Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch
Năm Giang Độ chết, mười sáu tuổi, cô sẽ không lớn lên, cũng sẽ không già đi, thế giới phát triển như vũ bão, chuyện gì cũng không liên quan đến cô.

Những bông hoa quế ngoài cửa sổ đang nở thật nồng.

Mẹ của Vương Băng Băng* là Lý Tố Hoa phụ giúp việc xử lý hậu sự, lúc này, Vương Kinh Kinh mới biết Giang Độ đã qua đời vì bệnh, cô ấy trước tiên sững sờ rất lâu, không thể tin nổi, sau đó bật khóc. Cô ấy liên tục nói xin lỗi trong lòng, sự xích mích nhỏ giữa các cô gái cũng theo sự chết chóc mà biến mất như sự ra đi của mùa xuân.

*Không biết là tác giả có bị lộn ko, nhưng trong bản gốc tgia để Vương Băng Băng nha

Cô ấy bỏ lá thư trả lời duy nhất của Ngụy Thanh Việt vào một phong bì, khóc lóc giao lại cho hai người già, nói với họ rằng, đây là đồ của Giang Độ, cô ấy vẫn luôn giữ nó.

Di vật không nhiều, quần áo, giày dép, liên quan đến học tập, đồ dùng, hai hộp lớn là có thể lấp đầy.

Lý Tố Hoa cũng đang khóc, nói tại sao không nói cho chúng cháu biết sớm hơn? Đều không thể nhìn mặt con bé lần cuối cùng. Bà ngoại lắc đầu, mắt bà sẽ mù nếu lại tiếp tục chảy nước mắt. Bà nắm lấy tay Vương Kinh Kinh và nói, cháu đừng nói với các bạn trong lớp và giáo viên, khi con bé đi, bà sợ có người không biết sẽ bàn tán gì sau lưng nên bảo con bé cứ yên tâm đi.

Vương Kinh Kinh nói không thành lời, liên tục gật đầu.

Theo nguyện vọng cuối cùng của Giang Độ, một nửa số tro được chôn tại nghĩa trang của thành phố, nửa còn lại được đưa về quê nhà. Cô ấy không đành lòng từ bỏ Mai Trung, cũng không nỡ ông bà ngoại, mà hai người già, trong trăm năm tới, dự định sẽ trở về cội nguồn, an nghỉ tại quê hương.

"Bà ngoại, nếu như, ý cháu là nếu như, ngày nào đó mà cháu thật sự không được nữa. Chia cháu ra làm hai phần đi, cháu muốn ở bên thầy cô và bạn học, còn muốn mãi mãi được ở bên hai người."

Đây là lần cuối cùng khi cô ngủ với bà ngoại, thì thầm vào tai bà. Cô cũng không quên nhắn nhủ với bà ngoại rằng: "Cháu cũng đã hứa với Lâm Hải Dương, bạn học cũ của con ở lớp 2, cậu ấy muốn có một túi bùa hộ mệnh, đợi năm mới bà đến chùa thắp hương, thì xin cho Lâm Hải Dương một túi bùa hộ mệnh nhé, cháu đã hứa với cậu ấy rồi."

Bà ngoại không kìm được nước mắt, nói: "Đứa trẻ ngốc, bạn học của cháu có lẽ đã sớm quên rồi."

Giang Độ khẽ cười: "Nhưng mà cháu không quên." Lúc đó trong lòng cô đã có một dự định rất dài, đợi qua năm mới, cô sẽ cùng bà ngoại đi lễ chùa, thắp đèn cầu an, bí mật viết tên của Ngụy Thanh Việt, ai cũng sẽ không biết.

Không có năm mới, cái gì cũng đều không có.

Bà Ông ở đối diện vẫn luôn ở bên bà ngoại khóc, bọn họ đã cùng nhau đưa bà về nhà tang lễ, cả quãng đường đều không nói tiếng nào mà chảy nước mắt.

Bà ấy ăn mặc đơn giản, đeo khăn liệm, vẻ mặt bình thản, lông mày đã bắt đầu đổi màu, giống như được vẽ bằng chì kẻ lông mày. Một số ít người, vây quanh người cô để nói lời từ biệt, Vương Kinh Kinh không dám nhìn, cô ấy đang nắm chặt lấy góc áo của Lý Tố Hoa.

Đến khi sắp bị đẩy vào lò thiêu, bà ngoại đột nhiên bật ra tiếng tế tâm phế liệt: "Bé ngoan, bé ngoan của bà, bé ngoan của bà à ..." một tiếng rồi lại một tiếng, bà lao đến không cho nhân viên công tác di chuyển Giang Độ, ông ngoại ôm chặt lấy bà, trong miệng nói, bà đây là làm sao vậy, bà đây là làm sao vậy, bà đừng có như thế này, ông một bên nói, một bên khóe miệng không ngừng co giật.

Bà ngoại áp mặt mình lên mặt Giang Độ, hôn cô lần cuối, nói, tại sao tôi người chết không phải là tôi? Tại sao không phải là tôi?

Sau đó, Lý Tố Hoa cùng ông ngoại còn có bà Ông đỡ bà ngoại ra ngoài, cả mặt Vương Kinh Kinh mờ mịt mà bi thương nhìn một màn này, cô ấy quay đầu, nhìn Giang Độ đang nằm ở trong lập tức sẽ bị đẩy vô lò hỏa thiêu, bỗng nhiên rùng mình: phải đau đớn biết bao a.
Cô đứng bên ngoài cùng những người lớn, nhìn làn khói trắng bốc ra từ ống khói.

Đó có phải là Giang Độ không? Vương Kinh Kinh ngây người nghĩ, thật ra, đến thời khắc này cô cũng không biết rốt cuộc chết là cái gì.

Cuối cùng, bọn họ lấy được hai cái bình tro cốt, đóng gói riêng, Giang Độ không còn nữa, cô cũng không thành niên, xương cốt vẫn còn chưa trưởng thành, thiêu xong tro cốt cũng ít. Bà ngoại dùng vải đỏ bọc chiếc hộp lại, bà ôm một cái, ông ngoại ôm một cái.

Bà nội ôm cô vào lòng, nói, được rồi, chúng ta về nhà đi.

Sau khi hỏa táng, bà ngoại nhận được cuộc gọi từ Trương Hiểu Tường, muốn gặp Giang Độ, bà ngoại nói rằng đứa trẻ ngoan, thật sự cảm ơn cháu rất nhiều, nhưng sau này cháu không cần lại đến thăm Giang Độ nữa.

Trương Hiểu Tường không được gặp mặt cô lần cuối, khi tới, Giang Độ đã sống trong hộp rồi. Cô ấy biết ngày này sớm sẽ đến, nhưng vẫn không thể tin được. Giang Độ nỗ lực như vậy, cô ấy muốn sống như vậy a, cố gắng hết sức để ăn cơm, cố gắng phấn đấu nâng cao tinh thần còn muốn học tập, cô ấy luôn nói rằng tớ nhất định sẽ khỏi.

Cô ấy nói, ủy viên học tập, nếu như tớ không còn nữa, xin cậu đừng nói với Ngụy Thanh Việt, cậu ấy là bạn tốt của chúng ta, tớ không muốn cậu ấy buồn vì tớ. Trong lòng Trương Hiểu Tường cảm thấy chua xót vô cùng, cô ấy nói, Giang Độ cậu thật sự nhìn không ra sao?  Ngụy Thanh Việt cậu ấy thích cậu, cậu ấy đối xử với cậu khác với chúng tôi, tại sao cậu lại không nhìn ra được a? Đây không phải là vấn đề về bạn tốt. Giang Độ xấu hổ cười đến tái nhợt, cô mím môi, ngại ngùng nói, tớ cũng không biết, dù sao chúng ta là bạn tốt, tớ và cậu ấy, còn có ủy viên học tập cậu, đều là bạn tốt. Cô đột nhiên khẽ thở dài, tớ với Vương Kinh Kinh có chút mâu thuẫn, hy vọng bây giờ cô ấy không còn giận tớ nữa. Trương Hiểu Tường nhẹ nhàng an ủi cô, Vương Kinh Kinh khẳng định sớm đã không còn tức giận nữa, chỉ là phân ban rồi nên mọi người cũng không gặp nhiều, cậu cũng đừng nghĩ nhiều. Tớ sẽ không nói với Ngụy Thanh Việt bất cứ điều gì, bởi vì cậu rồi sẽ khỏe thôi, đợi cậu khỏe rồi, chúng ta cùng đến KTV hát đi! Cũng gọi Lâm Hải Dương nữa, cậu ấy là bá chủ của micro, chúng ta cùng nhau đi!

Họ đã nói rất nhiều rất nhiều lời, rất vui vẻ.

Những tia nắng hoàng hôn chiếu xuống nhẹ nhàng trên khuôn mặt của các thiếu nữ.

Di vật của Giang Độ, hộp kẹo vẫn còn nguyên vẹn, cùng với hũ tro còn có tài liệu sách giáo khoa của cô đã được đưa về quê nhà để chôn trong một chiếc rương, ai cũng không biết trong đó còn lưu lại một một lá thư chưa được gửi. Hai cô gái bàn bạc và nói với bà ngoại, đừng đốt sách ngoại khóa của Giang Độ, bảo bối sách của cô ấy, hay là tặng cho hai tụ cháu đi, coi là kỷ niệm.

Cứ như vậy, Vương Kinh Kinh hỏi bộ tạp chí "Thư thành" đó trước, cô ấy biết đó là tạp chí yêu thích nhất của Giang Độ. Trương Hiểu Tường tìm thấy một cuốn nhật ký có màu của một chiếc phong bì cũ trong bộ sưu tập sách, cô ấy nói, bà ngoại cái này có thể cho cháu không?

Đọc nhật ký của người khác, là một điều trái đạo đức, bọn họ sẽ không được sự cho phép của Giang Độ nữa. Khi Lý Tố Hoa đang thảo luận về bệnh tình của Giang Độ với ông ngoại, hai cô gái không quan tâm lắm đến việc sơn lại phòng học và ký túc xá trong kỳ nghỉ hè năm 2006, bọn họ chỉ có một chút ấn tượng, khi chuyển vào ở, mọi người đều nói rằng ký túc xá trông khá mới.

Bọn họ im lặng, thỉnh thoảng nghe một hai câu nói chuyện của người lớn.

Vương Kinh Kinh mở miệng trước: "Nếu như đây là nhật ký của Giang Độ, thì chúng ta không nên đọc."

"Tớ biết, chuyện của Giang Độ, chúng ta đừng nói cho ai biết, còn có cuốn nhật ký này," Trương Hiểu Tường xoa xoa đôi mắt vừa sưng vừa đau của mình, "Tớ sẽ luôn trân trọng, những bí mật bên trong, vì chúng thuộc về Giang Độ, sẽ mãi mãi là của cậu ấy."

Đây không phải là lần cuối cùng bọn họ tụ tập nói chuyện về Giang Độ, mãi cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học, Lâm Hải Dương đến hẹn Trương Hiểu Tường ăn cơm, vô tình đề cập đến chuyện này, sau khi Giang Độ chuyển đến Tam Trung mãi không có liên lạc, hay là, chúng ta gọi cho cậu ấy, cậu có thể liên lạc với cậu ấy không?

Trương Hiểu Tường đột nhiên sụp đổ vào lúc đó, đó là đêm ngày 8 tháng 7 năm 2009, nơi đâu cũng đều là sự vui mừng của học sinh thi đại học, không có cha mẹ quản, tất cả đều đang tiệc tùng bên ngoài. Lúc đó, hai cụ đã chuyển nhà rồi, không biết đi về nơi nào.

=Cô ấy không giấu nữa, nói cậu có biết không? Thực ra, Giang Độ đã mất được gần hai năm rồi, cô ấy đã không còn nữa, Lâm Hải Dương, tớ biết rằng cậu có hảo cảm với Giang Độ, tớ vẫn luôn biết, cậu chạy lại để lấy chiếc khăn cho cậu ấy, cậu luôn muốn thu hút sự chú ý của cậu ấy, tớ đều biết, nhưng Giang Độ đã rời xa chúng ta rất lâu rồi, cậu không biết đúng không? Hiện tại cậu biết rồi, cậu ấy quá đáng thương rồi, cậu có biết cậu ấy đã trở thành bộ dạng gì không, tóc của cậu ấy không còn nữa, cuối cùng phải tiêm pethidine, cậu có biết pethidine là gì không? Chính là cậu ấy mắc phải căn bệnh đó cuối cùng quá đau đớn, từng phút từng giây đều đau, phải dựa vào pethidine để giảm đau, chắc cậu cũng không biết, tớ hy vọng tớ cũng không hiểu điều này, vĩnh viễn không có cơ hội cũng không cần hiểu những điều này.

Cô ấy khóc nức nở đến mức chảy cả nước mũi, Lâm Hải Dương cũng khóc cùng cô ấy, nói làm sao có thể cơ chứ? Vương Kinh Kinh còn chuyển cho tớ một túi bùa hộ mệnh, nói rằng Giang Độ hứa đưa nó cho tớ.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, bọn họ một chút cũng đều không vui.

Sau đó, đường ai nấy đi, Giang Độ trở thành người trong trí nhớ của mọi người.

Trương Hiểu Tường luôn cho rằng đã giấu được Ngụy Thanh Việt, mọi lời nói dối của cô ấy, đều bắt đầu từ lời của Giang Độ, chỉ có khi nói rằng đây là ý của Giang Độ, thì Ngụy Thanh Việt bên đầu bên kia mới chấp nhận. Cô ấy một mình dệt những lời nói dối, tựa như dệt một tấm vải liệm, mãi cho đến khi Ngụy Thanh Việt trở về Trung Quốc vào năm 2015, cô ấy không thể níu kéo thêm nữa, cũng cảm thấy mọi chuyện nên có một kết thúc rồi, nhiều năm như vậy, thời gian sẽ ít nhiều làm nhạt nhòa khói mù của cái chết.

Cô ấy nói cho anh biết sự thật, nói với anh rằng, thật ra Giang Độ sớm đã mất rồi.

Ngụy Thanh Việt thực sự bình tĩnh hơn cô ấy tưởng tượng, anh nói, tôi biết rồi. Không có rơi nước mắt, không có những lời dư thừa, chỉ ba từ, tôi biết rồi.

Trương Hiểu Tường vốn lo lắng rằng anh sẽ không thể chịu nổi, nhưng lúc này, lại có chút trách anh có phải quá vô cảm không.

Không qua bao lâu, cô nhận được cuộc gọi của anh vào ban đêm, ngay khi vừa kết nối, một người đàn ông liền to giọng mắng cô, mắng cô là kẻ tiểu nhân, nhất định là những năm này muốn cản trở hai người bọn họ liên lạc với nhau, anh ấy thực sự đã nhìn nhầm rồi, sao cô có thể ác độc như vậy, vậy mà lại nói dối anh rằng Giang Độ đã chết vào lúc này. Anh ép cô ấy nói rằng, Giang Độ chưa chết, Trương Hiểu Tường bật khóc không thành tiếng, không phản bác một lời.

Khi cô ấy gặp lại anh, Ngụy Thanh Việt đã tốt hơn, giống như đã hoàn toàn quên mất việc mắng mình. Chỉ nói rằng, anh ấy đang cân nhắc việc mua nhà, anh ấy ở Mĩ kiếm được chút tiền, trước tiên mua nhà, anh ấy hỏi cô, bàn trang điểm như nào mới tốt, cô ấy không có tham khảo ý kiến, dựa vào sự hiểu biết đối với Giang Độ, Giang Độ có thể sẽ thích phong cách nào. Khi anh nói lời này, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng mang theo ý cười, vẫn luôn bình tĩnh tự tin, cuối cùng, không quên cười nhạo chính mình, nói bản thân không hiểu tâm tư con gái, hy vọng rằng cô ấy sẽ giúp đỡ.

Chính là lúc này, Trương Hiểu Tường mơ hồ đoán được, Ngụy Thanh Việt có vấn đề. Anh đúng là bị bệnh rồi, chẳng qua, bệnh còn sớm hơn so với cô biết.

Mùa hè năm 2009, Ngụy Thanh Việt trở về nước, đêm trước khi anh về, đã mơ thấy Giang Độ. Tất nhiên anh ấy không tìm thấy cô ở Mai Trung, sau đó, đến thẳng tiểu khu nơi cô ấy sống. Hai năm rồi, anh ấy vẫn có thể tìm thấy nhà của cô ngay lập tức, người đi đến tòa nhà trống trải, ngay cả cánh cửa đối diện cũng được đổi rồi, Ngụy Thanh Việt nhớ rằng có một bà lão sống một mình ở đối diện nhà cô.

Cậu hỏi thăm khắp nơi, bảo vệ cũng đổi rồi, chỉ còn những ông lão thường chơi cờ với ông ngoại.

Một nhóm lão già thở dài nhìn anh.

Bọn họ nói với anh rằng, cháu gái của lão Giang đã mất rồi, đã chuyển nhà được một năm rưỡi rồi, phải không?

Bọn họ nói với anh rằng, cháu gái của Lão Giang mới chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, hóa trị khiến tóc cô ấy rụng hết, đội một chiếc mũ nhỏ, trước đây thường tản bộ ở khu vực này, nhưng tiểu cô nương xinh đẹp, bệnh đến mức biến thành bộ dạng chẳng ra sao, quá đáng thương.

Ngụy Thanh Việt liền bị bệnh từ thời điểm đó, bất đồng về nhận thức, tính tình thay đổi.

Thế giới đối với anh mà nói, giống như một lớp kính mờ.

Anh xuyên qua lớp kính mờ, nên làm những gì phải làm, học tập, làm việc và trông giống như một người bình thường. Mỗi khi ở một mình, anh lại xuyên về phía tấm kính mờ, cách anh, là thế giới xa vời.

Nhưng anh vẫn chọn tiếp tục tin những lời Trương Hiểu Tường nói, anh tin vào Trương Hiểu Tường, nếu như không tin lời nói Trương Hiểu Tường thì anh không biết phải làm sao.

Anh ta đang ở trong một bối cảnh hỗn loạn, thế giới tư tưởng tan rã.

Không có dấu hiệu tốt, Trương Hiểu Tường biết rằng anh bệnh càng ngày càng nặng hơn.  Có một lần, anh đến tham quan xí nghiệp xe, cô tiếp đón anh, không hiểu sao anh lại mất trí, vừa lên xe thì tay bị kẹp vào cửa, rất nặng, cô thấy anh nhíu mày, cô ấy sợ đến mức vội vàng hỏi: Đau lắm phải không? Có muốn đến bệnh viện để chụp X-quang không?

Ngụy Thanh Việt không nói lời nào, bắp thịt hai bên hơi co lại vì đau, anh nhíu mày thật chặt, nhưng cuối cùng vẫn cười nói với cô ấy rằng, rất đã, anh rất muốn làm lại một lần.

Anh nói rất nghiêm túc.

Trương Hiểu Tường nói cậu điên rồi? Ngụy Thanh Việt lại đột nhiên nói, còn cô ấy thì sao?  Cô ấy có bị tra tấn không? Mỗi giây đều trôi qua như thế này?

Trương Hiểu Tường ngay lập tức liền biết anh đang nói về ai, không biết làm thế nào để tiếp lời, chủ đề do anh bắt đầu cũng do anh kết thúc.

Cô dỗ anh đi gặp bác sĩ tâm lý, anh sẽ chỉ phải ngủ.

Anh quan tâm đến việc tạo video khoa học phổ biến, người hâm mộ rất nhiều. Dần dần có người nói rằng anh ấy là người nổi tiếng trên Internet. Phỏng vấn của Hoàng Oanh Thời với anh, cô ấy đã xem rồi, khi Hoàng Oanh Thời hỏi anh ấy định nghĩa bản thân như thế nào, anh ấy lại có bộ dáng như thế, trên mặt mang theo ý cười, bạn sẽ không biết là anh ấy đang nghiêm túc hay đang nói đùa.

Anh ấy nói tôi sao? Tôi cảm thấy mình là đồ phế vật.

Vẻ mặt của Hoàng Oanh Thời rõ ràng là ngạc nhiên trong vài giây, cô ấy quay lại, nói rằng nếu bạn là đồ phế vật, vậy thì những người đồng trang lứa phải làm sao mới sống được.

Anh liền cười và tiếp tục lắc đầu, không giải thích.

Trương Hiểu Tường hiểu tại sao anh ấy nói bản thân là một kẻ phế vật.

Ngụy Thanh Việt nguyện ý gặp Chu Ngọc Long, khiến cô ấy rất vui mừng, ba người gặp nhau, trong phòng khám của Chu Ngọc Long. Bạn học cũ gặp mặt, có lúc hàn huyên, Chu Ngọc Long đã hình thành phong cách nghiêm túc mỹ lệ của người thành thị, chỉ là sự xa cách giữa lông mày như có như không, có dấu vết của thời niên thiếu.

Hai người phụ nữ nhìn nhau đầy ẩn ý, ​​Trương Hiểu Tường rời đi trước.

Ngụy Thanh Việt cái gì cũng không nguyện ý nói, anh vẫn khó đối phó như trước, anh hỏi Chu Ngọc Long, cậu có biết làm thế nào để vào giấc mơ không? Mơ thấy người mà bản thân muốn gặp? Ngữ điệu của câu hỏi giống như một đứa trẻ tò mò vừa được chạm vào thế giới.

Anh ấy chỉ quan tâm đến một điều này.

Chu Ngọc Long cố gắng giao tiếp với anh ấy, cả người anh, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nói chuyện không nể nang, Chu Ngọc Long cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói, cậu vẫn giống như nhiều năm trước, cậu đến ban văn lấy tài liệu cho Giang Độ, cậu gọi tớ lại, yêu cầu tớ giúp phần ghi chú, không biết cậu có còn nhớ không?

Làm sao anh có thể không nhớ?

Cô gái nhỏ nhút nhát đó, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, anh biết tất cả.

Thế giới sớm đã biến thành một sa mạc rộng lớn, chỉ có Giang Độ, là mật hoa rơi trên đầu lưỡi.

Giọng điệu của Ngụy Thanh Việt dịu đi, cuối cùng anh cũng mỉm cười, nói tớ nhớ cậu, cậu nói cậu tên là Chu Ngọc Long, là bạn cùng bàn của Giang Độ.

Chu Ngọc Long nhìn vào mắt anh, nói: "Thật ra, tại sao cậu lại phải tự chịu khổ như vậy? Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm liệu pháp tâm lý cho cậu, cậu cũng không cần phải bài xích hay kháng cực những điều này. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, cậu thực sự không cần phải làm như vậy, Giang Độ từ đầu đến cuối đều không có thích cậu, nói đến cùng, cậu ấy với cậu, chỉ là có mối quan hệ bạn học tốt một chút mà thôi. Cậu có từng nghĩ qua không? Tại sao cậu ấy lại thay Vương Kinh Kinh viết thư? Bởi vì người thích và ngưỡng mộ cậu, từ trước đến giờ đều không phải cậu ấy, mà là Vương Kinh Kinh. Nếu như cậu hiểu lầm cậu ấy cái gì, vậy nhất định là do Giang Độ quá tốt bụng, cô ấy đối với ai cũng rất chân thành, khiến cậu hiểu sai ý."

"Tôi rất ngạc nhiên khi Trương Hiểu Tường nói với tôi về tình hình của cậu trong những năm qua, nhưng tôi nghĩ đó là một việc rất đơn giản, không cần phải điều trị cho cậu, nói rõ chuyện là được rồi, tính cách của tôi khác với Trương Hiểu Tường, cô ấy có thể chiếu cố cảm xúc của người khác, tôi thì thích thực tế. Cô ấy không tiện nói, tôi đã nói rồi, mong cậu không phiền. Cậu có thể nghĩ cho kĩ đi, Giang Độ để lại cho cậu cái gì? Cậu xuất ngoại rồi, đối với cậu ấy mà nói chỉ là một bạn học xuất ngoại mà thôi, chỉ như vậy thôi. Vài mối quan hệ bạn học thân thiết, đều có đồ của cô ấy để lại, cậu chẳng đặc biệt, vì vậy nên cậu không có."

Đúng vậy, không có gì.

Anh không có bất cứ thứ gì giống như thứ cô ấy có.

Ngụy Thanh Việt đột nhiên bị đâm một cái đau điếng, cả người phát run, ngồi im lặng một hồi, mới muốn đứng dậy rời đi.

Chu Ngọc Long đột nhiên hỏi anh: "Chúng tôi sẽ sớm trở lại thăm mộ của Giang Độ, cậ có muốn cùng đi không?"

Vẻ mặt của Ngụy Thanh Việt bình tĩnh và nghiêm nghị, không có biểu hiện gì, nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi."

Anh chưa từng đến gặp cô một lần, mãi mãi cũng sẽ không đi.

Ngụy Thanh Việt rời khỏi phòng khám tâm lý của Chu Ngọc Long.

Nhìn về phía trước, có cần thiết phải nhìn về phía trước không? Con người rốt cuộc có quyền không nhìn về phía trước không? Con người ta nhất định phải chữa bệnh sao? Nhất định phải hòa thuận chính mình với thế giới sao?

Chu Ngọc Long ở trên lầu, nhìn bóng lưng Ngụy Thanh Việt khuất dần qua ô cửa kính, cô ấy không biết câu trả lời cho những vấn đề đó, cô cứ im lặng nhìn anh, giống như năm đó, chưa từng được anh để ý đến. Nếu như không tình cờ ngồi cùng bàn với Giang Độ, Ngụy Thanh Việt cả đời này sẽ không bao giờ biết rằng có một nữ sinh tên Chu Ngọc Long ở Mai Trung.

Cô vẫn đang nhìn về góc phố nơi anh đã khuất dạng, đôi mắt dần ươn ướt.

Con người này, có thể ngày mai sẽ khá lên, có thể, sẽ không bao giờ khá lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro