Gửi em Châu Mộc chiều hôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe mà buồn em nhỉ, người ta cứ tự ban cho mình cái quyền nghĩ về người khác theo cách hoàn hảo nhất, dù chẳng ai khiến, và khi sự vỡ lẽ, thì lỗi lầm lại đày về người trần thật sự ngoài kia chứ còn chẳng phải cái tên hoàn hảo chỉ sống bằng trí óc của họ nữa.

Tôi không cố ý than thở với em thế này, dù sao tôi cũng thích tận nhìn em lúc đôi mình trò chuyện hơn là phải mường tượng vẻ mặt em qua trang giấy (đấy em thấy không, tôi lại phải giống hằng đông đằng kia rồi). Nhưng từ cái chiều em đưa tôi sang ngắm nắng rơi ấy, tôi biết mình chẳng thể.
Buổi ấy tôi nhận ra đôi chuyện, rằng em sẽ nhìn trời trước khi lắng nghe một ai (tôi nghĩ là vô thức, vì ban ngày em chẳng ở mãi trong rừng còn gì, tán cây hẳn là hơi rậm phải không em?), và lũ nắng kia cứ được đà lẩn ngay vào mắt em. Và ôi em ơi, chúng cứ ở lì trong đấy. Nên mắt em tỏ ngần và tôi nhìn không đặng."

-------------------
Và trọn vẹn thì mời cậu đến Déternite

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro