Chương 12: Lợi ích của việc chi tiêu tiết kiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tuyến Jin

Sau tiết sương giáng liền vào Mùa đông.

Bụng Mạc Ngữ bốn tháng cũng phồng lên , nhưng bởi vì thân thể nàng từ trước đến nay khỏe mạnh, cho nên cũng không thấy quá vụng về vướng víu, Tiền Thi Thi thì khác, nàng ta là tiểu thư nhà phú quý, bình thường ngón tay chẳng dính nước nên thể lực yếu thân thể kiều quý thực, mang thai năm tháng ước chừng lăn lộn hết bốn tháng, an thai dược uống lên uống xuống một cân lại một cân, gần nhất còn có chuyện làm nàng ta phát sầu hơn-- vốn dĩ làn da trắng nõn cư nhiên mọc lên ba bốn đốm tàn nhan, tuy rằng thấy không rõ, phấn son lên càng không nhìn ra, nhưng nàng ta lại như lâm đại địch -- nữ nhân tuyệt đối phải bảo vệ tốt dung nhan của mình, nếu không liền sẽ mất đi tâm của trượng phu, tuyệt đối.

Cho nên gần đây nàng ta dùng hết trân châu phấn trong nhà.

Ngô thị sai hạ nhân đi bổ sung vào, bà khá đau Tiền Thi Thi, ngẫm lại xem, con dâu cả là nha đầu nông thôn, dâu hai lại là đứa chẳng khiến người ta thích lại ưa tìm thị phi, cũng chỉ có con dâu ba là để tâm đến bà nhất, lớn lên tốt tướng, cũng rất có tài học, đối nhân xử thế càng linh thông -- kỳ thật chủ yếu vẫn là biết nịnh hót bà, hơn nữa nó là vợ của con út. Cho nên bà đau nhất là phòng ba này, canh thuốc bổ gì đều theo thói quen tính đưa qua phòng ba bên này-- nhân tâm thiên vị.

Bất quá có đôi khi thiên vị quá đáng, cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ mẫu tử.

Ai cũng không nghĩ tới lúc này Lý Chính Nhiên sẽ về nhà, từ lần trước tiến vào đại doanh, vừa đi ba tháng không thấy bóng người, đột nhiên về nhà thật đúng là làm người ta ngạc nhiên đặc biệt còn tới loại địa phương như phòng bếp này chứ.

Ngô thị có điểm lo lắng, bởi vì bà mới hầm canh gà cho con dâu ba, vừa quay đầu lại, đại nhi tử liền ở ngoài cửa, cái này làm cho bà có chút chân tay luống cuống -- lo lắng nhi tử sẽ cho rằng bà bất công, chỉ nghĩ vợ lão tam, không nghĩ cho vợ hắn, nhưng bây giờ quay lại hầm cái khác cũng không kịp......

"Chính nhiên, ngươi đã về rồi?"

Lý Chính Nhiên đương nhiên nhìn ra mẫu thân đang quẫn bách, câu môi cười cười, " Vâng, vừa lúc trong nhà mấy đồng liêu có việc, con tiện đường cùng họ trở về." Đem bồ câu non phóng tới trên bệ bếp, phân phó bà tử hầm canh, quay đầu nói với mẫu thân: "Có chuyện ta muốn cùng mẫu thân tâm sự."

"A?" Tim Ngô thị vọt tới cổ họng không biết hắn muốn nói cái gì, đặc biệt còn đang hiện trạng quả tang như bây giờ, "Được, đến sảnh ngoài đi thôi, nơi này khói dầu lắm." Quân tử xa nhà bếp, bà không hi vọng mấy đứa con trai bị lây dính.

Một đường đến sảnh ngoài, Ngô thị đều suy nghĩ nếu con trai hỏi tại sao đối xử với hai con dâu khác biệt, bà nên trả lời thế nào.

Sau khi phân ngồi vào vị trí chủ vị thứ yếu xong, Ngô thị mới nghĩ ra nên nói thế nào-- thân thể Thi Thi yếu đuối, Chính Tích còn trẻ không biết săn sóc, bà khó tránh khỏi phải chiếu cố chút.

"Ta nghe nói mẫu thân tính toán hôn sự của tiểu muội là Lữ gia công tử?"

"Hả?" Đột nhiên nói tới, Ngô thị không phản ứng kịp, không phải nó đến chất vấn bà tại sao đối xử vợ nó khác biệt sao? "Đúng vậy, Lữ gia là dòng dõi thư hương, Nhị công tử kia cũng là một tú tài, luận diện mạo, phẩm tính đều không tồi, cùng Hân Nhạc vừa lúc xứng đôi, ta thực vừa ý, ta định chờ con về cùng nhau thương lượng đây."

Lý Chính Nhiên nhíu mày gật gật đầu, "Ta nghe nói người Lữ gia rất trọng quy củ, nếu gả vào đó, không biết tiểu muội có bị gò ép quá không?" Gia đình quá nặng quy củ sợ sẽ khiến tiểu muội không thoải mái, đặc biệt con bé tính tình mẫn cảm hướng nội, gặp vấn đề sẽ không chủ động giải quyết chỉ trách móc trong lòng, cần có người cẩn thận quan sát để ý mới có thể hiểu được, cho nên hắn vẫn luôn hi vọng có thể tìm một muội phu tính tình rộng rãi hoạt bát, gia đình người kia càng ít nhân khẩu càng tốt.

"Cái này không ngại, Hân Nhạc cũng vui lòng." Trong lúc vô tình gặp được Nhị công tử, con bé rất vừa ý. "

"...... Thế thì tốt." Nếu mẫu thân cùng tiểu muội đều rất vui lòng, Lý Chính Nhiên cũng không dám nói nhiều, "Kia -- mẫu thân tính toán định ngày nào?"

"Lữ gia cho người lấy bát tự của hai đứa, nói lập đông năm nay có hai ngày lành, một là sau đông chí, một là cuối tháng chạp."

"Được, ta trở về sẽ mau chóng sắp xếp thời gian."

"Chính Nhiên à, ngươi đây là tiến quân doanh gì? Thế nào mà ba tháng năm tháng không thấy bóng người?"

"Tân quân của Bạch lão tướng quân, triệu hồi chúng ta hỗ trợ huấn luyện." Không giấu giếm, cũng chưa nói tình hình thực tế.

Bạch gia? Đó là cơ hội cầu còn không được nữa đấy.

Ngô thị vì việc này cao hứng, bởi vì nhi tử có thể nhấc lên quan hệ với loại gia tộc như Bạch gia này.

Lý Chính Nhiên lại cùng mẫu thân hàn huyên trong chốc lát mới trở về sân của mình, trong lúc đó không nhắc tới một chút việc mẹ chồng nàng dâu.

Không phải hắn nhìn không ra manh mối mà cảm thấy vợ mình có năng lực xử lý, khi không có hắn, nàng đều có thể sinh hoạt khỏe mạnh lại thích ý, lúc hắn bên cạnh tất nhiên sẽ không lập tức thay đổi. Bất quá hắn cũng có chút tò mò, lấy việc thê tử ngoan ngoãn linh hoạt, hẳn là học được cách nịnh hót mẫu thân mới đúng, vì cái gì mà nàng vẫn không học?

Sau khi nghe được nghi hoặc của trượng phu, Mạc Ngữ vui sướng không thôi bởi vì hắn bắt đầu nổi lên quan tâm đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại còn chú ý tới bà bà không đau nàng.

"Nếu nịnh hót một chút là có thể qua một đời ta đương nhiên sẽ đi làm, đáng tiếc không thể nịnh hót cả đời thế sẽ rất mệt mỏi mà còn giả tạo, dứt khoát chậm rãi cọ sát hoà hợp cho nên liền tính chậm rãi hoà hợp cả đời cũng không hại ai, những ngày tháng của ta đều trôi qua rất tốt không phải sao? Hơn nữa --" Dựa đầu lên vai chồng, vén một nhúm tóc của hắn quấn quanh ngón tay chơi đùa, " Chàng không phải cũng chú ý tới sao?"

Lý Chính Nhiên nhướng mày, cúi đầu nhìn nàng, "Ta là chú ý tới, nhưng điều đó không có nghĩa sẽ giúp nàng thì sao." Ở giữa mẫu thân và thê tử hắn cũng không thể quá thẳng tay rạch ròi.

"Không cần chàng giúp ta." Đây là phiền toái của nàng, tự nhiên nàng sẽ tìm cách giải quyết, tuy rằng rất khó nhưng bởi vì nàng có một người chồng biết lo lắng, cho nên mọi việc hết thảy đều dễ dàng hơn nhiều, vấn đề trước mắt hàng đầu chính là -- ít nhất không thể khiến trượng phu sinh ra hiểu lầm, bên kia chính là mẹ ruột hắn a, "Đúng rồi, ta có may quần áo mới cho chàng đấy đem ra mặc thử nhé." Gần đây Triệu Nhứ Yên thường xuyên tới tìm nàng nói chuyện phiếm, hai người cũng thường xuyên cùng nhau ra cửa mua chút vật liệu may mặc kim chỉ linh tinh.

Khoác kiện hậu áo bông đơn bạc ngoài trung y đến trong rương tìm quần áo mới, ước chừng bốn bộ áo bào mùa đông mới tinh-- nàng cố ý mua mấy dúm lông hồ ly lót viền cổ, nhìn qua làm quần áo chỉnh chu hơn, mặc đi ra ngoài cũng có khí thế, nguyên liệu dư lại nàng đề lót áo trong mà lông hồ ly còn có thể may quần áo cho nhóc con, một chút cũng không lãng phí.

Giúp hắn mặc xong, cẩn thận đánh giá chỗ nào cần sửa, "Từ từ, chỗ này cần sửa một chút, chàng đừng nhúc nhích nhé -- " ước lượng vai hắn rồi đâm kim nhỏ xuống -- lúc này đây không hề giống lần thẹn thùng mới vừa gặp đó, nàng dựa trong ngực trượng phu rất tự nhiên.

Lý Chính Nhiên vòng tay chậm rãi ôm sau eo thê tử, cằm chống trán nàng...... Nam nhân có vợ con xác thật sẽ khác trước, sẽ nhớ nhà, trước kia chỉ về nhà thăm người thân là thôi hiện giờ phàm rảnh rỗi liền sẽ muốn về nhà.

***

Đông chí cùng ngày, Lý Chính Nhiên khó được về một lần vì việc đính hôn của tiểu muội lúc này đây rốt cuộc dùng hết ngày nghĩ, nói cách khác năm nay không thể nghĩ nữa.

"Cẩn thận một chút." Tuyết vừa hạ qua thấy thê tử đứng trên mặt tuyết, Lý Chính Nhiên liền kinh ngạc lại đây đỡ lấy nàng đồng thời nhịn không được niệm một câu: "Nàng ra đây làm gì?"

"Đón chàng." Mạc Ngữ vỗ vỗ tuyết đọng trên vai áo hắn, buổi sáng nghe vệ binh trạm dịch nói buổi chiều hắn sẽ về, tâm trạng nàng từ sáng tới giờ vẫn luôn nhảy nhót.

"Nàng đừng ôm bụng chạy lung tung, hử?" Làm hắn thấy thế thì sợ nàng bị ngã.

Mạc Ngữ đối với lời giáo huấn của hắn ngoan ngoãn gật đầu.

Lý Chính Nhiên từ túi da lưng ngựa lấy ra hai thỏi bạc ròng mỗi thỏi năm mươi lượng, giao cho Mạc Ngữ.

"Cho ta nhiều thế làm gì?" Lần kia hắn cho nàng một ngàn lượng chỉ dùng hơn một trăm lượng, hơn nữa ngày thường hắn còn để lại bạc vụng trong nhà còn chưa dùng hết.

"Hân Nhạc đính hôn, ta là Đại ca đương nhiên phải cho lễ vật."

Mạc Ngữ cũng chính vì việc này phát sầu, "Mấy ngày nay ta đã sắp xếp lễ vật muốn để chàng trở về xem qua và đưa đến chỗ Mẫu thân bên đó."

Đẩy cửa vào tiểu viện chính mình, vào phòng Mạc Ngữ xốc vải hồng sa tanh ở buồng trong lên phía dưới đầy hộp quà lớn bé, "Ta cùng với Nhị đệ muội, Tam đệ muội thương lượng qua, lễ phân lượng đều không sai biệt lắm." Ba phòng thương lượng ổn thoả, đỡ phải bất đồng ý kiến cho nên nàng dứt khoát kêu hai nàng kia cùng nhau bàn bạc -- loại thời điểm này các nàng ta tương đối nghe ý kiến của nàng, nói chốt tám mươi lượng liền tám mươi lượng.

Thấy đều đã chuẩn bị tốt Lý Chính Nhiên cũng không có gì ý kiến, cởi áo ngoài dính tuyết ném qua một bên, "Nàng thế nào?"

"Ta rất tốt." Tìm quần áo ở nhà cho hắn mặc vào.

Lý Chính Nhiên cúi người ghé vào trên bụng nàng -- thật không hiểu hắn có thể nghe được cái gì.

"Nhóc sẽ đá người." Mạc Ngữ không nhịn được nói cho hắn chuyện này, lần đầu tiên làm mẫu nàng vẫn chưa rành rẽ lắm không biết cái gì gọi là động thai, đầu tiên chỉ cảm thấy cái bụng dường như nảy lên vài cái như mạch đập về sau khi bụng gồ lên, nàng mới biết được là con đang đá nàng lúc ấy hưng phấn mà không biết làm sao, đáng tiếc hắn không bên cạnh.

Lý Chính Nhiên cười nhìn bụng thê tử, phảng phất như đã nhìn thấy nhóc con chạy lạch bạch...... Gần 28 mới có đứa đầu tiên thật là yêu thương hết mực.

***

Ba nhi tử tề tựu --

Trên bàn cơm chiều, Ngô thị cùng mấy đứa con trai bắt đầu thương lượng món ăn cho tiệc rượu --

Chính cái gọi là nhập gia tùy tục mà phong tục ở Dương thành không thể so với Lịch thành nhưng cũng không thể ở không tiếp người ta, huống hồ Lý gia có một khuê nữ phía trên còn ba người ca ca hơn nữa đều là người có thân phận tự nhiên không thể làm quá khó coi, thế nên Ngô thị đặc biệt chú trọng tiệc rượu lần này.

"Là như thế này, tiền cho tiệc rượu ta trước lấy từ tiền gia dụng mà các con đã cấp." Phí tiêu dùng trong nhà đều chia ra làm năm phần -- trước kia do con trai trưởng, con thứ hai khi thành gia lập nghiệp cũng ra tiền, hiện giờ lão tam thành hôn tự nhiên cũng phải ra một phần, đều giao vào tay Ngô thị để Ngô thị chi tiêu chi phía trong nhà.

"Yến hội lớn như vậy, sợ là chút tiền ấy không đủ?" Lý Chính Nhiên hỏi.

Ngô thị trong lòng cao hứng vẫn là trưởng tử hiểu chuyện, ý tứ đêm đó của bà cũng là chuyện tiền nong này, bà đã sớm tính toán đến chi phí của tiệc rượu và tiền trong tay mình không đủ, "Là không quá đủ."

"Mẫu thân người chỉ cần nói cho con con số." Lý Chính Cũng cũng có vài khách nhân muốn tới, tự nhiên không thể để bằng hữu đồng liêu mất mặt.

"Mẫu thân người nói nhiều ít, chúng ta cùng nhau gom góp." Chính Tích vừa róc xương cá vừa nói.

Ngô thị nhìn một vòng ba nhi tử, nói: "Ta tính tính còn phải qua lại đáp lễ nữa nên không sai biệt lắm khoảng ngàn người."

Một ngàn?! Cả nhà trừ Lý Hân Nhạc, nhất trí nhìn về phía đương gia chủ mẫu.

Nói như vậy phải chi ra hết thảy ba trăm lượng cho mỗi nhà?

Bổng lộc của Lý Chính Cũng và Lý Chính Tích một năm cũng bất quá tầm 300 lượng, thế này không phải quá nhiều sao? Ăn xong cái tiệc này còn muốn sống nữa không?

Các nữ nhân đều nhịn không được nhìn về phía trượng phu của mình, mà trượng phu của họ đều nhất trí nhìn về phía huynh trưởng -- không phải bọn họ không muốn ra tiền chỉ là lập tức ra nhiều như vậy là quá sức, tuy rằng đều có tiền riêng nhưng rốt cuộc các phòng cũng cần chi tiêu sinh hoạt, các nam nhân cũng phải cần có bạc để giao thiệp qua lại chứ.

Lý Chính Nhiên nhìn về phía mẫu thân, Ngô thị cũng nóng mặt, bà ta biết lần này xác thật tiêu tương đối nhiều bất quá nhà chỉ có đứa con gái duy nhất, hơn nữa ở Dương huyện bây giờ đều là đại nhân vật, tổng không thể mất mặt mặt trước người ngoài chứ? Huống hồ tiền trên này bà ta cũng xuýt xoát đủ, khó tránh khỏi có lúc trượt tay nóng não.

"Mẫu thân đều định đặc tiệc xong chưa?" Lý Chính Nhiên nhìn qua không có cảm xúc gì như chỉ hỏi thăm đơn giản.

"Ngày mốt chính là ngày hỉ, đã định rồi ngày mai liền phải đưa tới." Ngô thị nói.

Ôi tiền trảm hậu tấu thật giỏi! Trước đó một câu cũng không để lộ cho ai hay-- mọi người trong lòng nghĩ thầm.

"Nếu định xong, ấn theo đó mà làm đi." Lý Chính Nhiên rũ mi tiếp tục ăn cơm.

Còn lại mọi người nào có tâm trạng nuốt trôi, bổng lộc một năm ai mà không đau lòng, đặc biệt các nữ nhân, nhất là tết nhất sắp tới rồi ai cũng tính toán sắm sửa đồ mới, không thể hiểu được bùm một cái bạc bị bốc khói!

Cho nên sau khi ăn cơm xong một nhà năm người họ Lý lại tiếp tục đóng cửa thương lượng, các tức phụ, cháu gái tụ tập tại phòng khách, lúc này họ chân chính có cùng chung kẻ địch, mặc kệ lúc trước có hiềm khích gì, tất cả mọi người đều vì phải ra một số bạc lớn mà đứng cùng trận tuyến.

"Bà bà cũng quá trọng mặt mũi, nhiều tiền như vậy đâu ra, chỉ tổ no bụng người ngoài, tính sao lại thế này!" Triệu Nhứ Yên tức giận đem con gái giao cho nha hoàn Dung Xảo-- hiện tại nhìn đến họ Lý liền phát hoả, bao gồm cả con gái mình.

Tiền Thi Thi liếc mắt nhìn Mạc Ngữ, do dự một chút nói: "Đại ca là người cẩn thận dứt khoát hay để đại ca xử lý tiệc rượu đi, cũng đỡ phải bà bà phải mệt." Đại ca không giống như người sẽ phô trương lãng phí.

Mạc Ngữ ôm chất nữ Ánh Dung vào lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Thi Thi, "Bà bà nếu đã định ra rồi có thể thấy không còn gì để xử lý nữa." Kỳ thật ra tiền cũng không sao, trên tay hai vợ chồng nàng có bạc dư chỉ lo mẹ chồng quen mạnh tay phung phí.

"Này còn phải! Đây mới là đính hôn, chờ sang năm thành thân cả nhà chúng ta chắc phải ăn cỏ ăn trấu chắc? Hai phòng các tẩu giao tế ít, nhưng còn ta kham không nổi đâu." Triệu Nhứ Yên hiện tại gấp đến độ tưởng chừng bốc khói đầu, mới vừa bàn bạc với Lý Chính Cũng tết năm nay cấp nhà mẹ đẻ một phần đại lễ-- lần trước sinh nhị nha đầu, cha mẹ thấy nàng lại sinh con gái, lo lắng nhà chồng không vui, còn tặng riêng một phân đại lễ tới, nàng tổng không thể chiếm tiện nghi nhà mẹ đẻ đi? Đã vào cửa ba năm lấy tiền nhà mẹ đẻ giúp nhà chồng mà nay sao lại có cái cục diện này? Nàng cũng là có ca ca tẩu tẩu, mỗi lần trở về đều phải nghe lời ra vào, ai chịu nổi!

Tiền Thi Thi ho nhẹ một tiếng, nói: "Giao tế ít chưa chắc tiêu dùng thừa." Nhà mẹ đẻ nàng như vậy nhiều tỷ muội như thế, tết nhất lễ lạc thăm viếng đáp lễ đều thích đua đòi so bì lẫn nhau, hơn nữa nàng thường xuyên qua lại với các phụ nhân nên phải chi tiền, trên tay nàng tồn tiền cũng không nhiều lắm nha.

Hai người nhất trí nhìn về phía trưởng tẩu Mạc Ngữ, mong đợi nàng có thể đi đầu phản đối gì đó.

Mạc Ngữ nhìn về phía hai người, đây lần đầu ba người đồng lòng như thế nha, "Ừm, đúng là có điểm nhiều." Nàng nói.

Cho nên đấy, cho nên đại tẩu tẩu hãy xuất đầu phản đối a -- lão nhị lão tam tiếng lòng đồng thanh.

"Bất quá nếu đều định rồi, cũng không biện pháp gì." Bà bà đến trước đó mới để lộ ra tới, chỉ sợ cũng là lo lắng các phòng phản đối đi?

"Đại tẩu --" Triệu Nhứ Yên bĩu môi, "Ta thấy hai nhà các người đều là người có tiền, trong tay tồn nhiều bạc, ta và Chính Cũng không có nhiều như vậy, chàng quen biết nhiều người, nhà ai có cái hỉ cái tang đều phải ra lễ, có bao nhiêu vốn riêng cũng không đủ tiêu nha."

Tiền Thi Thi cũng nhíu mày, nhưng nàng không muốn kể khổ, sợ bên kia Triệu Nhứ Yên sẽ cười mình.
Mạc Ngữ ở trong lòng âm thầm thở dài, này lão đại thật đúng là không dễ dàng đương, không có việc gì thời điểm không ai lý, có việc thời điểm tất yếu ngươi xuất đầu, ngẩng đầu nhìn xem sảnh ngoài ngọn đèn dầu, "Ta xem vẫn là chờ bọn họ ra tới hỏi một chút rồi nói sau."

Đi ra ròi hỏi cái gì đây? Đơn giản chính có hai đáp án, một là ra tiền, một cái là không ra tiền thôi.

***

"Nhóm đệ muội hẳn đều trách mấy câu hử?" Trên đường về phòng Lý Chính Nhiên hỏi Mạc Ngữ.

"Dạ, nhiều ít đều sẽ nói mấy câu, rốt cuộc phải ra tiền nhiều quá mà các phòng cũng cần dùng bạc, khó tránh khỏi phải động đến bạc tích góp."

"Cho nên -- ta thương lượng với nàng một chút chờ sau khi yến tiệc tan, làm mẫu thân đem tiền còn thừa lại trả cho các phòng, số bạc này từ tiền gia dùng của hai ta đúng không?" Hắn nói chính là một vạn lượng kia.

"Chờ ' yến tiệc xong '?" Mạc Ngữ nghiền ngẫm bốn chữ này, vì cái gì phải đợi xong tiệc rượu chứ? Suy nghĩ một chút, phút chốc cười rộ lên, "Chàng cái người này thật cáo nha."

"Ồ, thế nàng thấy ta áo chỗ nào?" Khi đi ngang qua ngạch cửa hắn quen tay ôm eo nàng.

"Chàng một hai để các nàng bày ra sắc mặt cho Mẫu thân xem sao?" Tin tưởng sau khi thấy số bạc đã tiêu xài nhóm con dâu chắc chắn sẽ chẳng cho mẹ chồng sắc mặt đẹp.

"Gần đây Mẫu thân có vẻ có chút khoa trương, ít nhất để bà ấy có chút cảnh giác, chúng ta cũng không phải nhà giàu có gì." Sau khi thấy qua sắc mặt của đám con dâu, hi vọng bà có thể thu liễm tính tình lại.

"Nhưng nơi này rốt cuộc không phải bảy phiên trấn nếu muốn trở về nếp sống trước đây sẽ rất khó." Tựa như nàng, hiện tại để nàng trở về nhà mẹ đẻ sinh sống, buổi đầu ắt sẽ rất khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro