Chương 18: Tôi với anh thì có quan hệ gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đã hơi giao động, cô cân nhắc lại một chút, rất nhanh liền đưa ra thỏa hiệp.

Thật sự cô không thể dễ dàng buông tha cho công việc này chỉ bởi vì sự kiêu ngạo của mình, trời mới biết công việc này đối với cô mà nói có bao nhiêu trọng yếu! Ngay thời điểm Nam Cung Kình Hiên nói ra câu “Cầu xin tôi! Tôi liền tha cho cô” trong lòng cô không tránh khỏi kinh hỉ.

Đôi mắt sáng vẫn như trước quật cường, cô cắn môi, chịu đựng sự đau đớn từ cái lưng đau mà đứng thẳng, đem sợi tóc rơi xuống bên tai vén ra sau tai, nhìn thẳng anh.

“Nam Cung thiếu gia, xin anh đem công việc này trả lại cho tôi, được không?”

Ha ha… Nam Cung Kình Hiên lãnh ngạo cười một, giống như Satan trong đêm tối mang theo một thân sương mù đi đến trước mặt cô: “Cô vậy cũng coi là đang cầu xin tôi?”

“Cầu xin anh, không cần phải đuổi việc tôi, tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt, sẽ không lười biếng cũng sẽ không dùng mánh lới, như vậy được không?” Cô thay đổi cách thuyết phục.

“Cô người phụ nữ này…” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay chậm rãi vén lên sợi tóc mềm mại rơi trên trán cô, động tác này anh thực hiện rất chuyên tình “Cầu xin người khác cũng kiêu ngạo như vậy sao, ừm?”

“Anh có đồng ý hay không?” Dụ Thiên Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh, tự cho là mình đã làm đến cực hạn.

Không!

Nam Cung Kình Hiên trong lòng nói chắc chắn.

Cho tới bây giờ không có một người phụ nữ nào có thể dễ dàng làm anh bốc hỏa chỉ vì nói chuyện, năm lần bảy lượt không biết mệt mỏi, anh thật muốn mài dũa tính tình của cô, xem cô rốt cuộc bị cưỡng chế đến mức nào mới chịu khuất phục, Nam Cung Kình Hiên anh tự nhận là mình có năng lực này!

“Hôm nay đến đây thôi, tôi tạm thời bỏ qua cho cô, cô tốt nhất nói được làm được ở lại đây làm việc thật tốt, tôi sẽ không định giờ tới kiểm tra…” Nam Cung Kình Hiên tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh giọng cảnh cáo “Còn có, tôi không hi vọng nhân viên của mình còn làm việc bên ngoài để kiếm khoản thu nhập thêm, cho nên công việc làm thêm ở nhà hàng của Phàm Vũ, cô ngay bây giờ phải từ chức, nghe hiểu không?”

Bỏ công việc làm thêm?

Dụ Thiên Tuyết nhiếu mày, cảm thấy người đàn ông này quả thực không thể nói lý.

“Tôi chỉ là tận dụng thời gian buổi tối của mình đi làm thêm, tôi cũng không có chiếm dụng thời gian của công ty!” Cô chống cự.

“Cô thực thiếu tiền sao? Hay thiếu đàn ông?” Con mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên trực tiếp nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh nhìn lạnh lẽo “Thiếu tiền chỉ cần cầu xin tôi tôi sẽ tăng lương cho cô, còn nếu thiếu đàn ông thì cũng đừng nên tiếp tục đến nơi đó nữa, Phàm Vũ cho dù thật sự vừa ý cô cũng chỉ là vui đùa nhất thời, cô sẽ lại lập tức bị vứt bỏ, cô nghe hiểu hay không?!”

“Xoát”, Dụ Thiên Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lửa giận đã lên đến cực đại.

“Anh có tật xấu sao?! Dựa vào cái gì lại nghĩ về tôi như vậy? Tôi như thế nào rốt cuộc mắc mớ gì tới anh!” Cô tức giận đến toàn thân run rẩy, không thể tiếp tực chịu đựng việc nhục nhã này.

“Từ chức! Ngày mai nhất định phải xin nghỉ!” Anh nhíu mày, không thể chịu được việc cô làm việc bên cạnh tiểu tử Lạc Phàm Vũ kia, trong lòng lại có điểm không rõ ràng.

Dụ Thiên Tuyết đã sắp không chịu nổi nữa, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt bưng kín trán, thật muốn quay đầu chạy đi, tránh thật xa nơi này, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt người này, vĩnh viễn không cần gặp lại!

“Tôi với anh một chút quan hệ cũng không có, anh không có quyền quản tôi!” Cô dùng sức đẩy anh ra, thống khổ nói to.

“Cốc…cốc…cốc” sau ba tiếng gõ thì cửa văn phòng anh đã bị mở ra, một thân quần áo màu xanh theo kiểu Tôn Trung Sơn La Mân Thành bước vào, tuổi cũng không còn trẻ, hơi kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này.

“Kình Hiên, ngươi…” La Mân Thành tiếp theo liền nhíu mày, nhìn hai người nam nữ này thân thiết mập mờ.

Ánh mắt kiêu căng của Nam Cung Kình Hiên đã hòa hoãn hơn một chút, nhưng vẫn như cũ lãnh đạm, ngước mắt gọi một tiếng: “Chú La.”

Dụ Thiên Tuyết trong lòng khẽ rung động, biết rõ đây là thời điểm tốt nhất để rời khỏi đây, cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn người đàn ông này, chân đã bắt đầu đi chuyển về phía cửa, nhưng chỉ vừa bước được một bước, cánh tay sắt rắn chắc của Nam Cung Kình Hiên đã đem cô ôm trở về trong ngực!

“Đừng quên nhất cử nhất động của cô tôi đều có thể nhìn thấy, ngày mai đi từ chức, cô cứ thử không nghe lời!” Nam Cung Kình Hiên trong ánh mắt thâm thúy ý tứ hàm xúc cảnh cáo,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro