Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Hôm đó trời có sương mù.

Ngày 1 tháng 9 năm 2019 dương lịch.

Đội ngũ chương trình "Mật mã" đang đợi Ngụy Thanh Việt trên tầng 15, cậu ăn mặc rất tùy ý, quần âu, áo dài tay mỏng, cổ tay áo được vén lên 2 phân, đi giày thể thao có mũi bị bẩn.

Sau khi xuống xe, lên thang máy, khi đến tầng 15, thảm ngoài hành lang và ánh sáng có cùng một màu, mờ ảo, cảm giác như chạng vạng, nhân viên công tác, có nam có nữ, đang thì thầm điều gì đó trong lối đi.

Từ lúc cậu xuống xe, máy quay đều hướng về phía cậu, bị quay cả đoạn đường đi, cậu cũng không nói tiếng nào, cứ đi về phía trước, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng trong máy quay, người dẫn chương trình Hoàng Oanh Thời từ trong phòng bước ra, vươn tay ra trước: "Ngụy tổng, rất hân hạnh được gặp, cám ơn anh đã tới."

Trên bàn đặt hai ly nước trắng, ly thủy tinh trong suốt, Ngụy Thanh Việt ngồi xuống, cười: "Đổi cách xưng hô đi, gọi tôi Ngụy Thanh Việt là được rồi," Anh chỉ ra ngoài cửa sổ, "Hôm nay sương mù rất lớn."

Hoàng Oanh Thời cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như nói chuyện phiếm mà mở đầu: "Thời tiết không tốt lắm, nhưng so với trên mạng thì tôi thấy anh có vẻ sáng sủa hơn, cũng anh tuấn hơn, càng trực quan hơn sự anh tuấn." Nói xong cô ấy liền cười lên, "Anh có để ý nếu mọi người đang chú ý quá nhiều đến vẻ ngoài của anh?"

Ngụy Thanh Việt ngồi trên sô pha, tư thế rất thoải mái, anh hơi nhướng mày, có chút giảo hoạt: "Không ngại, tôi cũng là người nhìn mặt."

"Quý công ty tuyển người có nhìn mặt?" Hoàng Oanh Thời cười lên, "Quả thật là thời đại nhìn mặt, vì vậy, có phiền không nếu mọi người định nghĩa anh, ví dụ như nói, võng hồng* (nổi tiếng trên mạng)? Mọi người đều đang tranh cãi về anh, anh vốn dĩ xuất thân với trình độ học vấn cao, là du học sinh về nước, là học bá tiêu chuẩn, người mới nổi về khoa học- công nghệ, nhưng bản thân là tinh hoa lại chạy tới làm người nổi tiếng trên mạng, hơn nữa là làm phổ cập khoa học đơn giản nhất, mặc dù anh không xuất hiện trong nhiều video, nhưng lưu lượng truy cập rất lớn, rất được thảo luận sôi nổi và săn đón, bản thân anh, cảm thấy thế nào về những tranh luận này? Có cảm thấy hình dung bằng cái từ người nổi tiếng trên mạng này, là khiêm tốn không?"

Ngụy Thanh Việt uống một chút nước tinh khiết, giọng điệu còn thoải mái hơn so với tư thế ngồi: "Khái niệm về người nổi tiếng trên mạng này, bản thân nó có lẽ là một từ trung lập, như một người được nổi tiếng trên mạng, nhưng có thể có nhiều lý do khiến mọi người nhắc đến từ này bây giờ, cho rằng nó mang nghĩa xấu nhiều hơn. Đối với tôi mà nói, mỗi từ, ý nghĩa của nó là do con người đưa ra, nên nó hoàn toàn có thể thay đổi theo thời gian và chuyển từ xấu thành tốt, đúng không? Còn việc cô nói phổ cập khoa học đơn giản, về điểm này thì tôi không đồng ý. Lý do tại sao tôi xuất hiện trước máy quay, một mặt là vì công ty có đôi lúc cần tuyên truyền, mặt khác thì tôi cũng rất muốn tham gia vào phổ cập khoa học như vậy, có các bạn chuyên môn thành lập đoàn đội làm chương trình kiểu này, để mọi người sinh ra hứng thú về khoa học, là điều đáng quý. Có lẽ, mọi người sẽ có một chút hiểu lầm, chính là, những thứ nghe có vẻ bình thường, là rất thiển cận."

"Nhưng anh không thể không thừa nhận, có rất nhiều lúc sự thật chính là như thế, thông tục, phải đối mặt với những tình huống khó xử sâu sắc." Hoàng Oanh Thời nói.

Ngụy Thanh Việt nói: "Khoa học không phải như vậy, quần chúng cảm thấy chuyện này đơn giản, là bởi vì, bạn hiểu những gì mà tôi giảng, nhưng bạn không biết tôi vì muốn bạn nghe hiểu, khiến cho bạn cảm thấy rất đơn giản, đằng sau đó là một quá trình như thế nào. Hơn nữa, trong lĩnh vực này, các học bá nắm vững kiến ​​thức sẽ không đi chiếm lĩnh, dân chúng hy vọng người như thế nào chiếm lĩnh? Chuyên gia y tế?" Sự sắc nhọn ngẫu nhiên lộ ra câu hỏi ngược lại mà dí dỏm ở gần cuối.

"Vậy có nghi ngờ gì về việc lợi dụng trình độ học vấn cao và kiến ​​thức chuyên ngành để kiếm lưu lượng xem hay không? Hay là nói, có bao giờ anh nghĩ qua, chủ đề một vài video mà anh làm hot như vậy, nói một cách đơn giản, có phải cũng có yếu tố nhan sắc ảnh hưởng không?" Hoàng Oanh Thời lại ném câu hỏi cho anh.

Ngụy Thanh Việt dùng ngón tay vuốt ve lông mày, bình tĩnh nói: "Đây là hai câu hỏi hay. Cái từ lưu lượng này, hiển nhiên trong ngữ cảnh câu hỏi của bạn, lại mang theo nghĩa không tốt, vừa nãy tôi đã giải thích nó rồi, ý nghĩa của một từ, là do mọi người đưa ra. Vậy thì tôi không cảm thấy từ lưu lượng này có vấn đề gì, nó liền không sao. Mọi người đều chạy theo sự ngắn ngủi, theo đuổi cách đạt được khoái cảm lớn nhất trong một phút, nhưng niềm vui này tồn tại cũng rất ngắn ngủi, thúc đẩy mọi người không ngừng tìm cái tiếp theo và tiếp theo. Tôi sẽ không bình luận điều này đúng hay sai. Tôi tự mình tham gia một video, ngắn nhất là mười mấy phút, dài nhất có thể là nửa tiếng, nó vẫn có tác dụng giữ chân mọi người, sẵn sàng xem, sẵn sàng đi biết một số kiến ​​thức đúng đắn, có lẽ, sẽ vô tình nâng cao trình độ khoa học của người xem, đây đã là ý nghĩa lớn nhất." Anh nửa đùa nửa thật cười, "Nói về nhan sắc, tôi không đến mức cũng không cần phải có lương tâm cắn rứt và lo âu, lo lắng rằng lưu lượng truy cập này chỉ đến từ vẻ bề ngoài, câu hỏi này của bạn, có thể hỏi nhân viên của một ngành nghề nào đó sẽ càng có trọng tâm hơn."

Lời này khiến cho Hoàng Oanh Thời vui vẻ, Ngụy Thanh Việt đúng là kiểu có khiếu hài hước vừa phải. Cuộc phỏng vấn của cô ấy, không giống với cuộc phỏng vấn của tạp chí tài chính với Ngụy Thanh Việt, nó không quá rập khuôn và khéo léo, mà mang tính chất va chạm nhiều hơn.

"Lý lịch của anh trông rất đẹp, phải nói là tuổi trẻ tài cao, cho đến nay dường như không có chuyên gì thất bại. Anh sinh năm 91, rất nhanh liền sắp 30 tuổi, anh cảm thấy trên người anh có đặc điểm gì của thế hệ các anh?"

"Làm sao định nghĩa thất bại?" Ngụy Thanh Việt hỏi ngược lại cô ấy, "Dùng tiêu chuẩn nào để đánh giá? Tôi không thể đại diện cho thế hệ của chúng tôi. Tôi là một cá thể, lại rất nhỏ bé, chưa thể nói là tuổi trẻ tài cao được, cô muốn để tôi nói đặc điểm của một thế hệ con người, nhưng điều này, có thể hơi to lớn, đối với tôi mà nói." 

Hoàng Oanh Thời nói: "Tôi hiểu ý anh, nhưng thế hệ luôn để lại một số vết tích trên con người mỗi cá nhân, ví dụ như, khi tôi còn đi học, các giáo viên thích thảo luận về chính trị, đến bây giờ, có thể có một nhóm các ông lão ở dưới lầu tụ tập cùng nhau rất thích thảo luận về cái này, nhưng tôi dường như không thể cảm nhận được sự nhiệt tình này của các anh ở độ tuổi này, đồng nghiệp của tôi, đặc biệt là phái nam cũng vẫn khá là nhiệt tình. "

Ngụy Thanh Việt sẽ khéo léo tránh đi những điều mà anh không muốn nói sâu, Hoàng Oanh Thời nhìn ra thái độ của anh, nói: "Có thể hiểu rằng anh là một người rất mâu thuẫn?"

"Nói thế nào nhỉ?" Anh thay đổi tư thế khác.

"Một mặt, anh sẽ lo lắng về việc liệu những người xung quanh có sinh ra sự quan tâm đến khoa học hay không, những hành động của anh có thể mang lại những ý nghĩa tích cực. Mặt khác, anh lại giữ khoảng cách với người khác, không đưa ra đánh giá, điều này giống như một kiểu thái độ thờ ơ, phạm vi nghiệp vụ của anh ở công ty bao gồm năng lượng mới, trí tuệ nhân tạo, công nghệ lái xe tự động, những kĩ thuật của lĩnh vực mới này, bất kể động cơ chủ quan là gì, nhưng về mặt khách quan, thực sự là sẽ thay đổi thế giới này, có thể làm cho thế giới trở nên tốt hơn, có khi nào nghề nghiệp cũng sẽ ảnh hưởng đến tính cách của anh?"

Ngụy Thanh Việt mỉm cười: "Động cơ chủ quan? Tiền bạc, thế giới sẽ thực sự thay đổi tốt hơn sao? Tôi không biết, nhưng tôi không nghĩ rằng hai khía cạnh này mâu thuẫn với nhau. Cho dù mâu thuẫn, vậy đó không phải là điều bình thường sao? Con người luôn luôn mâu thuẫn."

"Anh đã bao giờ ở trong trạng thái rất mâu thuẫn chưa?" Hoàng Oanh Thời thuận tay đổ đầy nước vào cho anh.

Ngụy Thanh Việt dường như không nghĩ ngợi gì, gật đầu: "Rồi, năm đó tôi xuất ngoại du học, trước khi đi, đã mong chờ rất lâu, cực kỳ cấp bách. Bởi vì quan hệ của tôi và ba tôi rất căng thẳng, luôn muốn thoát khỏi hoàn cảnh lúc bấy giờ. Sau này, khi thực sự sang Mỹ du học, ngược lại có một loại cảm giác lưu đày, lang thang, những năm đó trôi qua thực sự rất buồn chán, tôi không thích xã giao, nên đắm mình vào nghiên cứu, sau này trở về nước, mãi cho đến bây giờ, ngược lại lại có cảm giác thuyền đã cập bến. "

"Mối quan hệ căng thẳng với ba anh, có thể hiểu là việc gia đình lúc đầu của anh đã mang đến cho anh một số tổn hại, đã bao giờ nghĩ qua, loại tổn thương này phải chữa như thế nào chưa?" Hoàng Oanh Thời bình tĩnh nhìn anh.

"Nhất định phải chữa sao? Nhất định sẽ lành chứ?" Ngụy Thanh Việt cười hỏi, "Tôi luôn cho rằng những thứ không thể lành thì không cần chữa lành, buông bỏ là được rồi, không phải chuyện gì cũng cần có kết quả, tôi không có chấp niệm gì về điều này cả." Nói xong, anh dừng lại vài giây, như muốn nói thêm, "Tất nhiên, cũng có thể là sâu trong tiềm thức của tôi muốn chữa lành vết thương, nhưng bản thân tôi không nhận thức được."

"Những câu nói của anh, làm tôi nhớ đến bộ phim "Manchester by the Sea", không biết anh đã xem qua chưa, chủ đề của bộ phim cũng giống với thái độ của anh. Ừm, anh ở trong chương trình khoa học, bao gồm cả buổi nói chuyện hôm nay, tôi thấy anh rất thoải mái và từng trải, trong công việc cũng là trạng thái này sao? Đó có phải là những gì mọi người thường thấy anh qua Internet không?", Hoàng Oanh Thời hỏi.

Ngụy Thanh Việt cầm ly nước lên, đầu ngón tay xoa xoa lên mặt kính trong suốt: "Có lúc căng thẳng, nhưng khi tôi cảm nhận rõ ràng được áp lực, liền sẽ nghĩ, mình nên gác lại những suy nghĩ lung tung, nghiêm túc làm việc là được, trạng thái tốt nhất, là giống như trạng thái của một cái cây."

Hoàng Oanh Thời hiển nhiên không ngờ anh đột nhiên nảy ra ẩn dụ như vậy, cười hỏi: "Tại sao trạng thái tốt nhất, là giống như một cái cây?"

"Có một cái cây ở phía trước thư viện trường cao trung của tôi, vốn dĩ tôi chưa từng để ý đến cái cây đó, cho đến một ngày, có người nói với tôi rằng, cái cây đó vào ban đêm trông rất tối tăm vì những tán lá tươi tốt của nó, giống như có một người đứng ở đó, đợi đến mùa đông, lá lại rụng hết. Sau này tôi mới phát hiện, thật sự là như thế." Ngụy Thanh Việt chống cằm cười nhẹ, anh nghĩ đến một người, người mà bất cứ khi nào nhớ đến đều sẽ mang lại cảm xúc mạnh mẽ, "Cho dù tôi có hay không để ý đến cái cây đó, nó đều sẽ lớn lên, phát triển và khô héo, tuyệt đối không phải vì tôi nhìn thấy nó, thì nó mới nảy mầm hay rụng lá, tôi nghĩ con người làm việc gì đó mà có trạng thái này là tốt nhất, nên thế nào thì thế đó, dù là gió nhẹ mưa phùn, hay mưa to gió lớn cũng tốt, đều phải chấp nhận môi trường đó, nhưng không được cản trở sự sinh trưởng và thối rữa của chính nó."

"Anh đây đều có hương vị của Lão Trang*", Hoàng Oanh Thời phải thừa nhận rằng, mặc dù Ngụy Thanh Việt xuất thân từ ngành khoa học, nhưng lại có khả năng đưa ra quan điểm ​​mạnh mẽ, cô ấy trả lời câu nói vừa nãy của anh, "Anh nói anh không biết thế giới có thật sự trở nên càng tốt hơn hay không, phép ẩn dụ về cái cây mà anh nói, dường như là một sự mâu thuẫn khác. "

*Lão Trang: Trang tử- người sáng lập ra đạo giáo

"Mọi người luôn ở trong mâu thuẫn, chủ đề vòng lại rồi, đúng không?" Ngụy Thanh Việt làm một động tác so sánh, "Cô có thể hiểu như này, trong suy nghĩ sẽ có nghi ngờ bi quan, nhưng hành động rất tích cực, bi quan của người theo chủ nghĩa lạc quan."

Hoàng Oanh Thời mỉm cười và gật đầu.

Bên ngoài cửa sổ, sương mù vẫn dày đặc, dày đến mức không thể nhìn rõ thế giới này, thành phố giống như ảo ảnh, được xây dựng trên một tấm gương hư vô, Ngụy Thanh Việt đột nhiên phát hiện trong phòng phỏng vấn treo một chiếc đồng hồ, mà đồng hồ không di chuyển, thời gian đóng băng.

"Đồng hồ của các cô hình như hỏng rồi." Anh chỉ vào tường, Hoàng Oanh Thời quay đầu nhìn, cười nói, "Anh là khách mời rất tinh tế."

"Tôi thường chú ý đến chi tiết." Ngụy Thanh Việt pha trò.

"Không ngờ anh lại là người khéo ăn nói, có sự tỉ mỉ của một sinh viên tự nhiên, cũng có sự cảm tính của sinh viên văn học." Hoàng Oanh Thời nói.

Ngụy Thanh Việt mỉm cười: "Nếu tôi không khéo ăn nói thì làm sao có thể tham gia chương trình được? Mời tôi làm gì chứ?"

Cả người anh từ đầu đến cuối đều có tâm trạng thoải mái, Hoàng Oanh Thời nhìn anh ấy và hỏi: "Tôi đã gặp một số người cùng tuổi với anh, rất nhiều người sẽ lo lắng, nhưng tôi không cảm thấy điều đó trên người anh, loại lo lắng này không đơn giản chỉ vì tiền bạc, vật chất, theo thế đời mà nói, bọn họ đã đạt được những thành tựu nhất định, bản thân anh có lo lắng gì không? Ví dụ như, không chắc chắn về tương lai?"

"Chủ đề về lo lắng đã được nói đến đủ rồi, tôi nghĩ, chúng ta không cần nói về sự lo lắng này nữa, lại tạo ra sự lo lắng một lần nữa, mỗi người đều có cách sống của riêng mình." Ngụy Thanh Việt tránh những chủ đề mà anh không muốn nói về.

Hoàng Oanh Thời tiếp tục hỏi: "Theo kinh nghiệm của anh, cái gì đều có thể tiêu hóa một cách cởi mở như vậy sao? Có điều gì mà anh không thể hòa giải với chính bản thân mình không?"

Hỏi đến đây, Ngụy Thanh Việt mới dừng lại một lúc, sau đó anh cầm ly lên, lặng lẽ uống nước.

"Tình yêu nhỉ" anh đột ngột nói, Hoàng Oanh Thời sững sờ, máy quay vẫn hướng về phía hai người họ, "Không thể có được tình yêu, là chuyện rất dễ làm cho con người ta canh cánh trong lòng, ít nhất là đối với tôi mà nói."

"Anh có chắc là muốn nói về chủ đề này không?" Hoàng Oanh Thời chớp mắt nhìn anh.

Ngụy Thanh Việt hiểu được sự tế nhị và chu đáo của cô, anh như thể đang nói đùa: "Chỉ cần nhấp vào là được."

Phỏng vấn mười mấy phút, Ngụy Thanh Việt đã nói rất nhiều, sau khi kết thúc, còn có thêm vài câu hàn huyên, những câu như "vất vả rồi" không ngừng nói bên tai. Anh lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi, sau khi kết thúc có một loại cảm giác kiệt sức lập tức xuất hiện.

Trên hành lang, vẫn là màu trời hoàng hôn, anh bước ra khỏi phòng phỏng vấn, Hoàng Oanh Thời đang nói chuyện gì đó với nhân viên công tác, cô ấy xuất thân là ký giả, từng viết qua chuyên mục, có một đoạn thời gian khá dài làm qua chủ bút, trở thành phó tổng biên tập tạp chí có tiếng, dưới tay có rất nhiều bài báo hot, phỏng vấn Ngụy Thanh Việt, kỳ thực có rất nhiều chỗ chưa hỏi ra điểm mấu chốt, con người Ngụy Thanh Việt này, muốn nói đến thì sẽ nói rất nghiêm túc, không muốn nói thì hoặc là không tiếp lời, hoặc là bàn đến đề tài khác, điểm sáng duy nhất nằm ở câu "tình yêu" kia, nhưng Hoàng Oanh Thời không nắm bắt được điểm riêng tư và theo đuổi nó một cách quyết liệt.

Ngụy Thanh Việt rất thích uống nước trắng, trước khi đi, anh vào nhà vệ sinh một chuyến, khi đi ra thì thấy một bóng người đang vội vàng bước qua, anh liền đi theo bóng người đó vài bước, hôm nay, là ngày 1 tháng 9 năm 2019, ngày này là ngày khai giảng của học sinh mới năm nhất cao trung, nhưng đó là chuyện của 12 năm trước. Thời đó vẫn chưa có WeChat, rất ít người biết điện thoại thông minh là gì, không có Taobao, không có app gọi thức ăn, bọn họ chỉ có thể cầm tiền đi mua. Không có cái từ võng hồng* này, không có cái từ lưu lượng* này, vẫn chưa xảy ra nhiều chuyện khó có thể tin được như thế này, thế giới dường như là một thế giới rất cũ.

*võng hồng: nổi tiếng trên internet/mạng
*lưu lượng: 1. lượng truy cập; 2. những minh tinh có độ nổi tiếng/ phổ biến cao

Đây là trong kế hoạch của anh, nhìn thấy bóng dáng này, nhận lời mời của "Mật mã", xuất hiện trong chương trình, mỗi một chữ nói ra, đều là vì cô.

Sự tình chính là đơn giản như thế.

Vẻ mặt của anh, bộ dáng 28 tuổi, giống như khi còn là thiếu niên, Ngụy Thanh Việt nghĩ, làm thế nào mà cậu lại không nhận ra, bạn học Tróc Đao Khách, tôi cho rằng chính cậu là người sẽ đến hỏi tôi về thuật toán và giá trị quan, gì cũng đều không có, nhưng tôi cá là cậu sẽ xem video phỏng vấn của tôi.

Ngụy Thanh Việt không hề sốc và buồn như trong tưởng tượng, anh chỉ cảm thấy rất hạnh phúc, khi được gặp một người vào năm 28 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro