CHAP 10 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: 18+



Khi Lee Sanghyuk tỉnh dậy, người bạn đời đang nằm bên cạnh khẽ chạm vào mấy ngón tay anh.

"? Sao vậy"

Jeong Jihoon nhéo ngón tay đeo nhẫn của mình, lơ mơ hỏi, lúc trước xem video, rõ ràng đã chuẩn bị một chiếc nhẫn nữa mà.

"À, có thật." Lee Sanghyuk hiểu ý cậu.

"Hình như trước đây bất tiện quá nên có cởi ra một lần, từ đó đến nay em không đeo nữa."

"Ồ." Giọng nói của Jeong Jihoon nghe có vẻ hơi thất vọng, trong tiềm thức, cậu cảm thấy chiếc nhẫn đó dù sao cũng có ý nghĩa quan trọng.

Những suy nghĩ nhạy cảm của cậu thế mà lại không được người bạn đời chậm chạp chú ý. Lee Sanghyuk nghiêng đầu xoa xoa khuôn mặt cậu trước khi bước vào phòng tắm.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ và họ lại sắp bước vào lịch trình bận rộn của mình. Cân nhắc tình hình hiện tại, Lee Sanghyuk cắn đũa, có chút lo lắng hỏi người đang lặng lẽ ăn bữa sáng bên cạnh: "Thật sự ổn chứ?"

"Anh đừng lo lắng, em không sao." Jeong Jihoon cắn miếng thức ăn trong miệng, lẩm bẩm vài câu, dù sao bác sĩ cũng nói không sao nên anh đừng lo lắng.

"Nếu em cảm thấy không thoải mái ở đâu đó, hãy gọi cho anh."

"Ờ-huh."

Nói đến việc gọi điện thoại, Jeong Jihoon chợt nhớ đến con số kì lạ trong điện thoại và lướt ngón tay đến danh bạ, 37.2o...

"Anh ơi, anh còn nhớ tại sao em lại lưu số này không?"

Cậu không dám nhìn thẳng vào Lee Sanghyuk, nếu đó là một con số mang ý nghĩa quan trọng nào đó thì có thể sẽ đánh thẳng vào cảm xúc của đối phương. Anh loại trừ bất kỳ con số nào có thể liên quan đến ngày kỷ niệm, vắt óc suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra được ý nghĩa của con số này.

Lee Sanghyuk liếc nhìn sang một bên, cau mày nói rằng anh cũng không biết.

"Trước đây anh hỏi Jihoon, Jihoon nói là bí mật, anh tự đoán xem."

...

Nghe có vẻ giống điều mình sẽ làm thật.

Cậu giả vờ hắng giọng một cách tự nhiên, "Thế hyung đoán được chưa?"

"Anh chưa." Lee Sanghyuk thành thật lắc đầu.

"Hình như có liên quan tới nhiệt độ cơ thể." Anh nói thêm.

Trong đầu Jeong Jihoon trống rỗng, cậu quyết định tạm thời không nghĩ ngợi nữa, những ngón tay trống rỗng kéo suy nghĩ của cậu ra xa, cậu lục tung rất nhiều ngăn kéo cũng không tìm thấy chiếc nhẫn đính hôn. Nói cách khác, cậu là chú rể nhưng thậm chí còn không biết chiếc nhẫn cưới trông như thế nào.

Nó có mất đi đâu không?

Chắc là không đâu...

Hoặc có lẽ mình đã ném nó đi trong cơn tức giận khi mình và Lee Sanghyuk cãi nhau?

Chắc là không đâu...

Cậu không suy nghĩ nhiều, bước tới và hỏi Lee Sanghyuk, "Hyung, chúng ta đã bao giờ cãi nhau chưa?"

? "Hình như chưa." Nghĩ đi nghĩ lại, quá trình từ yêu đến kết hôn giữa anh và Jeong Jihoon diễn ra rất suôn sẻ, dường như không có chuyện gì đáng để tranh cãi xảy ra.

"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Lee Sanghyuk vỗ nhẹ vào vai cậu.

"Jihoon muốn thử cãi nhau sao..." Anh có chút nghi hoặc suy nghĩ.

"Không, không." Jeong Jihoon lập tức xua tay, không muốn thử một lần nào hết.

Người ta nói có rất ít đôi tình nhân yêu nhau mà chưa từng cãi nhau, lẽ nào cậu và Lee Sanghyuk thực sự là trời sinh một cặp.

Cậu cẩn thận nhớ về quá khứ và cả những định kiến ​​trước đây về người đàn anh cùng ngành này.

A, đầu đau quá, cảm giác như mình sắp nổ não rồi...

Jeong Jihoon ngay lập tức quyết định từ bỏ việc nghĩ ngợi lung tung.

Ngày cuối cùng tất nhiên là một ngày nghỉ ngơi thoải mái, mặc dù họ đã không ra ngoài trong vài ngày. Jeong Jihoon nằm trên ghế sofa chơi game với Lee Sanghyuk một lúc, mệt mỏi chỉ kê gối lên đầu mà ngủ. Tư thế ngủ này không hề thoải mái chút nào, dễ bị đau cổ, Jeong Jihoon lại lẩm bẩm nói rằng cậu chỉ nằm một lát thôi, nhưng khi lên giường lại không muốn ngủ nữa. Lee Sanghyuk không còn cách nào khác đành phải lấy chăn trong tủ ra trải lên thảm, Jeong Jihoon dụi mắt nhanh chóng biến thành một con mèo lỏng, ngoan ngoãn trườn từ ghế sofa vào trong chăn, trước khi Lee Sanghyuk kịp đắp chăn cho cậu thì cậu đã ôm cả chăn cả anh vào lòng, chùm chăn lên che kín cả hai người

"Được rồi, hyung, nhắm mắt lại và ngủ với em đi."

...

Nhưng chẳng bao lâu cơn buồn ngủ đã chẳng còn đủ nữa, nếu không phải Lee Sanghyuk bất ngờ dành cho cậu "nụ hôn chào buổi chiều".

Lee Sanghyuk chủ động quá...

Trên môi vẫn còn có chút chạm nhẹ, Jeong Jihoon quay đầu nhìn Lee Sanghyuk đang điều chỉnh vị trí chiếc gối, rồi lại chạm vào môi mình, suy nghĩ vài giây rồi chủ động di chuyển về phía trước, cậu đặt tay lên chắn hai bên đầu đối phương, ấn xuống môi anh.

Hơi thở của anh có chút hỗn loạn, không suy nghĩ nhiều, Lee Sanghyuk đưa tay vòng qua cổ đối phương, dường như đang giữ cậu lại. Người bị quấn quanh cổ kia thực ra chỉ muốn hôn đối phương một cái, xem ra bây giờ lại phải tiếp tục, Jeong Jihoon hơi điều chỉnh tư thế, chạm vào khóe miệng Lee Sanghyuk và hôn anh thật cẩn thận, từng dấu vết ái tình được truyền qua những kẽ ngón tay, toàn thân được sưởi ấm bởi hơi thở gấp gáp của đối phương, cuối cùng, khi Lee Sanghyuk không nhịn được mà cắn cậu, Jeong Jihoon mới chịu buông tha người kia.

Chắc là do quá trình vừa rồi hơi mãnh liệt, hơi thở không đều và thiếu oxy nên khóe mắt Lee Sanghyuk có chút ươn ướt, đỏ hoe, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Jeong Jihoon. Trong mắt Jihoon, hình ảnh chiếc cổ áo trắng như bị xé toạc, lộ ra xương quai xanh trắng như tuyết với vòng eo nõn nà, giống như có một chiếc lông vũ chọc vào trái tim cậu, ngứa ngáy, và những suy nghĩ kỳ lạ chợt xuất hiện, như thể đã từng trải qua chuyện này rất nhiều lần, ngón tay vô thức đi từ khóe miệng đến xương quai xanh.

Đây là một nơi đáng để lưu lại dấu vết, Jeong Jihoon nghĩ thầm trong lòng.

Người bị chạm vào lúc này duỗi thẳng chân, cũng không ngăn cản Jeong Jihoon thực hiện bước tiếp theo, khi bị người kia đè ra hôn, hai chân của anh bị người kia quấn lấy, cuối cùng anh cũng cảm thấy hơi đau và tê.

Cảm giác khi chạm vào bụng Lee Sanghyuk khá tuyệt, Jeong Jihoon thầm nhận xét trong lòng, nó cũng bình thường, thậm chí hơi phẳng, toàn thân không có một chút thịt nào.

Cậu như một tên nghiện sờ mó nhưng cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, bàn tay to lớn của cậu vươn lên len lỏi sâu vào trong vạt áo xộc xệch, bàn tay ấy đủ to để che toàn bộ phần bụng dưới của anh. Lee Sanghyuk dần mất bình tĩnh, còn có chút khó thở, anh nhướng mi hỏi "Không ngủ à?"

"Tại hyung, giờ em chẳng buồn ngủ nữa." Jeong Jihoon nhìn anh, cong môi, nhỏ giọng nói: "Bây giờ em thậm chí còn cảm thấy mình sắp bốc cháy rồi đấy..."

Nói xong cậu nhìn về phía dưới thân mình đã dựng lên một túp lều nhỏ, lần này thật sự không trách cậu được, rõ ràng là Lee Sanghyuk bày trò xấu xa trước mà.

"Làm nháy không?" Lee Sanghyuk nhìn những hình chạm khắc tinh xảo trên trần nhà, khẽ cau mày, lẩm bẩm hỏi cậu.

?

Thẳng thắn vậy luôn ấy hả...

Jeong Jihoon cân nhắc một lúc, sau đó nhẹ nhàng thu tay lại, nằm ngửa bên cạnh Lee Sanghyuk, vẻ mặt kỳ quái nói: "Thôi đừng vậy..."

Làm chuyện đó giữa ban ngày thì không thích hợp, với lại cậu vẫn..., cậu thực sự không biết liệu mình có thể làm điều đó với Lee Sanghyuk mà không bị phân tâm hay không.

Nhưng mà, thằng em cứng rồi, thì chắc là mình cũng làm được chứ...

Jeong Jihoon trong lòng loạn cào cào, kéo chăn đắp cho anh, có chút yếu ớt suy nghĩ, đợi nó tự mình lắng xuống vậy.

Người bên cạnh lại không có ý nghĩ như vậy, trọng lượng trên người cậu đột nhiên nhẹ đi, rồi đột nhiên lại nặng hơn, là Lee Sanghyuk chui vào trong cơ thể cậu, chân anh vẫn cọ vào chỗ đó, Jeong Jihoon ôm lấy eo anh, cả đầu tê dại, cậu sợ chân anh lại trượt xuống chỗ đó tiếp.

Lee Sanghyuk di chuyển cơ thể, bụng sát bụng, chân chạm chân, như hòa vào cơ thể của Jeong Jihoon và anh vùi đầu vào cổ đối phương, Jeong Jihoon nghe thấy tiếng thở hổn hển nhẹ của anh và nghe thấy tiếng anh khụt khịt không thoải mái.

Tra tấn người khác thật chứ... Tâm trí của Jeong Jihoon rất hỗn độn.

"Anhđã xem lịch sử tìm kiếm của Jihoon."

? Jeong Jihoon có vẻ bối rối.

"Có gì cần lo lắng sao?"

...Ahhh ssibal! Jeong Jihoon chợt nhớ ra mình đã tìm kiếm trên trình duyệt mấy thứ như là đàn ông làm như thế nào, tư thế nào mới thoải mái và lâu dài...

Ssibal ssibal ssibal...

Tất cả đều đã bị Lee Sanghyuk nhìn thấy!

Kẻ đương sự lập tức muốn tìm chỗ trốn, xấu hổ quá đi mất.

Jeong Jihoon tỏ ra bất mãn và chìm đắm trong hối hận, Lee Sanghyuk cúi đầu cắn môi đối phương như một hình phạt vì đã chủ động mà không được hưởng ứng.

Người bị cắn cảm thấy đau đớn, bàn tay ôm eo Lee Sanghyuk vô thức siết chặt.

"Hyung sao còn cắn người vậy chứ?" Jeong Jihoon phàn nàn, che miệng lại.

Lee Sanghyuk ngồi dậy khỏi người cậu và thẳng lưng, không hề tỏ ra "tội lỗi" trước những lời phàn nàn kia.

"Jihoon đã từng làm vậy với anh. Công bằng mà nói, anh làm lại thì có gì sai chứ?"

Hả?

Jeong Jihoon: Được rồi, vậy thì em cũng hơi quá đáng thật.

"Hyung cứ cắn đi, tạm thời em chịu đựng được." (làm bộ mặt chính trực sẵn sàng chịu chết)

"Em thật sự có thể chịu đựng được sao?" Lee Sanghyuk nhướng mày nhìn xuống, vẻ mặt như thể vừa phát hiện ra điều gì mới mẻ.

"Đương nhiên!" Đàn ông sao có thể nói không được!

Lee Sanghyuk: Được rồi. (Bắt đầu cởi nút quần áo)

Đó là một câu trả lời rất tự tin, nhưng lại thực sự khó chịu không thể giải thích được...

"Vậy Jihoon, để anh xem sức chịu đựng của em tới mức nào." (Cởi quần áo, thản nhiên đặt sang một bên)

Jeong Jihoon:? ? ?

Không phải là mình bảo Lee Sanghyuk cắn mình sao? Tại sao lại thành cái cảnh thế này rồi!

Đụ má!

Này, này, này, Lee Sanghyuk, đừng cử động, em, em, em chưa sẵn sàng!

Làn da trắng nõn lộ ra như thế này, hai điểm nhô lên trên ngực trở nên khó chịu vì không khí lạnh lẽo, hoặc vì một số yếu tố khó tả mà hơi phồng lên, càng ngày càng đỏ lên.

Thật nhạy cảm...

Cặp kính của Jeong Jihoon có chút nóng, ngón tay vô thức bò từ thắt lưng đến vòm ngực, cậu nhìn chằm chằm vào hai hạt đậu đỏ ửng nổi bật trên làn da trắng nõn trước mặt và nuốt ực một cái.

Hơi quá rồi đấy...

Cậu em trai chưa kịp yên phận lại bất giác run lên, như muốn nhắc nhở hai người rằng mông của anh đang kề sát vào một cây gậy nóng và cứng như vậy. Lee Sanghyuk đột nhiên sững người, cái thứ ấy lại áp vào người cậu, không hề muốn tách ra.

...Có vẻ như mình đã tự đào hố chôn mình (đỏ mặt)

Đúng như dự đoán, mình vẫn chưa thích hợp để chủ động...

Jeong Jihoon, người đã phát hiện ra một thế giới mới, không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình nữa. Những ý nghĩ tội lỗi ùa thẳng vào não, Lee Sanghyuk cảm thấy ngực mình như có một hơi ẩm dâng lên, mái tóc bồng bềnh áp vào người khiến cơ thể anh dần trở nên ướt át.

"Đừng..." Lee Sanghyuk đang thở hổn hển, đột nhiên tay anh không thể sử dụng được nữa, hạt đậu nhỏ phủ một vết nước lấp lánh, xung quanh chỗ bị liếm có dấu hiệu ửng đỏ. Tất cả mọi thứ trở nên hấp dẫn hơn như đang mời gọi người kia nếm thử nhiều hơn.

Nụ hôn nhóp nhép khiến mọi thứ trở nên quyến rũ, Lee Sanghyuk vươn tay nắm lấy tóc cậu, cố gắng ngăn lại, cảm giác ngứa ngáy thực sự không thể chịu nổi nữa.

Mọi giằng co vô nghĩa đều biến thành sự mời gọi quyến rũ trong mắt người tình. Lee Sanghyuk bị lật người đè xuống tấm chăn mềm mại, toàn thân bị hơi thở nóng bỏng quấn chặt, nụ hôn rải từ tai rơi xuống tấm lưng trần. Anh vùi đầu vào chiếc gối, mặt đỏ bừng bất thường, cơ thể bắt đầu trở thành một màu hồng nhạt.

Jeong Jihoon kề sát tấm thân anh, nhất thời không chắc chắn về quyết định của mình, bước tiếp theo sẽ là gì? Trên mạng có ghi rõ ràng rằng màn dạo đầu phải được thực hiện, nên tiếp tục hôn hay bắt đầu thực hiện luôn?

Nụ hôn vụng về lại rơi xuống vai, bản năng khiến phần thân dưới vô thức cọ vào cơ thể mềm mại. Lee Sanghyuk quay lưng về phía anh, giữ im lặng trong khi hơi thở dần trở nên nặng nề hơn.

"Em còn chần chừ cái gì nữa vậy?" Lee Sanghyuk không thể nhịn được nữa.

"Hả?"

Mặc dù phải kìm nén và rất khó chịu nhưng mà ssibal, "việc này" phải làm thế quái nào giờ!

Jeong Jihoon chưa kịp nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Lee Sanghyuk lại quay người lại, vuốt mặt thở dài, có phần cam chịu nói: "Quên đi, để anh làm thì hơn."

Ngón tay hơi run run, anh cởi cúc quần của đối phương. Lee Sanghyuk cũng cởi lớp áo che chắn cuối cùng, cẩn thận ngồi lên chân của Jeong Jihoon.

Quá trình đi vào có chút khó khăn, Jeong Jihoon đỏ mặt thở hổn hển hỏi anh ở nhà có bao cao su không. Lee Sanghyuk sững sờ khi cầm vật cương cứng trong tay, có chút do dự trả lời, có thể là trên đầu giường trên tầng. Anh không chắc còn sót lại hay không, thứ đồ này thường được Jeong Jihoon đảm nhận, vào một ngày lễ tình nhân, cậu kiêu ngạo chỉ vào một ngăn kéo lớn đầy kín và gọi đó là quà tặng ngày lễ tình nhân. Lee Sanghyuk tức giận, quay đầu lại nghiến răng, bằng thế lực nào đó lại bị vướng vào giường, sau đó thậm chí còn không có sức lực ra khỏi giường đi tắm, trong đầu tràn ngập suy nghĩ làm sao để "hủy thi diệt tích*".

*ý là ảnh muốn giếc JJH xong giấu xác luôn=))))))))))))

Đã lâu như vậy, anh thật sự không chắc nữa, hơn nữa cộng thêm tổng số chuyến công tác trước kì nghỉ, cũng đã lâu rồi không cùng Jeong Jihoon làm cái đó...

Jeong Jihoon không dám hành động liều lĩnh, rời đi vào lúc này rõ ràng là một hành vi đáng thất vọng, cho đến khi giọng nói có phần kìm nén của Lee Sanghyuk lọt vào tai anh,

"Vậy, cứ vào đi."

"Hyung sẽ bị thương đấy..."

Lee Sanghyuk cúi đầu, lắc nhẹ nói: "Sẽ không đâu."

Rốt cuộc không có biện pháp an toàn, bọn họ cũng không dám trực tiếp vào, cả hai không mảnh vải che thân, hai tay cậu ôm chăn và chùm lấy thân thể mềm mại của anh, thân thể trần trụi kề sát vào người cậu, Jeong Jihoon có thể cảm nhận rõ ràng bụng dưới của mình đang dần nóng lên, tốc độ bế Lee Sanghyuk lên tầng dần trở nên gấp gáp.

Lee Sanghyuk vừa chạm vào tấm ga trải giường mềm mại, liền có người khí tức cuồng loạn áp sát vào người anh, môi và răng của họ quấn lấy nhau một lúc cậu mới đưa tay lục lọi chiếc tủ nhỏ đầu giường, Jeong Jihoon có chút khó chịu, và các ngăn kéo bên trái và bên phải cậu đã kiểm tra mọi thứ, chỉ có bôi trơn, không có bao cao su.

Hai người đều đang đấu tranh với dục vọng, tình huống đặc biệt thôi kệ vậy, Jeong Jihoon có chút lo lắng tiến đến hôn Lee Sanghyuk, với giọng hứa hẹn, cậu hứa lần sau sẽ chuẩn bị trước. Cậu vừa bóp chút chất bôi trơn vừa nhẹ nhàng hôn anh, ngón tay thọc sâu vào khe mông hẹp. Chất lỏng lành lạnh thấm sâu vào trong, Lee Sanghyuk căng cứng cả người.

Khi quá trình mở rộng gần như hoàn tất, Jeong Jihoon nhẹ nhàng rút những đầu ngón tay ướt và dính của mình ra, ấn vào vật cương cứng đang muốn tiến vào.

Trên trán Lee Sanghyuk cũng lấm tấm mồ hôi, đôi môi mỏng càng bị người thương cắn đỏ, đôi mắt mơ hồ nhìn chằm chằm vào người trên người mình, hơi thở không tự chủ được tràn ra từ cổ họng khiến anh càng thêm câu dẫn. Lỗ sau bị dị vật ghé thăm chậm rãi cho tới khi lút cán, phần căng cứng dưới thân Jeong Jihoon như bừng tỉnh, khiến cậu nhịn không được mà thở ra một hơi dài, thân dưới bị nơi chật hẹp bao bọc lấy. Sau một vài giây, cậu nóng lòng muốn di chuyển lần nữa.

Đây là một loại cảm giác vô cùng choáng ngợp, hiện tại Jeong Jihoon khó có thể giữ lý trí, cậu vùi trong cơ thể anh, không ngừng thúc đẩy, điểm giao hợp rỉ ra rất nhiều vệt nước sáng ngời, nhìn rất bắt mắt.

Lee Sanghyuk tâm trạng không được tốt, dương vật đột nhiên đi vào cơ thể anh cứ mài mòn và co giật liên tục, anh còn chưa kịp thích ứng với nhịp điệu thì đột nhiên lại trở nên hung dữ, đùi anh dang rộng ra, Lee Sanghyuk có thể cảm nhận được rằng cơ thể anh đang bị khám phá mọi ngóc ngách, thứ xâm phạm ấy vẫn có dấu hiệu ngày càng lớn hơn. Ánh mắt của hai người va vào nhau trong không khí, Lee Sanghyuk đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

"Là Jihoon sao?" Anh không biết tại sao mình lại hỏi vậy.

"Đúng."

Jeong Jihoon không nhịn được, cúi đầu hôn anh, đưa tay áp sát vào má anh, liên tục xác nhận: "Là em."

"Nhẹ nhàng một chút, anh đau." Lee Sanghyuk thân thể có chút run rẩy, giọng nói vừa khàn vừa du dương.

Jeong Jihoon cố gắng giảm tần suất đâm vào huyệt đạo, ở một khía cạnh nào đó, đây cũng là "lần đầu tiên" của cậu, cậu không muốn đối phương bị tổn thương.

Sau khi đưa đẩy nhẹ một lúc, Jeong Jihoon chủ động đưa hai tay ôm lấy eo anh, Jeong Jihoon nghe thấy đối phương ngượng ngùng nói rằng cậu có thể làm nhanh hơn.

Hạ bộ hung hãn lại đẩy vào sâu, bị lỗ thịt mềm mại bao bọc. Lee Sanghyuk nằm ngửa đối mặt với cậu, liên tục trải qua các vòng thâm nhập và rút lui, hưng phấn đến mức vô thức siết chặt mông mình. Jeong Jihoon nắm lấy mắt cá chân của anh ta, mở rộng hai chân trái và phải của anh ta, duỗi chúng thành một hình vòng cung đáng sợ, dương vật được rút ra khỏi cơ thể anh, nhưng đã biến thành cây gậy nóng bỏng, và trở lại mạnh mẽ hơn cho một đợt đâm thúc dữ dội khác.

"Ah uh, đừng..." Giọng của Lee Sanghyuk run rẩy, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng.

Jeong Jihoon cầm chặt lấy ham muốn của anh, không ngừng cọ xát trêu chọc, làm tình mãnh liệt, cả hai đều chìm trong sự ướt át nhớp nháp, cậu thay đổi vị trí để tiến vào sâu hơn, lưng anh áp vào lồng ngực rắn chắc của anh. Jeong Jihoon như sắp ăn sống anh, Lee Sanghyuk bật khóc, vừa sướng vừa đau. Khoảnh khắc anh xuất tinh, Lee Sanghyuk run rẩy phát ra tiếng meo meo như một con mèo bị bắt nạt, Jeong Jihoon ôm chặt lấy eo và bụng anh, hơi thở nặng nề phả lên cổ và vai anh, sau khi bình tĩnh lại, cậu từ từ rút ra khỏi người Lee Sanghyuk.

"Quá nhiều rồi..." Giọng Lee Sanghyuk vẫn còn hơi đứt quãng. Tinh dịch chảy ra khỏi lỗ, phần thịt ở hậu huyệt do quá trình đưa đẩy liên tục hơi lồi ra và sưng đỏ lên, Jeong Jihoon lấy khăn giấy lau cẩn thận, tinh dịch đặc quánh vẫn còn dính vài vệt đỏ. Lee Sanghyuk vô cùng mệt mỏi ngã vật xuống giường, đôi chân trắng nõn duỗi thẳng ra không thể khép lại được.

Jeong Jihoon bị cảnh tượng trước mắt kích thích đến mức sững sờ, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một hình ảnh tương tự, không tự chủ được, Jeong Jihoon quay người xuống giường, lấy nhiệt kế từ đáy ngăn kéo ra.

Quả nhiên, nó ở đây...

37.2, khi họ làm lần đầu tiên, nhiệt kế tình cờ xuất hiện cạnh giường vào thời điểm không thích hợp.

Đó là nhiệt độ lúc lên đỉnh của người kia à...

Jeong Jihoon cúi đầu tìm kiếm đôi môi mềm mại đột nhiên xuất hiện trong ký ức, đầu lưỡi cẩn thận thâm nhập, tạo nên một mối liên kết sâu sắc và dai dẳng.

Lee Sanghyuk bị đẩy mạnh đến mức phải cố gắng giơ tay lên, không còn sức lực để đáp lại, môi bị tàn phá đến mức sưng đỏ bất thường và có chút đau đớn. Khi được Lee Sanghyuk bế vào phòng tắm và nhìn vào gương, giọng điệu có chút phàn nàn: "Miệng của anh...thế này đi làm sao dám gặp ai?"

Người đàn ông phía sau cũng không mảnh vải che thân đưa tay qua eo ôm chặt vào ngực anh, cằm vẫn tựa vào vai Lee Sanghyuk, có chút xấu hổ hỏi: "Vừa rồi có đau không?"

Vừa nói xong, Jeong Jihoon có chút do dự khi nghe Lee Sanghyuk trả lời, cậu làm theo một số "hướng dẫn trực tuyến" và chủ yếu làm theo bản năng của cơ thể, nếu Lee Sanghyuk không hài lòng thì sao...

Vì đây là "lần đầu" của mình, mình có thể được tha thứ chứ, phải không?

"Tạm," Lee Sanghyuk có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, bình tĩnh lại vài giây rồi nói: "Jihoon, em làm anh cảm giác như đã quay về quá khứ vậy."

Rõ ràng đó là gương mặt thân thuộc nhất của người anh yêu nhưng lại mang cái vẻ xanh xao như hồi mới quen.

Cảm giác quen thuộc khi quay lại một khung cảnh nào đó trong quá khứ hay cảm giác bị chia cắt? Anh không thể diễn tả được nó.

"Anh nói xem, thực sự có tồn tại một vũ trụ khác không?" Jeong Jihoon dùng khăn lau những giọt nước trên cơ thể Lee Sanghyuk rồi đột nhiên nói.

"Vũ trụ gì cơ?"

Jeong Jihoon buộc thắt lưng của bộ đồ ngủ và nói với đôi tai đỏ bừng: "Trong vũ trụ này, chúng ta là chúng ta bây giờ, và ở một vũ trụ khác, chúng ta là chính chúng ta ở vũ trụ đó."

"Không phải là không thể." Lee Sanghyuk ôm chặt lấy cổ cậu, không cảm thấy sự tưởng tượng hoang đường đột ngột của Jeong Jihoon có gì không ổn.

"Vậy hyung ở vũ trụ khác cũng như này sao?"

"Như nào?"

Jeong Jihoon hôn nhẹ lên trán anh, hỏi anh với giọng đầy mong đợi: "Cũng thích em như này à?"

Lee Sanghyuk sửng sốt một chút, rất nhanh sau đó liền bật cười, sau khi được đặt trở lại đầu giường, Lee Sanghyuk nhặt viên kẹo trên bàn đầu giường lên, tiếng giấy gói kẹo bị xé toạc vang lên, tâm trạng của Jeong Jihoon cũng lăn tăn gợn sóng.

Lee Sanghyuk nhìn cậu một cách nghiêm túc và nói:

"Tất nhiên, anh thích em ở mọi vũ trụ"

Jeong Jihoon ngậm viên kẹo vào miệng, rất ngọt. Lúc này, cậu chợt cảm thấy trong mắt Lee Sanghyuk là một biển sao, và cậu là ngôi sao đặc biệt nhất trong số đó.

"Anh ơi, chúng ta hãy đặt một chiếc nhẫn khác nhé!"

"Được."


END.

_____________________

Lại thêm một cái hố nữa đã được đào xong, cảm ơn mọi người đã đọc và vote cho tui, nếu mọi người thích truyện của tác giả này thì hãy đọc mấy con hàng trong wall tui



Còn về cái số 37.2 JJH lưu trong danh bạ, tui nhớ là trong mấy chap đầu tui đã đi tra được là nhiệt độ người bình thường là 37 độ còn nhiệt độ khi gặp người mình thích là 37,2. Nhưng tui đã nhầm=))) ý nghĩa của nó không nằm trong suy đoán của tui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro