Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Chuyện chuyển trường, cuối cùng cũng đã được đưa lên chương trình nghị sự, ông ngoại nói cuối cùng cũng nhờ vào quan hệ, Giang Độ không nói gì, mặc nhiên liền tính là chấp nhận.

Một mình, nhìn chằm chằm vào sô pha mà thất thần, như thể tiếng mưa vẫn còn văng vẳng bên tai, bóng dáng kia cũng vẫn ngồi đó, sau khi đứng dậy, để lại một vết trũng nhỏ, tiếng sấm sét ầm ầm, lá cây hoa quế bị thổi rơi xuống cuồn cuộn.

"Hôm nay tôi đích thân ngồi xe buýt, tính toán đầy đủ, cộng thêm việc chờ xe, một tiếng đồng hồ." Ông ngoại tràn đầy khí thế nói, ông ấy rất cẩn thận, thay Giang Độ tính toán thời gian trước, bà ngoại cũng theo đó mà gật đầu, "Tam Trung cũng là trường học số một số hai, bảo bảo, trước tiên cuối tuần cứ để ông ngoại đón con, đợi chúng ta xem được phòng thuê xong, chúng ta liền qua bên đó ở, không cần con phải chạy tới chạy lui."

Hai người già, bạn một câu, tôi một câu, nếp nhăn trên mặt giống như dao khắc, Giang Độ nhìn tóc bạc hai bên thái dương của họ, trong lòng đột nhiên cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề.

Ngay sau đó, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ mạnh mẽ và rõ ràng: cô sắp rời đi rồi.

Cô không bao giờ có thể gặp lại Ngụy Thanh Việt nữa.

Cuộc đời vẫn còn rất dài, nhưng đối với cô mà nói, nếu thời gian dừng lại ở những khoảnh khắc mà cô có thể viết thư cho cậu thì tốt rồi, đừng tiến về phía trước.

Trong đêm khuya thanh vắng, cô tìm thấy chiếc bật lửa của ông ngoại, tìm ra ba bức thư cô viết sau đó nhưng lại không gửi cho Ngụy Thanh Việt. Lúc đó, bên ngoài cửa sổ có ánh trăng hay là ánh sao, Cát quang phiến vũ*, cô có rất nhiều sách, đủ thể loại, cái gì cũng có, thư được kẹp trong một cuốn sách cũ, không cần lo lắng có người nhìn trộm, ông bà ngoại luôn rất tôn trọng cô, bước vào phòng cô đều sẽ gõ cửa.

*吉光片羽 (Cát quang phiến vũ): mảnh da Cát Quang; di sản văn hoá quý giá; quý giá (tương truyền Cát Quang là thú thần, da làm áo, xuống nước không bao giờ bị chìm, vào lửa không bao giờ bị cháy, ví với những di sản văn hoá quý giá)

Vì ông bà ngoại, cô cũng phải mạnh mẽ và chăm chỉ học hành, Giang Độ rơi nước mắt, lặng yên không tiếng động. Cô vuốt ve những bức thư, lại hôn chúng lần nữa, tất cả những cô đơn trong tuổi thanh xuân của cô đều được viết vào những bức thư không được kiểm nhận này.

Trong những đêm mùa hè, có mùi cỏ xanh mướt mọc, từng cỗ mùi xuyên qua ô cửa sổ, đào ba, hạnh bốn, mận năm năm, muốn ăn bạch quả ba đời, một vài câu châm ngôn hiện lên trong đầu Giang Độ, cô và Ngụy Thanh Việt, giống như đào, hạnh và mận mới tốt, ba năm, bốn năm, năm năm, nhưng ngàn vạn đừng làm bạch quả.

Nguyện gặp lại, nguyện gặp lại, nguyện gặp lại.

Đây là những dòng chữ duy nhất được ghi lại trong nhật ký vào tháng 6 năm 2007, Giang Độ chưa bao giờ viết về nỗi buồn và sự tuyệt vọng, đối với chuyện xảy ra vào mùa hè này cô cũng không đề cập đến.

Trong phòng nồng nặc mùi giấy cháy, cô mở toang cửa sổ, để mùi tan bay theo gió.

Ngày hôm sau, Giang Độ liền nằm trên giường không dậy nổi, cô phát sốt, cảm lạnh vào mùa hè còn đau khổ hơn cảm lạnh vào mùa đông.

Đầu óc choáng váng, toàn thân không có sức lực, uống thuốc cảm xong chỉ muốn ngủ.  Hôm thứ hai, Giang Độ nằng nặc đòi đến trường để thu dọn đồ đạc của mình, nhưng ông ngoại không cho, cô vội vàng bật khóc, nói rằng mình sẽ làm được.

Nếu như không nói lời chia tay đàng hoàng, vậy sẽ rất nuối tiếc, cô muốn gặp lại Ngụy Thanh Việt một lần, cũng muốn nhìn kỹ Mai Trung, cái cây gần thư viện, sẽ cô đơn mất.

Nhưng trông cô thật sự yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, uể oải, ông ngoại bảo, ở nhà nghỉ thêm một ngày rồi hẵng đi đến trường học.

Thứ ba, ông ngoại đích thân đưa cô đến trường.

Biết rằng cô phải chuyển trường, cần phải dọn đồ trong ký túc xá, Lý Tố Hoa vội vàng chạy đến để giúp đỡ.

Khi Giang Độ bước vào phòng học, mọi người trong lớp đều đang nhìn cô, cô nghĩ, có lẽ chủ nhiệm lớp đã nói chuyện cô sắp chuyển trường rồi. Quả nhiên, trên bảng đen có viết chữ lớn "Chúc bạn học Giang Độ bay xa vạn dặm, thuận buồm xuôi gió".

"Cậu thật sự sẽ chuyển trường à?" Chu Ngọc Long rất ít khi chủ động nói chuyện với cô, thân thể Giang Độ không được khỏe, giọng nói yếu ớt, "Ừ, đều lo liệu xong rồi."

"Vậy thì," Chu Ngọc Long muốn nói lại thôi, cô ấy vươn tay ra, ý là muốn bắt tay với Giang Độ, Giang Độ cũng duỗi ra, "Chúc cậu vạn sự như ý."

"Cậu cũng vậy." Giang Độ hơi nắm chặt tay cô ấy, thở gấp, "Chu Ngọc Long, cậu có thể giúp tớ xem xem Ngụy Thanh Việt lớp thực nghiệm lý 1 có đang ở trong lớp được hay không?"

Trên mặt Chu Ngọc Long có vẻ mặt bất ngờ, cô ấy hỏi, "Cậu không biết chuyện ngày hôm qua sao?"

Sau khi nói xong, mới nhớ rằng ngày hôm qua thứ hai Giang Độ đã xin nghỉ.

"Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng Giang Độ như bị bóp nghẹt.

Chu Ngọc Long không biết có nên nói hay không, sau khi nghĩ xong liền nói: "Tớ tưởng cậu đã biết, chúng tớ đều tưởng rằng cậu sẽ không chuyển trường nữa, hôm qua, Ngụy Thanh Việt bị người đó đánh ở cửa nên xảy ra chuyện rồi, không biết tại sao lại đánh nữa, tớ nghe bạn học nói, Ngụy Thanh Việt bị đánh vỡ lá lách và gãy ba xương sườn."

Giang Độ sững sờ.

Một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể khiến hô hấp của nữ sịnh như nghẹn lại, cô hít một hơi thật sâu, không biết ở nơi đâu.

Không kịp tiêu hóa cảm xúc của mình, lớp trưởng bước vào và nói với cô, có nữ sinh lớp thực nghiệm lý 1 đang tìm cô. Giang Độ chạy ra ngoài, cô có chút ho khan, vừa nhìn thấy Trương Hiểu Tường liền cứ ho, như muốn ho cho lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Trương Hiểu Tường đỡ cô xuống lầu, mở nắp cốc nước, cho Giang Độ uống một ngụm nước ấm.

"Tớ bị cảm." Giang Độ đẩy ly nước ra, nhưng Trương Hiểu Tường nói: "Không sao, cậu đều ho thành thế này rồi, uống chút nước đi."

Giang Độ lắc đầu, cô ho đến mức mặt đầy nước mắt, lau cũng không hết.

Hai người ngồi dưới bóng râm phía sau tòa nhà hành chính, sắc mặt Giang Độ vô cùng tệ, cuối cùng vẫn không uống nổi một ngụm nước, cô hận không thể phá hỏng chiếc cốc giữ nhiệt của Trương Hiểu Tường, cô ấy mang nước nóng, có lẽ đang ở kỳ sinh lý, một ly giữ nhiệt mười mấy tệ nhỉ...

"Chìa khóa tủ của Ngụy Thanh Việt, sáng sớm hôm qua cậu ấy đã đưa chìa khóa cho tớ, cậu ấy nói, vốn dĩ muốn tận tay đưa cho cậu, nhưng nghe nói cậu xin nghỉ một ngày nên đưa chìa khóa cho tớ." Trương Hiểu Tường lấy chìa khóa từ trong túi ra, móc chìa khóa, là một chú chim Tweety giống y hệt của cô.

Chú chim Tweety màu vàng luôn vui nhộn và dễ thương.

Giang Độ nhìn chú chim Tweety, liền khóc rồi.

Trương Hiểu Tường hiếm khi khóc, trong ấn tượng, cô ấy dường như không bao giờ vì do gì mà khóc. Cô có gì mà để khóc nhỉ? Thành tích ưu tú, gia đình giàu có, có bố mẹ cực kỳ yêu thương cô ấy, còn có các giáo viên yêu thương cô ấy, bạn bè yêu mến cô ấy, cố ấy thuận buồm xuôi gió, thật sự là trong nhân sinh không tìm ra lý do gì để khóc.

Nhưng lúc này, cô ấy rất muốn khóc, cô không hiểu, giống như có điều gì bi thương, bỗng nắm lấy bản thân, một điều gì đó trong cuộc sống khiến người ta phải chạnh lòng.

"Giang Độ, tại sao cậu vẫn muốn chuyển trường?" Cô ấy nhìn thấy những chữ to tướng trên bảng đen của lớp thực nghiệm văn, Trương Hiểu Tường cảm thấy rất buồn, quá thương tâm rồi, cô ấy nghĩ, cô ấy lớn như vậy, thương tâm nhất là lúc này, nhất định phải vào lúc này, "Cậu đi như thế này, Ngụy Thanh Việt tính là gì đây? Cậu ấy cố ý khiêu khích ba cậu ... không phải, tên xấu xa kia, tên đó sắp đánh chết cậu ấy rồi, cậu ấy ôm đầu trên mặt đất mặc cho hắn ta đánh, rất nhiều người chúng tớ đều đã nhìn thấy, giáo viên nói, lá lách của Ngụy Thanh Việt không thể giữ được, phải cắt bỏ, cậu ấy bị gãy rất nhiều xương, chúng tớ đều cho rằng cậu ấy bị đánh chết rồi, các bạn học khóc thành một mảnh, cậu ấy sắp xuất ngoại rồi nhưng vẫn như vậy mà xuất đầu hộ cậu, người khác không biết, nhưng tớ biết cậu ấy là muốn người kia phải ngồi tù, như vậy thì cậu liền có thể, cậu liền có thể tiếp tục học ở Mai Trung."

Trương Hiểu Tường nghẹn ngào đến nỗi không thể nói tiếp được, che mặt, bả vai giật giật.

"Tôi chỉ có thể làm đến đây thôi, tôi cũng không biết... làm thế nào để có thể làm nhiều hơn nữa." Đây là câu cuối cùng mà Ngụy Thanh Việt miệng đầy máu nói trước khi hôn mê, nhiều người vây quanh như thế, tiếng khóc của các học sinh, tiếng la hét của giáo viên, đan xen vào nhau, Trương Hiểu Tường bị người giẫm chân rất nhiều, cô ấy cố gắng tiến về phía trước, muốn nhìn thấy Ngụy Thanh Việt, cô ấy nghe thấy người ta bảo cậu ấy đã nói một câu như vậy, không biết có nghĩa là gì.

Cô ấy biết.

Vào cuối tuần, Ngụy Thanh Việt đã để lại một đoạn tin nhắn cho cô ấy trên QQ, đợi khi cô ấy nhìn thấy, dường như cậu ấy đã off rồi, hình đại diện của màu xám, không có sáng qua, không biết là cố ý ẩn mình, hay là thật sự không onl.

Cậu ấy nói:

Tôi sắp phải ra nước ngoài rồi, chỉ không yên tâm về Giang Độ, cậu và tôi là bạn cùng lớp được vài năm, có vài chuyện tôi không cần phải giấu cậu, có lẽ, cậu đã nhìn ra được điều gì đó, tôi cũng không cần phải nhiều lời. Sau khi tôi rời đi, xin cậu hãy nói chuyện tâm tình với Giang Độ lúc rảnh rỗi, nếu như cô ấy gặp khó khăn gì, hãy duỗi tay ra giúp đỡ, dạy cô ấy không cần cảm thấy quá cô đơn. Sau khi tôi đến Mỹ, địa chỉ và các thông tin liên lạc khác sẽ báo lại cho cậu, đừng cắt đứt liên lạc. Những điều trên, tạm thời chỉ mình cậu biết, đừng nói cho người khác, xin cảm ơn.

Tin nhắn để lại bình tĩnh và trang trọng, thể hiện một mặt trưởng thành sớm của chàng trai, khi Trương Hiểu Tường nhận được tin, cả người kinh ngạc, trong tim như nuốt một lát chanh, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn rất có khí phách mà trả lời cậu:

Bạn học cũ, cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ, tớ nhất định sẽ không phụ sự nhờ vả của cậu, mong cậu sau khi đến Mỹ sẽ tiếp tục là học bá.

Để không làm bầu không khí trở nên quá buồn, Trương Hiểu Tường đặc biệt nhắn một sticker nụ cười, nhưng Ngụy Thanh Việt không trả lời lại cô ấy.

Cho đến ngày hôm sau xảy ra chuyện.

Gió mùa hạ, như chổi nóng vô tận, thật dài, quét qua khuôn mặt thanh xuân, làm cho mặt con người ta nóng bừng, đầu óc Giang Độ "ong ong", trong chốc lát, thế giới mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu đen và trắng, màu đen là máu chảy ra của Ngụy Thanh Việt, màu trắng là ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu, rõ ràng như vậy.

Hóa ra lỗ thủng trong tim, sẽ giống như một cái ống thổi bị hỏng, kêu vù vù, thích một người nào đó, cũng có thể sẽ đau đớn như vậy.

Cô không thể nói thành tiếng, chỉ là cứ rơi nước mắt không ngừng, những giọt nước mắt tê tâm phế liệt, những giọt nước mắt vốn dĩ đều là sự đau đớn, để rồi sau đó, đôi mắt cô vừa sưng húp vừa se lại, khi đứng dậy, trước mắt là một mảnh tối sầm, suýt nữa là ngất đi.

Trong tủ, là một chồng tạp chí "Thư Thành", được đóng gói theo từng kỳ, còn có một máy MP3.

Sau đó, Giang Độ mới biết rằng trong máy mp3 chỉ có ghi hai bài hát, một bài là "Nửa trái tim", một bài là "Đêm mưa lạnh", cả hai đều là giọng của Ngụy Thanh Việt, sau bài ghi "Đêm mưa lạnh" còn có một câu hỏi kiêu ngạo, tự phụ của nam sinh:

Tôi hát hay hơn bạn nam cùng lớp của cậu phải không?

Tốt, tốt, cậu là tuyệt nhất trên thế giới này, Giang Độ đã bật khóc như mưa khi nghe bài hát "Đêm mưa lạnh".

Cơn mưa rào mùa thu, gió lạnh lẽo mùa đông, những chiếc ghế lô hoa văn sặc sỡ ánh đèn ... Có người đã nói với cô, cậu có thể viết thư cho tôi.

Vào tháng 6 năm 2007, trước kỳ nghỉ hè, Ngụy Thanh Việt không đến trường nữa, không ai có thể liên lạc được với cậu, kể cả Trương Hiểu Tường. Cậu bị tịch thu toàn bộ thiết bị liên lạc, mất kết nối Internet, bị giam trong bệnh viện để dưỡng thương, Ngụy Chấn Đông bị xúc phạm nặng nề, cuối cùng, Vương Dũng bị tống vào tù.

Cuối tháng 7, cậu gần như hồi phục, bị Ngụy Chấn Đông đưa lên máy bay, tầng mây như biển, cậu bay lên độ cao mấy chục nghìn mét, cỏ cây, biển người, tòa nhà cao tầng cùng bí mật, mọi thứ ở quê hương đều dần dần cách xa cậu.

Có những chuyện, đã được định trước, Ngụy Thanh Việt không biết rằng buổi hoàng hôn thứ sáu tưởng như bình thường đó, hóa ra lại là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Giang Độ.

Rất nhiều thứ, giản đơn, khắc cốt, từ trước đến giờ đều xảy ra vào một ngày bình thường.  Nhưng cậu tin chắc rằng, cậu vẫn sẽ trở lại mảnh đất này, cũng sẽ đoàn tụ lại với người thiếu nữ. Hiện tại, thứ cậu có thể giữ trong tay, cũng chỉ là vài lá thư mà cậu đã cúi đầu xác nhận nhiều lần, không phải chữ viết tay của Giang Độ, nhưng cậu biết rằng nó vẫn thuộc về cô, cho dù có vài lời, chưa bao giờ nói ra:

Bạn học Tróc đao khách*, cậu mới là người đã viết thư cho tôi, đúng không? Tôi vẫn luôn chờ đợi tin vui, mong thư từ cậu, tri danh bất cụ*.

*nickname QQ của GĐ
*知名不具 (tri danh bất cụ): Cậu biết tôi là ai, vì vậy nên tôi sẽ không ký tên dưới thư (baidu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro