20. Nymph

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Hyukkyu choáng váng, anh cảm thấy từng lời từng lời của Điền Dã cứ như hàng ngàn mũi kim chích vào da thịt mình. Anh nắm vai cậu, muốn xác nhận lại một lần nữa.

"Trò... trò chắc chắn trò Changhyeon không nhìn nhầm chứ? Lỡ đâu, đó... đó không phải..."

Anh hi vọng là Changhyeon nhìn nhầm, hoặc Điền Dã đã nghe nhầm rồi. Nhưng khổ nỗi, Điền Dã lại một lần nữa gật đầu, còn khẳng định một cách chắc nịch.

"Giáo sư chắc là không biết, Changhyeon đã phân hóa thành Omega trong kì Giáng sinh, vậy nên em ấy cũng dùng cùng một loại thuốc. Changhyeon đã khẳng định chính xác với em rằng đấy là thuốc ức chế dành riêng cho Omega. Nhưng em yên tâm về em ấy hơn một chút, vì Changhyeon mới chỉ hoàn thành phân hóa xong, vẫn còn chưa đến giai đoạn đó, còn Jeong Jihoon... cậu ấy... là người sắp bước vào kì phát tình. Vấn đề này... giáo sư... giáo sư ơi! Giáo sư ổn không?"

Kim Hyukkyu cảm thấy hơi váng đầu với lượng thông tin mình vừa tiếp nhận, cố gắng đứng dựa lưng vào tường để giữ vững cơ thể không bị ngã, lắc đầu mấy cái rồi thì thầm:

"Không... thầy không sao. Cảm ơn trò rất nhiều, ta sẽ nói chuyện lại với trò Jeong sau buổi học ngày hôm nay."

"Dạ! Vậy chuyện của đội Quidditch xin nhờ giáo sư ạ. Dohyeon vừa nãy đã hẹn em đến thư viện, em xin phép đi trước!"

"Ừ... ừ trò đi đi... Khoan đã..."

"Có việc gì nữa ạ?"

"Khô... không có gì. Trò đi đi."

"Tạm biệt giáo sư!"

Nhìn theo bóng Điền Dã phía xa, bên cạnh xuất hiện thêm một bóng dáng cao lớn của một người khác.

Dohyeon, Dohyeon, cả trường này chỉ có một học sinh của Slytherin có tên như vậy! Không lẽ hai đứa này...

Nhưng Kim Hyukkyu rất nhanh đã gạt bỏ chuyện này ra sau đầu. Có lẽ, anh nên quan tâm nhiều hơn đến tình hình hiện tại của Jihoon.

Omega à!!! Giáo sư Kim đau đầu, anh chưa biết lần này phải làm thế nào với tên nhóc nghịch ngợm này nữa.

Trái ngược với sự lo lắng của Kim Hyukkyu, Jeong Jihoon hiện tại đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa trong phòng Sinh hoạt chung của Gryffindor, vô cùng nhàn nhã mà nhấm nháp một quả táo. Changhyeon lê lết sang bên cạnh, nhìn Jihoon với ánh mắt thăm dò.

"Mày... hiện tại mày cảm thấy thế nào?" Changhyeon dè dặt hỏi.

Jihoon rất tao nhã mà cầm lấy miếng táo cậu bạn đưa, giả đò cắn một miếng bé tí, lại còn ra vẻ che miệng ái ngại nhìn rất chi là chân thật. Nhai xong miếng táo, Jihoon cũng cố làm như bản thân đang suy nghĩ cẩn thận lắm, lúc sau mới nói với tông giọng khiến Changhyeon nổi da gà.

"Tao cảm thấy không ổn cho lắm nha ~~~"

"Không ổn lắm á..." Changhyeon lo lắng. "Thế mày thấy thế nào?"

"Nói sao nhỉ, tao cảm thấy như có một ngọn lửa đang xuyên qua cơ thể của tao rồi nuốt chửng tao. Cả người đều nóng bừng, đầu óc thì thì mơ màng, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi và khó chịu." Jihoon ôm đầu, giả vờ như mình là một Omega thực thụ mà than ngắn thở dài.

Jihoon nói phét xong liền tiếp tục lấy một quả táo để bổ sung năng lượng, nhưng lần này cậu chẳng còn ra vẻ thanh lịch tao nhã nữa, thản nhiên gặm táo rộp rộp, nuốt xong miếng cuối mới nói:

"Nên là hiện tại tao thấy khó chịu lắm, chắc hẳn mày cũng vậy phải không?"

"Không, tại tao chưa đến lúc đó. Nhưng tao thật sự không muốn phân hóa thành Omega chút nào." Changhyeon cau mày đáp.

"Làm gì có ai muốn trở thành Omega chứ? À mà Changhyeon này, có vẻ thằng nhóc kia nói đúng rồi nhỉ?"

"Thằng nhóc nào?" Changhyeon hơi bối rối.

"Lee Seungmin gì của mày đấy. Thằng oắt con đó biết chưa hả?" Jihoon chưa hả dạ, vẫn còn muốn đùa dai, tiện thể đào sâu hơn vào nỗi đau của thằng bạn. "Ngày đó mày còn không chịu thừa nhận mày là Omega cơ đấy."

"I... im đi... tao cũng đâu có biết..."

Jihoon liếm môi rồi cười hả hê, chọt tay cậu bạn, "Thôi không trêu mày nữa. Lấy cho tao thêm một quả chuối đi."

Changhyeon nghe lời ngay.

"Này! Chuối đây. Mà thằng nhóc Suhwan có biết chuyện này chưa? Thằng nhóc có sốc lắm không?"

"Biết rồi. Nó cũng sốc không kém gì tao với mày. Nhưng nó cũng hồi thần nhanh lắm. Dù sao nhóc đấy vẫn chưa phân hoá nên tao cũng chẳng ảnh hưởng đến nó lắm." Jihoon thản nhiên lột vỏ chuối rồi, trên mặt vẫn treo nụ cười thiếu đánh không khác gì "khi còn là Alpha".

Suhwan đương nhiên là biết rồi. Kế hoạch giả Omega của Jihoon cũng "có công" của Suhwan chứ đâu!

Kể từ khi vô tình phát hiện ra lọ thuốc ức chế bên trong túi áo Jihoon, Changhyeon lại càng thêm "kính nể" người bạn này. Changhyeon rất thương Jihoon bị lũ rắn độc con bắt nạt nói xấu, bị chúng nó xuyên tạc về gia đình, nên đâm ra ngoại trừ Dohyeon, Changhyeon bắt đầu dùng ánh mắt sắc như dao găm để nhìn bọn nhà Slytherin mỗi khi chúng nó định phun ra cái gì đó không hay về cậu bạn mình.

"Đạo luật bảo vệ Omega viết rõ mọi người phải đối xử tử tế và bình đẳng với mọi Omega xung quanh." Changhyeon đưa thêm quả chuối nữa cho Jihoon, "bởi vì làm Omega rất cực khổ."

"Đúng đó." Jeong Jihoon cũng múa tay phụ họa, dù trên thực tế, cậu chẳng có tí tẹo khổ sở nào.

"Nếu có cơ hội được chọn, tao sẽ chọn làm Beta." Changhyeon lại bắt đầu cảm thán, "Beta là tốt nhất, không phải lo lắng đến kỳ phát tình này nọ..."

"Thật ra làm Omega cũng không có gì không tốt." Jihoon càng nói càng bon mồm, bốc phét cũng càng ngày càng mượt, "Giới tính nào chả vậy. Điều quan trọng là một trái tim kiên cường và cách mày lựa chọn bản thân mày sẽ trở nên như thế nào!"

Changhyeon nghe Jihoon nói rất có lý, lập tức vô cùng kính nể, "Wow Jihoon! Hôm nay mày nói chuyện nghe hay thế!"

"Không ai được lựa chọn giới tính của mình, cũng không có Omega nào vừa sinh ra đã trở nên xuất sắc. Có lẽ họ phải nỗ lực hơn rất nhiều so với những người mang giới tính khác." Jihoon vừa nói vừa bóc chuối.

Đây là lời nói thật lòng, bởi vì khi nói, Jihoon đã nghĩ đến Kim Hyukkyu. Rõ ràng là Omega nhưng lại phải sống dưới lớp vỏ bọc của Alpha, tự mình gồng gánh cả gia đình khi bố mẹ mất, em gái mất, em trai bỏ đi xa. Đến nay, anh vẫn phải sống như thế để che giấu một sự thật chấn động. Có lẽ, Kim Hyukkyu của cậu đã khổ sở và vất vả rất nhiều.

"Lúc ở Durmstrang, bọn nó đã khiến mày đã phải chịu nhiều ấm ức lắm hả?" Changhyeon lo lắng hỏi.

Jihoon cúi đầu im lặng, ngầm xác nhận thắc mắc của Changhyeon là chính xác.

Dù thực tế lũ học sinh ở Durmstrang sợ Jihoon hơn cả Ông Kẹ!!!

"Chẳng lẽ Durmstrang không tuân thủ Đạo luật Bảo vệ Omega à?" Changhyeon cáu kỉnh đập bàn uỳnh uỵch, trong lòng đầy căm phẫn, "Chúng nó thật quá đáng! Từ Giải đấu Tam Pháp Thuật hai năm trước, tao đã không ưa nổi bọn áo lông đó rồi."

Jihoon hiện đang cảm thấy mình đúng là một thiên tài xuất chúng. Giả làm Omega, sau này cậu không chỉ có thể kết hôn với Kim Hyukkyu mà còn được hưởng nhiều đặc quyền bất ngờ khác.

Làm Omega sung sướng thế này, sao anh ấy lại phải cải trang thành Alpha vì quý ngài Cáo đó nhỉ? Jihoon nghĩ mãi không ra.

"Nhưng mà sao trước đây mày lại cải trang thành Alpha thế?" Changhyeon nghi ngờ.

Jihoon nuốt nốt miếng chuối, rồi xòe hai tay ra, nhướng mày nhìn Changhyeon rồi đáp, "Bọn mày có ai hỏi tao đâu?"

Nghe Jihoon giải thích xong, Changhyeon nín luôn.

Thực sự là như vậy! Khi Jihoon đến Hogwarts với tư cách là một học sinh chuyển trường, mọi người ở đây đều nhất trí cho rằng cậu thiếu niên đẹp trai, cao ráo khí chất ngời ngời này là một Alpha.

Tại sao tất cả đều nghĩ rằng Jeong Jihoon là một Alpha? Một là cậu quá giỏi giang và mạnh mẽ, hai là thực sự chưa có ai hỏi Jihoon về giới tính của cậu.

"Hèn gì mày ghét bọn Avery thế." Changhyeon trầm ngâm suy nghĩ. "Hóa ra mày cảm thấy nó xúc phạm mày, xúc phạm đến phẩm giá của một Omega, quả là không thể tha thứ được!"

Nghe có vẻ lạ, nhưng tóm lại thì là một đặc quyền. Jihoon cảm thấy mình sắp đứng trên đỉnh của làn sóng dư luận.

Nhưng cái đỉnh này hình như hơi lạnh. Jihoon có cảm giác mọi chuyện sắp xảy ra thực sự không tốt như mình cậu nghĩ cho lắm!

"À Changhyeon này!" Jihoon ngoắc Changhyeon lại gần, "Trận đấu của chúng ta là tuần sau hả?"

"Ờ, thứ hai tuần sau. Mày có việc gì thế?" Cậu bạn tóc đen không nhanh không chậm đáp.

"Hừm..." Jihoon rơi vào trầm tư, "Nhanh thế à."

Nhìn thấy vẻ mặt ngượng nghịu của Jihoon, Changhyeon không khỏi hoảng sợ, "Không lẽ... Mày..."

Jihoon xua tay, giả vờ nháy mắt với Changhyeon, "Đừng nói với ai đấy."

Changhyeon vội vàng gật đầu.

Đương nhiên, cái mồm Changhyeon toang toác cỡ đó, làm gì mà Jihoon không biết? Cậu cố ý để Changhyeon nghĩ như vậy, cũng cố tình để Changhyeon lộ tin "Jeong Jihoon là Omega đang chuẩn bị vào thời kỳ phát tình" ra ngoài.

Đúng như dự đoán, tin đồn luôn lan nhanh như gió.

"Jeong Jihoon là một Omega!" Một cô gái nhà Slytherin thở hổn hển khi chạy vào phòng sinh hoạt chung của họ.

Lập tức, toàn bộ Slytherin gào lên ầm ĩ hết cả lũ.

"Jeong Jihoon là Omega. Cậu ta đã bị cả gia tộc ruồng bỏ vì là Omega!"

"Jeong Jihoon là Omega. Cậu ta không chỉ bị gia tộc Jeong bỏ rơi, mà còn bị các bạn ở Durmstrang làm nhục!"

"Jeong Jihoon là Omega. Cậu ta đã bị nhà Jeong bỏ rơi, bị các học sinh Durmstrang làm nhục, còn chưa kịp tố giác thì đã bị lão hiệu trưởng của Durmstrang đuổi học vì sợ cậu ta làm ảnh hưởng đến danh dự của trường!"

"Jeong Jihoon là Omega, gia đình, nhà trường đã bỏ rơi cậu ta, và chỉ có Kim Kwanghee đối xử tốt với cậu ấy, cho nên họ mới là bạn tốt của nhau."

Tin đồn không chỉ ngày càng lan nhanh, lại còn theo kiểu là càng lan ra thì càng được thêm mắm dặm muối.

Chưa đầy hai ngày, Jihoon từ một Alpha ngang ngược, ngông cuồng làm nổ trường học và xài Lời nguyền Không thể tha thứ với bạn cùng lớp đã trở thành một Omega có số phận bi thảm, nhưng lại không ngừng vươn lên, lại còn giúp Gryffindor giành chiến thắng trận Quidditch trong thời gian cận kề kỳ phát tình.

Thật là một câu chuyện khiến người người cảm động! Jihoon không khỏi cảm thán, thầm bái phục tài bịa chuyện của mọi người.

Tất nhiên là vẫn có người còn sót lại chút lý trí cuối cùng.

Park Dohyeon!

"Mày bị điên đấy à?" Dohyeon theo sau Jihoon, cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ từ bốn phương tám hướng đang hướng về phía họ.

"Này nhé! Mày ăn nói cho cẩn thận vào. Fans của tao mà biết thì mày liệu hồn." Jihoon vênh váo.

"Tao thấy mày điên thật rồi đấy, Jihoon ạ." Dohyeon lắc đầu đầy bất lực.

Dohyeon chắc chắn bản thân đã từng ngửi thấy pheromone rượu vang của Jihoon, là mùi hương mạnh mẽ và cay nồng của Alpha và cậu thực sự không muốn ngửi nó thêm lần nào nữa. Vậy nên, chuyện đang xảy ra bây giờ thì có chết cậu cũng không nghĩ nổi.

"Thế không tốt hả bạn tôi ơi?" Jihoon đút tay vào túi quần, "Giờ tao đã thích Hogwarts hơn rồi đó."

"Thế thì đấy là bất hạnh của Hogwarts." Dohyeon lẩm bẩm, sau đó nhận phải một cú liếc xéo nên im luôn không hó hé gì nữa.

Hai người đi từ phòng học ra ngoài sân trường, học sinh hai bên đường đều tò mò nhìn sang. Đa số đều nhìn từ xa, nhưng không dám tiến tới gần cậu.

"Sao mày lại phải làm thế? Bộ mày muốn giả vờ để được nghỉ à? Thời kỳ phát tình giả hay là sinh sản giả thế?"

Jihoon nhướng mày, "Chuyện mày nói tao vẫn chưa nghĩ tới đâu."

"Lạy quần bảy màu của Merlin!"

"Nói thật với mày này!" Khi đến gần gần đài phun nước, Jihoon kéo Dohyeon lại thì thầm, "Tao làm vậy để kết hôn đó."

"Kết hôn á? Với ai?" Dohyeon ngạc nhiên.

"Ừ, kết hôn. Khi tao trưởng thành và đăng ký giới tính, tao có thể kết hôn với Hyukkyu. Nhưng mà là anh ấy cưới tao chứ không phải tao cưới anh ấy, cũng tiếc ghê." Jihoon trở nên nghiêm túc, "Cấm mày nói cho Điền Dã gì của mày đấy, chuyện này tao mới nói với mỗi mày thôi!"

Dohyeon hít một hơi thật sâu, nhìn như sắp chết ngạt đến nơi.

"Nhưng dù sao thì đây cũng là một kết thúc có hậu." Jihoon nói với vẻ hài lòng.

"Có hậu gì? Hậu môn à? Tao thấy mày điên lắm rồi Jihoon ơi!" Dohyeon hoảng hồn, "Tao không tin là mày trụ qua 2 năm đâu. Nếu như trong 2 năm đó có chuyện gì, giáo sư Kim sẽ mang tội dụ dỗ Omega vị thành niên, vậy là đủ để tống thầy ấy vào ngục Azkaban, mày biết không hả?"

"Tao sẽ không để chuyện đó xảy ra." Jihoon cau mày, khí thế ban đầu đã giảm bớt chút ít.

"Mày nghĩ mày đủ khả năng để ngăn cản chuyện đó xảy ra hả?" Slytherin trợn mắt, "Cứ cho là trường hợp đó không xảy ra đi, thế mày đã bao giờ nghĩ đến chuyện danh dự của giáo sư Kim sẽ bị tổn hại như thế nào nếu kết hôn với học sinh cũ chưa hả?"

Dohyeon lắc đầu, vỗ vai cậu bạn, "Jihoon ơi là Jihoon, mày tỉnh táo lại hộ tao cái đi!"

Sắc mặt Jihoon dần trở nên nghiêm trọng. Lần này cậu đã quá nóng vội mà không hề cân nhắc nhiều chuyện như vậy. Vì một lòng muốn ở bên Kim Hyukkyu, Jihoon đã làm một việc ngu xuẩn.

Nhưng xui xẻo là cậu hết đường lui rồi!

Một học sinh nam cao lớn bước đến trước mặt Jihoon. Cậu ta tên là Yone Yaxley, nhìn cực kỳ rất đẹp trai và cường tráng, đã vậy còn là đội trưởng đội Quidditch của nhà Ravenclaw.

"Cậu Jeong à!" Yone cầm một bó hoa hồng đỏ, màu sắc tươi đẹp của bó hồng với đôi má ửng đỏ càng thêm phần chân thành, "Cậu Jeong à..." Yone trông có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng vẫn lấy mọi can đảm mà nói:

"Tớ luôn ngưỡng mộ tài năng xuất chúng lẫn vẻ ngoài đẹp trai hơn người của cậu. Tớ luôn tiếc nuối vì cậu là một Alpha, nhưng thật may bởi đó chỉ là hiểu lầm của đại đa số. Vậy nên, tớ vẫn còn cơ hội đúng chứ? Tớ có thể được phép theo đuổi cậu không?"

Những học sinh đang theo dõi phía sau cậu bạn tên Yone bắt đầu ầm ĩ. Cả đám đều vô cùng phấn khởi trước cảnh tượng vui tai vui mắt như vậy, bàn luận ồn ào.

Jihoon thấy mà sợ hãi, Dohyeon bên cạnh cũng há hốc mồm, hai thằng trố mắt nhìn nhau.

"Vâng, tôi xin lỗi, chuyện này, chuyện này ..." Jihoon luôn giỏi khua môi múa mép giờ lại câm như hến, cứ "chuyện này", "chuyện nọ" cả ngày rồi mới hỏi một cách khó khăn, "Xin thứ lỗi, nhưng ... tên cậu là gì nhỉ..."

" Yone Yaxley." Yone nhìn Jihoon đầy mong đợi.

"Cậu Yaxley ạ." Jihoon bình tĩnh lại, cố tỏ ra lịch thiệp, "Rất xin lỗi cậu, tôi không thể đồng ý."

"Vì... Vì sao cơ?" Mặt Yone xụ ra.

"Bởi vì tôi đã có người yêu rồi." Jihoon nói nhanh.

Đám đông lại gào thét ầm ĩ, cố gắng tìm ra ai là người yêu của "Omega" họ Jeong tên Jihoon.

"Thật sự ... thật sự rất tiếc." Yone ủ rũ như bông hồng héo. "Xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

"Không có gì."

Jihoon nở một nụ cười thân thiện, nhưng nụ cười của cậu nhanh chóng tắt ngúm khi thấy Kim Hyukkyu đang ôm một chồng sách ở phía xa. Và điều đáng lo lắng là đôi mắt anh anh nhìn cậu nhưng gương mặt anh lại không có chút cảm xúc nào.

Bỏ mẹ rồi!

Trong đầu Jihoon nổ đoành một tiếng, mặc kệ đám đông đang bàn tán to nhỏ xung quanh, chạy đuổi theo Kim Hyukkyu đã khuất bóng sau dãy hành lang dài.

"Kyu! Kyu! Đợi em với!" Sau khi đã cắt đuôi được đám ong vò vẽ, Jihoon vừa đuổi theo vừa hét, nhưng Kim Hyukkyu đi nhanh quá. Khi cậu chạy đến văn phòng anh, cánh cửa đã đóng sầm lại ngay trước mặt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro