🎄 Christmas Song (For You) ☃️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: illusive_hours
Edit: Pepwwppi


___

Chapter 2: Christmas Song (For You)
Chương 2: Bài Ca Giáng Sinh (Dành cho em)
___

Ngay sau khi cúp điện thoại, chàng trai trẻ chợt nhớ lại những nghi ngờ trước đây khi nhìn chằm chằm vào hộp quà. Một bàn tay mảnh khảnh nhấc điện thoại lên lần nữa trước khi bấm số cuối cùng.

Âm thanh chờ cuộc gọi không còn nhức nhối như lần đầu. Và nó chẳng để hắn phải đợi chờ quá lâu.

"Xin chào!"

"Anh có thích búp bê không?" Jeong Jihoon đột nhiên hỏi không chút do dự.

Đối phương trầm mặc một hồi mới đáp: "Có."

"Ok.", Và nhấn tắt máy.

Jihoon quay lưng bước về như cũ. Mặc dù khoảng cách từ đây khá xa so với cửa hàng nơi hắn mua những con búp bê ban đầu. Nhưng sau khi tính toán thì hắn nhất định sẽ quay lại gặp Hyuk Kyu-hyung đúng lúc.

Jeong Jihoon thở hổn hển khi tăng tốc để đến cửa hàng nhanh hơn mộ chút. Hắn đi thẳng tới cái kệ xếp đầy búp bê, nhặt cái nào dễ thương để lấy nhưng lần này hắn không gói quà. Hắn nghĩ sẽ rất lãng phí thời gian nếu chỉ đặt và gói từng con búp bê này vào hộp, bởi vì hắn không chỉ mua một hoặc hai con.

Cả hai tay cầm túi giấy chứa gần mười con búp bê. Đôi chân hắn vội vã bước về tòa nhà của đội mà hắn trực thuộc thi đấu.

Jeong Jihoon phấn khích khi nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang tiến đến đường lộ ở phía hắn. Đôi chân dài nửa chạy nửa đi về phía chiếc xe. Đưa tay gõ lên ô cửa sổ xe bên phía vị trí tài xế để thông báo cho người bên trong biết trước khi mở cửa xe và ngồi vào trong.

"Mua nhiều thứ quá vậy!" Kim Hyuk Kyu-hyunh nhìn vào chiếc túi giấy mà Jeong Jihoon đã đặt ở ghế sau.

"Chúng ta sẽ xem sau nhé." Jihoon thắt xong thắt an toàn trước khi hỏi. "Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Em muốn đi đâu?"

Vào thời điểm Giáng sinh "ít đông đúc" như thế này, tất nhiên những không gian công cộng bảo đảm là chật kín người và ầm ĩ tổ chức tiệc tùng.

Ngoại trừ... "Em có thể đến nhà của anh?"

"Tại sao lại là nhà của anh?" Kim Hyuk Kyu-hyunh kéo đuôi mắt như thể miễn cưỡng.

"Em không thể nghĩ về bất cứ điều gì ở đây. Ở nhà anh chỉ có mẹ và những con mèo, thật yên tĩnh."

"Em đã quên anh trai của anh rồi sao?"

"Vậy anh trai anh có ở nhà không?"

"Trống không, anh ấy chẳng có ở nhà."

"Vậy tại sao anh lại nói vậy?" Jihoon đảo mắt và thở dài mệt mỏi.

"Nhưng anh cần phải quay lại gaming house."

"Sáng mai anh rồi hãy trở lại đó!"

"Em định thức cả đêm phải không?" Kim Hyuk Kyu ngạc nhiên hỏi.

"Chỉ một đêm. Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi phải không? Em không biết nữa. Em đã quyết định rồi anh à. Giáng sinh này, chúng ta nhất định phải ở bên nhau!"

Nói xong, hắn quay người ra đường thong dong ra lệnh, "Lái xe thôi!"

Kim Hyuk Kyu-hyung chỉ biết thở dài đầu hàng. Vậy thì trước khi trở về nhà riêng anh ấy sẽ báo lại với đồng đội của mình sau.

Nhạc pop phát nhẹ nhàng trong nền khi đi du lịch. Jeong Jihoon liếc nhìn người bên cạnh đang tập trung nhìn đường. Đôi tay thon xinh điều khiển vô lăng thành thạo. Mọi cử chỉ đẹp mắt của đối phương đều được Jihoon dõi theo suốt chặng đường đến đích.

Có ai từng nói với Hyuk Kyu oppa rằng anh ấy đẹp trai như thế nào khi lái xe chưa nhỉ?

Mẹ của Hyuk Kyu-hyung đã đi ngủ nên cả ngôi nhà rất yên tĩnh và tối đen như mực. Jihoon đi theo người lớn tuổi hơn vào phòng riêng của anh ấy. Hắn vẫn thường đến đây, nhưng lần này Jihoon cảm thấy nó đặc biệt hơn bao giờ hết.

Jeong Jihoon đặt chiếc túi giấy đựng con búp bê xuống giường. Lại mỉm cười khi thấy Hyuk Kyu-hyung thích thú tiến lại gần. Đôi mắt đen tuyền của hắn lóe lên vẻ phấn khích tột cùng khi thấy anh ngồi xuống cạnh đống túi giấy.

"Anh có thể nhìn được không?"

"Cứ xem đi, xem hết sạch luôn nhá!" Jihoon ngồi xuống phía bên kia đống túi giấy. Chàng trai trẻ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi hơn một cách thờ ơ.

Hyuk Kyu-unnie rất dễ thương khi anh ấy cười vừa trong sáng vừa thanh thuần vô cùng.

"Anh đang hành động như một đứa trẻ vậy."

"Anh cũng chẳng muốn già đi chút nào."

Hyuk Kyu-hyung vừa nói vừa mở chiếc túi đầu tiên, từ "dễ thương" đã bật ra khỏi miệng anh khi anh nhìn thấy đó là một con búp bê cá mập nhỏ ngộ nghĩnh.

Hyuk Kyu-hyung mở ra cho đến khi chỉ còn vài túi.

"Tại sao tất cả lại đều là búp bê?"

"Em thấy anh thích búp bê."

"Anh không nghĩ rằng nó sẽ lớn như vậy."

"Không muốn thì trả lại đi." Jihoon chỉ giễu cợt nói. Cho dù Hyuk Kyu không muốn, thế nào hắn cũng sẽ ép đối phương lấy. Nhưng ngay cả khi đó, hắn vẫn giả vờ nghiêm túc một tẹo.

"Không phải thế." Hyung Kyu vội vàng phủ nhận, khiến hắn phá lên cười.

"Anh biết đấy, em chỉ đùa thôi. Dù không muốn nhưng anh vẫn phải nhận chúng cho em."

"Không, một chút cũng không muốn. Nếu là thứ mà Jihoon cho anh, anh sẵn sàng nhận tất cả."

Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến Jeong Jihoon hài lòng, khiến hắn cười toe toét.

"Con này dễ thương quá!" Hyuk Kyu-hyung nói, đưa cho anh cái gối có mặt mèo đang cười mà anh đang cầm trên tay.

"Giống như Jihoon vậy."

Người hâm mộ thường nói rằng hắn trông giống như một con mèo đỏng đảnh. Anh Hyuk Kyu cũng vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy từ 'dễ thương' từ miệng người khác.

Phải thừa nhận rằng nó khiến hắn cảm thấy như mình không thể di chuyển được chút nào.

"Anh có thích không?" Jihoon hỏi.

Hyuk Kyu-hyung sững người một lúc trước khi nói với giọng ngượng ngùng xen lẫn không hài lòng rằng anh ấy đang cố tình trêu chọc.

"Đã biết đáp án, em vậy mà còn muốn hỏi."

"Em chẳng biết gì hết!" Jeong Jihoon cãi lại trước khi hắn khẽ lẩm bẩm cho người kia nghe thấy. "Em không biết. Từ trước đến giờ chỉ có mình em nói thích anh. Tại sao anh lại không nói gì?"

"Được, anh thích mà!"

"Còn anh thì sao?" Jihoon vẫn không bỏ cuộc. Hắn muốn một lời giải thích thật là rõ ràng từ người kia. Hắn không thích búp bê hay bất kỳ món quà nào. Nhưng đó là món quà mà Kim Hyuk Kyu thích nên hắn có chút thích nó thì cũng chẳng khác nhau mấy.

"Anh có thích em không?"

Kim Hyuk Kyu mím môi. Cả má và tai đều ửng đỏ, biểu thị sự nhút nhát. Lè lưỡi và chạm vào khóe miệng như cách mà anh ấy vẫn thường làm khi cảm thấy bất an. Một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nói: "Anh thích."

"Chẳng có nghe được gì hết á!" Thêm vào đó, sự ích kỷ chưa bao giờ xâm chiếm tâm trí hắn như bây giờ. Vì vậy, hắn muốn nghe bên kia nói to hơn và rõ ràng hơn nữa.

"Không đời nào, em chắc chắn đã nghe thấy rồi mà." Kim Hyuk Kyu-hyung bắt đầu hét lên. Mặt anh đỏ bừng, thè lưỡi, lại liếm liếm khoé miệng như một thói quen.

"Không có nghe gì hết, nói lại một lần nữa đi!" Hắn cố gắng làm ra vê mặt nghiêm túc tỏ vẻ mình nói thật. Mặc dù thực tế là hắn không khó để có thể bật cười trướ vẻ mặt ngại ngùng của người trước mặt mình.

"Anh thích Jihoon!" Anh ấy nói và ngay lập tức cúu xuống úp mặt mình vào chiếc gối hình con mèo trên tay.

Jeong Jihoon bật cười thích thú khi trêu chọc người trước mặt mình. Đôi gò má trắng nõn của hắn nhuốm những vệt đỏ nhàn nhạt vì những lời nói của Hyuk Kyu-hyung.

Ngay sau đó, người con trai lớn tuổi hơn ngẩng đầu lên. Một bàn tay mảnh khảnh mở chiếc túi giấy tiếp theo. Và hành động như thể không có gì xảy ra kia đối với Jihoon không có mấy gì là khó chịu. Chủ cần câu nói kia thôi, hắn đã đủ hài lòng lắm rồi.

Khi mọi túi giấy được mở ra Hyuk Kyu-hyung cũng chuyển sự chú ý sang hộp quà. "

Đó là cái gì?"

"Mở nó ra đi."

Hyuk Kyu-hyung vừa mở hộp quà vừa nói. Lời nói phát ra trong sự ngạc nhiên: "Hộp quà này sao vẫn là búp bê?"

"Là cái đầu tiên em đã mua." câu cuối cùng trầm giọng nói. "Mua trước khi anh gọi cho em."

"Anh thích cái này nhất." Hyuk Kyu-hyung rời mắt khỏi con gấu bông trắng và nhìn hắn. Đôi mắt đen đầy trìu mến, đôi môi mỏng nở một nụ cười ấm áp khiến nụ cười trên môi Jihoon cũng dễ dàng nở ra.

"Yêu thích của em, phải không?"

"KHÔNG! Còn con mèo đó thì sao?" Jihoon chỉ vào chiếc gối nhồi bông mèo nằm cạnh người trước mặt hắn. Ai nói con búp bê trông giống hắn? Vậy tại sao nó không phải là sở thích của anh?

Hyuk Kyu nhướng mày. Anh không biết tại sao Jihoon đột nhiên tỏ vẻ không hài lòng.

"Sao anh lại nói cái đó đó giống em?"

"Phải..." Hyuk Kyu-hyung dừng lại một lúc trước khi phá lên cười khi nhận ra Jihoon đang nghĩ gì. "Cái gì của em?"

Jihoon nhìn người đàn ông lớn tuổi hơn đang đưa tay lên che miệng cười. Tất nhiên là hắn không gầy như Hyuk Kyu-hyung. Và hắn cũng ích kỷ.

"Anh không cần phải cười. Cái đó phải là cái anh thích nhất."

"Không sao đâu, anh thích tất cả mà." Hyung Kyu ngừng cười. chỉ để lại một nụ cười hài hước trên khuôn mặt của mình.

"Chắc anh thích con này nhất." Jihoon đặt con búp bê nói trên vào tay người đàn ông lớn tuổi hơn thay vì con gấu bông màu trắng.

"Đó không phải là 'phải thích tôi nhất' sao?"

"Hả?" Jihoon nhướng mày. Hắn nghĩ rằng mình đã mất thính giác.

"Anh sẽ phải thích Jihoon nhất. Cái này không tốt sao?"

Jihoon từ từ mở nụ cười. Đôi mắt mảnh thu hẹp thành một đường thẳng. "Dừng được rồi, Kim Hyuk Kyu."

Khiến tôi sung sướng đến mức gần như bay bổng.

"Ừ, nhất định là như vậy." Hắn cười nhẹ khi thấy tai của Hyuk Kyu-hyung đỏ lên. Ngay cả khi hắn cố gắng giả vờ không ngại ngùng nhưng cũng không kìm được liếm liếm khóe miệng. "Bởi vì em cũng thích anh nhất."

Hyuk Kyu cảm thấy bất lực nhưng tránh ánh mắt của chàng trai trẻ. Nhặt tất cả những con búp bê đó và chất thành một đống trước mặt anh mà không biết mình đang làm gì. Càng cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo từng cử động của mình, anh càng bồn chồn.

"Em nhìn chằm chằm như vậy làm gì?"

"Em không thể nhìn chằm chằm sao?" Jihoon tiến lại gần hơn. Đống búp bê chắn giữa hắn và Hyuk Kyu oppa cảm thấy rất khó xử đến nỗi hắn bất cẩn gạt chúng sang một bên.

"Em đang làm gì thế?"

Đột nhiên Hyuk Kyu-hyung hét lên cho đến khi hắn dừng lại, phát ra âm thanh 'hả' đầy nghi ngờ. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt nhặt con búp bê lên và đặt nó vào chỗ cũ, anh lập tức hiểu ra.

"Anh sao vậy!" Lần này đến lượt Jihoon hét lên. "Thật là lộn xộn quá đó."

"Lộn xộn ở đâu cơ?"

Jihoon không trả lời, hắn gạt mấy con búp bê ra khỏi giường mà không quan tâm đối phương nói gì. Hắn càng nhìn thấy khuôn mặt khó tin như thế này của người lớn tuổi, hắn càng ấn tượng.

Hyuk Kyu-hyung lần lượt nhìn những con búp bê nằm rải rác trên sàn với ánh mắt mong đợi nhìn Jihoon. Anh cúi xuống nhặt nó lên và đặt nó lên giường như thường lệ. nhưng một lần nữa bị gạt đi bởi kẻ gây rối đỏng đảnh khó chiều.

Jeong Jihoon cố tình làm phiền anh ấy. Việc hắn cười tươi đến mức lộ rõ ​​hai chiếc răng khểnh chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Hyuk Kyu thở dài mệt mỏi trước khi quyết định tiến về phía Jihoon. Chàng trai nhướng mày ngạc nhiên khi Hyuk Kyu-hyung tiến lại gần đến nỗi cơ thể họ chạm vào nhau.

"Anh có hài lòng không?"

"Uhh."

"Anh không có quà gì cho em à?" Jihoon hỏi, nhưng thực ra hắn không mong đợi gì từ đối phương. Vì lúc này hắn đã đủ hạnh phúc lắm rồi.

"Em có muốn gì không?"

Nhưng nếu hắn buộc phải trả lời, chắc chắc đó sẽ là... "hôn"

Kim Hyuk Kyu mỉm cười, bàn tay mảnh khảnh đưa lên che môi. Hai gò má đỏ bừng, "Ít quá."

Hyuk Kyu di chuyển về phía khoảng cách giữa hai khuôn mặt bắt đầu giảm dần cho đến khi hắn có thể cảm nhận được hơi thở của mình. Cái chạm nhẹ của môi anh khiến Jihoon như ngừng thở. Lòng bàn tay của Hyuk-kyu áp vào má hắn. Hơi thở ấm áp phả xuống và đôi môi ẩm ướt áp của họ khiến những con bướm trong bụng họ bắt đầu bay lên. Dù đang ngấm ngầm bị chiếc lưỡi mảnh khảnh tiến vào, Jihoon cũng không muốn thoát ra. Cơ thể hắn nóng lên mỗi khi hai chiếc lưỡi đan vào nhau.

Jeong Jihoon mới phát hiện ra rằng nụ hôn lại có thể mang lại cảm giác tuyệt vời như thế này.

Dù đang ngấm ngầm bị chiếc lưỡi mảnh khảnh tiến vào, Jihoon cũng không muốn thoát ra. Cơ thể hắn nóng lên mỗi khi hai chiếc lưỡi đan vào nhau.

Jihoon mới phát hiện ra rằng nụ hôn có thể mang lại cảm giác tuyệt vời như thế này.

Hyuk Kyu-hyung lảng đi chỗ khác. Hai con ngươi đen như mực phản chiếu hình ảnh của đối phương. Đầu mũi được cọ xát nhẹ nhàng với nhau. Trán của họ gần nhau đến mức họ có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ bên kiay. Lại nhích lại gần khi những người già bắt đầu lùi dần, như muốn níu kéo hơi ấm.

"Một lần" thì thầm bằng một giọng khàn khàn. Anh nhìn người trước mặt bằng ánh mắt cầu khẩn.

Jihoon nhắm mắt lại khi nhìn thấy môi anh mím lại. Thưởng thức sự dịu dàng của một nụ hôn quyến rũ như mật hoa tốt nhất từ ​​một bông hoa xinh đẹp.

*Mina, đó là lý do tại sao những con bướm trong bụng hắn bay khắp nơi để tìm kiếm sự ngọt ngào với mong muốn được vuốt ve hơn nữa.

(*Mina: help, hăm hiểu sao tác giả ghi vậy nữa mọi người ơi:]]]] )

Sự nhanh trí cộng với sự nhiệt tình của Jeong Jihoon đã giúp Jihoon học hỏi và làm tốt ngay cả khi mới vào nghề.

Nụ hôn vụng về lúc đầu giờ trở nên nóng bỏng. Đôi môi ẩm ướt mơn trớn và trêu chọc một cách ích kỉ trước khi cắn liên tục bằng những chiếc răng nanh tinh nghịch. Thưởng thức thanh vị mậy hoa ngọ ngào từ những cánh hoa cho đến khi khó lòng có thể kiềm nén.

Huýt sáo!!

Đột nhiên có một tràn rung rinh xuất phát từ bên trong túi quần làm cho Jihoon giật nảy mình. Hắn vô thức tách thân mình ta khỏi con người trước mặt. Chàng thiếu niên tràn đầu sức sống bật ra một ân thanh khó chịu. Đứng dậy và nhấc điện thoại đang gây rung ầm ĩ lên

Jihoon bấm trả lời mà không thèm nhìn xem ai gọi và hỏi với giọng không mấy hài lòng; "Có chuyện gì vậy?"

Liếc thấy Kim Hyuk Kyu-hyung dường như đã hiểu ra tình hình, anh ngồi yên lặng.

"Thời gian này cậu đã ở đâu lâu vậy hả?"

Jihoon đã hoàn toàn quên mất Si Woo, hắn ôm chặt thái dương, mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng sự cáu kỉnh trước đó vẫn không hề biến mất. "Tôi không trở về đâu."

"Huh!?"

"Xin lỗi!", một câu trước khi gác máy. Sẵn sàng khoa chịu trực tiếp tắt máy đi.

"Sao vậy?" Hyuk Kyu tò mò hỏi.

"Không có gì."

"Ít nhất hãy nói cho cậu ấy biết em đang ở đâu." Hyuk Kyu-hyung dường như biết người ở đầu dây bên kia là ai và đoán đúng toàn bộ câu chuyện.

"Quên đi."

"Cậu ấy lo lắng cho em."

Jihoon thở dài đầu hàng. Hắn mở điện thoại lần nữa và nhấn một tin nhắn ngắn trên bàn phím để gửi cho anh Xiu.

'Ở với Hyuk Kyu-hyung, đêm nay sẽ không về!'

Sau khi nhấn gửi, hắn đã đặt chiếc điện thoại của mình ra xa nhất có thể. Giả vờ như không biết và hoàn toàn phớt lờ những câu trả lời tiếp theo của người đồng. Song, chuyển sự chú ý sang Kin Hyuk Kyu-hyung đang ngồi trên giường ôm con búo bê mặt mèo.

"Xong." Jihoon quay lại vị trí ban đầu. Thấy Hyuk Kyu-hyung cúi xuống nhặt con búp bê đặt lên đầu giường, hắn liền chạy tới đỡ.

"Đi ngủ thôi nào!" Hyuk Kyu-hyung thúc giục sau khi đặt những con búp bê vào vị trí.

"Không!" nhưng Jihoon chọn cách từ chối. "Làm bất cứ điều gì trừ việc ngủ."

"Vậy em sẽ làm gì tiếp đây?"

"Anh có thể xem phim, chơi game  hoặc chỉ ngồi nói chuyện. Tối nay anh chỉ được có thời gian với em và em không muốn ngủ."

Hắn muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh Hyuk Kyu. Hắn không muốn lãng phí khoảng thời gian chỉ để ngủ.

Sẽ rất buồn nếu cả hai bọn họ chỉ đi ngủ. Và sáng mai thức dậy, thấy thời gian của mình và Hyuk Kyu đã hết, sẽ thật hối tiếc dù bản thân không muốn nó kết thúc.

"Còn em thì sao?" Hyuk Kyucười nhẹ, đôi lúc anh nghĩ Jeong Jihoon hẳng khác gì một đứa trẻ vòi vĩnh.

"Em đang nói thật đó."

"Không sao đâu mà. Anh có thể dành thêm cả một ngày với Jihoon vào ngày mai." Nhưng thành thật mà nói, Tính cách của Jihoon như thế này khiến anh mềm lòng hơn anh tưởng. Bản thân Hyuk Kyu cũng không chắc lắm. Nhưng anh cho rằng đôi khi điều đó khiến các cậu thiếu niên trở nên thật dễ thương, không thể chịu nổi!

"Thật sao?" Jeong Jihoon mở to mắt và hỏi để chắc chắn. Đôi môi hắn bắt đầu nở một nụ cười rộng mở vì sung sướng.

"Ừm, anh chắc chắn sẽ ở bên em cho đến khi Jihoon hài lòng, có được không nào?"

Chỉ cần như thế này thôi, bạn hoàn toàn có thể nhận được một nụ cười rạng rỡ đầy sức sống từ một chàng trai trẻ...

___fin___

Hết fic hết fic nhà mình ơi. Tớ nghĩ chắc là hoàn rồi ấy, tác giả đăng từ hồi tháng 8, 2022, cũng tính là HE đuy ha:333

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không mang bản dịch đi bất kì nơi nào. Xin cảm ơn!

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/40819242/chapters/102281832#workskin

___
Pepwwppi
___
01.07.224

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro