Chương 135 - 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 135: Sớm Sinh Một Đứa Bé

"Ở đây có phòng khác không?" Tôi hỏi.

Sắc mặt anh ta càng khó nhìn, tức giận trừng mắt nhìn tôi.

"Được rồi, vậy ngủ chung đi!"

Lục Minh Hiên đi tới, anh ta vừa nằm xuống, tôi liền ngồi dậy.

Anh ta nhíu mày nhìn tôi, tôi do dự một hồi, thẹn thùng nói với anh ta: "Đêm nay anh. . . . . Có thể đừng đụng tới tôi không?"

"Tôi có nói là muốn đụng vào em sao?" Mặt anh ta đen như đáy nồi.

Anh đụng vào tôi cũng cần phải nói sao? Anh phải chờ tôi đồng ý trước rồi mới đụng vào người tôi sao? Tôi bất mãn trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra, cong cong khóe miệng, gượng gạo cười: "Dù sao đêm nay anh cũng không nên đụng vào tôi, anh biết đó, dù sao ở đây cũng là nhà người khác, không thích hợp để. . . . . làm chuyện đó, đúng không?"

Anh ta mất kiên nhẫn, một phát bắt được tay tôi, nhét tôi vào trong ngực.

Tôi cho rằng cơn thịnh nộ của anh ta lại sắp xuất hiện rồi! Nhắm mắt lại chờ đợi, tôi nghĩ, đêm nay dù có đánh chết tôi cũng không phát ra âm thanh!

Vậy mà không có gì xảy ra hết!

Anh ta vậy mà không có làm gì tôi?

Tôi cẩn thận mở một con mắt lén nhìn anh ta, thấy gương mặt anh ta lúc ngủ, còn có tiếng hít thở đều đều, hình như đã ngủ say rồi.

Cánh tay anh ta mạnh mẽ khoác lên hông tôi, tôi muốn dời đi, nhưng không dám chạm vào anh ta, sợ làm anh ta tỉnh giấc.

Tâm tư của người đàn ông này thật là khó đoán, có đôi khi độc tài chuyên chế, ham muốn mãnh liệt như một con dã thú, nhưng đôi khi lại là một bộ dạng trong sáng thanh tao!

Tôi càng ngày càng không hiểu nổi anh ta! Nhưng cũng tốt, dù sao đêm nay anh ta không làm chuyện xằng bậy là được rồi. Tôi cũng không muốn ở trong nhà người khác lại làm ra chuyện gì không tốt.

Một buổi tối cứ như vậy trôi qua, sáng sớm hôm sau tôi tỉnh lại.

Người phụ nữ tốt bụng lắm, luôn dặn dò chúng tôi trên đường phải chú ý an toàn, trên xe có rất nhiều kẻ móc túi trộm đồ, còn nói với tôi: "Cậu thanh niên này tốt lắm, sau khi trở về thì nhanh chóng kết hôn đi, người tốt như vậy phải biết quý trọng, sớm ngày sinh một đứa bé. . . . ."

Tôi miễn cưỡng lễ phép cười: "Được được. . . . ."

Cho dù tôi có nguyện ý cùng anh ta kết hôn, hẳn là Lục Minh Hiên cũng không muốn kết hôn với tôi đâu, người đàn ông phong lưu này, tôi không có bãn lĩnh để trói buộc anh ta.

"Xe đến rồi! Mau ra ngoài đi. . . . ." Người đàn ông đứng ngoài cửa kêu lên.

Tôi và Lục Minh Hiên nhanh chóng đi ra ngoài, đến khi nhìn thấy chiếc xe màu xanh lá cây kia chạy đến thì có chút kinh ngạc không phản ứng kịp.

Đây là xe của niên đại nào vậy chứ?


CHƯƠNG 136: Nhất Định Phải Đi Xe Này

Người phụ nữ tốt bụng lắm, luôn dặn dò chúng tôi trên đường phải chú ý an toàn, trên xe có rất nhiều kẻ móc túi trộm đồ, còn nói với tôi: "Cậu thanh niên này tốt lắm, sau khi trở về thì nhanh chóng kết hôn đi, người tốt như vậy phải biết quý trọng, sớm ngày sinh một đứa bé. . . . ."

Tôi miễn cưỡng lễ phép cười: "Được được. . . . ."

Cho dù tôi có nguyện ý cùng anh ta kết hôn, hẳn là Lục Minh Hiên cũng không muốn kết hôn với tôi đâu, người đàn ông phong lưu này, tôi không có bãn lĩnh để trói buộc anh ta.

"Xe đến rồi! Mau ra ngoài đi. . . . ." Người đàn ông đứng ngoài cửa kêu lên.

Tôi và Lục Minh Hiên nhanh chóng đi ra ngoài, đến khi nhìn thấy chiếc xe màu xanh lá cây kia chạy đến thì có chút kinh ngạc không phản ứng kịp.

Đây là xe của niên đại nào vậy chứ?

Là một chiếc xe ba bánh, phía trước một bánh, đằng sau hai bánh, một người đàn ông lớn tuổi đầu trọc lốc ngồi ở đầu xe, gương mặt bóng lưỡng, kêu to: "Muốn đi xe thì lại đây mua vé!"

Phía sau xe nhét một đống người, có cả người già và trẻ em, giống như xe buôn bán người trái phép.

Tôi hơi sợ, nhỏ giọng nói với Lục Minh Hiên: "Chúng ta nhất định phải đi chiếc xe này sao?"

"Không đi cũng được thôi, em muốn đi bộ sao?"

Lục Minh Hiên đi tới trước mặt tài xế, lấy ra tờ 100 nguyên đưa ông ta: "Không cần thối!"

Hai mắt ông chú đầu trọc sáng ngời, cầm tiền nhét vô túi.

"Mau mau lên xe!"

Lục Minh Hiên đi đến trước mặt hai người chủ nhà, rất lễ phép cúi chào: "Cảm ơn hai người đã tiếp đón, hai người sẽ nhận được đền đáp xứng đáng!" Anh ta nói xong, cũng không quản người khác có nghe hiểu được không, liền túm tôi lên xe.

Vừa lên xe, một mùi hôi thối liền xông vào mũi.

Có mùi mồ hôi của đàn ông, mùi nước tiểu của mấy đứa trẻ, còn có mấy mùi hương kỳ quái. Tôi nghĩ mình sẽ ngất đi mất.

Trong xe thật chật chội, lại không có chỗ vịn, tôi đứng cũng không vững, vài lần xém bị té, may là có Lục Minh Hiên kịp thời đỡ tôi, tôi mới đứng vững được.

Chắc là sắc mặt tôi bây giờ rất khó coi, muốn ói lại ói không ra.

Dường như anh ta nhìn ra tôi khó chịu, dịu dàng nói với tôi: "Ráng chịu đựng một chút đi, sắp tới rồi." Nói xong, bàn tay bên hông dùng lực kéo tôi vào trong ngực anh ta.

Mùi hương nước hoa nhàn nhạt bay vào trong mũi, là mùi của anh ta, làm cho tôi thật lưu luyến, trước đây chưa từng nhận ra thì ra anh ta lại thơm như vậy, mặt dù xung quanh đủ loại mùi hôi, nhưng anh ta vẫn giữ một mùi hương thơm ngát.

Tôi nhịn không được ôm lấy thắt lưng anh ta, dán mặt vào lồng ngực anh ta, tham lam hít thở, cũng không quản những người xung quanh thấy thế nào, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro