Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch
Tất cả mọi người đã hai năm không gặp mặt rồi, chỉ có Lâm Hải Dương là chưa rời quê nhà, những người khác, đều chăm chỉ làm việc bên ngoài, cuộc sống có cay đắng ngọt bùi, thế giới đã trở nên hoàn toàn khác so với thời niên thiếu.

Nghĩa trang ở ngoại ô, Lâm Hải Dương là quản lý ở đây, biết có một vài người trong số họ sắp đến nên anh đã đợi từ sớm.

Mặt trời chói chang và ánh sáng chiếu khắp nơi, nhưng thời gian trôi mới nhanh làm sao, bọn họ đã đến tuổi 30 rồi. Gặp nhau liền cười, khóe mắt đã có nếp nhăn. Những năm này, vậy mà liền trôi đi một cách lặng lẽ như vậy.

Chỉ có Giang Độ trong bức ảnh, vật đổi sao dời, xuân thu đã qua mấy đợt, cô vẫn là bộ dáng 16 tuổi, đang mím môi cười với bọn họ, giọng nói và bộ điệu vẫn giống như cũ.

Vài người đứng đó, đặt bông cúc trắng mới mua xuống.

Nghĩa trang vắng lặng, có dăm ba tốp người đến viếng người thân, bạn bè, hầu hết đều im lặng, bọn họ cũng vậy, đứng ở nơi đó với Giang Độ, đều không nói gì.

Chim hót véo von, gió êm trời sáng, đúng ngay mùa mà cô thích nhất.

Những năm này, Lâm Hải Dương đã chăm sóc cô rất chu đáo, bia mộ của cô luôn gọn gàng và sạch sẽ nhất. Khi dịch bệnh nặng nhất, hai ông bà lão không thể đến được, bèn gọi điện nhờ anh cúng mộ, lúc đó, cả nghĩa trang chả có ai, rất trống vắng, ngay lúc anh có thời gian ngồi trước mặt cô và kể cho cô nghe về những thay đổi xung quanh anh trong những năm qua.

Đợi đến khi mấy người ngồi xuống ăn cơm, Lâm Hải Dương mời khách, mọi người trong bàn ăn mới trở nên sôi nổi, nói về tình hình hiện tại của họ. Lâm Hải Dương thở dài rằng buổi xem mắt của anh luôn thất bại, sợ sẽ phải độc thân cả đời, mọi người đều mỉm cười, an ủi anh và nói đừng lo lắng, ở đây ngoại trừ Vương Kinh, thì đều chưa kết hôn.

Sau vài câu nói đùa, anh dường như vô tình hỏi: "Vậy thì sao, Ngụy Thanh Việt vẫn không muốn đến gặp cô ấy a?"

Bàn ăn lại im lặng.

Trương Hiểu Tường mở miệng trước, nói: "Cậu ấy vẫn một mực không tin chuyện này, không có cách nào khác, ai nói cũng đều không được, nói nhiều đến phát cáu, cũng không nguyện ý nhắc tới Giang Độ."

Lâm Hải Dương những năm này thô bạo hơn rất nhiều, ăn nói thô lỗ và ồn ào, anh cứ cầm đũa không ngừng, giống như đang nếm mùi gì, nói: "Các cấu chính là không biết thuyết phục người khác, nếu là tớ, tớ sẽ nói, thằng nhóc cậu có biết không? Từ ngày cậu đi Giang Độ liền bắt đầu đợi cậu quay lại để gặp cô ấy rồi, thằng nhóc cậu cũng thật không biết điều, rõ ràng biết cô ấy ở đây, cũng không thèm đến thăm cô ấy. "

Trương Hiểu Tường cũng vài người sững sờ.

Sau vài giây im lặng, Chu Ngọc Long nói: "Nói vậy cũng vô ích, cậu ấy bị bệnh rồi, luôn coi những điều huyền huyễn là có thật, cậu ấy tạo ra một thế giới của riêng mình, trong thế giới của cậu ấy, các quy tắc đều được bản thân cậu ấy đặt ra, đâu là thật, đâu là giả. Có thể, trong mắt cậu ấy, chúng ta là hình nộm không tồn tại. Cậu ấy sẽ không tới đâu, tới rồi liền chứng tỏ Giang Độ đã chết, cậu ấy sẽ không chấp nhận sự thật."

Lâm Hải Dương không hiểu, bối rối: "Huyền ảo như vậy?"

"Không phải huyền ảo, chỉ là hiện tại cậu ấy không phải là người bình thường."

"Cậu ấy sẽ ổn chứ?"

"Khi con người bị bệnh mà muốn chữa trị mới có thể ổn được, cậu ấy sẽ không cho người khác cơ hội như vậy, có lẽ tựa như," Chu Ngọc Long lặng lẽ dừng lại, "không ai cho cậu ấy cơ hội."

Lâm Hải Dương không nói nên lời, thủ khoa năm đó của bọn họ, tốt nghiệp trưởng có tiếng, nam sinh có vầng hào quang, cuối cùng, cũng không còn là người bình thường nữa, Giang Độ là người ảnh hưởng đến tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của cậu ấy, khiến người ta khóc thút thít không ngừng.

Chủ đề này, nói xong liền tan đi.

Mọi người quay lại và hỏi Vương Kinh Kinh, khi nào thì dự định sinh con. Bọn họ cũng trở nên rất trần tục, vấn đề quan tâm của họ bắt đầu thay đổi, họ hỏi bạn học cũ xem họ có hẹn hò không, khi nào thì kết hôn, khi nào thì có con ... Mà cô gái ngủ ở đây, đến ngay cả cơ hội giống như thói đời đều không có.

Không ai còn quan tâm đến điểm số của bài kiểm tra hàng tháng nữa, rác lớp nào rơi ra ngoài hành lang, chủ nhiệm lớp bắt được ai yêu sớm, làm thế nào để nói dối và trốn thoát khi chạy thể dục ... Nếu như quan tâm, vậy đính định là chuyện tương lai của con cái bọn họ, giống như bọn họ năm đó.

Vương Kinh Kinh nói, đến nhà mẹ tớ ngồi chút đi, bọn họ vừa mới chuyển đến tiểu khu mới cách đây không lâu, bà ấy đã vứt bỏ rất nhiều đồ cũ, nhưng sách của Giang Độ, Lý Tố Hoa vẫn tha Vương Kinh Kinh giữ lại, để xe chuyển nhà đến mang đi, đặt trong thư phòng.

Đúng vậy, chính là lần chuyển nhà đó, bình thường không nhờ dịch vụ chuyển nhà.

Gió rất to, thời tiết không tốt lắm, một thanh niên dọn nhà đã vô tình làm rơi mất chồng tạp chí "Thư thành", từ một quyển trong số đó, có một mảnh giấy mỏng rơi ra, tờ giấy được gấp đôi, nhất thời liền rơi ra xa, rất xa, xa đến nỗi người nhặt sách lại, không nhận thấy sự tồn tại của nó.

Vương Kinh Kinh cũng không bao giờ phát hiện ra sự tồn tại của nó, bởi vì, những cuốn sách này được dùng để bày tỏ lòng kính trọng chứ không phải là để đọc, cô ấy để chúng ở trong thư phòng, đem gác xó, để tưởng nhớ.

Tờ giấy mỏng đó, bắt đầu cuộc hành trình của nó.

Đầu tiên nó rơi xuống bên bãi cỏ trong khu nhà đơn vị, bên cạnh thùng rác lớn màu xanh lá cây, nhẹ nhàng lay động, gió thổi bay nó, lộ ra dấu vết cũ kĩ.

Nếu như có ai nhìn thấy nó, dù cho đã cũ, nhưng vẫn sẽ cảm nhận được tâm tình của một chàng trai trẻ, có biết bao tươi trẻ, biết bao hừng hực.

Chỉ có gió mới nhìn thấy nó.

Nó cô độc trong vòng tay của gió, kể ra tình cảm của nó.

"Bạn học Tróc Đao Khách:

Cậu vẫn luôn không nguyện ý viết thư cho tôi nữa, tôi chỉ đành viết thư cho cậu.

Đừng ngạc nhiên vì cách xưng hồ này, bởi vì tôi biết, đó chính là cậu, tại sao cậu lại nói dối với tôi rằng cậu không biết ý nghĩa của từ Tróc đao khách? Có thể cậu không biết, ánh mắt và biểu cảm là thứ dễ phản bội một con người nhất, cho dù cậu có giả vờ như thế nào, huống chi, con người cậu trước giờ không giỏi ngụy trang, luôn luôn nhút nhát như vậy, thích đỏ mặt, kỹ năng diễn xuất của cậu quá kém rồi.

Trước tiên nên nói rõ, bức thư này là do tôi viết cho cậu, không phải cho ai khác, mà là viết cho cậu. Tôi thật sự không hiểu, tại sao cậu lại không muốn thừa nhận người viết thư là cậu, là vì để bạn tốt của cậu đỡ xấu hổ? Không cần, dù cho như thế nào, tôi chỉ muốn đọc thư của cậu, trả lời thư của cậu, ngoại trừ cậu, không ai đáng giá để tôi tiêu tốn thời gian cả.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với cậu, tôi chưa bao giờ là người giỏi an ủi người khác, nếu như muốn tôi nói, thì tôi chỉ có thể nói,  không phải lỗi của cậu, dù cho người khác có nghĩ gì về cậu, tôi trước sau vẫn tin tưởng cậu, không có ai tốt hơn cậu cả, đối với tôi mà nói, cậu là giá trị nhất, nếu nhất định phải so sánh, vậy cậu còn quý hơn cả ánh mặt trời.

Tôi cũng không hiểu tại sao những chuyện đáng ghét này lại phải xảy ra với cậu, nếu như có thể, tôi tình nguyện để nó xảy ra trên người tôi, bởi vì tôi sớm đã bị đánh không biết bao nhiêu lần rồi, khổ gì tôi cũng chịu được, nhưng tôi hy vọng cậu không phải chịu khổ, vì vậy, hãy đợi tôi nhé. Đừng sợ, cũng đừng vì điều này mà đánh mất niềm vui của cuộc sống, tôi tin là bạn sẽ không, thật ra cậu còn mạnh mẽ và dũng cảm hơn tôi tưởng tượng nhiều, tớ nghe những lời trong thư cậu viết, hy vọng bản thân cậu cũng tin tưởng nó, nếu như một người có sức khỏe và tư duy nhạy bén, thì không nên đánh mất đi niềm tin trong cuộc sống.

Sắp phải chia tay rồi, nhấc bút quên lời, bây giờ tôi không thể hứa được gì, chỉ có thể nói, tôi sẽ quay lại, nhất định. Trước đây, tôi nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ ở lại Mỹ, đây là một vùng đất cằn cỗi và không có gì để lưu luyến, nhưng bây giờ, tôi biết rằng bản thân nhất định sẽ trở lại, hy vọng chúng ta sẽ không cắt đứt liên lạc, tôi không muốn cậu bây giờ phải có ý tứ gì với tôi, đương nhiên lấy việc học làm điều quan trọng. Đợi cậu thi đại học xong, nếu như cậu đối với tôi không đổi, tôi vẫn là Ngụy Thanh Việt mà cậu quen, chúng ta ở bên nhau đi, tôi cũng không biết bản thân đang nói cái gì, ở bên nhau cần phải làm gì, thật ra tôi cũng không rõ lắm, lúc đó, cậu có thể không cần tôi giảng bài hay bất cứ điều gì tương tự, nhưng sẽ rất vui nếu như được ở bên cậu, tôi không bao giờ hoài nghi về điều này, hy vọng tôi sẽ  không làm cho cậu cảm thấy nhàm chán.

Bình thường cậu thích gì, tôi đều không biết, nhưng cậu có thể viết thư nói cho tôi, hoặc là, nếu hứng thú đến cái gì đó ở Mỹ, tôi sẽ mua nó và gửi cho cậu, đừng có khách sáo với tôi.

Đúng rồi, nếu gặp khó khăn trong việc học, cảm thấy liên hệ với tôi quá phiền phức, cậu có thể hỏi Trương Hiểu Tường, con người cậu ấy rất nhiệt tình. Cậu không phải lúc nào cũng cảm thấy làm phiền người khác, không phải vậy đâu, khi gặp chuyện đừng có một mình chán nản trong lòng, cho dù hiện tại tôi không thể giúp cậu giải quyết được bất cứ việc gì, nhưng ít nhất, có thể là thính giả trung thành của cậu, những lời không thể nói, đều có thể viết thư cho tôi, tôi nguyện ý nghe tất cả tiếng nói của cậu. Đừng dễ dàng cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó, đừng dễ dàng tự trách bản thân, cậu rất tốt, không cần phải xin lỗi, nhất định phải tin lời tôi nói.

Thư liền tới đây thôi, tôi chờ cậu trả lời thư, ý nghĩa của việc tôi chờ cậu trả lời thư là, tôi mong đợi chuyện này, tôi cần thư trả lời của cậu, cần cậu. Tôi cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với môi trường mới như thế nào, không cần phải giấu giếm với cậu, quan hệ mẹ con chúng tôi cũng rất hờ hững, tôi không cảm nhận được mẹ có bao yêu mình điều này không quá quan trọng, tôi luôn tự mình giải quyết vấn đề, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi bất khả chiến bại. Trả lời thư của tôi nhá, tôi đợi cậu.

Không biết viết gì trong lời chúc phúc, vậy liền chúc cậu học hành tiến bộ, luôn tiến bộ. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro