Chương 3: Sáng như ánh sao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tóc Sophie sáng như ánh sao vậy. Đẹp quá!" 
   Sa bảo đó là lời thoại mà cậu ấy thích nhất trong bộ phim hoạt hình Howl's Moving Castle. Nó nằm ở đoạn cuối của bộ phim. Khi tòa lâu đài biết bay đã nát thành từng mảnh, Howl tìm lại được trái tim của mình và màu tóc của Sophie bỗng dưng đổi khác. Lời thoại ấy chẳng có gì đặc biệt, ít ra là tôi thấy vậy, vì nếu trích dẫn và đặt nó trong mọi hoàn cảnh, nó cũng chẳng thể làm rung động bất kì ai. Không giống một câu khác cũng từ bộ phim đó, "Một trái tim luôn rung động  là điều bất biến duy nhất trong thế giới này". Nhưng Sa nói mình chẳng cần ai phải rung động, mà bản thân cậu ấy thấy rung động là đủ rồi.

   Và rồi khi mùa hè chỉ vừa mới bắt đầu, Sa đã cắt tóc mình ngắn hơn một chút, rồi nhuộm chúng. Tôi không biết Sa yêu cầu người ta nhuộm màu gì để có được màu ấy. Chúng giống màu xanh trên tấm bảng trộn màu của họa sĩ, pha thêm thật nhiều màu trắng, để tạo thành màu mà tôi nghĩ nó gần giống như xanh lơ, và sáng. Sa bảo đó là màu ánh sao. Tôi chỉ cần gọi như thế thôi. Là màu ánh sao. Cái từ "màu ánh sao" nói lên từ môi Sa nghe rất hay, cứ như chúng thật sự lấp lánh, tỏa sáng, khi người ta gõ vào sẽ nghe vang lên trong trẻo như đang gõ vào một chiếc chuông. Nghe giọng nói ấy sẽ biết ngay rằng Sa rất yêu màu tóc mới của mình.

   Vậy nên tôi cố tỏa ra bình tĩnh khi nhìn thấy màu tóc ấy lần đầu, chỉ ba hôm sau tổng kết năm học. Cũng như coi như không thấy ánh nhìn tò mò của những người có mặt trong quán trà sữa mà Sa đã hẹn tôi. Việc đó lặp lại nhiều lần, trên đường phố, trong quán cà phê, trong nhà sách...bất cứ nơi nào chúng tôi đi đến thì màu tóc của Sa cũng quá nổi bật. Nhưng rồi tôi quen dần, thậm chí khá kì cục là tôi còn tự hào vì được đi cùng Sa với màu tóc ấy. Không ai trên phố có vinh hạnh được đi cùng một cô bạn đặc biệt như tôi cả. Miệng tôi cong lên thành một nụ cười. Đôi khi Sa bắt gặp, cậu ấy hỏi cười gì thì tôi lắc đầu. Sa sẽ nheo mắt hoài nghi nhưng rồi chẳng nói thêm gì nữa. 

   Một lần tò mò, tôi hỏi Sa sẽ giữ màu tóc này bao lâu. Mắt cậu ấy mở to nhìn tôi, đôi ngươi trong vắt. Tôi hắng giọng:

  - Vì chúng mình còn đi học...

   Sa nhún vai cắt ngang, ý bảo tôi không cần giải thích. Cậu ấy dĩ nhiên hiểu vì sao tôi hỏi vậy.

  - Dĩ nhiên hết hè mình sẽ nhuộm đen lại rồi.

   Tôi gật đầu hiểu chuyện. Đúng là dù màu tóc ấy có đẹp đến mấy, hết hè Sa cũng sẽ phải nhuộm lại màu tóc đen, vì chẳng có trường học nào cho học sinh nhuộm tóc cả, đối với màu tóc sáng bừng như thế này lại càng không.

  - Nhưng cũng hơi tiếc nhỉ.

  - Tiếc gì chứ?

  - Màu tóc này đẹp quá.

  - Ừ. Nhưng giữ được màu mệt quá. Chúng phai nhanh nên tớ cứ phải thường xuyên đi nhuộm lại để giữ màu.

   Sa nói đúng. Để giữ màu tóc đó không dễ. Lúc mới nhuộm xong, cứ mỗi lần gọi đầu là Sa lại thấy mình như một cái hũ màu pha nước đổ tràn ra. Cậu ấy phàn nàn rằng tẩy tóc thì đau, ngồi nhuộm thì lâu, nhuộm xong tóc thì xơ xác hết cả dù đã dưỡng hết mức. Nhưng sau khi cằn nhằn, Sa lại nhanh chóng cười tít cả mắt. Cậu ấy thích màu tóc mới này lắm nên phải làm những gì để có màu tóc này thì cũng xứng đáng cả.

   Vì Sa có nhắc đến tên bộ phim hoạt hình đó, nên tôi đã đi tìm xem Howl's Moving Castle. Tôi thắc mắc sao trên đời lại có người không muốn sống nữa vì không còn đẹp trai, mặc dù anh ta nói câu đó trông cũng chẳng đến nỗi nào. Sa cười to nhưng không bình luận gì thêm. Rồi Sa bảo hãy dành cả mùa hè này cùng với tớ đi, chúng ta sẽ cùng làm nhiều việc thật thú vị, và nó sẽ là mùa hè không bao giờ quên. Tôi gật đầu. Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng những-việc-thú-vị sẽ là cùng xem những bộ phim hay ho mà cậu ấy biết, hoặc tôi biết, đâu hề biết rằng cậu ấy đã lên một kế hoạch điên rồ mà tôi chưa từng nhen nhóm nghĩ đến trong cái đầu đầy tóc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro