích ngủ trưa, nắng hè xuyên qua mành tre mà chiếu vào, bạn bè tìm cô, cô thế nào mà một bên vừa nghĩ muốn trốn ngủ trưa, một bên nói nhỏ với đối phương, đừng ồn đến ông ngoại tớ. Ông ngoại làm thế nào mà phát hiện ra một đám trẻ nghịch như giặc muốn lẻn ra ngoài, lấy tiền ra dụ dỗ hoặc trêu đùa bọn họ - đến đấm lưng cho ông, đấm xong rồi sẽ thưởng cho mỗi người tiền mua một cây kem, đó là vì ông ngoại sợ nắng trưa độc hại sẽ làm bỏng họ, nên mới kéo dài thời gian.

Giáo viên nói rằng thầy rất thích bài văn của Giang Độ, nhưng nhiều người không đồng tình bởi vì nó quá bình thường, không hoa lệ, không có kỹ năng, giáo viên nói rằng bọn họ ở cái tuổi luôn tỏ ra tự phụ, còn không hiểu cái gì gọi là ngữ đạm tình thâm*.

*lời văn nhẹ nhàng nhưng lại mang nhiều tình cảm/ cảm xúc trong đó

Giang Độ cách cậu khá xa, Ngụy Thanh Việt buồn bực nghĩ, nếu như cậu có thể sống cùng cô thì tốt rồi, ở trong một gia đình có người già biết xào tương. Cậu chưa bao giờ ăn tương xào, nhưng cậu cần tương xào.

Hôm đó, cậu một mình đến bệnh viện khám trong tình trạng hồn bay phách lạc, lấy một ít thuốc mỡ, rồi mặc áo tay dài vào.

Chớp mắt một cái liền bước vào tháng sáu, không khí căng thẳng của năm ba đã lên đến đỉnh điểm.

Nhóm chat của lớp văn thực nghiệm rất yên tĩnh, ngược lại là nhóm cũ, hóa ra nhóm chat lớp 2 lại đặc biệt sôi động, nhiều người nhảy ra nhắn là muốn đón tết thiếu nhi, nói bản thân vẫn là một tiểu bảo bảo, một loạt ở bên dưới liền nhắn là không biết xấu hổ, cùng các sticker khác.

Phải kể đến Lâm Hải Dương là người vui mừng nhất, cậu ấy đã lượn lờ trong nhóm rất lâu rồi, đợi khi không ai lên tiếng nữa, cậu ấy nhìn thấy ảnh đại diện tối tăm của "Tróc đao khách" trong danh sách bạn bè, liền bắt đầu phát ngốc.

Khi Giang Độ nhận được tin nhắn của Lâm Hải Dương, cô đang chuẩn bị để quay lại trường học.

Hi, ngày 1-6 vui vẻ.

Giang Độ trả lời: Cùng nhau vui vẻ.

Thật bất ngờ, Lâm Hải Dương trả lời trong vài giây, hỏi cô: Có tiện gọi điện cho cậu không?  Trong nhà cậu có điện thoại bàn không?

Dường như mặc định trong gia đình của cô chỉ có người già, có lẽ cũng trang bị điện thoại bàn.

Giang Độ suy nghĩ một chút, rồi trả lời: Tớ sắp đi học lại rồi.

Có thật không? Vậy thì quá tốt rồi.

Lâm Hải Dương gửi cho cô một loạt sticker chào đón.

Ngày học lại, là thứ 2 ngày 4, sở dĩ chọn ngày này là vì bắt đầu từ ngày năm năm ba không cần phải lên lớp nữa, còn năm nhất và năm hai cũng chỉ lên lớp ngày này, khi tan học vào buổi chiều, lớp học của bọn họ sẽ được bố trí lại thành phòng thi đại học.

Khi thức dậy vào buổi sáng, bà ngoại đã làm xong sữa đậu nành và mua Tiểu long bao, nhìn Giang Độ ăn. Bà Ông ở phía đối diện tặng cho cô một cây ghim cài cổ, nói rằng cài lên đồng phục trông rất đẹp, chuyện của cô, những hộ gia đình trên dưới đối diện đều đã nghe hết rồi, đã qua thăm hỏi, chẳng qua là dừng trước cửa nhà một chút, nói vài câu, âm thanh đè xuống rất thấp, tựa như muốn che giấu không cho cô biết, Giang Độ cũng giả bộ như không nhìn thấy, không nghe thấy.

"Bảo bảo, nếu như trường có người nói bậy trước mặt cháu, không phải sợ, cứ nói với giáo viên, tuyệt đối đừng giữ trong lòng." Bà ngoại cẩn thận nhìn sắc mặt cô và nhắc nhở, đồng thời giúp cô cài ghim.

Giang Độ thậm chí còn mua một chiếc băng đô mới, hai bên giày thể thao cũng được chà cho trắng.

Cô gật đầu, mang theo một túi giấy thi hay gì đó, vẫy tay với bà ngoại rồi cùng ông ngoại lên xe buýt.

Cô không biết là, cô vừa đi không lâu, mẹ của Vương Kinh Kinh liền đến nói chuyện với bà ngoại.

"Vẫn luôn nói đến xem qua, lại sợ Giang Độ xấu hổ nên không dám tới, đúng lúc hôm nay bác nói đứa trẻ trở về trường học rồi, cháu mới dám qua thăm." Mẹ của Vương Kinh Kinh -  Lý Tố Hoa, cầm rất nhiều sản phẩm dinh dưỡng, đặt chúng trên bàn trà.

Bà ngoại rót nước cho cô ấy, lại cắt dưa hấu, nói: "Nóng như vậy, lại hại dì nó chạy đi một chuyến."

"Nên làm, nên làm." Lý Tố Hoa không biết Vương Kinh Kinh và Giang Đô có hiểu lầm, chỉ biết, hai người không còn học chung lớp, không qua lại nhiều như trước đây. Sau khi nghe chuyện này, đã dặn Vương Kinh Kinh đừng hấp tấp hỏi Giang Độ bất cứ điều gì, Vương Kinh Kinh lúc đó cũng không biết sự tình là thế nào, cả người kỳ lạ, miệng nói là con biết rồi, quay ra liền nhốt bản thân ở trong phòng, cũng không ra ngoài.

"Bác xem, chúng cháu đây cũng không dám hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ xã hội loạn lạc, loại người nào cũng có, khẳng định đã dọa sợ đứa nhỏ Giang Độ rồi, bác phải khai sáng cho con bé, đừng có lấy lòng làm gì, nên làm gì thì làm đó, chăm chỉ học hành, thi đại học mới là chuyện chính." Lý Tố Hoa vừa nói vừa thở dài, phụ nữ đôi khi không biết nên nói gì, liền thở dài.

Bà ngoại lau nước mắt, nói: "Khổ cho đứa trẻ Giang Độ này, lớn như vậy, hai người già chúng tôi đều không để nó phải chịu bất cứ ủy khuất gì, tôi đang nghĩ đến việc chuyển trường cho con bé, nhưng đứa nhỏ này không muốn, tôi chỉ nghĩ vậy, vậy trước tiên quay lại trường học xem xem, nếu không có tin đồn, con bé vẫn có thể học tiếp. Nếu không được như vậy, chúng tôi vẫn phải chuyển trường."

Lý Tố Hoa vỗ đùi, giận dữ trừng mắt: "Chuyển trường cái gì, người này phải ăn cơm tù, không thù không oán, lại đánh đứa trẻ của chúng ta một trận, cháu nói với bác này, đừng sợ phiền phức, cứ kiện hắn đi, khiến hắn ta bồi thường tiền với ngồi tù, dựa vào đâu mà đứa nhỏ của chúng ta phải chuyển trường? Còn có luật pháp nữa hay không, đồ khốn nạn này, bác không biết rằng khi cháu nghe thấy chuyện này đã đau lòng muốn chết đâu, cái đồ khốn nạn, để nó vào tù ngồi!"

Nước mắt bà ngoại không ngừng chảy, không nói chuyện, lòng dạ đầy đau đớn, không biết nói gì, ở trước sự phẫn nộ của những người quen, bà vẫn cứ chảy nước mắt.

Trường học ít đi một khối, rộng rãi không ít. Khi Giang Độ đến cổng trường, ông ngoại đứng ở chỗ cũ, cô bảo ông ngoại trở về đi, ông ngoại nói không sao, ông nhìn cháu đi vào.

Các bảo vệ nhận ra Giang Độ, ở cổng trường thi thoảng có bóng dáng học sinh đi lại, Giang Độ cảm thấy cả thế giới đều thu hết vào mắt, sau lưng như có kim chích.

Không, sẽ không có quá nhiều người biết cô như vậy, cô nhéo lòng bàn tay của chính mình, đi vào trong khuôn viên trường.

Khi quay đầu lại, ông ngoại vẫn đứng đó, mặc quần áo sạch sẽ, mũi Giang Độ mũi chua xót, quay đầu bước nhanh về phía tòa nhà dạy học.

Trên đường đi, bởi vì vẫn chưa tan học, nên hầu hết họ vẫn đang học trong lớp, có rất ít người trong khuôn viên trường.

Khi cô bước vào lớp, giáo viên chủ nhiệm đã ở đó, khoảnh khắc mọi người nhìn thấy cô, tiếng đọc sách đột nhiên dừng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

"Quay lại rồi Giang Độ?" Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, chỉ vào chỗ ngồi, "Mau vào học đi."

Chu Ngọc Long nhìn cô cúi đầu, nhẹ nói: "Bàn và ghế đều đã được lau rồi."

"Cảm ơn cậu." Giang Độ không ngờ Chu Ngọc Long trông có vẻ rất xa cách, nhưng thật ra là người rất tốt, cô không dám nhìn vào mắt đối phương, vì vậy cô nhanh chóng lấy sách tiếng Anh ra và lật xem.

Chu Ngọc Long đưa tay ra, thay cô lật thêm vài trang: "Học đến đây rồi, cậu có thể chép lại vở ghi chép của tớ."

"Cảm ơn cậu." Giang Độ cảm kích nhìn cô ấy, rất nhanh, liền vùi đầu học tiếng Anh.

Buổi sáng này, Giang Độ không có rời khỏi chỗ ngồi, không phải là chép bài, thì chính là xem giáo trình. Ngoại trừ Chu Ngọc Long, lớp trưởng đi tới hỏi cô có cần giúp đỡ không, những bạn học khác vẫn như trước, không có gì dị thường, bình thường Giang Độ không thích nói chuyện nhiều.

Buổi trưa tan học, mọi người đều đã rời đi hết, Giang Độ là người rời đi cuối cùng.

Cô đang lưỡng lự không biết đến nhà ăn như thế nào, trước khi Chu Ngọc Long đi, còn hỏi cô có muốn cô ấy giúp mang đồ ăn không, cô từ chối rồi, ngày đầu tiên có nhiều việc khiến bước đầu khó khăn, bước qua được liền tốt, cô không thể làm đà điểu rụt đầu được.

Vừa đứng dậy, một bóng người vụt qua cửa, Giang Độ rùng mình một cái.

Là Vương Kinh Kinh.

Tóc đuôi ngựa của Vương Kinh Kinh buộc rất cao, cô ấy đã làm tóc mới vào cuối tuần, được duỗi rất thẳng, trông tóc rất mượt mà, tràn đầy sức sống.

"Giang Độ, còn chưa đi à, vậy thì, cùng đi nhà ăn ăn cơm đi?" Nữ sinh có chút mất tự nhiên nói, lần đầu tiên Giang Độ cảm thấy cô ấy mất tự nh, có chút kỳ quái.

"Được." Giang Độ cười cười, cô đi ra ngoài, Vương Kinh Kinh dùng ánh mắt vừa muốn đánh giá cô vừa không tiện nghiêm túc nhìn cô.

"Căn tin mở thêm sạp mới, có bán một ít bánh rán Sơn Tây, tớ thử một lần rồi, cũng không có bao nhiêu." Vương Kinh Kinh cố gắng lẩm bẩm như cũ, "Cậu có muốn ăn gà rán không? Tớ muốn ăn gà rán."

"Cám ơn cậu." Giang Độ đột nhiên nhẹ giọng nói.

Vương Kinh Kinh cười khan một tiếng: "Làm gì vậy, cậu thần kinh à, nói cài gì mà cám ơn  chứ."

Giang Độ mím môi.

Trên đường đi, rõ ràng có nhiều ánh mắt dòm ngó qua, Giang Độ cảm thấy ruột như bị nhét đầy, đi không nổi, cô cố hết sức tỏ ra bình tĩnh, hỏi Vương Kinh Kinh mấy câu vô nghĩa không liên quan.

"Môn tự nhiên có khó không?"

"Cậu vẫn thích ứng chứ? Sẽ không chuyển qua ban xã hội nữa đi?"

"Tóc của cậu đã được duỗi thẳng chưa?"

Có nhiều người hơn trong nhà ăn, bóng tối bao trùm.

Hai người xếp hàng ở cửa chỗ bán gà rán, sau khi mua xong, mới phát hiện ở đâu cũng chật ních rồi, chỗ trống lác đác, không liền kề.

"Hay là, đi lên lầu hai xem còn chỗ nào không?" Vương Kinh Kinh đề nghị.

Giang Độ nói được, sau đó xoay người liền đụng phải người nọ bưng cái khay, đối phương theo ý thức né đi, vừa thấy là Giang Độ, liền bĩu môi nói: "Bộ quần áo này không thể mặc  nữa rồi."

"Thật xin lỗi ..." Giang Độ lúc này mới nhận ra, là Trần Tuệ Minh, sắc mặt cô đỏ bừng, "Tớ không cố ý, làm đổ lên người cậu rồi sao? Tớ có giấy đây."

Nói rồi, liền bỏ một tay ra, từ trong túi áo sơ mi ngắn tay rút giấy ra.

"Đừng lấy nữa, lúc về tớ sẽ cởi ra rồi ném bộ quần áo này, thật xúi quẩy, thật bẩn." Trần Tuệ Minh không tốt nói.

Giang Độ lập tức hiểu ý trong lời nói của cô ấy, tay cứng lại rồi bỏ xuống.

Vương Kinh Kinh ở bên cạnh nhìn, không lên tiếng.

Giang Độ cảm thấy xấu hổ nghĩ thà rằng cô biến mất ngay lập tức thì tốt, cô lẩm bẩm hồi lâu, cảm thấy nói gì cũng vô dụng.

"Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên vứt" Trần Tuệ Minh nhìn chằm chằm vào Giang Độ, "Ba cậu có bao biến thái bao ghê tởm, cậu không biết sao? Ngày ngày chờ đợi để quấy rối các nữ sinh, tôi đã nói với ba tôi rồi, ba tôi nói, nếu còn có chuyện như vậy nữa, thấy một lần liền đập một lần." Cô ấy quay đầu,phàn nàn với bạn đi ăn cơm cùng,"Thật là, không phải là nói cậu ấy sắp chuyển trường sao? Tại sao vẫn đến, không biết mọi người đều rất khó chịu à, nơm nớp lo sợ đề phòng biến thái."

Vẻ mặt các nữ sinh giữ kín như bưng, kéo Trần Tuệ Minh qua, ý để cô ấy cách xa Giang Độ chút.

"Có vài người phụ nữ đúng là ti tiện, bị hãm hiếp rồi, còn sinh ra những đứa trẻ của tên phạm tội, rẻ tiền không cơ chứ." Trần Tuệ Minh âm dương quái khí mà liếc nhìn ra sau, kéo dài lời nói "Thật sự xúi quẩy mà."

Tay Giang Độ cầm khay không vững, rơi xuống đất, cơm và rau vương trên đất.

Nhiều người đi qua xem, Trần Tuệ Minh nhảy một cái, ra xa hơn, hét lớn với Giang Độ: "Giang Độ, cậu có bệnh hả?"

"Đi thôi" Vương Kinh Kinh kéo cánh tay Giang Độ "Đừng ăn nữa."

"Vương Kinh Kinh, cậu vẫn chơi với cậu ấy à?" Trần Tuệ Minh không nói hết, vòng vo nhìn Vương Kinh Kinh.

Càng ngày càng có nhiều người tụ tập, xếp thành vòng tròn để xem náo nhiệt.

Nhất thời, Giang Độ cảm thấy tứ phía đều có tiếng nói, hoảng sợ, vô lực, liên tục chống chọi với thân thể gầy yếu, cô ngây người nhìn vào những ánh mắt nhìn qua, muốn phát ra âm thanh, nhưng lại nghẹn ở cổ họng, giống như một nhúm cầu bông nhồi vào bên trong.

"Giang Độ, lần trước bố cậu sáp vào tôi và chét mấy thứ bẩn thỉu lên cả người tôi, bọn nam sinh đều biết đó là gì, cậu đừng có ủy khuất như vậy mà nhìn tôi, bố tôi không tìm nhà cậu đòi tiền là đã đủ khách khí rồi." Trần Tuệ Minh cây ngay không sợ chết đứng tiếp tục nói, "Tôi không tính toán với cậu, vì vậy đừng có mà giả bộ đáng thương."

"Nói xong chưa?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong đám đông.

Ngụy Thanh Việt trực tiếp vươn tay ra đẩy nữ sinh trước mặt đang chắn tầm nhìn của mình, ngay khi cậu xuất hiện, đám người trở nên rất thần kỳ, giống như ông Mô-sê rẽ biển Đỏ trong Kinh thánh, mọi người lập tức chừa ra một đường.

Từ cuối lông mày đến má nam sinh, có một vết sẹo dài, đặc biệt bắt mắt.

Tất cả mọi người đều mặc đồng phục mùa hè, cậu ấy là người duy nhất, vẫn mặc tay áo dài.

"Nói xong thì im miệng và biến khỏi đây, nếu có lần sau," ánh mắt Ngụy Thanh Việt liếc qua từng nữ sinh ở bên cạnh Trần Tuệ Minh - không ai trong số họ mà cậu biết, nhưng tất cả đều biết cậu, với vẻ mặt cậu vô cảm nói, "Tôi chưa từng đánh nữ sinh, nhưng chỉ cần có ai trong số các cậu dám chạy tới trước mặt Giang Độ như ruồi nhặng nữa, tôi liền dám tát các cậu mỗi người một cái."

Các nữ sinh kinh ngạc tột độ nhìn Ngụy Thanh Việt.

Trong đám đông, mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, Ngụy Thanh Việt bực mình liếc nhìn xung quanh, lông mày nhướng cao:

"Nhìn cái gì mà nhìn? Ngày đó, các cậu không phải trơ mắt nhìn bạn học bị tên khốn kiếp đánh chết sao, còn chẳng dám động đậy? Còn chưa nhìn đủ?"

"Đi thôi, Trần Tuệ Minh, Giang Độ người ta bây giờ đã có bạn trai chống lưng, chúng ta làm sao có thể so sánh được." Bạn cùng bàn của Trần Tuệ Minh kéo cánh tay Trần Tuệ Minh, liếc nhìn Giang Độ đang tái nhợt, tràn đầy chán ghét.

Ngụy Thanh Việt cau mày nhìn nữ sinh đang nói chuyện, nói: "Miệng nói cho tôn trọng chút, Giang Độ lớp thực nghiệm văn có quan hệ trong sạch với tôi, tôi không thích người khác tung tin đồn thất thiệt về tôi, nếu cậu lại dám, lão tử sẽ vặn miệng cậu."

Lần này, những người xung quanh triệt để há mồm trợn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro