Chương 11: Cô không phải ngốc, cô là kẻ hèn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng chất lỏng nồng đậm bi thương chảy qua trái tim cô, con ngươi Dụ Thiên Tuyết trong suốt nhìn anh, cánh môi tái nhợt, không nói một lời.

Chỉ là… Đau quá.

Tay của anh nắm thật chặt, cô cảm giác đau nhức đến hít thở không thông.

“Nói chuyện!!!” Thanh âm Nam Cung Kình Hiên bạo rống suýt nữa đã làm bay nóc nhà! Anh cũng không rõ chính mình đến tột cùng đang tức giận cái gì, vừa rồi rõ ràng chỉ thiếu chút xíu nữa đã có thể có được tin tức của Ân Hi! Em gái từ nhỏ luôn ở bên cạnh anh làm nũng, từ nhỏ đã được anh che chở sủng ái chưa từng chịu ủy khuất gì, trời mới biết hai ngày này anh lo lắng cho cô nhiều như thế nào! Mà bây giờ, cô gái đáng chết này thế nhưng dám ở trước mặt anh cãi lại mệnh lệnh của anh!

“…” Dụ Thiên Tuyết bị anh rống trong ánh mắt nổi lên sương mù.

"Anh cũng đã nói tìm được người sẽ bị lột da róc xương… Nam Cung thiếu gia, tôi khờ sao?” Cô run giọng nói ra.

Nam Cung Kình Hiên vì lời nói của cô là tức giận lên đến đỉnh điểm.

“Ah… Tốt, thật tốt!” Anh giận quá mà cười, sau khi cười xong lại hung hăng nắm chặt cổ cô, chậm rãi nói “Dụ Thiên Tuyết, tôi thực nhìn không ra, một người đàn ông đã phản bội cô cùng người phụ nữ khác có con rồi cùng nhau bỏ trốn cũng đáng cho cô bảo vệ hay sao!! Cô không phải ngốc, ngươi là kẻ hèn!”

Satan từ địa ngục ầm ầm giáng xuống, Dụ Thiên Tuyết hô hấp càng ngày càng yếu, nghe được anh nói mình là “kẻ hèn”, trong lòng cô như bị kim châm đau xót! Chua xót nước mắt cũng nhịn không được nữa, lăn dài trên khuổn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng vì uất ức.

Nam Cung Kình Hiên lửa giận thật lâu vẫn không có biện pháp lắng lại, cho đến khi nhìn thấy nước mắt của cô, việc làm đau cô anh không có khả năng tiếp tục, một giây sau, cô kịch liệt ho khan, cô đã sắp hít thở không thông trong mắt lộ ra cầu khẩn.

Sắc mặt lạnh như băng thoáng hiện lên một tia thất bại, thầm mắng một tiếng “Khốn kiếp “, tay chậm rãi buông ra.

Dụ Thiên Tuyết nặng nề ho khan vài tiếng, bàn tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo sơ mi của anh há miệng thở dốc, chật vật tới cực điểm.

Nam Cung Kình Hiên chưa từng gặp qua sự việc có thể làm cho anh phát điên như vậy, rõ ràng trong lòng đè nén sự tức giận đã đến cực điểm, muốn phát tiết ra ngoài nhưng lại sợ trong một thoáng nào đó không khống chế được bản thân thật sự đem cô bóp chết trong lòng ngực mình … Cô gái này!!

“Tôi cho cô biết, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ do tôi toàn quyền giám thị, cho đến khi tìm được Ân Hi mới thôi! Dụ Thiên Tuyết, cô tốt nhất không nên tiếp tục chọc giận tôi, chuyện như thế này nếu để phát sinh lần thứ hai, tôi sẽ làm cho cô phải trả giá đắt!” Anh để lại mấy câu, đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm mặt cô “… Đáng chết, cô khóc cái gì!”

Ngón tay ấm áp nhất thời nhịn không được đặt lên gương mặt của cô, ngón cái chạm đến thứ chất lỏng lành lạnh kia, loại xúc động mãnh liệt một lần nữa xuất hiện trong lòng anh, muốn cúi đầu nếm thử, nước mắt kia có mùi vị gì.

Dụ Thiên Tuyết nhất thời sợ hãi, trong nháy mắt khi bàn tay anh bao trùm khuôn mặt mình, cô giống như bị điện giật tránh ra.

“Anh không có quyền làm như thế… Anh không có!” Cô nhíu mày hô, lại khôi phục bộ dáng quật cường, sự nhu nhược cùng cầu xin tha thứ vừa rồi đã phảng phất biến thành một loại ảo giác.

Nam Cung Kình Hiên nheo lại mắt, khẽ ảo não: “Cô có thể thử, xem tôi có quyền đó hay không!”

Hai người đang giằng co, cửa phòng được mở ra, Lạc Phàm Vũ một thân tây trang mới tinh bước vào, có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Làm sao vậy?” Anh sững sờ ngơ ngác một chút mở miệng hỏi “Các ngươi… Đã xảy ra chuyện gì?”

Dụ Thiên Tuyết lúc này mới giật mình về hành động của mình, có Lạc Phàm Vũ ở đây, cô không cần phải sợ Nam Cung Kình Hiên như vậy. Cô lau nước mắt, nhanh chóng đi vòng qua người anh cầm lấy di động đã tan nát của mình, ngay cả đĩa thức ăn cũng không cầm liền trực tiếp bỏ chạy ra khỏi phòng.

Nam Cung Kình Hiên hơi nhíu mày, đuổi theo cô.

“Ai – -” Lạc Phàm Vũ chắn ở trước ngực anh “Đợi một chút, rốt cuộc làm sao vậy? Cậu tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi? Không nhìn thấy cô gái nhỏ kia đang khóc sao? Cậu là tên khốn kiếp, có phải đã thừa dịp lúc tôi không có ở đây mà khi dễ cô ấy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro