Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Ngụy Thanh Việt học rất rất tốt, nhưng vẫn là chỉ có thể như vậy, cậu chưa từng biết vẫn còn có người suy nghĩ cho cậu như thế này, khuôn mặt của cô gái buồn cười giống như đầu heo, cậu nhìn cô, rồi lại từ từ đứng lên.

Không nói một lời nào với Giang Độ, Ngụy Thanh Việt cùng Trương Hiểu Tường trở lại trường học.

Nhà trường đã gọi điện báo cảnh sát, nháo đến đồn công an, người đàn ông hét lên rằng ông ta sẽ làm xét nghiệm quan hệ cha con, nói rằng đánh con cái là chính đáng, đánh con của mình là không vi phạm pháp luật.

Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy lại có một cái tên rất bình thường, Vương Dũng.

Vương Dũng là người có tiền án, năm đó vì cưỡng hiếp phụ nữ mà vào tù, 10 năm, sau đó lại vào tù vì tội trộm cắp, lần này mới ra không được bao lâu.

Chủ nhiệm nói với cảnh sát, trong hồ sơ của Giang Độ không có điền thông tin của cha mẹ, chỉ có hai ông bà lão.

"Đồng chí cảnh sát, bây giờ chú biết tại sao tôi lại đánh đứa nhỏ chưa, không nhận ..." Vương Dũng rất gian xảo, miệng đầy lý lẽ quanh co, người cảnh sát cho anh ta một cái tát, nghiêm khắc nói: "Nếu là con của anh, anh đánh như vậy cũng là phạm pháp rồi, tôi biết cái gì, anh biết cái gì? Hả? "

Cuối cùng, Vương Dũng đã bị giam giữ.

Giang Độ xin nghỉ hẳn một tuần, nằm viện hai ngày, những ngày còn lại thì trở về nhà.

Trong trường đầy băng rôn đỏ rực dài tít tắp từ tầng cao nhất đến tầng 1, trên đó có viết những dòng chữ khích lệ, như thể khi đưa tay ra, liền sẽ thực sự chạm tay vào tương lai tươi sáng.

Đồng hồ đếm ngược rất nhanh sẽ chuyển từ hai chữ số sang một chữ số, nhưng thành phố dường như đang bước vào mùa mưa, nói là mưa vừa, nhưng khi mưa xuống, dòng nước xiết chảy ra từ kính xe buýt, làm vỡ bóng đèn neon, biến thành một bãi khói xanh đỏ hỗn loạn, bên đường truyền đến mùi cháy của thịt cừu với hành lá.

Vết xước của Giang Độ bắt đầu đóng vảy, bà ngoại không cho cô gảy, vì sợ để lại sẹo, nhưng sẹo này không chỉ có lưu lại ở ngoài da.

Không ai nhắc lại chuyện của ngày đó, cô nghe thấy bà ngoại ở trong phòng kiềm nén mà khóc, trên đất đầy tàn thuốc, là của ông ngoại hút, ông nói một câu "tạo nghiệp", sau đó lại là một tiếng thở dài.

Khi ăn cơm, bà ngoại mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại nuốt xuống, tiếng mưa rơi ở bên ngoài càng lúc càng vội vã, rửa trôi đi những chiếc lá mới màu xanh trên cây hoa quế.

"Bảo bảo, có chuyện muốn bàn với cháu." Mặc dù bà ngoại đang bưng bát cơm, nhưng cơm trong đó, không hề nhúc nhích, đôi đũa trong tay bà xòe ra như hai dấu gạch ngang, "Bà với ông ngoại cháu muốn bán căn nhà này đi, đổi đến sống ở một nơi khác, chúng ta cũng đã hỏi qua Mai Trung rồi, có thể chuyển trường, bảo lưu hồ sơ, đến lúc cháu thi đại học có thể trở về Mai Trung thi, không làm chậm trễ việc học đâu."

Trên bàn ăn, hôm nay không có ông ngoại, bà ngoại nói rằng ông ấy đi gặp một người bạn cũ rồi. Giang Độ đoán, ông ngoại không biết vì chuyện gì mà chạy lung tung.

Mưa rất to.

"Chúng ta không làm gì sai, tại sao lại chuyển nhà? Tại sao cháu phải chuyển trường?" Nước mắt Giang Độ trào ra, cô không hiểu, có quá nhiều điều cô không hiểu, thế giới đã thay đổi rồi sao? Có lẽ, thế giới vốn dĩ là như vậy, chỉ có điều, trước đây cô không hề biết mà thôi.

Bà ngoại lặng đi, tay khẽ run.

Có vài chuyện, Giang Độ ngay cả một chữ cũng đều không hỏi, không hỏi liền có thể giả bộ là giả, chưa từng phát sinh.

Trên bàn ăn, không có tiếng cười nói, rất khó ăn.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, ông ngoại cùng chàng trai, cả người căng thẳng, đối mắt nhìn nhau, vẫn là bà ngoại đứng lên trước, đi tới trước cửa, quan sát qua mắt mèo một lượt, quay đầu về phía Giang Độ nói:

"Là bạn học, chính là cái bạn học đưa cháu về nhà."

Mưa to như vậy, Ngụy Thanh Việt lại đến tìm cô.

Trong một khoảnh khắc, tâm trạng khó tả, Ngụy Thanh Việt luôn không giống với những người khác, cậu là người đứng hạng nhất, là một cậu bé tốt trên thế giới, nhưng cậu ấy hút thuốc đánh nhau, luôn tỏ ra bộ dáng không bị thuần phục. Là thần tượng của tất cả các học sinh trong buổi lễ khai giảng, có thể đưa cô về nhà, còn có thể đánh bại kẻ biến thái. Phía sau cậu, lại không thể vượt qua được quyền lực gia trưởng, con người cậu có hai mặt, Giang Độ nghĩ, có lẽ bản thân mình đối với cậu chưa chắc có ý nghĩa lớn, chẳng qua, bản thân cô tình cờ trở thành một phần trong hành vi của cậu, là do tính cách của cậu như vậy.

Nữ sinh đi qua mở cửa, những gì cô nhìn thấy là khuôn mặt đang ngẩng lên của nam sinh ngay lúc đó, đôi mắt trong veo, mái tóc ướt đẫm nước, đôi giày thể thao màu đen, cũng đã ướt sũng.

Cậu mặc áo sọc dài tay, quần jean giản dị cũng màu đen, không biết có phải bị ướt không.

"Đây, trong thời gian này lớp các cậu đã phát tài liệu và đề thi rồi." Ngụy Thanh Việt đưa một túi ni lông đã được gói chặt, "Bạn cùng bàn của cậu đã in cho cậu bài ghi chép của các môn, cậu ấy nói có thể các cậu chưa nói chuyện qua với nhau mấy, nhưng hy vọng cậu sẽ sớm khỏe lại."

Sắc mặt của Giang Độ trở nên mỏng và trong suốt một cách kỳ lạ, giống như có thể vẽ ra máu đỏ thắm trên tờ giấy. Cô nhận lấy cái túi ni lông, ôm chặt trong lòng rồi chống cằm xuống, đôi mắt long lanh nhìn cậu một cách xa lạ, không nói chuyện.

"Nhóc con, hay là vào nhà ngồi đi?" Bà ngoại đứng sau lưng Giang Độ, nở một nụ cười hơi chật vật và căng thẳng khó giải thích được với Ngụy Thanh Việt, bà lão dường như biến thành người khác, mất đi sự nhiệt tình tự nhiên của ngày trước.

Ngụy Thanh Việt cười nhẹ, rất nhạt, đôi mắt đen nhanh, lúc không nói chuyện, lông mày bị che bởi mái tóc ướt lại giống như có điều muốn nói.

"Đừng đứng ngoài, vào nhà uống một tách trà rồi hãy đi, cháu xem, trời mưa to như này còn đem tài liệu đến cho Giang Độ." Bà ngoại cố gắng hết sức tìm chủ đề nói chuyện, để Ngụy Thanh Việt đi vào.

Giang Độ lùi lại về sau, cúi xuống tìm cho cậu một đôi dép lê, sau đó, nhìn cậu đặt ô ở cửa ra vào, những giọt mưa rơi xuống, rất giống nước mắt.

Hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bà ngoại tìm lá trà, dùng cốc giấy sử dụng một lần để lấy nước nóng.

"Các cháu nói chuyện đi, bà đi dọn dẹp nhà bếp, đúng rồi, cháu trai, cháu đã ăn cơm chưa?" Bà ngoại vừa treo tạp dề vừa hỏi cậu, Ngụy Thanh Việt vội vàng nói bản thân đã ăn rồi.

Bà ngoại liền cười thêm "Ồ, ồ" hai tiếng, rồi đi vào phòng bếp.

Nhất thờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài ban công, trời đất bao phủ, khiến cho người ta sinh ra ảo giác nước sông sắp tràn qua lòng sông rồi
.
"Nếu cậu có bài nào không biết làm, có thể hỏi tôi." Ngụy Thanh Nhiên cầm cốc giấy, nhấp một ngụm nước nóng.

Giang Độ cười một cái, rất ngắn ngủi, ánh mắt nhìn về phía tay áo dài của cậu, đoán Ngụy Thanh Việt nhất định đã bị đánh, trên cánh tay của cậu hẳn đều là vết thương, rất xấu xí, nên mới không cho mọi người nhìn thấy, liền giống như cô, trốn ở trong nhà, vẫn không biết làm thế nào để lấy can đảm trở lại trường học.

Cô đột nhiên đứng dậy, đưa cho Ngụy Thanh Việt loại thuốc trị sẹo đặc biệt mà ông cô lấy được, Ngụy Thanh Việt sửng sốt một chút, cậu vậy mà lại cười rồi, nhận trong tay, nhìn nhìn, vẻ mặt vẫn là không có cảm xúc gì:

"Cảm ơn."

"Trong lúc huấn luyện quân sự, tại sao ngày nào cậu cũng ngồi ở bên sân tập?" Cậu giống như tùy tiện tìm một chủ đề, rồi bắt đầu trò chuyện, không hỏi cô rằng cậu đã khỏe hơn chưa, cũng không nói bất cứ lời khuyên bảo nào.

Trên mặt Giang Độ lại mang bộ dáng ngượng ngùng, cô nói: "Từ nhỏ tim tớ đã không tốt, trong tim có lỗ thủng, không thể vận động mạnh được."

Nói đến đây, cô nhìn vào mặt Ngụy Thanh Việt, đột nhiên biết lỗ thủng nằm ở đâu rồi, âm ỉ đau, nhưng kỳ lạ là, cậu ấy đang ngồi trước mặt, lỗ thủng đồng thời trở nên nhẹ nhàng và rõ ràng, có gió xuân vù vù, tràn vào trong, vừa lưu luyến vừa triền miên, cho đến khi tất cả các lỗ thủng được lấp đầy, lại mọc thêm cỏ xanh, những bông hoa mỏng manh, trên đầu là bầu trời rất sáng.

Ngụy Thanh Việt không tiếp lời, chỉ là lại nhấp một ngụm trà nóng. Trên bàn trà, đặt hai cuốn sách khoa học, cậu tiện tay lật xem, hỏi cô: "Thích xem sách khoa học đại chúng?"

"Tớ thích những kiến ​​thức vô bổ và thú vị." Giọng của Giang Độ cuối cùng cũng trở nên sinh động hơn.

Ngụy Thanh Nhiên nở nụ cười: "Kiến thức vô bổ và thú vị là gì?"

"Khi còn học tiểu học, tớ thích chạm vào cây xấu hổ nhiều lần và nhìn nó khép lại, lúc đó tớ muốn biết tại sao nó lại kỳ diệu như vậy. Biết nguyên lý khép mở của cây xấu hổ cũng không có tác dụng gì, nhưng rất thú vị, có lẽ chính là như vậy." Giang Độ từ từ nói, thật ra cô  có chút mệt mỏi, loại mệt mỏi khi phải cẩn thận duy trì trạng thái nói chuyện với bạn bè bình thường, nhưng hôm nay cô rất vui vẻ.

Ngụy Thanh Việt nhanh chóng lật cuốn sách trên tay, giống như tráo bài tú lơ khơ: "Thật trùng hợp, một bụng tôi toàn là kiến ​​thức vô dụng và thú vị, cậu muốn biết gì, thì đều có thể hỏi tôi." Khi nam sinh mỉm cười với cô, trong ánh mắt lóe lên ít sự hài hước, còn có một cái gì đó khác nữa.

Giang Độ mím môi cười nhẹ, cô chống hai tay lên sô pha, xoa nhẹ hai cái rồi nói: "Tớ còn chưa nói lời cảm ơn đàng hoàng với cậu."

Nói rồi lại nhìn về hướng bếp, bà ngoại bước ra, lặng lẽ vào phòng của ông bà, rồi đóng cửa lại.

"Thực ra tôi không cao thượng như cậu nghĩ," Ngụy Thanh Việt nói, "Ngày đó, tôi không làm điều đó hoàn toàn vì cậu, tôi rất ghét bạo lực, nhưng tôi phát hiện, tôi thực sự giống Ngụy Chấn Đông, cậu không biết tôi ghét ông ta đến mức nào đâu, tôi giống ai cũng được? Sao cứ phải giống như Ngụy Chấn Đông."

Giang Độ đã nghe giáo viên nói rồi, Ngụy Thanh Việt muốn siết cổ chết người ta, nhưng không thành công, cô có mười điều muốn nói, thường thì cô chỉ có thể nói với cậu một phần, nhưng lúc này, cô phải nói ra hết.

"Ngụy Thanh Việt, sau này đừng như vậy nữa." Giang Độ nói, "Trước đây tớ có thấy trong sách viết, có một con hổ trong lòng ở trong tim mỗi người, cậu phải học cách khống chế nó, không thể bị nó nuốt chửng. Tớ nghĩ, con người khi làm việc gì cũng phải có ranh giới, một khi vượt qua giới hạn đó liền không tốt nữa, điều này không tốt, chủ yếu là do bản thân. Nếu như cậu đem cái kia....." Cô bỗng nhiên run kịch liệt, "đem người đánh chết, có thể chúng ta chưa đủ tuổi đi tù, tớ không quá hiểu pháp luật, nhưng nếu như chúng ta đủ mười tám tuổi rồi, thì phải chịu trách nhiệm pháp lý, bất luận thế nào, không đáng, ý của tớ là, cậu tốt như vậy, không nên vì loại chuyện này mà hủy hoại đi tương lai của bản thân."

"Nhìn không ra, cậu cũng giống như giáo viên, thích giảng dạy như vậy, tôi có chỗ nào tốt vậy? Tại sao chính bản thân tôi không biết." Ngụy Thanh Việt nửa đùa nửa thật nói, cậu cười mỉm.

Hai mắt Giang Độ ảm đạm, cô miễn cưỡng cười: "Tớ thật sự nghĩ như vậy."

Cậu tiếp tục cúi đầu uống trà, giống như trong trà có cái dư vị nào đó khó lường, hơi nóng phả lên mặt, mặt mũi đều sắp bị nhũ hóa rồi.

"Được, vậy tớ sẽ nghe cậu." Ngụy Thanh Việt cực kỳ thẳng thắn, cậu lại cười với cô, nhìn thấy cánh tay lộ ra của cô, nhỏ nhỏ và trắng, trên cánh tay có hai chấm đỏ, bên cạnh chấm đỏ, là vảy kết màu tím đen.

Cậu chỉ vào dấu chấm đỏ nói: "Vết muỗi đốt?"

Giang Độ "ừm" một tiếng, cũng cúi đầu nhìn, cô hỏi cậu: "Tại sao muỗi sau khi đốt người sẽ sưng lên?"

"Bởi vì khi muỗi đốt cậu, nó sẽ tiêm một chất chống đông máu vào da của cậu, loại này, bị hệ thống miễn dịch của con người nhận ra, đơn giản mà nói, chính là hai bên đánh nhau, dẫn đến phản ứng dị ứng" Hai mắt Ngụy Thanh Việt giống như hạt gạo bị gió thổi bay đi, một bên sáng một bên tối, bên ngoài lóe lên một tia chớp, rất nhanh, liền nghiền qua lá cây hoa quế. 

Giang Độ gật đầu, tựa hồ rất hài lòng: "Kiến thức vô bổ mà thú vị lại tăng lên rồi."

Mưa thật lớn, gió cũng theo đó nổi lên, cành lá rậm rạp bị thổi mở ra, lộ ra một bên hắc ám, mây đen hỗn loạn. Ánh sáng trong phòng khách càng ngày càng hỗn loạn, người ngồi ở đó, chỉ có đường nét tổng thể.

"Thật giống mùa hè." Giang Độ nhẹ giọng tự nói, Ngụy Thanh Việt nói, "Lập hạ sớm đã qua rồi, chính xác là mùa hè."

"Mỗi lần tớ đều cảm thấy mùa xuân còn chưa hết, xem ra nghỉ hè mới là mùa hè, có thể ăn kem, bật điều hòa, còn có thể ngủ trưa thật lâu. Nếu không, cũng không gọi là mùa hè." Giang Độ nghiêm túc nói.

Ngụy Thanh Việt chảy mồ hôi, bưng trà lên cười, cảm thấy Giang Độ rất thú vị, con người ta mỗi ngày đều phải như vậy, cùng ở với người thú vị.

Cậu hỏi cô, "Đã nghĩ sẽ làm trong tương lai chưa?"

"Tớ muốn làm nhà báo, hoặc là biên tập viên tạp chí, cậu thì sao?" Tâm trạng của Giang Độ dần dần khác hẳn với thời tiết bên ngoài, cô vội vàng hỏi cậu.

"Tôi à, tôi sẽ là đối tượng mà cậu phỏng vấn." Ngụy Thanh Việt trả lời cực kỳ thuận theo tự nhiên, "Cậu hỏi tôi cái gì, tôi đều có thể trả lời cậu, không làm khó cậu."

Giang Độ lấy mu bàn tay che miệng rồi cười.

Cười rồi cười, nhận ra cảm xúc của mình lộ ra quá mức, cô chậm rãi thu lại nụ cười, nhất thời không nói, không khí cũng chậm rãi mà lặng lẽ xấu hổ.

Ngụy Thanh Việt thật sự sợ nóng, cậu bất giác cuộn tay áo lên, những vết sẹo dữ tợn lộ ra vụn vặt, ánh mắt của Giang Độ tự động dời đi.

"Quan hệ giữa cha mẹ tôi rất không tốt, ngày nào cũng cãi nhau, tôi cũng quen rồi." Ngụy Thanh Việt nhìn theo ánh mắt của cô rơi vào cẳng tay mình, nói về chuyện của chính mình, "Họ cãi chuyện của họ, tôi nên ăn cơm thì ăn cơm, nên làm bài thì làm bài. Sau đó, hai người ly hôn, tôi theo Ngụy Chấn Đông. Ông ấy tự ti, cậu có thể không hiểu lòng tự trọng của một người đàn ông, mẹ tôi là sinh viên giỏi, điều kiện gia đình khá giả, chỉ số thông minh trong học tập của ông ấy không cao, nhưng biết làm ăn, mẹ tôi cảm thấy ông ta là người thô tục, thiếu văn hóa, rất coi thường ông ấy. Ông ta suốt ngày đi tìm và thay đổi phụ nữ để chứng tỏ rằng phụ nữ đều thích ông ta. Trong nhà mua một đống đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ nổi tiếng, tây trang giày da để đi xem triển lãm, tôi nghi ngờ ông ta cái gì cũng xem không hiểu. Ngoài việc kiếm tiền, tìm phụ nữ, điều ông ta thích nhất là đánh tôi, ông ta càng quơ tay múa chân và gầm gừ, tôi càng trở nên thờ ơ, điều này vô dụng đối với tôi, Ngụy Chấn Đông luôn muốn tôi phải nhận sai, ông ấy điên rồi, dường như đàn áp được tôi, giống với việc gián tiếp đàn áp người vợ đầu mà ông ấy không đối phó được, tôi đã phải mất một thời gian dài mới hiểu tại sao Ngụy Chấn Đông đánh tôi như điên."

Lời nói rất dài, nhưng giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Ngụy Thanh Việt nói xong, cười hỏi cô, "Có phải rất buồn cười không?"

Giang Độ nói khẽ: "Quên những chuyện xấu này đi, cậu rất nhanh liền có thể thoát khỏi bố của cậu rồi, cậu sẽ trôi qua những ngày tháng tốt lành thôi."

Ngụy Thanh Việt bị lời nói chất phác như này của cô làm cho cảm thấy buồn cười trong thoáng chốc, do dự một lúc, cầm chiếc cốc giấy: "Đúng vậy, có lẽ sau khi nghỉ hè kết thúc tôi sẽ phải đi Mỹ rồi, tôi đã chờ ngày này rất lâu." Nói đến đây, loại cảm giác rõ ràng nên vui mừng đến điên vì giấc mộng bấy lâu nay trở thành sự thật, ngược lại giống như bị không khí pha loãng, gần như không thể tìm thấy. Dường như "Tôi đã đợi ngày này rất lâu" chỉ là cảm thấy nên biểu đạt ra mà thôi, cảm xúc cũng không trở nên mãnh liệt.

Nhanh như vậy ... Giang Độ cúi đầu, trong chốc lát dường như đang nghe tiếng mưa rơi.

Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên: "Vậy thật tốt, cậu sẽ vào một trường đại học rất tốt, đúng không?"

"Cậu cũng vậy." Ngụy Thanh Việt tránh đi ánh mắt của cô, nhìn về phía ban công, "Mưa dường như nhỏ hơn một chút rồi."

"Ừm, hình như nhỏ hơn một chút." Giang Độ cũng nhìn ra bên ngoài.

"Khi nào thì cậu quay lại trường học?" Ngụy Thanh Việt gằn giọng.

Giang Độ lắc đầu: "Tớ không biết, ông bà ngoại muốn chuyển nhà, để tớ chuyển trường, tớ cũng không biết có đến Mai Trung nữa không."

Chiếc cốc giấy trong tay Ngụy Thanh Việt từ từ biến dạng.

Cậu nói, "Cậu muốn chuyển trường à? Có phải vì ... chuyện này không?"

Hai mắt Giang Độ đỏ lên, cô nghiêng đầu qua, cũng may hôm nay trời mưa, ánh sáng không tốt. Cô không muốn mọi người nghĩ rằng bản thân mình trông nho nhã yếu đuối, tính cách cũng yếu đuối như vậy.

"Đúng vậy, tớ không muốn rời xa Mai Trung, nhưng nếu ông bà ngoại khăng khăng, tớ sẽ nghe lời họ."

Ngụy Thanh Việt nửa ngày không hé môi, sau đó đột nhiên đứng lên: "Tôi nên đi rồi, cậu không cần chuyển trường, cứ chờ đi."

Giang Độ có chút hoảng sợ đứng dậy, bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng, Ngụy Thanh Việt vội vàng thay giày, cầm ô, quay đầu nhìn cô, nói: "Đừng tiễn nữa."

"Hôm nay cảm ơn cậu đã mang tài liệu cho tớ." Giang Độ nói nhỏ.

Ngụy Thanh Việt cười: "Cậu phải chăm chỉ, không được bỏ sót bài tập nào."

Cậu giơ ô, bước ra khỏi cửa an ninh, Giang Độ đi dép lê, đứng trên tấm thảm đỏ có viết "Ra vào an toàn" trước cửa, nhìn Ngụy Thanh Việt đi về phía cửa tiểu khu.

Khi ra khỏi khu nhà, quay lại nhìn cô một lần nữa, không vẫy tay chào, cũng không nói chuyện, quay người bước đi trong gió mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro