Chương 15: Cùng người đàn ông này xung khắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Thiên Tuyết, tim cô đập ngày càng nhanh.

Cô đang nằm mơ? Hay nhìn lầm người?

Hô hấp trở nên nóng rực, cô không thể tin được, nhịn không được liếc nhìn, lần này quả thực không có sai, bởi ánh mắt trong suốt của cô đang cùng kia người đàn ông đó nhìn thẳng vào nhau!

Nam Cung Kình Hiên!

Mi thanh tú khẽ nhăn lại, ánh mắt né tránh mà ảo não, đáng chết, cô đã đến đây ba tháng! Làm sao lại chưa bao giờ biết rõ đây là sản nghiệp nhà Nam Cung?!

“Thiên Tuyết, cô làm sao vậy?” Đồng nghiệp hạ thấp giọng hỏi.

Dụ Thiên Tuyết tâm loạn như ma, cắn môi cúi đầu, chỉ ngóng trông Nam Cung Kình Hiên vội vàng cùng những vị cấp cao kia đi họp, lại không nghĩ rằng nghe được một âm thanh du dương trầm thấp: “Có tôi ở đây mà cũng có người dám xì xào bàn tán sao? Lá gan không nhỏ…”

Dụ Thiên Tuyết cả kinh, ngước mắt liền nhìn thấy Nam Cung Kình Hiên xoay người đi về phía cô, vóc người thẳng thon dài, đôi mắt đen một mảnh thâm thúy cười lạnh, ngưng mắt nhìn cô: “Để cô ấy đem tài liệu đưa lên cho tôi!”

Nói xong anh xoay người, mang theo một cổ lạnh như băng tiêu sái lên lầu, một đám người theo sát phía sau.

Các cô chủ quản ngành thủy chung cúi đầu đổ mồ hôi, đợi đến khi thân ảnh Nam Cung Kình Hiên biến mất mới đi tới hung hăng trừng bọn họ: “Các ngươi làm gì đó? Ừm? Không muốn đi làm nữa phải hay không?!”

Trái tim bị hung hăng rút chặt, Dụ Thiên Tuyết không có một tiếng ai oán, lại bướng bỉnh kiên cường, im lặng không lên tiếng.

Trời mới biết cô có phải hay không cùng người đàn ông này xung khắc, ở đâu cũng có thể gặp được nhau! Cô rõ ràng là tối hôm qua mới gặp anh, xung quanh thân thể phảng phất vẫn còn lưu lại hương vị bá đạo lãnh khốc của anh, hiện tại rõ ràng…

“Tôi biết rồi, tôi lập tức đem tài liệu đến!” Cô nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt tỏa sáng, một bộ dạng không sợ hãi.

Người đàn ông này đoán chừng là trời sinh nhìn cô không vừa mắt, đến cả lời nói của cô cũng muốn quản, bệnh thần kinh!

*

Trong phòng làm việc xa hoa trên tầng cao nhất, thời điểm bình thường tổng tài không có ở đây không ai dám đi vào.

Dụ Thiên Tuyết tay cầm tài liệu, gõ gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp “Vào đi”, thân ảnh mảnh khảnh liền đi vào, nhìn đến Nam Cung Kình Hiên ngồi trên ghế xoay, cánh tay để trên tay vịn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, đôi mắt thâm thúy bức người đang nhìn vị quản lý báo cáo hạng mục.

Cô do dự một chút, hiện tại tiến lên đưa tài liệu, có hay không không quá thích hợp?

Lại nói, ánh mắt Nam Cung Kình Hiên thủy chung không hề nhìn đến trên người cô, phảng phất cô là người bình thường vô hình.

Dụ Thiên Tuyết đành phải đứng ở một bên, yên lặng chờ.

Chờ đến hai chân mỏi nhừ, việc báo cáo mới kết thúc, Nam Cung Kình Hiên ưu nhã chuyển hướng nhìn đến trên bàn làm việc, cất giọng nói: “Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Quản lý ngành đi ra ngoài, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, đi lên phía trước nói: “Đây là tư liệu anh yêu cầu.”

Trước bàn làm việc, nam nhân kiêu căng ngước mắt, lạnh băng trong con ngươi thoáng hiện lên một tia lưu quang, nghiền ngẫm mà nguy hiểm.

“Cô không biết phải xưng hô với tôi như thế nào sao?” Anh thưởng thức bộ dáng cô mặc đồ công sở, buồn bã nói.

Xưng hô như thế nào? Tổng tài? Hay là chủ tịch? Hay là Nam Cung thiếu gia?

Dụ Thiên Tuyết có chút nhức đầu, cô luôn luôn công tác ở tầng thấp nhất, căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến thượng tầng, cầm tài liệu mà lòng bàn tay đã thấm mồ hôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rõ ràng đang khó xử.

“Tôi… Không rõ lắm.” Cô đành phải nói thật.

Nam Cung Kình Hiên cười cười, mị hoặc mê người, anh đứng dậy chậm rãi nói: “Cô thật sự là không rõ lắm, nếu quả thật cô có thể ý thức được tôi là ai, cũng sẽ không như vậy không nghe lời…”

Dụ Thiên Tuyết có chút khẩn trương, còn chưa kịp lui về phía sau, anh đã tiến tới gần đến trước mặt cô, tiếp theo là hơi thở ấm áp phả ra bên tai nhạy cảm, anh trầm giọng nói: “Đưa điện thoại di động của cô cho tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro