Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch
Ngày 26 tháng 7 năm 2007, Ngụy Thanh Việt rời quê hương, ngồi máy bay đến Mỹ, Giang Độ một đường đi về phía bắc, để đến Bắc Kinh để khám chữa bệnh.

Chạy theo hướng ngược lại.

Càng ngày càng xa việc học hành.

Giang Độ do dự hết lần này đến khác, mang theo chú chim Tweety không nỡ dùng, khi nghĩ tới Ngụy Thanh Việt, lại nhìn chú chim Tweety.

Năm 2007, chưa có tàu điện ngầm, phải ngồi tàu tốc hành.

Người trên tàu lửa muôn màu muôn vẻ, lối đi chật cứng công nhân ngồi bệt, chỗ toa xe giao nhau, đặt những túi da rắn to, có người ngồi trên đó ăn bánh bao, trẻ con khóc ầm ĩ, người đang mơ màng ngủ miễn cưỡng mở mắt, tiếp tục mở to miệng ngủ.

Giang Độ tìm cho mình một việc gì đó để làm, liền ghi lại những cảnh mình nhìn thấy trên tàu, cô không thể quá nhàn rỗi, nhàn rỗi quá, con người ta liền sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ bị nỗi sợ hãi và buồn bã truy đuổi, nuốt chửng.

Nhưng viết được vài chữ thì cô không viết tiếp được nữa, cô rất buồn.

Khi đến Bắc Kinh, không có bệnh viện nào sẵn sàng thu nhận họ,vì để tiết kiệm tiền, một nhà ba người chen chúc trong một nhà nghỉ nhỏ đổ nát và ẩm mốc. Ông ngoại quỳ xuống nói: Thưa bác sĩ, bác cứu đứa trẻ này với, bác không cứu được cũng hãy khám cho nó một lần, còn nước còn tát. Bác sĩ đỡ ông dậy, nói rằng ông lão, không phải là chúng tôi không muốn tiếp nhận, nhưng việc điều trị ở thời điểm này là vô ích, ông nên đưa đứa trẻ trở về, thực hiện một số điều trị định kỳ tại bệnh viện ở quê nhà, đứa trẻ muốn ăn thì chút đó, cố gắng làm hài lòng con bé nhiều nhất có thể, chúng tôi khuyên ông như này, cũng mong rằng gia đình ông sẽ không mất cả chì lẫn chày.

Ông ngoại khóc không thành câu.

Ông cầu xin mọi người khắp nơi, không cần tôn nghiêm nữa, một người có tôn nghiêm, là người có điều kiện, đông đảo chúng sinh, đến lúc không còn cách nào nữa, thì nhân phẩm có là gì đâu?

Cuối cùng, có một bệnh viện đã tiếp nhận trị liệu cho Giang Độ, cách ngày lại lấy máu một lần, vừa bắt đầu hóa trị, tóc cô liền rụng, từng chùm từng chùm rụng, vết kim châm từ cánh tay xuống xương đòn. Cô nhìn chằm chằm vào chất lỏng, như ngọn lửa đỏ, xanh lông công, trộn lẫn thành màu sắc kỳ lạ và chảy vào trong cơ thể cô.

Chuyện không thể nghĩ thông suốt, thì đừng nghĩ về nó nữa.

Giang Độ nói bà ngoại ơi, bà giúp cháu cạo trọc đầu đi, nước mắt của cô không còn chảy ra nữa, bà ngoại khóc rồi, cô nhẹ nhàng thuyết phục bà ngoại, rất phiền phức khi dọn dẹp mọi thứ rơi vãi khắp nơi, bà nhìn dì đang lau chùi đó đi, sáng nào cũng thế đến sớm, tóc là khó để quét nhất.

Sau khi cạo sạch tóc, bà ngoại đã mua cho cô một chiếc mũ.

Nhưng không thể ăn được cơm nữa, khoang miệng dần dần bị thối rữa rồi.

Ở Bắc Kinh một tháng, bác sĩ nói, mọi người nên trở về quê thôi. Giang Độ rất vui vẻ, cô không cho ông ngoại đi cầu cứu bệnh viện nữa, cô nói, cháu muốn về nhà, chúng ta về nhà đi.

Cuối tháng 8, khi các học sinh chuẩn bị tựu trường, Giang Độ được chuyển trở lại bệnh viện tỉnh để kiểm soát tình trạng nhiễm trùng.

Trương Hiểu Tường biết rằng cô bị bệnh rồi, thật ra đây là sự ngoài ý.

Hôm đó, cô ấy cùng mẹ đến khoa ung bướu thăm ông chú, bầu không khí thật khiến khó chịu, cô là một thiếu nữ trẻ tuổi, thoi thóp trong phòng bệnh, khi ra ngoài đi vệ sinh, chạy đến lối thông gió ở khu an toàn.

Cầu thang của bệnh viện, không giống như thang máy lúc nào cũng đông nghẹt người, nhưng ở đây, thi thoảng sẽ có người ngồi khóc một mình, người lặng lẽ hút thuốc, người khẽ giọng gọi điện thoại.

Trương Hiểu Tường mơ hồ nghe thấy một cuộc cãi vã, một người già, và một cô có khí chất rất xinh đẹp. Cô thò đầu mình thăm dò, thấy được một vài bóng dáng.

"Các người lừa con đến đây để nhìn nó?" Người phụ nữ cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận, "Con sẽ không đi vào nhìn nó, nó làm cho con ghê tởm, nó đáng thương? Vậy còn con? Còn con thì sao? Đây là các người tự tạo nghiệp, nó vốn không nên sống trên đời này, quả báo đến rồi, biết không? Đây gọi là quả báo."

"Bé con, đứa nhỏ sắp không được rồi, con nên thương xót nó một chút, cho dù chỉ nhìn lấy con bé một lần, để cho con bé nhìn con một lần, cũng xem như đã nhìn thấy mẹ rồi ..." Lời của bà lão còn chưa kịp nói, đã bị cắt ngang một cách gay gắt, "Đừng có nhắc đến lời này với con, các người quá đáng quá rồi, tại sao lại đối với con như này? Con đã trải qua những năm này như thế nào? Con không muốn cãi nhau với mọi người, những lời nên nói con đã nói rồi, nếu như mọi người vì điều này mà cắt đứt quan hệ với con, con cũng không có gì để nói."

Người phụ nữ nói xong buông túi xách, quay đầu đi xuống lầu, tiếng giày cao gót vang lên giòn giã.

Trương Hiểu Tường nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt, đã già và khô rồi, cô nhận ra đó là bà ngoại của Giang Độ.

Người già dựa vào tường, rồi từ từ trượt xuống bậc thềm.

Cô ngập ngừng bước tới chào hỏi, sau đó liền biết mọi chuyện.

Trên giường bệnh, Giang Độ có lúc tỉnh, có lúc mơ màng. Khi Trương Hiểu Tường và mẹ đến thăm cô, cô đội một chiếc mũ, ngoại hình của cô đã thay đổi rất nhiều, Trương Hiểu Tường ngay từ cái nhìn đầu tiên không có nhận ra cô.

Cô sốt mãi không khỏi, dưới cánh tay cô thực sự kẹp một cục nước đá, khi mẹ của Trương Hiểu Tường đến gần chào cô, đôi mắt cô mở to ngay lập tức, kiểu bị sốt, ánh mắt mê sảng mà không có trật tự, Giang Độ nhận sai người rồi, cô mỉm cười với mẹ của Trương Hiểu Tường, kéo lên khóe môi, cô nghĩ, mẹ tớ đến gặp tớ rồi.

Mẹ tớ đến nhìn tớ rồi.

Cô thật sự rất vui mừng, Giang Độ đột nhiên chống đỡ ngồi dậy nửa người, kim châm động đậy. Cô nắm lấy cánh tay của dì, nhìn chằm chằm vào bà ấy, đây chính là bộ dáng của mẹ, giống y như cô đã tưởng tượng, đẹp như vậy, nhẹ nhàng như vậy, vạn phần thành thục.

Đôi môi cô nhấp nháy, hai chữ nói nóng bỏng, chiếm hết suy nghĩ của cô, chúng cuộn trào trong não cô một cách mạnh mẽ, quay đi quay lại, nhưng cuối cùng cô cũng không phun ra khỏi bờ môi mỏng, cô nghĩ, mình không thể làm bà ấy buồn, cô nhìn bà ấy là được rồi, như vậy là quá đủ rồi.

Làm sao có thể được tốt như này cơ chứ?

Cô cứ mở to mắt cười nhìn mẹ của Trương Hiểu Tường, dịu dàng và ấm áp, không nói lời nào, nhưng đôi mắt của cô như đang tôn thờ một vị thần.

Trương Hiểu Tường chịu không nổi nữa, quay đầu chạy ra ngoài, che mặt khóc.

Đợi khi mẹ cô ấy bước ra, cô ấy đã khóc và hỏi: Mẹ ơi, mẹ có nhận ra Giang Độ không? Mẹ đã gặp vào ngày sinh nhật của con đó, trước đây con có nhăc qua với mẹ.

Mắt mẹ đỏ hoe, nói, mẹ nhận ra.

Cậu ấy sắp chết rồi mẹ ơi, mới một mùa hè chưa gặp cậu ấy, con tưởng rằng cậu ấy đã chuyển đến Tam Trung rồi, nhắn tin cho cậu ấy, cậu ấy đều trả lời lại rằng bản thân khá tốt, tại sao cậu ấy lại sắp chết rồi?

Trương Hiểu Tường không ngừng khóc, mẹ cô ấy ôm cô ấy, xoa đầu cô ấy và thì thầm, hãy đến gặp Giang Độ nhiều hơn nhé.

Tuần đầu vào học rất bận rộn.

Khi cô ấy lại tới, Giang Độ đã xuất viện, trở về nhà rồi. Trương Hiểu Tường muốn nói với các giáo viên và bạn học rằng, bọn họ có thể làm là quyên góp tiền cho cậu ấy, nhưng bị hai người già từ chối, Giang Độ không muốn ai biết rằng cô ấy bị bệnh.

Trương Hiểu Tường tìm đến nhà của cô.

Bà ngoại ra mở cửa, bà càng già thêm, già đến mức không thể già thêm được nữa, nhưng khi đối mặt với khách bà vẫn cố gắng hết sức để lịch sự, bà vui vẻ nói, đứa trẻ, con đến thăm Giang Độ à? Nhanh vào đi.

Có một số ngôi nhà lộn xộn, ngôi nhà này, từng rất gọn gàng và sạch sẽ.

Ông ngoại Giang Độ đi mua đồ ăn rồi, buổi trưa cháu đừng về, cứ ở lại ăn cơm đi. Bà ngoại run run cúi xuống, đưa dép cho cô ấy mang.

Trương Hiểu Tường tự nhủ không được khóc, cô ấy đã mua một ít cam, để bút ký trong cặp của mình.

Giang Độ đang nhìn cây quế ngoài cửa sổ, hoa quế sắp nở rồi, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu lại thì thấy Trương Hiểu Tường, vẻ mặt như đất, cố nặn ra nụ cười.

"Ủy ban học tập, lần trước cậu đến thăm tớ, tớ phát sốt đến hồ hồ, không có ấn tượng gì, vẫn là bà ngoại nói tớ mới biết." Giang Độ vẫn dùng cách xưng hô trước đây, trước khi phân ban, Trương Hiểu Tường là ủy ban học tập của bọn họ.

Trương Hiểu Tường nở nụ cười, lộ ra núm đồng tiền, cùng hàm răng trắng nhỏ: "Tớ thấy cậu hôm nay tốt hơn nhiều, cậu yên tâm, bà ngoại dặn tớ đừng nói lung tung, tớ cũng không có nói với người khác."

Cô ấy lấy quyển bút ký ra, đặt nhẹ lên bàn rồi nói: "Đây là tớ mượn của Chu Ngọc Long để in, tớ nói, Giang Độ học trường Tam Trung nên ngại hỏi cậu, cậu biết đấy, con người cậu ấy rất dễ ngại ngùng, nên liền nhờ tớ, hi, cậu đừng nói, Chu Ngọc Long này nhìn người có vẽ cao lãnh, nhưng thật ra rất nhiệt tình. cùng tớ đi phô tô."

rương Hiểu Tường nói không ngừng, ngữ khí rất nhanh.

Giọng nói của Giang Độ còn kém hơn sắc mặt, cô không còn chút sức lực nào, chỉ cười rất nhẹ: "Cậu đối với tớ thật tốt, đợi tớ khỏe rồi, tớ mời cậu đi ăn KFC có được không?"

Trái tim của Trương Hiểu Tường liền theo đó mà run lên, cô ấy cố gắng hết sức để ngẩng mặt lên: "Phải vậy rồi, cậu khỏi rồi thì phải cảm ơn tụ tớ thật tốt, trở về tớ sẽ bù bài tập cho cậu, Chu Ngọc Long cũng sẽ làm, cô ấy thi cuối kỳ đạt hạng 3 trong lớp bọn cậu."

"Thành tích của Chu Ngọc Long thực sự rất tốt." Giang Độ lẩm bẩm, xuất thần chớp nhoáng, cô lại đột nhiên cười, "Ủy ban học tập, tớ nhìn thấy mẹ tớ rồi, bà ấy đến gặp tớ rồi."

Trương Hiểu Tường sững sờ một lúc, nước mắt suýt chút nữa là trào ra, cô ấy cố kìm lại, vội vàng hỏi cô: "Thật không? Cậu xinh đẹp như vậy, mẹ cậu chắc hẳn cũng rất đẹp, phải không?"

"Đúng vậy, bà ấy so với tớ đẹp hơn rất nhiều." Giang Độ hài lòng nói, "Công việc bà ấy bận rộn, không thể ở bên tớ, bà ngoại nói, sau kỳ nghỉ bà ấy sẽ lại về nữa."

Những lời này, Giang Độ không biết là nói với Trương Hiểu Tường hay là với chính mình.

"Ừ, người lớn đều bận việc." Trương Hiểu Tường không biết nên nói gì mới tốt, liền bắt đầu bóc cam cho Giang Độ, cô ăn không được nhưng vẫn bẻ một cái, trong miệng đầy vết loét, chạm một chút chua ngọt liền rất đau, Giang Độ nhai rất chậm, cô nhẹ nhàng nói: "Cam cậu mua rất ngọt, cậu thật biết mua đồ, bà ngoại tớ trước đây mua cam thường hay thất bại."

Có một mùi hương cam tươi trong không khí.

Trương Hiểu Tường cầm vỏ cam, do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Giang Độ, chuyện cậu bị bệnh, tớ có thể nói cho Ngụy Thanh Việt không?"

Giang Độ đột nhiên sững sờ.

Nước mắt của cô chảy xuống ngay lập tức, cô đã nhịn rất lâu rồi không khóc, ở Bắc Kinh, hóa trị vô cùng đau đớn, cô rất có lỗi vì cắn vào đầu giường bệnh, dù có ngất đi cô cũng chưa bao giờ khóc vì bệnh của mình. .

Nhưng khi nghe đến cái tên này, tên của cậu, lại được nhắc tới và xuất hiện bên tai cô, cô không thể chịu đựng được nữa.

Bầu không khí yên lặng, hai cô gái tương đối không nói nên lời, trầm mặc một hồi lâu, chỉ có mùi cam tràn ra.

Giang Độ cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt của cô, như sông không cạn, tràn ngập trên mặt.

"Đừng nói với Ngụy Thanh Việt, đợi tớ khỏe rồi, mùa hè tới chúng ta cùng nhau đi Mỹ tìm cậu ấy chơi nhé?"

Không ai biết rằng, cậu ấy rời đi cũng không dễ dàng, Giang Độ biết, cậu vừa mới bay qua, không thể trở lại Hồng Kông.

rương Hiểu Tường cúi thấp đầu, liên tục kéo vỏ cam: "Lúc cậu ấy đi, rất lo lắng cho cậu, muốn tớ giúp đỡ khi cậu gặp khó khăn, tớ phải giữ lời, hiện tại cậu bị bệnh rồi, nên nói cho cậu ấy biết."

Cô đặt vỏ cam xuống, quay lại và lấy một chiếc điện thoại di động cũ trong cặp đi học, đăng nhập vào tài khoản QQ của bản thân và tìm lịch sử trò chuyện.

"Tôi sắp phải ra nước ngoài rồi, chỉ không yên tâm về Giang Độ, cậu và tôi là bạn cùng lớp được vài năm, có vài chuyện tôi không cần phải giấu cậu, có lẽ, cậu đã nhìn ra được điều gì đó, tôi cũng không cần phải nhiều lời. Sau khi tôi rời đi, xin cậu hãy nói chuyện tâm tình với Giang Độ lúc rảnh rỗi, nếu như cô ấy gặp khó khăn gì, hãy duỗi tay ra giúp đỡ, dạy cô ấy không cần cảm thấy quá cô đơn. Sau khi tôi đến Mỹ, địa chỉ và các thông tin liên lạc khác sẽ báo lại cho cậu, đừng cắt đứt liên lạc. Những điều trên, tạm thời chỉ mình cậu biết, đừng nói cho người khác, xin cảm ơn.

Tin nhắn vào tháng sáu, Ngụy Thanh Việt của tháng sáu.

Trong nháy mắt, cô đã không còn có cơ hội sống.

Giang Độ nhìn điện thoại, cô nhìn thấy khuôn mặt anh, mái tóc của anh, bộ dạng lúc anh cười lên ... Ngụy Thanh Việt, lời chúc phúc của tớ dành cho cậu sẽ không bao giờ thay đổi, cậu là người tớ yêu thích nhất. Cô ngẩng mặt lên trong thế giới mơ hồ, khẽ mỉm cười và nói với Trương Hiểu Tường:

"Cậu ấy nói qua, chúng tớ là bạn, con người cậu ấy thực sự rất tốt, tớ cũng sẽ khỏe thôi, nhất định, tớ nhất định sẽ khỏe."

Cô chắc chắn sẽ sống, cho đến khi gặp lại anh.

Trong chốc lát, Giang Độ thậm chí cảm giác được bệnh tật đã bị chinh phục, mọi thứ đều trở nên hư ảo, chuyện này, chuyện bị bệnh lần này, hoàn toàn không xảy ra, cô sẽ khỏe. Vì để chứng minh rằng cô sẽ khỏe, khi đi ăn cơm cùng Trương Hiểu Tường vào buổi trưa, cô chịu đựng cơn đau trong miệng, cố gắng hết sức để nhét thứ gì đó vào bụng.

Khi còn nhỏ, một khi bị bệnh bà ngoại thích nói nhất, miễn là có sủi cảo trong bụng thì chuyện không phải là vấn đề lớn.

Khát vọng sinh tồn, luôn thiêu đốt cô, chẳng qua, bây giờ càng mãnh liệt hơn, mạnh mẽ đến mức khiến con người ta không thể chịu đựng nổi, như thể, cuộc sống thực sự bắt đầu từ giây phút này, trước giờ cô chưa từng như giây phút này, chắc rằng mình sẽ ổn.

Lúc này cô chỉ muốn một điều duy nhất, đó là lấy lại sức khỏe. Đồng thời, cô cũng biết rằng Ngụy Thanh Việt, người đang ở Hoa Kỳ, đã từ từ vạch ra con đường cuộc đời của mình, con đường sẽ dẫn đến tất cả các hướng, cậu ấy sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp, giống như cô tin rằng bản thân sẽ trở nên tốt hơn, nhất định kiên định.

Ngày còn dài, đừng sợ.

Giang Độ bắt đầu viết thư trong trạng thái cao hứng, cô lại bắt đầu viết thư cho cậu.

Cô muốn đem những suy nghĩ của mình về cậu, giữ lại chuẩn xác, đây là điều quan trọng nhất của cô, ngày đêm trong đầu cô chỉ có việc viết thư.

Chỉ cần động bút, cô liền có thể cảm thấy mình và Ngụy Thanh Việt đang ở cùng nhau.

Nhưng cứ đến ngày hôm sau, Giang Độ sẽ cảm thấy không hài lòng với nội dung bức thư cô viết hôm trước, cô đốt bức thư, sau đó lại bắt đầu viết một bức mới.

Mùi thơm của hoa quế càng ngày càng đậm, một vầng trăng leo lên, giống như con cóc lạnh lẽo ngồi xổm bên trong.

Tinh thần của Giang Độ tốt một cách đáng ngạc nhiên.

Ông bà ngoại cho rằng có kỳ tích xuất hiện.

Có đôi khi cô ngủ với bà ngoại, cuộn tròn trong lòng của bà, nghe bà kể về tuổi thơ của mình. Đôi khi, cô được ông ngoại đẩy trên xe lăn để ra ngoài đi dạo.

Cô kiên quyết không đến Mai Trung nữa, giống như đi rồi, liền phải ly biệt. Cô đang chờ đợi, đợi khi cô khỏe lên, lại rồi đến Mai Trung, cô không muốn đến Tam Trung, cũng không có gì to tát cả, cô vẫn muốn quay lại Mai Trung để học, để được ở bên giáo viên và các bạn cùng lớp thân yêu của mình..

Cô sẽ đợi cho đến khi Ngụy Thanh Việt trở lại Mai Trung, Giang Độ trở nên vô cùng hạnh phúc.

Tôi sẽ sống cho đến Tết Trung thu, cho đến Quốc khánh, cho đến Tết Dương lịch, cho đến Tết âm lịch hàng năm. Giang Độ lượn vòng hết lễ hội này đến lễ hội khác trên lịch.

Ngoài việc học tập, cô sẽ viết thư, thời gian không đủ dùng, bởi vì cô vẫn đang phải chịu đựng những nỗi đau khác nhau. Để tự thưởng cho bản thân, cô cho phép mình lật hai hoặc ba trang tạp chí "Thư thành" mỗi ngày.

Ngày 25 là Tết Trung thu, cô đã làm được.

Mặt trăng vừa to vừa tròn, Giang Độ mở cửa sổ, cô từng chút một ngửi được mùi quen thuộc, khí lạnh của mùa thu, hương hoa quế ngào ngạt, ánh trăng trong veo.

Cô ăn bánh trung thu, khi đang xem Gala Tết Trung thu, nói với ông bà ngoại rằng, hôm nay cô cảm thấy rất tốt, cô trông có vẻ rất tốt.

Trên bàn sách, bóng đèn đã được bật, bà ngoại gõ cửa, hỏi cô đêm nay có muốn ngủ cùng với bà không, Giang Độ cười lắc đầu, cô nói đêm nay muốn ngủ một mình.

Bà ngoại nhìn thấy giấy bút trên bàn, nói bảo bảo con đừng đi ngủ muộn quá, chúng ta đều đang ở phòng khách.

Từ khi cô về nhà, hai người già liền ngủ ở phòng khách, bởi vì phòng khách rộng rãi, không có cửa, chạy tới đây để kiểm tra cô là thuận tiện nhất.

Giang Độ nói được, cháu sẽ không thức khuya, cháu sẽ đi ngủ sớm.

Cô lại bắt đầu viết thư cho cậu.

"Chào bạn đọc thư.

Hôm nay là Tết Trung thu, không biết ở đó cậu có thể nhìn thấy được trăng sáng không.  Bầu trời ở đây trong xanh, ban ngày không có một chút mây nào, bầu trời cao xa vời vợi và rất xanh, tớ thực sự đã trải qua một ngày sợ hãi, sợ bầu trời buổi chiều đột ngột thay đổi, sẽ không thể nhìn thấy ánh trăng vào ban đêm. Khi trời chập choạng tối, khi ánh hoàng hôn rực cháy, tớ liền biết rằng, trăng đêm nay sẽ không lo lắng.

Bài thơ của Trương Cửu Linh thật hay làm sao, hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nha cộng thử thì*. Trung thu mỗi năm, tớ đều sẽ nhớ đến câu thơ này, cảm thấy rất hay. Cậu sẽ đón Tết Trung thu với mẹ ở Mỹ chứ? Hy vọng cậu và bà ấy ở cùng nhau. Quên báo với cậu một tin vui, mẹ tớ có đến gặp tớ cách đây ít lâu, chỉ tiếc là, lúc đó đầu óc tớ không thanh tỉnh lắm (vì bị cảm sốt), chỉ nhớ rằng đôi mắt của bà ấy rất sáng và hiền lành, bà ấy đã không về vào Tết Trung thu, tớ nghĩ, khi qua năm mới tớ có lẽ sẽ được gặp bà ấy, hy vọng tất cả chúng ta đều có thể có cơ hội cùng mẹ trải qua kỳ nghỉ lễ.

*Câu thơ trong 'Vọng nguyệt hoài viễn' của Trương Cửu Linh

Mãi không liên lạc với cậu, là vì có nguyên do.

Còn có sự ích kỷ của tớ, tớ càng thích viết thư cho cậu hơn, cậu cười tớ cổ hủ cũng không sao, tớ thích viết thư.

Hãy tha thứ cho tớ một thời gian, đợi khi chúng ta gặp nhau, tớ sẽ lại nói cho cậu nguyên nhân.

Có chuyện này, tớ nghĩ tôi nên nói với cậu. Lần trước Trương Hiểu Tường đến chơi với tớ, tớ đã quấy rầy cô ấy để hỏi, có phải cô ấy liên lạc với cậu rất nhiều không, vô tình nhìn thấy tin nhắn của cậu gửi cho cô ấy vào tháng 6, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã quan tâm đến tớ. Cậu từng nói, chúng ta là bạn, tớ không biết rằng cậu có thể vì bạn bè mà bỏ ra nhiều như vậy, tớ rất trân trọng tình bạn giữa chúng ta, dù gì, mặc dù cậu vì tớ mà hy sinh (đùa tí thôi), cũng bởi vì chuyện của tớ mà cậu đã bị thương rất nặng, nói đến đây, không biết rằng thân thể cậu đã phục hồi hay chưa, cậu nhất định phải chú ý bảo dưỡng. Ngoài ra, tớ biết rằng cậu là một người bạn tốt trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng mong rằng, sau này cậu sẽ không mạo hiểm như vậy nữa, không có gì quan trọng hơn là thân thể, cậu nhất định phải khỏe mạnh, nhất định phải trân trọng bản thân mình, nhất định.

Cậu không phải sẽ không trở lại đúng không? Ý tớ là, ví như năm mới, cậu có thể trở về một lần không? Nếu như cậu trở về, sẽ đến Mai Trung để gặp các bạn cùng lớp không? Cậu thích ăn đồ do ông ngoại tớ nấu, có phải không? Nếu cậu phải qua năm mới một mình, không có nơi nào tốt để đi, vậy thì đến nhà tớ đi, ông ngoại sẽ làm một bàn thức ăn lớn, cậu thích ăn cái gì, không cần phải khách sáo, chỉ cần nhắc, ông ngoại đều có thể thỏa mãn cậu.

Ăn tối xong, cậu có thể cùng chúng tớ xem Xuân Vãn*, thật ra ,tớ còn có thể nhờ ông ngoại đưa cậu về quê của tớ, bởi vì ở quê có thể đốt pháo, đùng đùng, cực kỳ vui vẻ, có loại pháo không phát ra tiếng, giống như rèn sắt, các bé nhỏ thích thích đu đưa theo vòng tròn, nổ  như mưa sao băng màu vàng kim, cực kỳ đẹp, có thể cậu đã chơi qua khi bạn còn nhỏ. Ở quê còn có thể nhìn thấy những vì sao vừa to vừa sáng, trời lành lạnh, khi mọi người mở miệng nói, sẽ hà ra một đám mây trắng, bay lên cùng với những chiếc đèn lồng Khổng Minh, không đúng, những chiếc đèn lồng Khổng Minh dường như là những thứ chỉ được sử dụng trong Lễ hội đèn lồng, cậu có thể làm đèn lồng Khổng Minh không? Chúng ta có thể đi thả đèn Khổng Minh với nhau, thả vào năm mới cũng không sao cả.

*Xuân vãn: gala đêm giao thừa ở TQ

Mong cậu đừng nghĩ tớ ngây thơ như một đứa trẻ, chỉ là bây giờ nghĩ đến Tết tớ sẽ thấy rất vui, không thể không nói nhảm. Một khi qua năm mới, mùa xuân liền tới rồi, vậy là sang năm 2008 rồi.

Tớ chưa từng ra nước ngoài, đợi cậu trở về, hãy cho tớ biết cậu đã thấy gì ở bên đó, thời tiết ở đó, người dân ở đó ăn gì, học sinh ở đó đến lớp như thế nào và học gì, tớ thực sự rất muốn biết.

Cô chạm vào hộp kẹo yêu quý của mình, lấy chú chim Tweety ra, lên giường, chim Tweety bị để trước lồng ngực ấm áp của cô, Giang Độ nói "Ngủ ngon, Ngụy Thanh Việt" với mặt trăng ngoài cửa sổ rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

Đêm mát như nước, ánh trăng mờ sương.

Cô đã nằm mơ một giấc mơ rất dài. Mơ thấy Ngụy Thanh Việt trở về, cậu cao lớn hơn, híp mắt mỉm cười với cô, nói rằng tôi biết cậu vẫn luôn chờ đợi tôi. Cô cũng cười, hỏi cậu, vậy cậu có muốn cùng tớ về quê ăn Tết không? Bọn họ thực sự đã trở về quê, ngay khi cánh cửa được đẩy ra, ông bà ngoại còn có mẹ đang ngồi ở trong nhà.

Sau đó, sương thơm và mưa bay lơ lửng trên bầu trời, cô nói trời thật lạnh a, càng ngày càng lạnh, cô liền trở về trong lòng mẹ mong mỏi, kí ức xa xăm được đánh thức, cô nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ trong bóng tối êm dịu, trong tay có một chú chim Tweety dễ thương, nơi này đủ ấm và cũng đủ an toàn, cô có thể an tâm mà tiến vào giấc ngủ rồi.

Giấc mộng kết thúc trong mộng, cô cũng không có tỉnh lại.

Ngăn tủ trên bàn học, chồng tạp chí "Thư thành" được ép vào dưới cùng, kẹp một bức thư mỏng, không có ai đọc, cũng chưa hề được biết.

Mặt trời mọc như thường lệ vào ngày 26 tháng 9, trái đất vẫn như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro