Chương 22: Nó chết mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày còn non trẻ, tôi luôn thắc mắc, rõ ràng tôi đã cố gắng hết sức mình, cố gấp trăm lần người khác. Chuyện gì tôi cũng cố gắng, đến cả cái mặt nạ này tôi cũng đã đeo gần chục năm, tại sao mọi chuyện vẫn cứ tồi tệ như vậy? Tôi hỏi trời, tôi hỏi đất, tôi hỏi chính bản thân mình, không ai trả lời tôi. Thật ra tôi vẫn luôn hiểu, hiểu toàn bộ. Tạo hóa rất công bằng, nếu bản thân vốn dĩ đã yếu kém, dù có cố gắng cách mấy cũng là dư thừa. Việc tôi cố gắng chạm tới những thứ xa xỉ không thuộc về mình thật ngu xuẩn biết bao...

**

Cuối cùng Vũ cũng đi học.

Cậu thoạt nhìn như gầy đi một ít, khuôn mặt càng lạnh nhạt hơn lúc trước, ánh mắt có chút đờ đẫn, ngồi thừ ra ở một góc lớp học. Huyền thấy cậu như người mất hồn cũng không dám nói gì, mãi sau mới ngập ngừng tới gần, kéo kéo áo cậu. Vũ vẫn bất động, ánh mắt không di chuyển dù chỉ một li.

- Sao cậu nghỉ lâu thế? - Huyền hỏi - Tớ đợi mãi không thấy cậu đến lớp.

- ...

- Cậu bị sao thế?

- ...

- Hình... Hình như cậu gầy đi à? Trông cậu phờ phạc hẳn ra ý.

- ...

- Cậu ốm à?

- Ốm hay không liên quan gì đến cậu?

Vũ đột ngột trả lời, Huyền ngẩn ra.

Con bé chỉ là quan tâm bạn mình, tại sao lại không liên quan?

- À, chắc cậu thấy đám kia khó chơi cùng quá, thế nên lại đến tìm tôi à?

Vũ lạnh mặt thờ ơ nói. Huyền không hiểu ý cậu, buột miệng hỏi:

- Đám kia là đám nào cơ?

Vũ cho rằng con bé đang giả bộ, trong lòng lại bực bội. Ai cũng thế, ai cũng treo lên mặt cái vẻ hiền hòa dễ mến, đi khắp nơi ban phát lòng tốt, ban phát tình thương, phía sau lớp mặt nạ đẹp đẽ đó lại là những lời ác độc đầy khinh thường. Nói theo ngôn ngữ của người lớn, Huyền chính là một đứa "lợi dụng" bạn bè, "lợi dụng" xong liền "vứt bỏ", giờ lại làm như "thương hại" cho cậu. Vũ càng nghĩ càng cáu, nhớ tới lời mà họ hàng rỉ tai nhau mấy hôm nay, nghiến răng hất văng cái tay đang níu áo mình, lớn tiếng quát:

- Tránh xa tôi ra! Cậu với mấy người đó đều giống nhau, không có ai thật lòng cả! Đều là lừa dối!

- T... Tớ... Tớ không có... Cậu...

Huyền sợ đến mức quên cả cơn đau lúc bị xô ngã xuống đất, hoảng loạn lắp bắp nói không ra câu. Vũ lại nhất định không nghe gì hết, bịt chặt hai tai rồi hét:

- Cút! Cút đi! Cút hết đi!!!

Huyền bị dọa tái mặt, hai mắt rưng rưng suýt khóc. Con bé liên tục thuyết phục bản thân rằng Vũ đang không vui, từ mấy tuần trước đã không vui, chắc chắn là bởi vì không vui nên mới như vậy. Nó run run đứng dậy, giọng nói còn hoảng sợ:

- T... Tớ... Tớ c... cút ngay... đây...

Vũ thấy con bé cuối cùng cũng đi ra chỗ khác, tự dưng thấy hối hận. Cậu chán nản ngồi lại xuống ghế, đám trẻ xung quanh bị tiếng hét của cậu làm cho sợ hãi, có đứa còn chạy té khói. Chúng rón rén lùi dần lùi dần, thành ra cái lớp một phía chỉ có một đứa trẻ, một phía lại có cả lũ đang chen chúc với nhau.

Vũ cứ ngồi thừ ra một chỗ đến buổi trưa.

Khi ăn cơm, cậu cảm thấy kì lạ lắm. Cứ như là có gì đó sai sai?

- Nè, cậu có thấy hôm nay lớp ít người hơn không?

Lần đầu tiên bị "thằng điên" trứ danh hỏi chuyện, đứa trẻ bên cạnh sợ đến mức mếu máo. Vũ mặc kệ, lại quay sang bên khác hỏi. Đứa trẻ này cũng sợ, nhưng nó vẫn lắp bắp nói được:

- Kh... Không phải... Hồi sáng... cô gọi không... thiếu ai c... cả.

- Thế sao hôm nay rộng chỗ thế?

Lần này đứa trẻ kia nhìn thẳng vào Vũ, trên mặt như viết mấy dấu chấm hỏi, dùng dáng vẻ đương nhiên vặn lại:

- Lúc nào... cũng như thế... mà? Có lúc nào bọn tớ... không ngồi cách xa... cậu đâu?

Lần này đến lượt Vũ ngẩn ra. Cậu sực nhớ tới vì sao mấy tháng nay lại quen với việc bên cạnh có người ngồi gần. Cả cái lớp này chỉ có Huyền không tránh cậu, giờ cậu đẩy ngã con bé, quát nó, đuổi nó, làm gì còn ai ngồi gần cậu. Thì ra chỉ trong mấy tháng, cậu đã quen với việc có con bé bên cạnh. Cậu lướt mắt một vòng quanh lớp, nhìn thấy Huyền đang ngồi cùng đám bạn hôm trước, vẻ mặt bí xị lầm lũi ăn cơm, trong lòng đột nhiên thấy rầu rĩ kinh khủng.

Con bé buồn vì bị cậu quát à?

Buổi trưa đi ngủ cũng không thấy con bé. Chiều thức dậy nó cũng đứng rõ xa. Vũ vừa hối hận đến xanh ruột, vừa không muốn hạ mình vì tự ái, vừa tức con bé tại sao mới đuổi có một lần đã đi luôn. Người trong nhà lâu lắm rồi không thấy Vũ đi học về mà không bày ra vẻ mặt thù hằn ghét bỏ với họ, lại còn ủ rũ đi thẳng lên tầng trên, thì thầm với nhau có khi ngày mai mặt trời mọc phía bắc.

Vũ lăn lộn trên giường mình, cảm thấy bản thân đúng là buồn cười. Huyền đâu giống cậu, gia cảnh nhà cậu dưỡng ra một đứa trẻ trưởng thành từ sớm như cậu, đâu có nghĩa Huyền cũng đã đủ lớn về mặt suy nghĩ để tính đến mấy chuyện "lợi dụng".

Mà cho dù có lợi dụng cậu thật thì sao chứ?

Vũ lần đầu tiên từ khi gia đình xảy ra chuyện, nảy ra ý nghĩ, nếu bị lợi dụng mà không bị vứt bỏ, thế thì cứ lợi dụng đi.

Tiếp tục lợi dụng cậu, tiếp tục ở lại với cậu, quan tâm cậu. Như vậy tốt hơn nhiều so với những kẻ ngoài kia, đến giả vờ quan tâm cũng lười.

Nhưng hôm sau, Huyền nghỉ học. Mấy ngày cũng chưa thấy con bé đi học lại.

Vũ hụt hẫng nhìn chỗ ngồi trống không, thầm nghĩ có khi nào con bé cũng như mình lần trước, vì giận dỗi mà không đi học?

Vũ tự thấy mình là một đứa trẻ chín chắn, thông minh, hiểu chuyện và trưởng thành trước tuổi. Cậu cao hơn các bạn đồng trang lứa, đã bắt đầu học các kiến thức tiểu học từ lâu, gặp chuyện bất ngờ cũng không rối loạn, có thể bình tĩnh xử lý một số tình huống đơn giản. Nhưng hành động nghỉ học vì cáu giận với một đứa trẻ lại khiến cậu nhận ra bản thân mới chỉ bốn tuổi mà thôi.

Cậu vẫn có tâm hồn của một thằng nhóc mới sống bốn năm trên đời, cũng có sự trẻ trâu thường thấy ở lứa tuổi này. Đứa trẻ mà cậu quan tâm là người cho cậu cái cảm giác được làm trẻ con, được sống như trẻ con, không cần tỏ ra hiểu chuyện. Con bé sẽ nói với chuyện với cậu về đám gà nhà mình, về chuyện con chó mới sinh được sáu chú cún, về chuyện con lợn vục mõm vào máng cám đầy ụ, về việc cả nhà phải chạy khắp xóm để tìm con bò đi chơi quên đường về. Con bé sẽ chỉ cho cậu biết cách chơi mấy thứ đồ chơi tẻ nhạt trong lớp, nói cho cậu trí tưởng tượng của một đứa nhóc mới bốn tuổi về mặt trời và cỏ cây. Con bé sẽ nói, ông mặt trời nhỏ nhưng rất giỏi, không chỉ làm khô quần áo mà còn sưởi ấm cho mọi người, khác hoàn toàn cái suy nghĩ mặt trời chỉ là một hành tinh lửa khổng lồ lửng lơ ở trung tâm Thái Dương hệ của cậu.

Một đứa trẻ thiếu thốn tình thương luôn cảm thấy cuộc sống là một màu xám xịt, cho đến khi ai đó đến, vừa cười vừa đổ bột màu lên người nó.

Trong lúc Vũ đang cồn cào ruột gan trông mong Huyền đến lớp để làm hòa, con bé lại đang ở nhà để trồng sả.

Mẹ dạy con bé làm nhiều thứ, rửa bát, giặt quần áo, trồng dứa, trồng sả, trồng mía, phơi quần áo, lau dọn nhà cửa... Thấy mẹ đều hài lòng mỗi khi mình làm xong việc, con bé cảm thấy vui khủng khiếp.

- Ngoan lắm.

Mẹ xoa đầu con bé sau khi nó trồng xong năm hàng sả dài. Nó hớn hở ôm chân mẹ đòi bế. Mẹ nhấc bổng nó lên, nó thơm chùn chụt vào má mẹ, sau đó ôm cổ mẹ, đung đưa chân nói:

- Mẹ ơi mẹ, con có nặng không?

- Không nặng, nhẹ hều à.

Mẹ cười trìu mến, con bé tựa đầu vào vai mẹ, cười khúc khích. Tiếng cười trẻ thơ giòn tan, lanh lảnh như chuông bạc ngân nga trong làn gió, trong trẻo vô ngần.


"CHOANG!"

Âm thanh cốc thủy tinh va chạm vào nền gạch men, vỡ tan tành. Người đàn ông cao lớn cúi đầu nhìn chằm chằm đứa bé trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn, hai bàn tay cuộn chặt nổi gân xanh. Người đó quát:

- Mày ở đây làm cái đ*o gì hả!??

Huyền sợ phát khóc, nước mắt rơi xuống nhưng không dám phát ra dù chỉ là một tiếng nức nở, âm thanh tim đập còn to hơn cả âm thanh thở hổn hển của ba. Ba nhìn quanh không thấy thứ mình cần, lớn tiếng gọi:

- Trâm đâu!? Trâm! Con đi lấy cho ba cái roi! Nhanh lên!

Ban nãy nghe tiếng cốc vỡ, Trâm đã giật mình chạy vội ra, tay còn cầm bút chì khi làm toán. Bị ba bảo đi lấy roi, Trâm nhìn đến em gái đang sợ mất mật ngã ngồi dưới đất, cất cao giọng đáp:

- Vâng ạ!

Cả hai đứa đều sợ ba, nếu như bây giờ Trâm lao tới kéo em gái chạy đi, khẳng định cả hai đều bị đánh. Trâm đáp ứng ba xong lại chạy ù vào trong phòng, ngồi lên ghế... tiếp tục làm bài tập.

Chờ mãi không thấy con gái lớn mang roi đến, Hoàng Trọng Nhân mất hết kiên nhẫn vung chân đá vào sườn đứa con gái đang ngồi dưới đất. Thân thể của một đứa bé xương còn mềm, cơ thể lại gầy trơ, bị đá một cái liền đau đến mất cảm giác, ngã nằm xuống đất. Nước mắt Huyền rơi xuống như mưa, trong miệng không kìm được phát ra tiếng nức nở.

- Mày nức nở cái gì đấy? Mày ấm ức đúng không? Tao đánh mày oan lắm à? Oan không!?

Ba nhìn xuống từ trên cao, đôi mắt mờ đi vì men rượu, vung chân đá một phát vào bụng con bé. Nó kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể bị đá văng đập vào chân tủ cách đó hơn một mét, cơn đau từ bụng và lưng lan tràn toàn thân. Trâm nghe em gái kêu liên tục liền giật mình chạy ra, thấy ba đang không ngừng đá vào bụng đứa bé nằm dính chặt dưới chân tủ, hoảng hốt không kịp nghĩ chạy đến ôm lấy em gái đang co quắp, giọng nói run rẩy:

- Ba! Con xin ba! Ba đừng đá nữa! Ba đừng đá em nữa ba ơi! Nó chết mất!!!

- Tránh ra!!!

Hoàng Trọng Nhân vươn tay kéo mạnh Trâm đang ôm ghì lấy em gái ra, mặc kệ tiếng cầu xin "đừng đá nữa" đầy khẩn thiết. Trâm cố kiết bám lấy con bé, nhưng chỉ một lúc đã bị gỡ ra, lăn lông lốc mấy vòng trên đất, những tiếng chửi rủa cay nghiệt lại vang lên:

- Chết đi! Chết càng tốt! Đồ chó chết tiệt! Thứ sao chổi chết đi!!!

Trâm lao vào cản lần nào liền bị đẩy ra lần đó. Sức lực của người đàn ông 30 tuổi cường tráng, lại là của một công nhân bốc vác, nếu không phải do đang say khướt thì chắc chắn Huyền đã chết chỉ sau vài lần đá rồi. Con bé ho rất nhiều, ho sặc sụa, cổ họng có vị tanh nồng, hai tay giữ ở bụng rách da chảy máu be bét, có lúc còn bị đá vào ngực và chân, đau đến mức không thở nổi, cũng không kêu được thành tiếng. Cứ tiếp tục như vậy thì trong nhà không thể nghi ngờ sẽ xảy ra án mạng, nếu mẹ không kịp thời xông vào đẩy người đàn ông say đến mất trí kia ra.

- Anh bị điên à?!

Mẹ gào lên, vừa khóc vừa bế đứa trẻ đang thoi thóp dưới đất lên tay, vội vàng lấy xe đạp chở nó đi trạm xá. Trâm cũng khóc nức nở chạy theo sau xe đạp, bị bỏ lại càng lúc càng xa, vẫn kiên trì muốn đi theo tận nơi. Hoàng Trọng Nhân bị vợ đẩy ngã lăn ra đất, vẫn còn chưa tỉnh rượu, miệng liên tục lẩm bẩm:

- Giết, tao giết nó, tao phải giết nó, nó phải chết, nó phải chết, chết đi, thứ rác rưởi...

#hnld

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro