Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Vào một ngày tháng 5, các học sinh năm hai biểu diễn tiết mục để cổ vũ cho các anh chị năm ba sắp thi vào đại học, là nhảy cổ động, mọi người đều sôi nổi bày tỏ là như vậy rất ngu ngốc, nhưng hết cách rồi, đây là truyền thống của Mai Trung.

Đồng phục mùa hè rất đẹp, áo sơ mi trắng váy đen, có cảm giác giống vườn trường Đài Loan thời đại cũ, trên ngực có thêu tên, lớp, mã học sinh và một dãy số. Các học sinh nam năm ba rất thích xem cổ động, nhìn xem nữ sinh lớp nào chân dài da trắng, dù sao thời kỳ thanh xuân của nam sinh thì chỉ có mấy chuyện này.

Tất nhiên, học sinh năm nhất cũng thích tụ tập bên cạnh để xem náo nhiệt.

Những người trong lớp thực nghiệm luôn không dính bụi trần hơn một chút, chạy tới xem không nhiều, hầu hết đều ở trong phòng học làm những việc nên làm. Cả trường ngày hôm đó hiển nhiên rất loạn, dường như có vô số hoocmon không ngừng bay lơ lửng trong không khí.

Giang Độ đang lật xem một cuốn ngoại khóa khoa học phổ thông, mượn từ thư viện, từ nhỏ cô đã thích thú với mấy chuyện linh tinh, chẳng hạn như cách nuôi thỏ, tại sao vì sao trên trời cứ sáng rồi lại mờ, thật giống như đang nháy mắt vậy.

Cô nhớ, trước đây đã cùng Vương Kinh Kinh xem phổ cập khoa học về những động vật nhỏ, nhắc đến chuyện thỏ đực sẽ ngất xỉu sau khi thỏ cái quan hệ với thỏ đực, sau đó Vương Kinh Kinh ở trong lớp lớn tiếng hỏi giáo viên quan hệ tình dục là gì, tại sao thỏ đực sẽ bị ngất xỉu, giáo viên tức muốn xỉu rồi, gọi hai người lên văn phòng, nghiêm khắc phê bình một trận. Nói rằng các cô còn nhỏ như vậy mà đã xem phim cấm, không đoan chính, dọa cho cả hai người sợ không dám nói gì. 

Nghĩ lại vẫn thấy rất buồn cười, cũng rất đau lòng, Giang Độ đã không gặp Vương Kinh Kinh một thời gian rồi, các thiếu nữ luôn coi kiểu xa cách này, xem là sự kiện quan trọng nhất đời người, như mọi người đều biết, sau khi khi trưởng thành nhìn lại thì chuyện này căn bản chả là cái gì, người đến người đi, cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.

Ngày này, rõ ràng cũng rất bình thường.

Sau sự việc, các bên đương sự mới có thể hiểu rõ, đây lại là bước ngoặt của cả tuổi thanh xuân, một đường ranh giới.

Một người bạn học bước vào nói với cô rằng, ở dưới lầu có người đang tìm cô, Giang Độ hỏi đó là ai, nhưng bạn học cũng không biết.

Cô nghi ngờ đi xuống lầu, bởi vì trường học không có hoạt động gì nên khu nhà dạy học không có nhiều người. Cửa vào lầu một có một người đàn ông đang đứng, thoạt nhìn Giang Độ không nhận ra ông ta, bởi ông ấy ăn mặc sạch sẽ, giống như vừa mới cắt tóc, tóc cực kỳ ngắn, đợi khi đối diện ánh mắt của ông ấy, ánh mắt người đàn ông nhìn cô chăm chú, hỏi:

"Giang Độ? Cháu họ Giang?"

Trong lòng cô cứ đánh trống, hết sức đề phòng, hỏi ngược lại một câu: "Hình như cháu không biết chú ..." Nói đến đây, sắc mặt cô liền thay đổi, Giang Độ đã nhận ra ông ta rồi, người đàn ông biến thái kia, ông ta đã sửa soạn lại bản thân, vậy mà có thể đánh lừa người.

Theo bản năng điều khiển, Giang Độ quay đầu bỏ chạy, cô cảm thấy mình đã tránh xa một bước, nhưng không may, người đàn ông phía sau đã bế cô lên như đại bàng đói đang rình con mồi, vác cô lên như vác một con gà.

"Nhìn thoáng qua tao đã biết là mày, lớn lên giống y hệt mẹ mày, đều là mỹ nhân." Người đàn ông cười như âm dương quái khí, giả vờ ôn hòa, "Ta là ba của con, đến đón con đây, đi với ba nào."

Sắc mặt Giang Độ tái nhợt, dùng hết sức giãy dụa, muốn thoát khỏi tay hắn ta, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh hãi: "Tôi không quen ông, ông, ông điên rồi sao!"

"Bốp" một tiếng, một cái tát mạnh rơi vào mặt, mang theo một trận ù tai kịch liệt, Giang Độ hoa mắt chóng mặt, bị hất từ trên tay của ông ta, ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông nắm tóc kéo lên, đến mức da đầu gần như sắp bị tách ra.

Giang Độ đau đớn bật khóc, nửa khuôn mặt nóng rát như lửa đốt, cô chưa kịp nói thì người đàn ông đã dùng một tay túm chặt tóc Giang Độ, ngả người ra sau, tay còn lại vung ra bắt đầu tát cô một cái.

"Tiểu tiện nhân, cmn không cần biết là ngày nào thì mày vẫn là là mầm mống của lão tử, còn dám không nhận, sao thế, chê ba ruột mày làm mất mặt sao? Giống y như cái đức tính hôi hám cặn bã kia của con mẹ mày, n*ng muốn chết, còn giả bộ cái gì?" Người đàn ông chửi bới thô bạo, suýt chút nữa đã đánh chết Giang Độ.

Cả thế giới đột ngột bị bóp méo, mất trọng lượng.

Những học sinh đi qua nhìn thấy cảnh tượng này, đều bị dọa sợ, có người nhanh chóng chạy đi tìm giáo viên, học sinh của các lớp ở tầng 1 lần lượt ra ngoài xem xem là có chuyện gì.

Ngụy Thanh Việt ở lầu 3, trong tình huống bình thường, học sinh trong lớp thực nghiệm tự nhiên đều rất kiên định, dù trường học ồn ào cỡ nào, cũng có một vài người trong số họ chưa từng xem náo nhiệt.

Tiếng gào thét ở tầng một đặc biệt chói tai và thê lương, các nữ sinh đứng xem xung quanh bị dọa khóc rồi.

Học sinh ở tầng ba có thể nghe rõ ràng có người gọi cái tên "Giang Độ" này, Ngụy Thanh Việt cũng nghe thấy, cậu lại gần cửa sổ, lập tức đứng dậy, giẫm lên cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.

Chỉ vươn đầu nhìn một cái, Ngụy Thanh Việt đã chạy xuống lầu.

Giang Độ đã ngất đi, ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Người đàn ông đang kéo cô, chiếc váy đen in đầy dấu chân, một nửa được vén lên để lộ ra lớp ren trắng của chiếc quần bảo hộ.

Các học sinh bị dọa cho ngốc luôn, có nam sinh do dự muốn bước lên để ngăn cản, nhưng bị người đàn ông hét cho quay lại: "Ai dám? Tôi dạy dỗ con gái của tôi, ai dám quản?"

"Chú ơi, xin đừng đánh cậu ấy, dù chú có là ba của cậu ấy đi nữa thì cũng không được đánh cậu ấy như thế." Tiếng nức nở của nữ sinh vang lên từ trong đám đông.

"Tao là đang đánh cái con đê tiện này, đê tiện giống y như mẹ nó, không phải mặc váy để quyến rũ đàn ông sao? Đồ đ* thiếu th*o, đều đáng chết!" Người đàn ông u ám nhìn các nữ sinh xung quanh, "Chúng mày từng người từng người đều mặc váy, muốn câu dẫn ai?"

Đám đông đột nhiên bị đẩy sang một bên một cách thô bạo, mọi người kịp nhìn thấy là chuyện gì, thì một bóng người đã lao tới.

Ngụy Thanh Việt bay lên từ phía sau người đàn ông, dẫm lên một cái, người đàn ông không có để ý đến phía sau lưng, lảo đảo quỳ xuống.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Tôi phải đập chết ông ta, tôi nhất định phải đập chết ông ta.

Ngụy Thanh Việt gần như chỉ dùng có một giây mà rút thắt lưng của người đàn ông ra, quấn nó quanh cổ người đàn ông một cách tàn nhẫn và nhanh chóng, nghiến chặt răng, trong cổ họng phát ra âm thanh hô hô trầm đục, khuôn mặt, vì sử dụng lực quá mức mà nổi đầy gân, căng ra đỏ bừng.

Cậu cảm thấy răng mình rất nhanh liền gãy.

Người đàn ông rốt cuộc vẫn là nam nhân, cậu chỉ là một thiếu niên gầy gò, hai tay người đàn ông sống chết gẩy thắt lưng, hai mắt trừng đến mức sắp lòi ra.

Thấy người đó sắp mất sức, Ngụy Thanh Việt đột nhiên lới tay ra, nhân lúc người đàn ông vừa ho vừa lấy tay che cổ, cậu giơ chân đá một cách thô bạo, cuối cùng người đàn ông đó hét lên một tiếng.

Cậu như phát điên, nghiến chặt răng, tóm lấy người đó lần nữa, nhắm vào sống mũi, giáng xuống hết cú đấm này đến cú đấm khác.

Cả thế giới dường như biến mất, gì cũng đều không có, chỉ có hơi thở nặng nề của bản thân, Ngụy Thanh Việt không biết rốt cuộc là ai đã kéo cậu đi, cậu bị vài giáo viên nam chặn lại, nhưng người vẫn giãy giụa đòi ra ngoài, đôi mắt gần như rỉ máu, bộ dáng cậu giống như không đem người đó đánh chết thì không bỏ cuộc, rơi vào con ngươi sâu thẳm của mỗi người.

Ngụy Thanh Việt cảm thấy vào một khoảnh khắc nào đó, muốn hủy diệt cả thế giới, loại tuyệt vọng đó, loại hận thù đó, trong nháy mắt liền xuyên thấu vào người. Tại sao, tại sao người lớn luôn có thể vô cớ gây ra bạo lực và máu me trên người chúng ta, tại sao không thể phản kháng, tại sao phải chịu đựng? Tại sao phải chịu đựng tất cả những điều này?

Đầu đầy mồ hôi, quần áo nhăn nhúm, toàn thân không tự chủ được mà phát run, sắc mặt đỏ bừng, tái nhợt vô cùng, giáo viên ở bên cạnh đang nói cái gì, ngay một chữ Ngụy Thanh Việt cũng nghe không vào.

Cậu chỉ nhìn thấy có một giáo viên cõng Giang Độ trên lưng, đám đông tách ra, váy của cô ấy không biết đã được nữ sinh nào đó vuốt phẳng lại, che đi chỗ đáng lẽ phải che lại.

Tất cả mọi sự hỗn loạn dần yên tĩnh lại.

Học sinh ở hiện trường bắt đầu giải tán, có người vẫn luôn cứ nhìn cậu, rồi xì xào bàn tán nghị luận, Ngụy Thanh Việt cái gì cũng đều không để ý, người cậu như mất sức, lảo đảo về sau, mặt không biểu tình.

Bên cạnh, không biết Trương Hiểu Tường đã đến từ lúc nào, chậm rãi tiến lên, gọi cậu "Ngụy Thanh Việt."

Cậu thất thần nâng mắt nhìn bạn học cũ của mình, nhưng không nói gì.

Trương Hiểu Tường rút khăn giấy ra, nhét vào tay cậu: "Cậu lau mặt đi." Cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều thứ, sắc mặt cũng rất xấu.

Ngụy Thanh Việt không nhúc nhích, vẻ mặt giáo viên chủ nhiệm lớp thực nghiệm lý 1 nghiêm túc đi tới, yêu cầu cậu đến văn phòng một chuyến.

Sự việc tồi tệ như vậy xảy ra trong trường, đầu tiên phải hỏi bảo vệ tại sao lại cho vào. Nếu phụ huynh muốn hỏi điều gì thì nhà trường phải trả lời như thế nào, nếu như sự việc lan rộng ra ngoài xã hội và gây ra dư luận không tốt thì họ nên phát biểu như thế nào. Một loạt những thủ tục này, cần được xem xét và thảo luận bởi ban lãnh đạo nhà trường, giáo viên chủ nhiệm gọi Ngụy Thanh Việt đến, hỏi cậu có phải biết người đàn ông này không.

"Không quen, nhưng đây không phải là lần đầu tiên gặp." Cậu lơ đãng trả lời.

Cô giáo chủ nhiệm nghiêm túc nói: "Không quen, lại ra tay ác như vậy? Em đáng được khen  vì đã bảo vệ các bạn học, nhưng hành vi ngày hôm nay, tôi không thể đồng ý với em. Ngụy Thanh Việt, thành tích của em luôn rất tốt, trong trường không ai không biết em là Ngụy Thanh Việt, nhưng Ngụy Thanh Việt em trên người lại có hành vi chống đối xã hội, mọi người đều biết, lễ khai giảng năm ngoái, em tự làm theo ý mình, mọi người đều còn nhớ rõ."

Ngụy Thanh Việt im lặng, cậu thản nhiên nhìn giáo viên chủ nhiệm, không chút để tâm.

"Trước khi thành tài, nhất định phải thành nhân, thế giới sẽ không vì một mình em mà thay đổi." Giáo viên chủ nhiệm nhìn bộ dạng như vậy của cậu, cố nén tức giận, "Ánh mắt em như thế là có ý gì?"

Giọng điệu có vẻ quen thuộc, bất cứ khi nào Ngụy Chấn Đông không thể làm cho cậu nghe theo như một chú cừu con, liền sẽ hỏi như này. 

"Thế giới liên quan gì đến em? Nó thay đổi hay không, không liên quan gì đến em, có vẻ như thầy đã hiểu nhầm em rồi, em chưa bao giờ kiêu ngạo đến mức muốn đi thay đổi thế giới." Ngụy Thanh Việt giọng điệu sắc bén, thật ra cậu rất hiếm khi nói năng vô lễ với giáo viên.

"Em cho rằng tôi tức giận cái gì? Ngụy Thanh Việt, em cảm thấy thầy hiểu lầm em sâu sắc sao? Có phải cả thế giới đều không hiểu em nữa đúng không? Tôi tức giận là vì, em ưu tú như vậy, nhưng lại không biết trân trọng bản thân, em cái đồ chống đối xã hội này, nếu như không thu liễm lại thì sớm muộn gì cũng tự hại bản thân em! Đánh chết người rồi thì có lý cũng như không, có biết bộ dạng vừa rồi của bản thân như thế nào không? Các thầy cô đều nhìn em, mấy người đàn ông đều không thể giữ nổi em, em làm cho chúng tôi cảm thấy quá xa lạ, đây chính là đứa trẻ có thành tích tốt nhất của chúng tôi ư? Không có một ai trong số các giáo viên chúng tôi mong em gây ra họa lớn trong lúc bốc đồng cả!"

Giáo viên chủ nhiệm ăn nói mạnh mẽ, mỗi một chữ, đều chứa đầy sự xúc động.

Nhưng Ngụy Thanh Việt hoàn toàn không thể cảm thông, cậu rất mệt mỏi, cũng rất cô đơn, quả là cmn đủ cô đơn rồi, lý trí thoát ly khỏi thể xác, tựa như một âm hồn lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy cậu đứng ở đó, nói: Thầy ấy nói đúng rồi, là vì tốt cho cậu.

Vì lợi ích của cậu đồng thời cũng luôn hy vọng có thể thay đổi cậu.

Cậu rất bình tĩnh, nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm: "Em không thể làm người đứng xem được, em chỉ biết, Giang Độ sắp bị đánh chết rồi, em không thể chịu nổi một con dã thú đánh chết bạn của em, em có thể đi không?"

Thầy giáo chủ nhiệm cau mày thành hình chữ xuyên: "Tôi nói nửa ngày, em vẫn không hiểu ý tôi, không phải cứ dùng bạo lực là giải quyết được sự việc, tóm lại, tôi không tán thành việc học sinh của mình làm chuyện liều lĩnh mà không để ý đến kết quả như vậy, hy vọng em có thể suy nghĩ kĩ lại, em là đứa nhỏ có tương lai xa rộng, em vì một bạn học nữ mà bốc đồng như vậy... "

"Em đơn giản hơn người lớn các người." Lần đầu tiên Ngụy Thanh Việt thô lỗ ngắt lời giáo viên, thầy chủ nhiệm ngạc nhiên nhìn cậu, "Ý em là gì?"

Cậu biết giáo viên đang hiểu lầm mình cái gì, hiểu lầm cậu, nhất định là thích Giang Độ, hoặc là, cậu với Giang Độ vụng trộm yêu sớm. Cậu cũng biết, các bạn học sẽ nghĩ như thế nào.

Ngụy Thanh Việt không muốn dây dưa với thầy chủ nhiệm, cậu đầu hàng, cậu nói rằng lòng tốt của thầy em đã hiểu rồi, em nhớ rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa, cậu giống như một học sinh giỏi tiêu chuẩn trả lời thầy giáo, sau đó, cuối cùng cũng có cơ hội rời khỏi văn phòng.

Tại bồn hoa nhỏ ở cửa ra vào của tòa nhà văn phòng, Trương Hiểu Tường vẫn đang đợi cậu, thấy cậu đi ra liền vội vàng chạy tới, hỏi thăm dò: "Thầy chủ nhiệm dạy dỗ cậu rồi?"

Ngụy Thanh Việt lắc đầu, tóc tai bù xù, quần áo vừa bẩn vừa nhăn nhúm, dây buộc giày thể thao màu xanh nước biển cũng lỏng lẻo rồi.

"Tớ cùng cậu, đi xem Giang Độ?" Trương Hiểu Tường bí mật quan sát sắc mặt cậu, "Tớ vừa mới hỏi rồi, giáo viên đã đưa Giang Độ đến bệnh viện quân đội gần đầy, cậu có muốn đi qua xem một chút không?"

Cả hai đều sẵn sàng trốn học, bắt taxi đến bệnh viện.

Giang Độ bị đánh đến chấn động não, cả mặt và mí mắt cũng sưng lên, trên người đầy vết bầm tím, tuy rằng người đã tỉnh lại, nhưng lại sợ hãi quá mức mà nằm ở nơi đó, ánh mắt không biết đang nhìn gì.

Khi cả hai đến nơi, xung quanh phòng bệnh là giáo viên, lớp trưởng lớp văn thực nghiệm, còn có ông bà ngoại, bà ngoại sớm đã khóc hết nước mắt.

Khi giáo viên nhìn thấy Ngụy Thanh Việt, khéo léo nói với hai người già, chính là bạn học nam này đã giúp, cậu ấy đã đánh nhau với đối phương, suýt nữa thì dùng thắt lưng siết chết người.

Tầm mắt Giang Độ dời về phía cửa, đầu đau như búa bổ.

Đối mặt với Ngụy Thanh Việt, người đang đứng ở cửa và nhìn vào, cậu sắp không nhận ra cô rồi.

Nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt Giang Độ, cô nháy mắt với cậu, lại nhìn về phía bà ngoại bên cạnh, môi hé mở, bà ngoại vội vàng cúi xuống nghe cô nói.

Thời gian dường như rất dài, bà lão cuối cùng đứng thẳng người, hai mắt đẫm lệ: "Đứa trẻ ngoan, cháu qua đây, Giang Độ muốn nói lời cảm ơn với cháu."

Ngụy Thanh Việt hơi giật mình, chậm rãi đi tới, ngồi trên ghế đẩu bên cạnh giường bệnh, Giang Độ chật vật mở miệng, cậu do dự vài giây liền đặt tai bên cạnh miệng cô.

"Cậu đánh nhau với người ta..." Cô gái tức giận đến phát run, "Nếu bị bố cậu phát hiện thì toi mất, ông ấy sẽ đánh cậu đó." Cảnh tượng nghỉ hè không ngừng hiện về, Giang Độ đau lòng nhắm mắt lại, nước mắt thi nhau rơi xuống, ý thức hỗn độn, "Ba cậu sẽ đánh cậu đó, Ngụy Thanh Việt, cậu nhanh chạy đi, chạy đi, quá đau rồi, thật sự là quá đau rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro