CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon gần đây đang tự hỏi liệu lời nói của Lee Sanghyuk liệu có ma lực gì không?

Nếu không thì tại sao cái cớ muôn thuở của cậu là "Tôi có việc khác phải làm nên tôi đi trước" lại sụp đổ như thế này, thậm chí cậu còn bước vào nhà Lee Sanghyuk và muốn ăn món bánh donut yêu thích của mình cùng anh ấy!

Vì vậy, cậu không khỏi tự hỏi liệu trí nhớ của mình có vấn đề gì không, quan hệ của mình với Lee Sanghyuk từ bao giờ mà thân thuộc thế này?

Jeong Jihoon cứ suy nghĩ vớ vẩn, còn chủ nhà từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép mới, cả căn nhà ấm áp, Lee Sanghyuk quay lại nói có thể treo áo khoác lên móc áo, Jeong Jihoon gật đầu.

Jeong Jihoon hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ xếp hình của Lee Sanghyuk trên bàn cà phê, chắc phải có hàng nghìn mảnh ...

Lee Sanghyuk đã hoàn thành gần xong rồi.

Đặt hai cuốn sách do vị khách không mời mang đến cạnh ghế sofa, Lee Sanghyuk giải thích: "À, cái này, anh thấy sắp phải đi làm lại rồi, nên mấy ngày nay thử xem có ghép xong kịp không."

Lee Sanghyuk mở túi donut, đưa hai chiếc cho Jeong Jihoon, lấy ra một chiếc và cắn một miếng.

Giống như nhiều người, Jeong Jihoon chắc chắn rất quan tâm đến việc những thứ mình thích được người khác phát hiện và công nhận.

Cắn một miếng, cậu lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Lee Sanghyuk, hình như anh ấy rất thích phải không? Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt, rồi lại tự chế giễu mình dường như quá coi trọng suy nghĩ của Lee Sanghyuk, cảm giác này khiến cậu đột nhiên cảm thấy khó xử không thể tả.

Jeong Jihoon cố gắng để bản thân gạt đi sự tập trung kỳ lạ này sang một bên, giống như lúc cậu tìm kiếm sở thích của Lee Sanghyuk trên Internet vào buổi trưa nay, lẽ ra cậu chỉ định nhấp vào và dành hơn mười giây hoặc một phút để tìm thôi, nhưng cậu lại bị thu hút một cách không thể kiểm soát được bởi những tin tức liên quan về Lee Sanghyuk.

Để đánh lạc hướng sự chú ý của cậu, cậu phải tập trung vào mấy mảnh ghép của Lee Sanghyuk trước mặt, tìm một mảnh từ những mảnh ghép rải rác gần đó và ghép lại với nhau, sau đó cậu lấy một mảnh khác và so sánh màu sắc và hoa văn, xem xét cẩn thận. Một ngón tay đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Jeong Jihoon, rồi chỉ vào một khu vực ở góc trên bên phải, cậu ghép các mảnh lại với nhau theo vị trí mà Lee Sanghyuk chỉ. Jeong Jihoon xoa xoa cái cổ, chợt nhận ra mình hơi tự tiện.

Lee Sanghyuk nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, sau đó ngồi trên thảm trong phòng khách và bắt đầu sắp xếp tiếp, Jeong Jihoon nhìn người trước mặt với vẻ mặt như "Tôi sẽ nghiêm túc đây." Đột nhiên cậu cảm thấy từ góc độ này, Lee Sanghyuk, đầu như úp vỏ dưa hấu lên, lại có nét dễ thương khác hẳn, mặc dù dùng từ như vậy để miêu tả một vị tiền bối trong ngành có chút không phù hợp.

Như bị lây nhiễm bởi không khí nghiêm túc này, Jeong Jihoon cũng khá chăm chú nhìn xuống, thỉnh thoảng tìm mảnh ghép tương ứng với các vị trí và đặt nó lên đó, hoặc giúp Lee Sanghyuk tìm ra mảnh ghép hoặc vị trí của nó.

Cứ thế, hai người, một bộ xếp hình, một buổi chiều yên tĩnh.

Vẫn còn một mảnh ghép cuối cùng.

Khi Lee Sanghyuk chuẩn bị cầm lên, anh đã rút tay lại, để lại người đối diện với vẻ mặt khó hiểu.

"Chờ một chút."

Lee Sanghyuk đứng dậy chạy lon ton đến phòng làm việc lấy bút, sau đó lại ngồi xuống, lật lại mảnh ghép nhỏ.

Thực sự không còn nhiều chỗ để viết lên mảnh ghép nhỏ nên Lee Sanghyuk bất đắc dĩ vẽ mặt sau một con mèo, sau đó đẩy cây bút và mảnh ghép đến trước mặt Jeong Jihoon, ra hiệu cho cậu vẽ thêm vài nét nữa. Mặc dù không hiểu làm thế này để làm gì, nhưng Jeong Jihoon vẫn cầm lấy, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng thêm vài sợi râu vào mặt mèo con.

Lee Sanghyuk đã ghép nốt mảnh ghép cuối cùng dưới sự chứng kiến ​​của Jeong Jihoon, bức tranh đã chính thức hoàn thành, đó là bức tranh nổi tiếng "Hoa hướng dương" của Van Gogh.

Khi tạm biệt, Lee Sanghyuk đứng ở cửa một lúc rồi nói: "Jihoon thực ra không cần gọi anh là tiền bối này tiền bối nọ đâu, gọi giống Wangho là được."

Người đang đi gần đến thang máy quay lại ngạc nhiên khi nghe những lời này, không gọi tiền bối mà gọi hyung ấy hả?

Nhìn thấy Lee Sanghyuk mỉm cười với mình, Jeong Jihoon ngượng ngùng giơ tay vẫy tay chào anh:

"Vâng, Sanghyuk hyung, em chào anh ạ."

Đã gọi là hyung rồi, tức là mình thân thiết với Lee Sanghyuk rồi đúng không?

Sau khi Jeong Jihoon tắm xong, cậu không chơi vài trò chơi trước khi đi ngủ như thường lệ mà nằm trên ghế sô pha, thả người ra, thả trôi suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn về phía bàn phòng khách.

Căn hộ cậu ở có cách bài trí giống như căn hộ của Lee Sanghyuk, lúc này trong đầu cậu dường như tự động khơi dậy những ký ức, Jeong Jihoon quay mặt sang một bên và dường như nhìn thấy Lee Sanghyuk đang ngồi cạnh bàn, tập trung ghép hình.

! ! !

Ani! Tại sao mình lại nghĩ đến Lee Sanghyuk?

Không, không, Jeong Jihoon nhấc điện thoại lên, mở instagram và cố gắng thoát khỏi Lee Sanghyuk, người vừa đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh.

Càng muốn quên thứ gì thì sẽ chỉ càng nhớ nó hơn thôi.

Sau khi lướt qua những bức ảnh về mấy cô gái xinh đẹp một lúc, không cảm nhận được cảm giác phấn khích thường thấy khi nhìn thấy gái xinh nữa, Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy hơi chán và tùy ý bấm thả tim vài cái, sau đó cậu xem bài đăng của bạn bè mình, dù là họ đăng đang đi bộ đường dài hay câu cá thì cậu cũng chỉ thả tim từng cái một mà không có chút biểu cảm nào, cuối cùng cậu lại đặt chiếc điện thoại lên bụng một cách nhạt nhẽo.

Cố gắng tiếp tục thả lỏng bản thân.

Lee Sanghyuk...

Ah!

Jeong Jihoon đột nhiên đau đầu, khi cậu nhắm mắt lại, đó lại là Lee Sanghyuk. Chúng mình cùng nhau ăn bánh donut, cùng nhau giải đố, thậm chí còn yêu cầu mình gọi anh là hyung chứ...

Tuy rằng anh là một vị tiền bối đáng kính, có tấm lòng ấm áp nhưng cảm giác này lạ quá đi!

Như mất kiểm soát, Jeong Jihoon sau đó bật điện thoại lên và nhìn chằm chằm vào màn hình mất nửa phút, cuối cùng cậu chấp nhận số phận của mình và nhập ba từ "Lee Sanghyuk" vào ô tìm kiếm.

Sau khi đọc đi đọc lại được một lúc, Jeong Jihoon đã đưa ra kết luận rằng anh chàng này thực sự là một người nhàm chán...

Ném điện thoại lên bụng, Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào bàn một lúc, sau đó ngồi thẳng dậy, lấy bút và giấy từ ngăn kéo bàn ra, bắt chước dáng vẻ của Lee Sanghyuk buổi chiều và vẽ một cái mặt mèo.

Chỉ có mắt, không có râu.

Jeong Jihoon dường như nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề khi cậu dậy sớm vào sáng hôm sau để tắm và giặt ga trải giường.

Điều này có thể giải thích, đây là hiện tượng sinh lý bình thường của nam giới.

Nhưng điều này thì không thể giải thích được, là Jeong Jihoon đã mơ thấy Lee Sanghyuk.

Jeong Jihoon lắc đầu, sau đó khẽ lẩm bẩm: "Chỉ là trùng hợp thôi, chỉ là trùng hợp thôi, chỉ là trùng hợp mà thôi..."

Trùng hợp cái rắm!

Mơ thấy Lee Sanghyuk "giúp" mình...?

Nghĩ đến đây, Jeong Jihoon tức giận ném ga trải giường vừa lấy ra khỏi máy giặt xuống đất, đau đớn dựa vào tường, hai tay ôm đầu.

Làm sao mọi chuyện có thể tiến triển thành thế này?

Dù nhiều người trên mạng cho rằng "nảy sinh dục vọng với Lee Sanghyuk là bản chất con người" nhưng Jeong Jihoon thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó câu nói này cũng in sâu vào chính mình.

Không thể chấp nhận tất cả những điều này, Jeong Jihoon bắt đầu cố gắng tìm ra lý do từ chính mình.

"Có lẽ là do gần đây không nghỉ ngơi đầy đủ."

Jeong Jihoon chọn cách nhắm mắt đi ngủ sớm và sáng cũng dậy sớm tập thể dục, khi đang chạy bộ, cậu gặp Lee Sanghyuk, người cũng đang tập thể dục buổi sáng. Lee Sanghyuk thậm chí còn nhìn thấy cậu trước và chủ động chào hỏi. Cậu lịch sự đáp lại bằng vẻ mặt phức tạp, rồi quay người quyết định ngày mai sẽ tập thể dục ở nhà.

"Có lẽ gần đây mình đã tiếp xúc quá nhiều với Lee Sanghyuk. Mình nên liên lạc với nhiều bạn bè xung quanh mình hơn".

Trong lúc suy nghĩ, Jeong Jihoon lấy điện thoại di động ra gọi cho Choi Hyeonjoon để rủ anh đi ăn tối cùng nhau, vốn dĩ mọi chuyện vẫn ổn, nhưng lúc đang ăn, Choi Hyeonjoon nhấc điện thoại di động lên lướt qua, thở dài, "Ôi, Urihyuk của chúng ta..." Jeong Jihoon lập tức ôm đầu lại, bịt tai lại và nhét một miếng bánh gạo vào miệng Choi Hyeonjoon.

"Có lẽ gần đây cuộc sống của em quá nhàm chán, à, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi bóng rổ nhé."

Sau đó, khi bước vào ga tàu điện ngầm, cậu lại nhìn thấy biển quảng cáo của Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon giật mình nhưng cậu buộc mình phải giữ bình tĩnh và tiếp tục tiến về phía trước.

Cậu vốn tưởng rằng thế là xong, nhưng khi cậu đến sân thi đấu được một lúc thì có một người đàn ông hơi mập mạp chạy tới bên cạnh cậu, thở hổn hển, có chút ngượng ngùng hỏi cậu có phải là Jeong Jihoon không. Cậu cảm thấy cũng có chút tự hào khi cho rằng mình cũng hơi nổi tiếng, cho đến khi người đứng trước mặt lên tiếng: "Nghe nói tiền bối Lee Sanghyuk ở ngay đối diện công ty của anh. Nếu gặp anh ấy, anh có thể xin chữ ký cho tôi được không? Cảm ơn rất nhiều!"

Jeong Jihoon đang đi trên đường thì bỗng nhiên trời đổ mưa to, chạy được một đoạn, cậu không tìm được chỗ trú mưa, một chiếc ô tình cờ xuất hiện trước mặt cậu, khi nhặt lên mới thấy thì đó là một chiếc ô hỏng, căn bản không che chắn được gì.

Bây giờ mưa có vẻ nặng hạt hơn.

Jeong Jihoon cố tình tránh né cho đến khi Han Wangho đi công tác trở về.

Đầu tiên Han Wangho gửi tin nhắn hỏi Jeong Jihoon có thời gian không và mời cậu đi ăn tối, sau khi Jeong Jihoon thay quần áo xong, cậu thấy Han Wangho gửi tin nhắn mới hỏi anh ấy làm thế nào để đến đó. Xe của Jeong Jihoon anh trai cậu đã lái về nhà, bản thân cũng không có về cùng, thế nên cậu định bắt taxi tới. Sau khi đọc tin nhắn của cậu, Han Wangho lại nhắn lại:

"Thế vừa hay, anh cũng rủ Sanghyuk hyung, không phải là em ở chung cư sao? Đi cùng Sanghyuk hyung tới đi."

Jeong Jihoon đang định từ chối, nói rằng cậu đã lên đường rồi thì nhận được tin nhắn: Sanghyuk hyung bị thương ở tay nên chỉ đành nhờ Jihoon lái xe rồi.

Han Wangho vừa giao tài liệu điều tra ở trụ sở, nếu không phải cách chỗ này quá xa thì Han Wangho đã tự mình tới, nghĩ rằng Jeong Jihoon và Lee Sanghyuk đều ở cùng một nơi nên anh đã liên lạc với họ trước.

Jeong Jihoon ở đây thì cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy tin nhắn của Han Wangho, rõ ràng hai ngày trước vẫn ổn mà ...

Sau đó không cần suy nghĩ nhiều, cậu đóng cửa lại và nhanh chóng đi vào thang máy, đi đến trước cửa nhà Lee Sanghyuk, cậu gõ nhẹ vào cửa hai lần mới nhận ra mình đã mất bình tĩnh nên đưa tay bấm chuông cửa bên cạnh.

Lee Sanghyuk dường như đã nhận được tin nhắn từ Han Wangho, vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Jeong Jihoon, Jeong Jihoon không đợi người bên trong phản ứng mà đã nắm lấy cánh tay anh trước. Cậu thấy tay anh đã được quấn băng gạc, nhưng không có ngón tay nào bị thương, lật đi lật lại cẩn thận cũng không có vết thương nào khác nên mới tạm thời yên tâm.

Lee Sanghyuk bối rối trước cái người căng thẳng trước mặt, anh thực sự không quen với những hành động thân mật như vậy nên đã vùng ra khỏi tay đối phương một cách cực kỳ mất tự nhiên.

Jeong Jihoon nhận ra mình hơi quá, vội vàng bỏ tay xuống, hắng giọng, cố gắng che giấu sự lúng túng.

"Em nghe Wangho hyung nói hyung bị thương, cho nên..."

"Không sao, mấy ngày nữa anh sẽ khỏi thôi." Lee Sanghyuk ra hiệu cho Jeong Jihoon vào trong trước, anh đang không mặc áo khoác, gió bên ngoài lùa vào, Lee Sanghyuk cảm thấy rùng mình.

Jeong Jihoon thu lại cảm xúc trước đó và thay đổi chủ đề: "Hyung, chúng ta có nên đi ngay bây giờ không?"

"Được rồi, anh lấy áo khoác đã." Lee Sanghyuk lấy áo khoác ra và mặc vào, Jeong Jihoon sợ anh động đến vết thương nên chủ động giúp Lee Sanghyuk.

Khi lên xe, Jeong Jihoon không kìm được và hỏi Lee Sanghyuk rằng "Sao mà anh bị thương vậy?"

"Tối hôm qua anh quay lại văn phòng lấy tài liệu, nhưng nhìn không rõ đường, mặt đất hơi trơn nên vô tình ngã." Lee Sanghyuk giơ cánh tay bị thương lên, đỡ lấy trước mặt, nhìn mu bàn tay rồi quay người nói: "Hai ngày nữa vết thương sẽ lành thôi."

Jeong Jihoon cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, buộc mình phải nhìn thẳng về phía trước, không nhìn Lee Sanghyuk, nhưng cậu cũng cảm thấy mình không trả lời là không tốt, cuối cùng đành đáp lại một câu khô khan: "Tiền bối, không, ý em là Sanghyuk hyung có chuyện gì có thể tới tìm em, em gần đây luôn ở trong căn hộ này."

"Được rồi, cảm ơn Jihoon." Mặc dù Lee Sanghyuk cảm thấy mình chỉ bị thương nhẹ, không cần làm phiền người khác nhưng vẫn lễ phép cảm ơn.

Sau khi đến nơi, Han Wangho cau mày khi nhìn thấy bàn tay được băng bó của Lee Sanghyuk và hỏi han thêm.

Lee Sanghyuk trấn an Wangho rằng mọi chuyện sẽ ổn trong vài ngày tới nên đừng lo lắng.

Lee Sanghyuk và Han Wangho đã trò chuyện rất lâu về chuyến công tác này, Han Wangho phàn nàn rằng mình gần như bị khách hàng ở đó làm cho phát điên, và người phụ trách ở đó cũng gần như khiến mình phát điên.

Jeong Jihoon im lặng ăn suốt cả buổi và không nói gì, thỉnh thoảng liếc nhìn Lee Sanghyuk và nhanh chóng giả vờ ngơ ngác.

"Còn Jihoon," Han Wangho phàn nàn một lúc mới nhớ ra mình và Lee Sanghyuk đã nói chuyện, và gần như không để ý đến Jeong Jihoon.

"Cảm ơn vì đã giúp anh tham dự sự kiện. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ." Han Wangho đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai Jeong Jihoon.

"Không có gì đâu, Wangho hyung."

Jeong Jihoon bề ngoài tỏ ra không hề có gì, nhưng trong lòng cậu rất muốn nắm lấy tay Han Wangho và nói: Nếu sau này có những sự kiện như thế này mà em có thể tham dự cùng Lee Sanghyuk, xin hãy làm phiền em tiếp!

Ăn tối xong, Han Wangho đẩy vali bắt taxi về nhà, trước khi đi, Lee Sanghyuk từ trong túi áo khoác lấy ra một quả bath bomb và đưa cho Han Wangho.

Han Wangho kinh ngạc liếc anh một cái, nói đùa: "Hyung, không ngờ anh lại tình cảm thế đấy

Lee Sanghyuk mím môi giải thích, "Lần trước có một cô bé bán nó trong trung tâm thương mại, nghe nói tắm xong ngủ một giấc rất thoải mái, gần đây em đã làm việc rất chăm chỉ, em có thể thử lúc về."

"OK, em sẽ tận hưởng món quà của anh. Em đi đây!"

"Về cẩn thận nhé."

"Vâng, hai người cũng về đi."

Han Wangho vẫy tay chào hai người rồi lên taxi.

Jeong Jihoon và Lee Sanghyuk không quay về luôn mà đi vòng vòng ăn linh tinh.

Jeong Jihoon mỉm cười thầm nghĩ Lee Sanghyuk cũng sẽ dùng bath bomb sao. Lee Sanghyuk nghe thấy người bên cạnh cười rất vui vẻ liền hỏi: "Có chuyện gì buồn cười sao?"

Người bị bắt quả tang lập tức ngừng cười, đáp: "Không ạ, đi ăn cùng Sanghyuk hyung và Wangho hyung vui lắm ạ."

Jeong Jihoon không dám nói ra suy nghĩ thật của mình, Lee Sanghyuk sẽ nghĩ gì về mình nếu biết...

Sau này, Jeong Jihoon mới biết Lee Sanghyuk hiếm khi sử dụng thứ đo khi tắm. Thế là cậu mua một túi bath bomb với nhiều mùi hương và hình dạng khác nhau, không nhịn được mà đặt Lee Sanghyuk vào bồn tắm, rồi tự mình ngồi vào...

Ngày hôm sau, khi Jeong Jihoon xuống lầu đổ rác, cậu nhìn thấy Bae Seongwoong mang theo một túi đồ ăn sáng đi vào khu chung cư, cậu chủ động chào Bae Seongwoong, tuy hai người chưa nói chuyện nhiều nhưng vẫn phải có phép lịch sự cơ bản của hậu bối.

Bae Seongwoong có vẻ hơi mệt mỏi, vẫy tay với Jeong Jihoon, rồi bước vào thang máy.

Có lẽ anh đến để gặp Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon nghĩ, dù sao thì hai người cũng là bạn bè đồng nghiệp nhiều năm như vậy, có thể coi là trợ thủ đắc lực và cũng cùng nhau đạt nhiều thành tích. Và những người duy nhất còn ở trong tòa nhà lúc này có lẽ chỉ có Lee Sanghyuk và cậu.

Bae Seongwoong thực sự bị đánh thức bởi tiếng điện thoại vào lúc ba giờ sáng, sau đó anh lập tức mặc quần áo và lái xe đến căn hộ của Lee Sanghyuk.

Lee Sanghyuk nghĩ rằng vết thương của mình sẽ ổn sau khi được băng lại, nó hơi cồng kềnh nên anh nghĩ đến việc bọc nó bằng màng bọc thực phẩm, nhưng anh đã tìm kiếm xung quanh và không tìm thấy nên anh trực tiếp cởi quần áo ra, sau khi tắm xong anh mới phát hiện ra rằng chỗ băng bó đã bung ra.

Lee Sanghyuk cẩn thận mặc lại quần áo, sau đó lấy ra một tờ giấy và lau vết thương lộ ra ngoài đã hơi trắng do ngâm nước.

Ở nhà không có sẵn gạc và cồn, Lee Sanghyuk bất đắc dĩ xé miếng gạc ướt đẫm quấn trên mu bàn tay, ném vào thùng rác rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Mãi đến nửa đêm, anh mới cảm thấy tay hơi đau, nhiệt độ cơ thể hơi cao, anh bật đèn lên mới phát hiện mu bàn tay có gì đó không ổn, các vết thương hở ra bắt đầu đỏ tấy và sưng tấy mưng mủ, và cơn đau dần dần trở nên tồi tệ hơn.

Lee Sanghyuk cho rằng đó là chứng viêm nhiễm khó có thể khỏi luôn nên phải gọi cho Bae Seongwoong.

Bae Seongwoong đưa Lee Sanghyuk đến bệnh viện để băng bó lại và truyền dịch cho anh, anh ngồi đó một lúc và không thấy có phản ứng bất lợi nào khác trước khi lái xe trở về.

Lúc này trời đã gần sáng, Bae Seongwoong giúp Lee Sanghyuk cởi quần áo, sau đó ra ngoài mua bữa sáng rồi quay lại.

Sau khi hai người ăn xong, Lee Sanghyuk nói anh không sao, nếu Bae Seongwoong có việc gì thì cứ đi đi.

Bae Seongwoong dựa vào khung cửa ngáp dài, mỉm cười trêu chọc anh: "Anh còn có việc gì được nữa chứ? Em cứ khỏe mạnh là anh vui lắm rồi."

Sau đó anh đưa tay sờ trán Lee Sanghyuk, cảm thấy nhiệt độ không còn cao nữa nên nằm nghỉ một lát

"Nếu cảm thấy không thoải mái, cứ gọi anh nhé, Sanghuyk."

"Vâng."

Jeong Jihoon lần thứ tư thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc xe vẫn đang đậu ở tầng dưới.

Trong đầu đang nghĩ, cả buổi sáng rồi, tại sao Bae Seongwoong và Lee Sanghyuk lại nói chuyện tận bốn năm tiếng chứ?

Lúc bình thường ở công ty nói còn chưa đủ sao????

Đến ba bốn giờ chiều, cậu Jeong rất lo lắng, vươn đầu lần thứ n nhưng chiếc xe vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Jeong Jihoon nhất thời không thể ngồi yên, chơi hai trò chơi, đi tới đi lui trong mấy phòng, không ngừng bật tắt TV, không kìm được những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, đứng ở cửa một lúc rồi tiếp tục nằm dài trên ghế sofa, bối rối nhắm mắt lại rồi tiếp tục đi về phía cửa.

Jeong Jihoon nhón nhân bước vào cầu thang*, vừa đến tầng của Lee Sanghyuk, Bae Seongwoong đã mở cửa bước ra ngoài, nhìn Jeong Jihoon đang sợ hãi, anh ấy cười và nói: "À, cậu đang tìm Sanghyuk à?"

*Tác giả sử dụng từ thang bộ ấy, JJH sợ bị phát hiện nên giả vờ đi thang bộ=)))

Jeong Jihoon nhanh chóng phủ nhận, nghĩ rằng may mắn là mình đã chuẩn bị trước lý do: "Không, không, em chỉ leo cầu thang để tập thể dục thôi." Sau đó chỉ vào hành lang cầu thang bộ.

Nói xong mỉm cười có chút áy náy, quả nhiên nói dối không phải điểm mạnh của mình...

Lúc này Bae Seongwoong mới nhận ra mình hiểu lầm và cười ngượng ngùng. Sau đó anh nhấn thang máy, như nhớ ra điều gì đó, anh chặn lại Jeong Jihoon đang định tiếp tục leo lên: "Ừm cái đó, Jihoon nhỉ? Đúng không, tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?"

Jeong Jihoon dừng lại, gật đầu, "Anh nói đi ạ."

"Chuyện là, Sanghyuk đã được truyền dịch vào nửa đêm, nhưng vẫn còn sốt, thằng bé là người không thích làm phiền người khác, có lẽ sẽ không nói cho tôi nếu tí nữa còn xảy ra chuyện gì nữa, nếu được, có thể thi thoảng xem xem nếu có chuyện gì xảy ra, cậu có thể liên hệ với tôi được không?"

Bae Seongwoong biết mình không có lý do gì để nhờ người khác giúp đỡ, nhưng anh không thể luôn để mắt tới Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon tình cờ sống ở tầng dưới nên lên xuống rất dễ dàng. Trong cơn tuyệt vọng, anh buộc phải nhờ cậu.

Jeong Jihoon chạy xuống cầu thang, lấy danh thiếp từ Bae Seongwoong, lấy điện thoại di động ra và thêm thông tin liên lạc của anh ấy, "Được rồi, em rảnh thì sẽ để ý ạ."

"Cám ơn cậu nhiều lắm, thật sự là làm phiền cậu quá."

"Không sao đâu ạ."

Sau khi Bae Seongwoong rời đi, Jeong Jihoon cau mày và có chút lo lắng, không phải là do hôm qua đi dưới trời gió rét nên bị sốt đấy chứ.

Nhìn vào cửa căn hộ của Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon cảm thấy bây giờ mình gõ cửa không thích hợp lắm, thà để người bệnh nghỉ ngơi cho khỏe thì hơn.

Chậm rãi đi theo con đường ban đầu trở về phòng, Jeong Jihoon bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi.

Đừng để bị ốm nhé Lee Sanghyuk.

Mẹ Jeong nhận được điện thoại của con trai, đầu dây bên kia nghe có vẻ u ám: "Mẹ, mẹ nghĩ người bệnh nên ăn gì?"

"Con bị bệnh à? Cần phải đến bệnh viện!"

Jeong Jihoon lắc đầu, "Không phải con. Không có gì đâu. Con chỉ muốn hỏi bạn khi bị ốm nên ăn gì."

Mẹ Jeong nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng còn tùy vào bệnh gì nữa, đúng không?"

"Sốt thì sao ạ?"

"Nếu bị sốt thì nên ăn chút gì đó nhẹ nhàng, nhất định phải ăn trước khi uống thuốc, nếu không sẽ đau dạ dày."

"Ăn nhiều rau trái để bổ sung vitamin. Uống chút cháo cho dễ tiêu, bổ sung chất xơ, không nên tăng thêm gánh nặng cho dạ dày."

"Nhân tiện, hãy nhớ uống nhiều nước để tránh sốt cao và mất nước."

Sau khi nghe lời khuyên của mẹ, Jeong Jihoon lại tìm kiếm trên mạng, lấy một cuốn sổ ghi chép cẩn thận rồi đặt hàng.

Chuẩn bị thử ở nhà trước đã.

Jeong Jihoon, người đã hơn 20 năm không nấu ăn, bận rộn cả buổi chiều, nhìn món cháo khoai mỡ và cà rốt mình nấu với vẻ mặt phức tạp.

Nó hoàn toàn khác với công thức, cậu còn không thèm nếm thử mà đổ thẳng vào thùng rác.

Jeong Jihoon cuối cùng cũng gõ cửa phòng Lee Sanghyuk với một túi trái cây.

Chờ một lúc, người bên trong cũng bước ra.

"Nghe nói hyung bị ốm, em tới xem xem thế nào." Jeong Jihoon có chút ngượng ngùng dơ túi trái cây trước mặt đối phương.

"A, cám ơn Jihoon, vào ngồi đi."

Nhìn thấy đối phương sắc mặt không tệ, ngoại trừ đôi môi có chút tái nhợt, trái tim của Jeong Jihoon như rơi xuống đất.

Uống nước một lúc, Jeong Jihoon suy nghĩ và nói lời xin lỗi với Lee Sanghyuk trước, nếu hai người không ra ngoài hôm qua thì Lee Sanghyuk có lẽ đã không bị sốt.

"Không, lúc tắm tôi vô tình làm vết thương bị viêm, dẫn đến sốt."

"Đi dạo và trò chuyện với Jihoon rất vui. Còn nữa, cảm ơn em đã đến thăm anh."

Lee Sanghyuk phản bác lại phán đoán sai lầm rằng người trước mặt bị bệnh, rồi chỉ vào bức tranh mới treo trên tường mà họ đã cùng nhau hoàn thành vào ngày hôm đó.

"Ghép hình với Jihoon cũng rất vui!"

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào bức tranh "Hoa hướng dương" và không thể rời mắt.

Nhìn lại buổi chiều hôm đó, khoảng thời gian ở bên Lee Sanghyuk quả thực rất tuyệt vời.

Những người luôn bị cho là lạnh lùng phải tiếp xúc thật gần mới biết họ ấm áp nhường nào.

Hyung chỉ như này với em thôi? Hay là với ai hyung cũng đối xử như vậy?

Bản chất con người là tham lam, và Jeong Jihoon thừa nhận rằng cậu muốn nhiều hơn thế từ Lee Sanghyuk.

Mấy ngày sau, Jeong Jihoon mua đồ ăn hoặc những thứ khác đem lên tầng trên, tuân thủ nguyên tắc không khen thưởng khi không có công, Lee Sanghyuk kịp thời ngăn lại, nói rằng anh không sao, anh có thể tự mình gọi đồ ăn được. Anh không làm phiền Jihoon mãi được, dù thế nào đi nữa, cũng phải chuyển tiền cho Jeong Jihoon.

Bằng cách này, Jeong Jihoon đã trở thành bạn chí cốt của crush.

Thường thì Jeong Jihoon đến đây từ sáng, chuẩn bị bữa sáng cho hai người, chơi cờ hoặc xem TV với Lee Sanghyuk sau bữa sáng, gọi đồ ăn vào buổi trưa, nhìn Lee Sanghyuk chợp mắt trước khi lặng lẽ ra cửa rời đi, và khi đến bữa tối, cậu sẽ đến cửa đúng giờ, mặc dù Lee Sanghyuk đã nhiều lần nói rằng anh hiểu ý tốt của Jeong Jihoon nhưng thực sự không thể lúc nào cũng làm phiền cậu được.

Nhưng ngày hôm sau, anh vẫn phải mở cửa đón vị khách ở tầng dưới.

Những ngày như vậy kéo dài suốt một tuần, nhìn thấy vết sẹo dày đặc trên mu bàn tay của Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon nghiêng đầu, có chút lo lắng, "Hyung, sau này sẽ như thế này sao?"

"Nó sẽ không trông như thế này sau khi lớp vảy biến mất đâu."

"Thật ra trông nó cũng rất đặc biệt." Lee Sanghyuk không quan tâm lắm đến điều này.

Jeong Jihoon: ...Được rồi.

Nhìn Lee Sanghyuk dần khỏe lại, Jeong Jihoon vui mừng nhưng cũng không khỏi buồn bã nghĩ, chẳng còn lý do gì để thân thiết với anh nữa...

Từ những ngày này, Jeong Jihoon không còn kìm nén suy nghĩ của mình nhiều như trước nữa, như thể cậu đang trốn thoát khỏi trái tim mình để chứng minh điều gì đó. Cậu bắt buộc phải thừa nhận Lee Sanghyuk và cảm giác mà Lee Sanghyuk mang lại cho cậu.

Mình thực sự có cảm xúc khác lạ với Lee Sanghyuk.

Mình không muốn trốn thoát.

Jeong Jihoon, người đã suy nghĩ nhiều đêm, tự nói với mình điều này.

Nhưng cơ hội luôn ưu ái những ai sẵn lòng.

Trước kỳ nghỉ lễ, trong ngành đã tổ chức một sự kiện xây dựng đội nhóm, nhằm mục đích tăng cường giao lưu giữa các công ty, nhưng thực chất chỉ là để tránh sự săn trộm nhân viên ác ý của một số công ty.

Jeong Jihoon thực sự không mấy quan tâm đến loại hoạt động này, cậu đã xem tài liệu được công ty chuyển đến, trong đó yêu cầu tất cả nhân viên chủ chốt của tất cả các công ty đều phải tham gia trừ khi có trường hợp đặc biệt.

Vậy thì Lee Sanghyuk chắc chắn sẽ tham gia...

Ôi, đột nhiên mình cảm thấy hoạt động này không còn nhàm chán nữa.

T1 và Gen.G cùng nhau thuê một chiếc xe buýt, khi Jeong Jihoon đến tầng dưới của công ty, cậu nhìn xung quanh và thấy Lee Sanghyuk, người đang mặc quần áo bình thường và mang theo một chiếc balo, anh ấy chỉ muốn đến chào hỏi nhưng đã bị vóc dáng như con gấu của Lee Minhyung chặn lại.

Jeong Jihoon: Được thôi...

Một số thành viên của Công ty T1 lên xe trước.

Jeong Jihoon đi dọc lối đi, lợi dụng chiều cao của mình và nhìn thấy Lee Sanghyuk đang ngồi một mình bên cửa sổ phía cách cậu một chút, phía trên anh là Ryu Minseok, một người quen cũ và Choi Wooje, một nhân viên hàng đầu của T1, người mới được thăng chức từ chi nhánh chính.

Thấy crush ngay trước mắt, Jeong Jihoon đặc biệt chọn một vị trí gần đối phương hơn để cậu có thể nhìn thấy đối phương đang làm gì từ góc nhìn của chính mình.

Jeong Jihoon vừa ngồi xuống và đặt balo sang một bên, Choi Hyeonjoon đã chen tới.

"Oa, từ vị trí này, có thể nhìn thấy idol của anh từ mọi hướng." Choi Hyeonjoon cố ý hạ giọng, "Biết chọn chỗ lắm đó nha!"

Đại ca, làm gì có chuyện đó, em đây là tự chọn chỗ cho mình đấy...

_________________________

Máy sửa được rồi hehehehe

Nhưng mà hai tuần tới tui hơi bận xíu nên không ra chap thường xuyên được đâu nhà mng TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro