Chương 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chú thích tên:

Thôi Huyền Chuẩn = Doran
Phác Nghĩa Chân = Untara



Chương 13.1:

Hôm sau khi Lý Tương Hách tỉnh lại trời còn chưa sáng hẳn, y múc chậu nước rửa mặt qua loa rồi lập tức ra cửa. Lúc đi trên đường, chợ sớm ở thành Tô Châu vẫn chưa mở quầy hàng, y nhìn mặt trời đỏ nhàn nhạt đang dần mọc lên trên bầu trời, trong lòng hơi bất an.

Tối hôm qua trái lại là Lý Nhuế Xán say rượu tiễn y về đến cửa phòng, Lý Nhuế Xán giúp y mở cửa phòng, nhẹ nhàng cười nói: "Sư huynh nghỉ ngơi sớm đi."

Lý Tương Hách nhìn hắn, trong lòng bị lừa gạt không dễ chịu, sư đệ ngoan ngoãn nghe lời trong trí nhớ, đêm nay lại thật sự đùa bỡn mình một phen, y lạnh lùng nói: "Ba năm trôi qua, không ngờ thiếu chủ không chỉ học được uống rượu mà còn học được cách gạt người."

"Là lỗi của ta." Lý Nhuế Xán nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có chút hối hận nào, cười nói: "Sư huynh đừng tức giận, nếu ta không như thế, sao sư huynh có thể nhận lại ta được."

Lý Tương Hách nhìn hắn, hỏi: "Rốt cuộc làm sao ngươi nhận ra ta được?"

Lý Tương Hách không cho rằng, chỉ dựa vào việc không né tránh một luồng kiếm khí kia mà Lý Nhuế Xán có thể nhận ra mình.

Lý Nhuế Xán xoay người tiến gần Lý Tương Hách một bước, hắn nhìn ánh mắt Lý Tương Hách, mắt cáo hơi cong, nói: "Sư huynh muốn biết sao?"

Lý Tương Hách gật đầu nhẹ.

Lý Nhuế Xán nói: "Vậy sư huynh phải đồng ý với ta hai điều kiện."

"Ồ." Lý Tương Hách cười lạnh: "Thiếu chủ, bây giờ ngươi đang bàn điều kiện với ta sao."

Lý Nhuế Xán hạ thấp giọng: "Sư huynh, đừng gọi ta là thiếu chủ."

Lý Tương Hách rủ mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi đã là thiếu chủ Thiên Vân Môn, tất nhiên ta..."

"Sư huynh." Còn chưa đợi y nói hết câu, Lý Nhuế Xán lại tiến gần y thêm một bước, trừng mắt nhìn, vô tội gọi y một tiếng.

Lý Tương Hách nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn hắn nữa: "Ngươi nói điều kiện gì đó trước đi, ờm, Nhuế Xán."

Lý Nhuế Xán cười một tiếng, nâng cằm Lý Tương Hách lên, ép y nhìn mình, động tác ngả ngớn khiến Lý Tương Hách không khỏi nhíu mày, muốn nói gì đó thì Lý Nhuế Xán lại thu tay về, hắn nhìn Lý Tương Hách, nói: "Ta cứ nói phần của ta, sư huynh không đồng ý, hoặc đồng ý nhưng không làm theo cũng không sao, dù sao cho dù sư huynh có gạt ta thì ta cũng cam tâm tình nguyện."

Lý Tương Hách hơi nhíu mày, nói: "Ngươi nói đi."

Lý Nhuế Xán nói: "Điều kiện thứ nhất là, cho dù sắp tới sư huynh muốn điều tra cái gì thì ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện sư huynh muốn làm, nhưng ta mong sư huynh đừng cách ta quá xa, phải để ta biết được tin tức của sư huynh. Còn những chuyện khác sư huynh không cần lo lắng, cho dù có là Thiên Vân Môn Chính Thế Phong, hay Bắc Minh, ta cũng sẽ là người trải đường phía trước cho sư huynh. Chỉ mong sau khi sư huynh làm xong chuyện mình muốn làm rồi, có thể trở về bên cạnh ta."

Lý Tương Hách rủ mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng ta sẽ không trở về Thiên Vân Môn."

Lý Nhuế Xán lại nói: "Ta nói là trở về bên cạnh ta, không phải trở về Thiên Vân Môn."

Lý Tương Hách nhìn hắn, nụ cười của thanh niên không hề che giấu chút ngông cuồng nào, y như muốn nói lại thôi, trái lại hỏi: "Vậy điều kiện thứ hai là gì?"

Lý Nhuế Xán đứng ngay ngắn lại, trong mắt hắn cất chứa hàn ý của Nhất Kiềm Hàn Sương, hắn sờ lên chuôi kiếm Thanh Vân bên hông, nói: "Ta mong sư huynh sẽ cách xa tên đệ tử Chính Thế Phong kia một chút."

Lý Tương Hách sững sờ, không ngờ là điều kiện như vậy, nói: "Bởi vì hắn muốn giết ta sao?"

Lý Nhuế Xán nhìn y, nói: "Vâng, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy."

Lý Tương Hách hỏi: " Vậy còn gì nữa?"

Lý Nhuế Xán nói: "Giết hắn chẳng qua chỉ là chuyện rất đơn giản, nhưng bên Chính Thế Phong sẽ khá phiền toái, vậy nên ta mong sư huynh cố gắng cách xa hắn một chút, có điều nếu như hắn thật sự dám động thủ thì tất nhiên ta sẽ giết hắn."

Lý Tương Hách nhíu nhíu mày: "Hắn không biết ta là Lý Tương Hách, bây giờ vẫn sẽ chưa giết ta, ngươi vẫn nên khách sáo với hắn thì tốt hơn."

Lý Nhuế Xán nói: "Ta biết, nhưng ta cũng có chút lòng riêng khác."

Lý Tương Hách hỏi: "Là cái gì?"

Lý Nhuế Xán lui lại một bước, hơi cúi đầu, nói: "Ta không thích hắn, thế nên ta mong sư huynh cách xa hắn một chút."

Có lẽ là do dáng vẻ của người trước mắt trông hơi mất mát, Lý Tương Hách không thể thốt câu hỏi vì sao kia ra thành lời, Lý Nhuế Xán thấy y không nói gì, hỏi: "Sư huynh có đồng ý với hai điều kiện này của ta không?"

Lý Tương Hách nhìn hắn, không nói gì.

Lý Nhuế Xán cười một tiếng, rồi hơi cô đơn, nói: "Sư huynh không đồng ý cũng không sao, chẳng qua ta đã tìm được sư huynh rồi, sẽ không để sư huynh phải bị thương nữa."

Hắn nhìn Lý Tương Hách, trong mắt là sự dịu dàng và quyến luyến khiến người ta không thể xem nhẹ, Lý Tương Hách thở dài một cái, nói: "Ta đồng ý, ngươi nói đi, rốt cuộc làm sao ngươi có thể nhận ra ta."

Lý Nhuế Xán thu ý cười lại, rất lâu sau, hắn vẫn đang nhìn Lý Tương Hách, chỉ là trong mắt hắn, lại có nhiều thêm, chút đau lòng khó nói nên lời.

Người đời đều biết Thiên Vân Môn Lý Tương Hách mười bảy tuổi đã là thiên hạ đệ nhất, một thân một mình giết sạch mười hai chi của Bắc Minh thiết lập tại Trung Nguyên. Giang hồ ca tụng câu chuyện của y, nhưng lại chưa bao giờ nhắc đến, để làm được như vậy y đã phải trả giá lớn đến thế nào.

Hôm đó Lý Nhuế Xán chờ ở sơn môn, đợi từ sáng đến khi trời tối, đèn trước cổng đổi lần thứ ba, cuối cùng mới nhìn thấy phía xa có một bóng người đẫm máu đang tập tễnh đi tới. Trường y màu trắng dính đầy vết máu, còn có máu tươi chưa khô chảy dọc xuống theo lưỡi kiếm Phá Vân trong tay, y buông thõng tay trái, toàn bộ xương vai trái đều gãy hết, trên người là vô số vết kiếm và vết đao đếm không xuể, từng hạt sương máu rơi xuống, cho đến khi y nhìn thấy Lý Nhuế Xán đang chạy về phía mình, y mới cười một tiếng, quăng kiếm Phá Vân đi, ngã xuống, giống như một con huyết bướm đang rơi.

Ngày đó ở Hàn Sơn Tự ngoài thành Cô Tô, y cũng ngã xuống trước mắt Lý Nhuế Xán như vậy. Lý Nhuế Xán hoảng loạn đỡ lấy y, dáng vẻ hoàn mỹ của người trước mắt trùng khớp với trong trí nhớ, hắn ôm y, gần như tan nát cõi lòng, hối hận rơi nước mắt: "Thật xin lỗi, ta tới trễ."

Lý Tương Hách xoa xoa huyệt Thái Dương, không muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua nữa, không lâu sau, y đi đến ngoài cửa một hiệu cầm đồ ở phía đông thành Tô Châu. Cửa hiệu cầm đồ cao gần một trượng, trên cửa treo bảng hiệu nền đỏ chữ vàng thỏa đáng, chỉ là giờ phút này cửa lớn đóng chặt. Lý Tương Hách đi tới trước cửa, đầu tiên gõ nhẹ ba cái, sau ba lần hít thở, lại gõ cửa năm lần, cuối cùng gõ nhẹ bốn phía cửa, không bao lâu sau, có người bên trong mở cửa ra.

Người mở cửa là một thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, cả người mặc y phục màu tím sậm, chỉ thấy bên hông hắn quấn một sợi bạc, chính giữa sợi bạc đính một viên đá mắt mèo màu xanh lá cây đậm, thiếu niên hơi cúi người với Lý Tương Hách, nói: "Mời khách chủ vào trong."

Lý Tương Hách đi qua cánh cửa cao của hiệu cầm đồ, nói ngay vào việc chính: "Ta tìm minh chủ của các ngươi."

Hiệu cầm đồ này, chính là căn cứ đầu tiên của Liên minh thích khách giấu ở thành Tô Châu.

Thiếu niên dẫn Lý Tương Hách đến sảnh sau, mời y ngồi xuống, nói: "Xin chờ ta vào báo lại một tiếng."

Lý Tương Hách gật đầu nhẹ, thiếu niên đi ra chủ tọa công đường sau tấm bình phong, sau đó thanh niên đi ra, thanh niên cúi người với Lý Tương Hách, nói: "Vị khách chủ này, minh chủ của chúng ta hiện không ở đây, nếu các hạ có ủy thác gì, cũng có thể nói với tại hạ, tại hạ là phó minh chủ Phác Nghĩa Chân của Liên minh thích khách."

Lý Tương Hách cười với hắn một cái: "Đã lâu không gặp, Nghĩa Chân."

Phác Nghĩa Chân sững sờ, đánh giá người trước mắt, nhưng lại không có ấn tượng gì về khuôn mặt của người trước mắt, đang định hỏi gì đó, trước sảnh lại truyền đến tiếng gõ cửa, vẫn là dùng cách gõ ba gõ năm vỗ bốn đập đập, Phác Nghĩa Chân liếc mắt nhìn thiếu niên sau lưng: "Huyền Chuẩn, ngươi qua đó trước đi."

Thiếu niên gật đầu nhẹ, rồi đi về phía sảnh trước, Phác Nghĩa Chân cung kính cười một cái với Lý Tương Hách, nói: "Vị khách chủ này, xin hỏi một câu, sao lại nói đã lâu không gặp với tại hạ."

Lý Tương Hách ngồi ngã về sau, cong eo, lười biếng nói: "Ta là Lý ——"

"Tại hạ Chính Thế Phong Trịnh Chí Huân." Đột nhiên nơi cửa truyền đến một giọng nói chào hỏi ân cần.

Chuyệt xảy ra đột ngột, Lý Tương Hách bị dọa đến thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, vội sửa lại lời nói: "Ta là Lý —— khách chủ của ngươi."

Phác Nghĩa Chân khó hiểu, thầm nghĩ đương nhiên ta biết ngươi là khách chủ của ta rồi, nhưng vẫn chuyển hướng sang thiếu niên đi từ cửa vào trước, hành lễ nói: "Trịnh công tử, tại hạ Liên minh thích khách Phác Nghĩa Chân, không kịp nghênh đón từ xa."

Trịnh Chí Huân đáp lễ, cũng nhìn thấy Lý Tương Hách đang ngồi trong sảnh, hắn đi về phía Lý Tương Hách, hỏi: "Xích Mộc huynh, sao ngươi cũng ở đây?"

Lý Tương Hách chợt đứng lên, vội hoảng hốt nói: "Trùng hợp ghê, Trịnh thiếu hiệp."

Phác Nghĩa Chân nhìn Trịnh Chí Huân, rồi lại nhìn Lý Tương Hách, nói: "Hai vị quen nhau sao? Chẳng lẽ là đến đây vì cùng một chuyện?"

Trịnh Chí Huân không trả lời, mà nhìn Lý Tương Hách, hỏi: "Xích Mộc huynh cũng biết cách gõ cửa mời Liên minh thích khách này sao?"

Lý Tương Hách ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Ha ha, người trong giang hồ mà, cũng nên có chút, ừm, ngươi hiểu mà."

Thật ra thì việc Trịnh Chí Huân sẽ đến Liên minh thích khách cũng không hề bất ngờ chút nào, dù sao thì Chính Thế Phong và Liên minh thích khách, cũng xem như là đồng môn. Trăm năm trước, Côn Luân đạo nhân đã sớm đắc đạo thành tiên trong truyền thuyết kia thu nhận hai người đệ tử ở nhân gian, sau khi đại đệ tử xuống núi đã sáng lập ra Chính Thế Phong, để trừ ma diệt tà, lấy chính thế đạo. Sau khi tiểu đệ tử xuống núi thì sáng lập nên Liên minh thích khách này, khác với việc giết người vì chính nghĩa của Chính Thế Phong, Liên minh thích khách này có tiền thì chính là khách. Mặc dù lý tưởng của hai bên khác nhau một trời một vực, nhưng mối quan hệ vẫn không tệ. Mỗi vài năm Chính Thế Phong mới có đệ tử xuống núi, nhưng lại có thể nắm rõ chuyện trên giang hồ này như trong lòng bàn tay, chính là nhờ dựa vào tin tức từ Liên minh thích khác.

Liên minh thích khách, ám sát người, và cả điều tra tin tức.

Phác Nghĩa Chân nhìn hai người trước mắt, trong lòng đã hiểu rõ vài phần, hỏi: "Hai vị đến đây vì chuyện Như Hà công chúa bị bắt cóc đúng không?"

Lý Tương Hách vội gật nhẹ đầu, nói: "Đúng đúng, chính là vì chuyện này."

Trịnh Chí Huân nhìn Lý Tương Hách một chút, trong lòng hắn có điều nghi ngờ, nhưng vẫn đáp lại lời này: "Ta muốn xin xem hồ sơ của Phong Lưu công tử."

Hắn vừa nói xong, Lý Tương Hách và Phác Nghĩa Chân cùng nhìn sang hắn, Phác Nghĩa Chân nói: "Ồ? Là thế này, Huyền Chuẩn, ngươi đến phòng chứa hồ sơ đem hồ sơ của Phong Lưu công tử đến đây."

Trịnh Chí Huân thấy Lý Tương Hách nhìn mình, nói: "Xích Mộc huynh, có gì không ổn sao?"

Lý Tương Hách cười một tiếng, nói: "Ta chỉ thấy kỳ lạ, Trịnh thiếu hiệp, vì sao ngươi lại bỏ mặc yêu cầu của Lục Phiến Môn hoặc Tri phủ Tô Châu, ngươi nghi ngờ bọn họ có vấn đề gì sao?"

Trịnh Chí Huân lại gật đầu thừa nhận, không lâu sau, thiếu niên của Liên minh thích khác kia cầm một quyển hồ sơ tới, thiếu niên đưa hồ sơ cho Trịnh Chí Huân, sau khi Trịnh Chí Huân xem qua, nhìn thấy Lý Tương Hách không có ý định muốn qua đây xem thì hỏi: "Xích Mộc huynh, ngươi không xem sao?"

Lý Tương Hách nói: "Ngươi xem đi, xem hết rồi nói với ta là được."

Trịnh Chí Huân gật đầu nhẹ, không nói gì nữa, cẩn thận xem xét hồ sơ trong tay.

Lý Tương Hách lại rất thảnh thơi đi đến bên cạnh thiếu niên của Liên minh thích khách kia, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Thiếu niên nhìn y, nhút nhát trả lời: "Tại hạ Liên minh thích khách Thôi Huyền Chuẩn."

Lý Tương Hách gật gật đầu, lại hỏi: "Có thể dùng vũ khí gì?"

Thiếu niên nói: "Đoản kiếm."

Lý Tương Hách nhìn cánh tay của thiếu niên, nói: "Giấu trong tay áo sao?"

Thiếu niên khẽ gật đầu một cái, đột nhiên Phác Nghĩa Chân ở một bên khác ho khan một cái, thân là thích khách mà lại nói ra nơi giấu vũ khí quả thật là điều tối kỵ, thiếu niên tên Thôi Huyền Chuẩn khẽ giật mình, lại vội vàng lắc đầu, nói: "Không, không có ở trong tay áo."

Lý Tương Hách cười ha ha, là chút vui vẻ sau khi trêu đùa người khác, y ghé sát tai thiếu niên khẽ nói: "Đừng hoảng hốt, ta còn có thể nhìn ra Phác sư huynh kia của ngươi là người dùng nhuyễn kiếm, giấu trong búi tóc trên đầu nữa."

Thật ra thì Lý Tương Hách cũng vốn không nhìn ra được Phác Nghĩa Chân giấu kiếm ở chỗ nào, nhưng đã từng so tài với Phác Nghĩa Chân mấy lần, từng thấy hắn rút kiếm. Thôi Huyền Chuẩn kinh ngạc nhìn về phía Lý Tương Hách, trợn to mắt, miệng cũng há rộng theo, Lý Tương Hách cười một tiếng, thật sự cảm thấy tiểu đệ tử này của Liên minh thích khách rất ngoan ngoãn, không khỏi đưa tay xoa đầu hắn.

"Xích Mộc huynh." Đột nhiên Trịnh Chí Huân gọi y một tiếng: "Ta xem xong rồi."

Lý Tương Hách nhìn sang hắn, hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Trịnh Chí Huân nhìn y, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Những nữ tử mà Phong Lưu công tử này xâm hại trước đây, dường như đa số đều là những nha hoàn hoặc thiếp thất trong các gia đình giàu có."

Lý Tương Hách hơi nhíu mày, nói: "Cho ta xem một chút."

Trịnh Chí Huân đưa quyển trục cho y, trên đó viết:

Phong Lưu công tử, không rõ tên thật, không rõ dáng vẻ, không rõ võ công, khinh công rất giỏi.

Tiêu Thù năm thứ mười ba ngày mười ba tháng tư, Xuân Nguyên, tỳ nữ thân cận của Nhị công tử Nguyên gia Diên Châu.

Tiêu Thù năm thứ mười ba ngày mười một tháng năm, Bích Sắc, tỳ nữ thân cận của Đại công tử Triệu gia Lâm Châu.

Tiêu Thù năm thứ mười ba ngày hai mươi hai tháng bảy, Dao Nguyệt, thiếp thất tam phòng của Trần viên ngoại Dương Châu.

...

Phía sau danh sách có vẽ chân dung của những nữ tử bị xâm hại, đẹp xấu mập gầy, cũng đều có sự khác nhau.

Nhìn về mặt thời gian, Phong Lưu công tử này làm chuyện ác cũng không có quy luật nào, nhưng quả thật lúc trước đa số toàn ra tay với nha hoàn hoặc thiếp thất của những gia đình giàu có. Phác Nghĩa Chân cũng lại gần xem một chút, nói: "Sao đột nhiên Phong Lưu công tử này lại đổi khẩu vị, dám trực tiếp xâm hại Như Hà công chúa bào muội của Thánh thượng chứ."

Lý Tương Hách khép hồ sơ lại, hỏi Trịnh Chí Huân: "Trịnh thiếu hiệp, có ý tưởng gì không?"

Trịnh Chí Huân gật đầu nhẹ, nói: "Phải đến nhà lao quan phủ một chuyến."

Lý Tương Hách cười một cái: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Nói xong, hai người hành lễ cáo biệt với Phác Nghĩa Chân, Phác Nghĩa Chân vẫn chưa hiểu gì, hỏi: "Hai vị xem xong rồi sao?"

Trịnh Chí Huân khẽ gật đầu, rồi quay người đi ra ngoài, nhưng Lý Tương Hách lại không đuổi theo ngay, y đi đến bên cạnh Thôi Huyền Chuẩn, trông còn hơi lưu luyến xoa đầu hắn, nhưng thật ra là đang âm thầm nói nhỏ bên tai Thôi Huyền Chuẩn: "Giúp ta chuyển lời cho minh chủ của các ngươi, nói ba ngày sau sẽ có người đến đây tìm hắn. Nếu như hắn hỏi là ai thì ngươi chỉ cần nói áo trắng là được."

Nói xong, y phất tay áo quay người rời đi, nhìn thấy Trịnh Chí Huân đang đứng ở cửa đợi y, thiếu niên ôm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng.

Lý Tương Hách vờ như không nhìn thấy điều đó, đi ở phía trước, quay đầu lại nói: "Đi mau, Trịnh thiếu hiệp."

Một canh giờ sau, hai người mới từ phía đông chạy đến nhà lao quan phủ ở phía tây, đây là nơi giam giữ những bách tính đã bị Lục Phiến Môn bắt được dưới sông trong thành Tô Châu vào hôm qua.

Trịnh Chí Huân đi đến trước mặt cai ngục, giơ ngọc bài của Chính Thế Phong lên, nói muốn tra hỏi những người bị bắt hôm qua, nhưng cai ngục lại không cho hắn đi vào, Trịnh Chí Huân hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Hai cai ngục đối mặt nhìn nhau, cuối cùng, vẻ mặt khổ sở nói: "Mười mấy người bị bắt vào hôm qua, đã được thả ra hết rồi."

Trịnh Chí Huân giật mình: "Là ai ra lệnh?"

Cai ngục thở dài, nói: "Là bên Tri phủ truyền lệnh đến, nói là người nhà nghi phạm đến cửa quan phủ náo loạn, trong đó còn có mấy người là người có gia thế ở thành Tô Châu này, nên bên Tri phủ đã hạ lệnh cho bọn ta thả hết những người đó trước rồi."

Lý Tương Hách hỏi: "Thế Lục Phiến Môn có biết không?"

Cai ngục nói: "Chuyện này, tiểu nhân cũng không biết nữa, tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi."

Nghe cai ngục nói xong, Trịnh Chí Huân quay người kéo Lý Tương Hách qua, thấp giọng nói: "Đến Vương Tri phủ kia."

Lý Tương Hách gật đầu nhẹ, nhưng vừa đi được hai bước, chợt dừng lại nói: "Vẫn nên về quán trọ trước, tìm Tôn công tử của Huyễn Hoa Cung và Phác trang chủ của Thanh Trúc Sơn Trang đi."

Như Hà ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, băng che mắt bị người ta kéo ra, đột ngột bị ánh sáng chiếu chói mắt khi vừa mở mắt ra, một lúc lâu sau, nàng mới chảy nước mắt mở mắt ra, nhìn rõ trước mắt là gương mặt khiến nàng sợ hãi không thể ngủ được trong mấy ngày qua, người kia cười gằn, trong tay bưng bát thuốc, nói với nàng: "Như Hà, lại đây, uống hết bát thuốc thụ thai này, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ có hài tử của mình mà thôi."

Người kia rút khăn bịt miệng Như Hà ra, bóp cằm của nàng, muốn đổ thuốc vào, Như Hà thét chói tai: "A —— Ta không muốn ta không muốn."

Tay chân nàng bị trói chặt, đành phải không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn né tránh bát thuốc đang định rót vào miệng mình, người kia thấy nàng giãy giụa kịch liệt như vậy, vừa giơ tay lên định tát nàng một cái thì lại nghe thấy một tiếng ầm, cửa phòng bị người ta chém văng, từ cửa truyền đến một giọng nói: "Vương công tử, xin hãy dừng tay lại."

Người đang bức hiếp Như Hà công chúa trong phòng kia, chính là nhi tử Vương Dật Thanh của Tri phủ Tô Châu.

Vương Dật Thanh nhìn ra phía cửa, chỉ thấy có ba người đang đứng đó, có một xanh một trắng, chính là Chính Thế Phong Trịnh Chí Huân kia và người áo trắng ở bên cạnh hắn hôm đó, còn có một người mặc lam sam thêu chỉ vàng, tay cầm quạt giấy mặc trúc, đang chán ghét nhìn gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro