Chương 11: Song hỉ lâm môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Ngữ đương nhiên sẽ không đem mấy việc vặt trong nhà đem nói với chồng, nếu muốn đồng tâm với trượng phu, đầu tiên là không để hắn phiền vì việc nhà, trong phạm vi nàng có thể gánh vác tuyệt đối sẽ không đẩy vấn đề cho chồng, rốt cuộc không thể giắt hắn trên lưng quần mỗi ngày mang theo chạy, hơn nữa một lần rồi hai lần, nói nhiều, sẽ chỉ làm hắn cảm thấy trói buộc -- giống nàng hai vị tẩu tẩu thích kể khổ nhà mẹ đẻ nàng, kết quả làm hai ca ca luyện thành một bộ chai lỳ công phu, dậm chân mãi chẳng tiến.

Tự sự kiện may áo về sau Hân Nhạc cũng không tới nhờ nàng hỗ trợ nữa, thậm chí khi ăn cơm nàng ta cũng chỉ gọi "Đại tẩu" xem như chào hỏi -- tuy rằng nàng ta trước kia cũng như thế này, nhưng thái độ rõ ràng bất đồng, cho nên nàng rất dễ phát giác.

Bà bà tựa hồ cũng biết việc lần trước, tuy không biểu hiện rõ ràng ta ngoài, nhưng ngẫu nhiên thể hiện thái độ một hai lần cho người ta thấy.

Mạc Ngữ không định lên tiếng hoặc giải thích cái gì, rốt cuộc quan hệ thân thích còn đó, chỉ cần không bộc lộ ra mặt thì coi như chưa phát sinh cái gì, sinh hoạt trong nhà cũng không thể quá rạch ròi, tốt xấu gì ra vào cũng chạm mặt nhau, cho nên chỉ cần không phải việc lớn thì cứ để thời gian làm dịu đi.
Nhưng --

Sinh hoạt thường thường là vượt qua một cái mương, liền đem tới vấn đề.

Ngô thị nhân cùng chúng quý phụ thường xuyên qua lại, đã biết một ít việc người khác không biết, tỷ như quân lương và tiền thưởng ở Hắc Kỵ Quân rất trọng, nghe nói những quan gia quan quân đó đều đem một số tiền lớn về nhà, có nhiều người thậm chí hai ba vạn lượng. Cái này làm cho Ngô thị có chút khúc mắc, Chính Nhiên cho bà một vạn lượng không tồi, nhưng tựa hồ lấy công tích và thâm niên tòng quân của hắn thì không chỉ có chừng đó chứ, cho nên bà có chút hoài nghi nhi tử có phải hay không có công khai toàn bộ cho bà, nhưng lời này sao mà hỏi thẳng được, chỉ có thể quan sát từ những sinh hoạt rất nhỏ-- nhưng hai vợ chồng Đại nhi tử trước nay sinh hoạt rất có quy luật, con dâu cả cũng với trước kia cũng chả thay đổi, chi phí ăn mặc ở vẫn thế, cái này làm bà nghi không chừng......

Giữa tháng 8, gần đến trung thu, một nhà nữ tử vây quanh cái bàn làm bánh trung thu, thuận tiện nói chuyện phiếm.

"Nghe nói đại ca khi ở trong quân anh dũng thiện chiến, thập phần được cấp trên thưởng thức, nếu Hắc Kỵ Quân không giải tán, Đại ca không chừng còn có thể thăng quan." Tiền Thi Thi nhiệm vụ giúp mẹ chồng tìm hiểu tiền riêng của Đại ca -- nghĩ đến muốn nịnh mẹ chồng thì phải đứng cùng mặt trận, Tiền Thi Thi am hiểu sâu việc này.

Ngô thị cười nói, "Không biết có phải chuyện lạ gì không, bất quá nha môn có đến trong nhà đọc công văn vài lần rất vinh dự, đây là chuyện thật."

"Đại tẩu, nếu không phải thời cuộc không tốt, ngươi chắc đã kiếm một cái cáo mệnh cho nhà ta rồi." Tiền Thi Thi khen.

Triệu Nhứ Yên liếc Tiền Thi Thi một cái, nữ nhân này có cái miêng dẻo, đem mẹ chồng cùng cô em chồng chơi đến quay tít, mặt ngoài là hiếu thuận, ai không biết nàng sau lưng kiếm tiện nghi, dỗ mẹ chồng vị này quan thái thái, vị kia quan tiểu thư, mỗi lần mua quần áo trang sức đều có phần nàng ta, xem người khác là kẻ ngốc hả, nếu nàng không mang thai thứ hai không động nổi eo, nàng sớm đem lời nói thọc ra tới.

Mạc Ngữ ngẩng đầu nhìn mẹ chồng và Tiền Thi Thi, cười nói: "Ta nơi nào có thể so được với cáo mệnh."

"Ai nói trước được? Ta xem đại ca chính là người có bản lĩnh, nghe huyện thừa phu nhân giảng, cháu ngoại trai bà cũng trong Hắc Kỵ Quân, còn quen Đại ca chúng ta, nói đại ca được Bạch gia coi trọng, Bạch gia kia chính là Võ tướng thế gia của Đại Tề chúng ta, cho nên nói đại ca thật bản lĩnh, nếu được giữa Hắc Kỵ binh, nhất định quan vận hanh thông, liền tính không thăng quan, bổng lộc được thưởng kia người bình thường sao có thể so."

-- nguyên lai là như thế này.

Mạc Ngữ thấp lông mi cẩn thận nặn bánh, trong lòng minh bạch ý tứ Tiền Thi Thi, này chỉ sợ là ở nghe được tiếng gió ở đâu, truy xét dò hỏi xem nàng có tiền riêng không? Tiền Thi Thi không đạo lý nào tới tra xét chuyện trong phòng họ, chắc là mẹ chồng muốn biết.

Chính Nhiên xác thật cho nàng hai vạn lượng ngân phiếu, này không có gì phải giấu, cũng không ngăn được người khác tra, nếu đều muốn biết nàng cũng không ngại nói ra, đoạn nói: "Đúng vậy, nghe tướng công nói qua, Bạch lão tướng quân trung hiếu nhân nghĩa, Hoành Thông một trận chiến tướng sĩ tử thương vong quá nửa, triều đình không tưởng thưởng, ông ấy đem sản nghiệp tổ tiên tất cả của cải bán lấy tiền, ban thưởng cho các tướng sĩ, tướng công rất là kính phục Bạch gia, nói là vốn dĩ không tính toán lấy những cái hưởng bổng đó, nhưng tướng quân không đồng ý, muốn mỗi người đều phải cầm."

"Ôi, Bạch lão tướng quân thật nhân nghĩa, đại ca anh dũng như vậy, nhất định được thưởng không ít."

"Đúng vậy, ba vạn lượng." Báo ra số thực, miễn cho người một nhà đoán tới đoán lui phiền lòng.

Trên bàn đột nhiên im ắng, Mạc Ngữ vẻ mặt vô hại tiếp tục nắn bánh trung thu của nàng, dường như chưa nói cái gì -- lúc này tuyệt đối không thể chột dạ hoặc giấu giếm, nếu không sẽ đưa tới phiền toái càng lớn hơn nữa, sự thật chính là sự thật sẽ có một ngày người ta tra ra manh mối, nếu giấu không được thì dứt khoát bày ra để giải quyết dứt điểm.

Một bên Triệu Nhứ Yên ghen tị than thầm, nhịn không được đá chân Mạc Ngữ dưới bàn, tẩu tử cũng thật là, nói ra làm gì?

Mạc Ngữ đem bánh bao trung thu đã inh khung phóng tới mâm lớn, đối với mọi người cười cười, "Lần trước tướng công khi trở về mang về một vạn, còn lại đều tồn lại cửa hàng bạc, còn chưa lãnh ngân phiếu." Nàng vẫn chưa giao, vẫn là để trượng phu trở về làm chủ đi.

Ngô thị sắc mặc trắng trắng xanh xanh hồi lâu, sau khi Mạc Ngữ nói chưa có lãnh đơn, sắc mặc mới khôi phục như thường, "Đều là tiền Chính Nhiên liều mạng kiếm được, nên để hắn giữ."

Ngô thị cũng không phải nói muốn nắm giữ tiền của con trai, chính là cảm thấy Chính Nhiên gạt bà bí mật này khiến bà không tiếp thu được, nói gì thì bà vẫn là Mẫu thân của hắn, từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ dấu giếm được bà -- bà càng nể trọng trưởng tử càng hy vọng hắn có thể tín nhiệm mình.

***
Trung thu ngày đó, ba người con trai Lý gia tất cả đều trở về ăn tết, trưởng tôn nữ Lý Ánh Dung cũng được đón từ nhà ngoại công về, khó được ngày một nhà đoàn viên.

Mạc Ngữ buổi chiều sau khi hắn trở về nàng liền kể lại với hắn, Lý Chính Nhiên nghe xong chỉ trầm mặc trong chốc lát, cái gì cũng chưa nói.

Trên tiệc rượu, huynh đệ ba người nói bọn họ nói chuyện của họ, chị em dâu, mẹ chồng nàng dâu nói chuyện các nàng.

"Hoàn nhi, mau tới đây bái kiến đại công tử, nhị công tử." Tiền Thi Thi giơ tay đưa tới cửa một nha đầu gương mặt trẻ nít, nhìn qua lớn lắm cũng chỉ 13-14.

Ngô thị cười nói, "Nha đầu này cần mẫn thực, mua tới giúp đỡ làm chút gia sự, cũng đỡ phải đại tẩu các nàng bận việc." Kỳ thật chủ yếu cấp cho nữ nhi làm nha hoàn bên người, sau này gả ra ngoài cũng có người tri tâm chiếu cố, nhưng khó mà nói mua riêng cho nữ nhi.

Chính Nhiên, Chính Cũng đương nhiên sẽ không lý sự loại sự tình này, chỉ gật đầu tính xem qua.

Chính Cũng còn hướng Đại ca hỏi thăm việc quân ở Thanh Nham quân --gần đây quan viên lớn nhỏ trong nha môn đều quan tâm việc này, nhưng ngặc nỗi không có chỗ hỏi thăm, sau khi biết huynh trưởng Lý Chính Cũng nhậm chức ở Tiểu Thương Sơn, hy vọng hắn có thể hỏi thăm ra ít nội tình.

-- Nội huấn Hắc Kỵ Quân tạm thời không được thông tri ra ngoài, Lý Chính Nhiên không muốn việc này vì vậy rò rĩ từ trong miệng hắn ra ngoài, nên tìm lấy cái cớ nói đơn gian qua, Lý Chính Cũng cũng là người thông minh, biết đại ca khó xử, cũng không hề hỏi nhiều.

"Hôm nay còn có một tin tốt, muốn nói với mọi người trong nhà." Ngô thị vui sướng hài lòng mà kéo được chú ý của mọi người, "Thi Thi mới vừa chẩn ra có hỉ, sau này việc trong nhà, dâu lớn, dâu hai, phiền các ngươi rồi."

Triệu Nhứ Yên nhìn Tiền Thi Thi, tâm tình chợt mất hứng, ách, vị Tam thiếu nãi nãi khi nào quản quá việc nhà đâu, chỉ có hôm đó nàng thấy nàng ta và Đại tẩu ngồi xổm cùng làm việc nhà --- nhưng nói chung ít nhất nàng ta cũng giúp được vài việc, so với lão tam được việc hơn nhiều.

Mọi người một phen chúc mừng.

Bà tử vừa vặn dâng một đĩa cá Lư hấp lên, Ngô thị phóng tới trước mặc Tam tức phụ, người một nhà đều khuyên nàng ăn nhiều hai miếng.

Nhìn đến đĩa cá kia, Mạc Ngữ bắt đầu nhíu mày --

Lý Chính Nhiên tự nhiên chú ý tới thê tử không thích hợp, từ lúc ăn cơm nàng ăn ít hơn, như là nơi nào không thoải mái, hiện giờ lại nhíu mày vì một con cá, vì thế nhân lúc mọi người đang trò chuyện vui cười, cúi đầu hỏi nàng, "Có chỗ nào không thoải mái hử?"

Hắn không tới gần còn tốt, một khi kề sát nàng, mùi rượu kia liền xộc vào lỗ mũi này, thật sự nhịn không được, Mạc Ngữ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài --

Làm sao vậy?

Mọi người kinh ngạc.

"Các ngươi ăn trước, ta đi xem." Lý Chính Nhiên buông đũa xuống theo đi ra ngoài.

Giữa đường tại hẻm nhỏ hướng hậu viện hắn tìm được thê tử, nàng đương ngồi xổm trên mặt đất phát ngốc.

"Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?" Lý Chính Nhiên ngồi xổm bên cạnh thê tử.

Mạc Ngữ xoay mặt nhìn hắn một hồi lâu, không nói chuyện, bởi vì nàng không xác định mình đoán đúng hay không.

"Sao không nói lời nào? Rất khó chịu hử?" Duỗi tay thăm trán nàng.

Mạc Ngữ cười khẽ, "Ta không biết đoán đúng hay không, cho nên không biết nên nói với chàng thế nào."

Lý Chính Nhiên nhìn nếp nhăn trên khoé miệng nàng đang cười đến phát ngốc, hắn giống như nghĩ tới cái gì, nhưng lại không biết đó là cái gì, tóm lại chính là có một loại mạc danh hưng phấn.

"Á --" Mạc Ngữ theo bản năng ôm sát cổ hắn, bởi vì hắn thiếu chút nữa đem nàng ném tới trên trời luôn, " Chàng đừng như vậy cũng không biết có phải hay không mà, đừng để mọi người chú ý."

"Ta đi tìm đại phu tới." Buông thê tử ra liền tính chạy, vui mừng như chàng trai thuở 17-18.

"Đã trễ thế này, hơn nữa lễ tết, tiệm thuốc nhà ai còn mở cửa." Mạc Ngữ bắt lấy hắn tay không bỏ, "Ngày mai đi, ngày mai lại đi."

"Không được, ta đợi không được ngày mai." Sự kiện này hắn tuyệt đối không nhẫn nại được, "Đi." Hắn quen biết một lão y quan thường lui tới, tìm ông ta hẳn không thành vấn đề, lôi kéo thê tử phải đi, sau phát hiện không đúng, chạy nhanh khom lưng bế nàng lên.

"Chàng đặt ta xuống trước được không?" Mạc Ngữ thật sự không dám ở bên ngoài làm càn, cơ hồ cầu xin hắn, nhưng người nào đó quá mức hưng phấn, căn bản không nghe thấy.

Có lẽ hưng phấn quá mức, đường xá cũng không ngó, phanh một cái đụng vào khung cửa như ngã vào ánh trăng vô tận, hai người lặng im nhìn nhau, sau đều đồng loạt cười ha hả --- bọn họ sắp làm cha mẹ rồi.

Còn chưa kịp chuẩn bị thì vật nhỏ đã tới.

Không biết nên nói là kinh hỉ hay hoảng sợ đây.

**********

Kết quả tự nhiên như ý nguyện của người, ngẫm lại Mạc Ngữ bình thường luôn khoẻ mạnh biến thành kiều nữ sau một đêm?! Không thoải mái là bởi trong thân thể nhiều hơn một vật nhỏ.

Lý gia song hỷ lâm môn, còn Ngô thi sắp bị quay hỏng người.

Vì thế Lý Chính Nhiên còn hoãn lại ở nhà hai ngày, trong hai ngày này hắn cấp thê tử an bài hết thảy ăn, mặc, ở, đi lại -- hắn luôn luôn là người có kế hoạch.

Đến nỗi chuyện hai vạn lượng bạc cũng bởi vì việc song hỉ lâm môn bị đem gác xó, không biết Lý Chính Nhiên không nhớ thật hay mừng quá quên.

Vốn tưởng Đại bá và Lão tam chi gian đãi ngộ sẽ có khác biệt, Triệu Ngữ Yên còn dự định nhân lỗ hổng mà moi mấy lời nhàn thoại, thuận tiện thuyết phục Đại bá cùng đối phó Tam đệ, ai ngờ Đại bá đã sắp xếp ăn mặc ở đi lại cho Đại tẩu rất tinh tế, căn bản không cần bà bà nhọc lòng cố sức, cho nên mới nói với nữ nhân quan trọng nhất vẫn là khiến cho nam nhân của mình biết đau cho mình, người khác thế nào cũng không quan trọng.

Bản thân Mạc Ngữ cũng không phải người thích khiến người khác bận tâm, sự mẫn cảm nàng đều để trong lòng, hơn nữa nàng còn sẽ nghĩ cách quên những việc không thoải mái. Nên sau khi trượng phu không ở bên cạnh, nhàn rỗi nhàm chán nàng liền luyện chữ, làm quần áo, ngẫu nhiên làm chút việc nhà trong khả năng cho phép -- dù sao nàng đang có thai bà bà đối với nàng cũng không yêu cầu quá cao, ngày tháng trôi qua cũng khá tốt. Ngược lại là Triệu Nhứ Yên thay nàng bênh vực kẻ yếu, không phải ngày hôm qua bà bà cho vợ Lão tam cái này, chính là hôm nay cho cái kia, nói xong thì chính nàng ta tức giận đến túi bụi, Mạc Ngữ trái lại còn phải khuyên nàng ta.

Người với người đã là không giống nhau, từ khi vừa sinh ra đã tồn tại khác biệt, nếu nhất định phải tốt mới sống được, Mạc Ngữ chỉ sơn nàng sớm đã không ở nhân thế --

Tang mẹ từ nhỏ, bốn năm tuổi liền phải tự mình chăm sóc đệ đệ, Đại ca Nhị ca thành thân, sau có thêm cháu trai cháu gái, quần áo giày vớ của họ cũng đều do nàng lãnh làm, lúc nhàn rỗi thì hỗ trợ dệt vải, chân lúc nào cũng chạm đất, không có một ngày an nhàn, so với trước kia những ngày tháng của nàng bây giờ có thể coi là như một trời một vực, cho nên con người nhất định phải nghĩ biện pháp thuyết phục chính mình thấy đủ, thấy đủ tâm mới có thể nhàn.

Không biết vì cái gì, từ lúc mang thai, nàng thường xuyên nhịn không được muốn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro