CHAP 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: 18+

CHẾT MẤT THÔI 34 TRANG WORD Ạ=))) HƠN 9K CHỮ NÊN CÓ THỂ TUI BETA SÓT, BẮT GẶP LỖI CỨ CMT Ạ





Trên đường đi, Jeong Jihoon không tìm được cơ hội để nói chuyện với crush của mình.

Đáng thương......

Rồi cậu buồn bã nhìn Choi Hyeonjoon đang say sưa đọc truyện tranh.

Assi, tự nhiên còn thấy khó chịu hơn...

Địa điểm tổ chức teambuilding cách đó không xa lắm, khi Jeong Jihoon xuống xe, cậu thấy gần như tất cả mọi người đều đã đến, sau khi chào vài người bạn thân thiết, mọi người cùng nhau tiến vào địa điểm.

Nghe sếp trên đọc diễn văn, Choi Hyeonjoon, người mới tràn đầy sinh lực cách đây không lâu, đã có vẻ buồn ngủ.

Jeong Jihoon hơi đẩy ghế ra sau, sau đó cúi đầu chuẩn bị chợp mắt, dù sao cậu thật sự không biết mình sẽ phải nghe bao lâu.

Vậy thì ngủ luôn đi cho rồi.

Còn chưa kịp điều chỉnh "tư thế ngủ" thì một chai nước đã được đưa đến từ phía bên cạnh.

Bị làm phiền, Jeong Jihoon vô thức lấy nước và trực tiếp mở nắp ra.

Than ôi, mặc dù Siwoo hyung đôi khi khiến mọi người không nói nên lời nhưng anh ấy vẫn rất tốt bụng đối với mình.

Jeong Jihoon đã chọn cách miễn cưỡng tha thứ cho Son Siwoo vì lần trước anh ấy đi chơi đã mang quà về cho mọi người, nhưng cậu thì không có phần.

Cậu còn chưa kịp nhấp lấy một ngụm, Son Siwoo đã giật lấy chai nước từ tay cậu.

Sau đó anh mở to mắt nhìn Jeong Jihoon với vẻ mặt chán ghét:

"Assi, thằng ranh này, mày mở nắp ra làm gì? Đây là cho Sanghyuk hyung!"

Trước khi Jeong Jihoon kịp mở miệng thể hiện sự phản đối, Lee Minhyung ở chéo trước mặt cậu đã quay đầu lại: "Này, Sanghyuk hyung cái gì chứ, làm như thân lắm vậy!"

Son Siwoo trợn mắt nhìn đối phương, vẻ mặt như muốn nói rằng "Cậu thì hiểu cái gì", khiến đối phương ngơ ngác nhìn.

"Em tưởng hyung sợ em khát nên đưa cho em..."

Jeong Jihoon không nói nên lời.

Thì ra em chỉ là một thằng em rẻ tiền không đáng để bận tâm à.

Lần sau tình tình tứ tứ với mấy cái mối mập mờ xưa cũ đừng có nhờ em giấu thằng bạn trai anh đấy nhé.

"A, Jihoonie, nghe hyung nói nào!"

Son Siwoo vội vàng đặt lại nước vào tay Jeong Jihoon, với vẻ mặt nịnh nọt, "Quan tâm đến Sanghyuk hyung là bản năng của con người rồi, em cũng hiểu hyung mà, đúng chứ?"

"Vậy chai này không đưa nữa à?"

Nhìn lại, hình như không hề thấy Lee Sanghyuk uống nước hay ăn gì cả suốt cả mấy tiếng ngồi trên xe, giờ còn phải nghe mấy điều nhảm nhí này lâu như vậy, tốt nhất là bổ sung thêm chút nước, dù sao thì anh ấy cũng vừa mới ốm dậy.

"Không, không, không, Jihoon, em uống đi à!" Son Siwoo lập tức xua tay.

Hơn nữa, thật bất lịch sự nếu đưa cái chai đã mở nắp rồi cho Sanghyuk hyung.

Jeong Jihoon vốn định nhờ người ngồi bên cạnh đưa một chiếc chai chưa mở, nhưng lại cảm thấy có chút đột ngột.

Gì? Jeong Jihoon, người ngoài mà thấy thì kì lắm!

Cậu đè nén suy nghĩ của mình và thở dài bất lực.

Thôi bỏ đi vậy.

May mắn thay, sau khi đọc diễn văn thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng cũng xong, bước tiếp theo là thu xếp chỗ ở, công ty đã đặt trước khách sạn dựa theo số lượng người tham gia, phù hợp với nguyên tắc không phung phí, về cơ bản họ đã đặt phòng đôi. Nếu có lẻ người, thì người đó có thể có một phòng đôi cho riêng mình.

Tình cờ là Jeong Jihoon lại là người sống một mình trong phòng đôi.

Đó đúng là điều mình muốn, nhưng nó hơi xa phòng Lee Sanghyuk ở...

Sau khi đặt ba lô xuống, Jeong Jihoon và một vài người bạn xuống ăn trưa, may mắn thay, công ty thấy mọi người có thể hơi mệt nên sắp xếp sự kiện vào buổi tối, Jeong Jihoon định đi tắm và ngủ một giấc.

Vừa lúc cậu chuẩn bị sấy tóc thì có tiếng gõ cửa.

Jeong Jihoon nghĩ rằng Son Siwoo đến để lấy thứ gì đó.

Vừa gặp Son Siwoo ở lối vào thang máy ở tầng dưới, người kia nhét túi vào tay cậu mà không nói một lời, sau đó đi theo Park Jaehyuk đi ra ngoài chơi.

Jeong Jihoon một tay lau tóc bằng khăn, tay kia nhấc túi xách khỏi bàn, bước về phía trước và mở hé cửa.

Lee Sanghyuk ở ngoài cửa nhìn người trong phòng đưa túi xách, hắng giọng một chút, nhẹ giọng nói:

"Jihoon? Là anh."

Jeong Jihoon đang xách túi nghe thấy giọng nói quen thuộc liền lấy lại chiếc túi trên tay rồi mở cửa.

"A? Sang...Sanghyuk hyung."

Jeong Jihoon bất ngờ, tại sao Lee Sanghyuk lại ở đây?

"A, Seongwoong hyung vốn là dự định lần này đi cùng anh, vừa rồi chi nhánh bộ phận kinh doanh xảy ra vấn đề, cho nên anh ấy phải quay về trước."

"Sanghyuk hyung, sao anh không vào trong đã." Jeong Jihoon hơi ngại khi để tiền bối của mình đứng ngoài cửa.

"Ừ, anh cảm ơn."

"Không có gì ạ."

Sau khi Lee Sanghyuk bước vào, Jeong Jihoon nhìn thấy anh đeo balo trên lưng và trên tay là một cuốn sách.

Nếu không lầm thì có vẻ như đó là cuốn mà cậu đã tặng anh hôm trước.

Lee Sanghyuk vừa đi vừa giải thích: "Sau đó anh mới lên phòng nhìn xem, đèn có vấn đề, nước nóng cũng không ra. Anh nghe lễ tân nói phòng này vẫn còn một chỗ."

Thực ra, lễ tân đã định mở một phòng riêng cho Lee Sanghyuk nhưng anh đã lịch sự từ chối, thực sự không cần thiết phải lãng phí thêm một phòng nữa.

Jeong Jihoon nghe vậy thì hoàn toàn hiểu ra, đối phương chưa kịp nói: "Jihoon, anh có thể ở lại đây được không?" thì cậu đã buột miệng nói:

"Vậy hyung, hyung có thể ở cùng em! Em, em ở có một mình thôi."

"Vậy làm phiền em rồi, cảm ơn em." Lee Sanghyuk thực ra có chút ngại khi phải chung phòng với người khác, nhưng khi nghe thấy tên Jeong Jihoon từ quầy lễ tân, mí mắt anh giật giật, cuối cùng anh mấp máy môi, nghĩ thầm trong đầu, Jihoon có lẽ sẽ không phiền đâu.

May mắn thay, đối phương dường như không để tâm thật. Lee Sanghyuk thở phào nhẹ nhõm, lục lọi balo, chuẩn bị đi tắm.

Mãi cho đến khi Lee Sanghyuk bước vào phòng tắm, Jeong Jihoon mới tháo chiếc mặt nạ giả cái vẻ cậu em trai thân thiết mà cậu đang đeo xuống, chuyến đi này thực sự không uổng phí rồi!

Cậu giả vờ bình tĩnh, mở TV lên, nghe tiếng vòi sen xối xả trong phòng tắm, Jeong Jihoon có chút mất tập trung.

Sau khi mở nắp chai ra và uống một ngụm, cảm giác bồn chồn trong lòng cậu dịu đi đôi chút.

"Jihoon, TV hỏng rồi à?"

Lee Sanghyuk vừa tắm xong, khi bước ra đã nhìn thấy Jeong Jihoon đang ngơ ngác xem TV trong im lặng.

"À, không sao đâu, hyung, em chỉ xem thôi."

Người bị bắt gặp ho khan một cách lúng túng, đánh trống lảng: "Anh ơi, anh ngủ giường nào?"

"Anh như nào cũng được."

"Nhưng tại sao em không sấy tóc?"

Lee Sanghyuk nhận thấy tóc đối phương vẫn còn hơi ướt.

"Ha, em suýt quên mất chuyện này." Mặt Jeong Jihoon hơi nóng lên khi Lee Sanghyuk nhìn chằm chằm vào cậu.

"Vậy Sanghyuk hyung nghỉ ngơi đi ạ." Như để che giấu sự xấu hổ hay bất an của mình, Jeong Jihoon kéo rèm lại, căn phòng lập tức trở nên tối tăm, đèn đọc sách trước giường phát ra ánh sáng dịu nhẹ và thế giới cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Jeong Jihoon cố tình nán lại trước gương một lúc rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng tắm.

Lee Sanghyuk đã được nằm im trên giường, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của anh ấy nếu đến gần.

Có vẻ như chỉ có mình cậu là bối rối.

Khi Jeong Jihoon tỉnh dậy, Lee Sanghyuk đang bất động nhìn lên trần nhà với đôi mắt mở to.

Nghe được động tĩnh bên cạnh, anh quay người sang trợn tròn mắt.

Hai người nhìn nhau.

Lee Sanghyuk không đeo kính,

Jeong Jihoon nghĩ, điều này không thể ngăn cản mình thấy anh ấy đẹp trai.

"Đợi lát rồi xuống ăn tối nhé." Giọng Lee Sanghyuk nghe có vẻ uể oải khi cơ thể anh vẫn còn vùi trên giường.

"À, vâng ạ."

Lúc xuống lầu, nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn, Lee Sanghyuk chủ động giúp xiên đồ vào que, Jeong Jihoon bị mấy anh em gọi đi, họ đang định đi siêu thị gần đó mua rượu và đồ ăn nhẹ.

Sau một hồi bận rộn, Jeong Jihoon thở dài, cuối cùng cũng ăn được, đói đến mức ngực dính vào lưng.

Trước khi cậu kịp cắn miếng thịt bò, những người ngồi cạnh đã bắt đầu cụng ly.

Nhìn ly rượu soju được rót trước mặt, Jeong Jihoon nhất thời cảm thấy bối rối, nhớ lại sự xấu hổ trước đây của mình và cảm thấy hơi xấu hổ nếu làm cụt hứng mọi người nên nhấp một ngụm.

Một ngụm nhỏ chắc không sao đâu, nhỉ?

Say làm sao được!

Jeong Jihoon gắp một miếng lá vừng nhìn quanh tìm kiếm Lee Sanghyuk, tại sao từ nãy giờ không thấy hyung đâu nhỉ?

Khi Jeong Jihoon cảm thấy no hơn một chút, cậu thấy Lee Sanghyuk đang ăn pizza ở góc bàn cạnh mình.

Ah, để tôi nói cho cậu biết, Lee Minhyung, cậu ngồi chắn hết cả người anh ấy rồi...

Nếu cậu không qua đó lấy đồ thì đã không thể gặp được Sanghyuk hyung!

Trước khi bữa ăn kết thúc, một trò chơi khác lại bắt đầu, nói ngược lại một chuỗi câu, nếu ai mắc lỗi sẽ bị phạt.

Bắt đầu theo thứ tự, lúc đầu cũng khá bình thường, khi số lượng từ tăng dần, ai cũng say, người không tỉnh táo thì tần suất mắc lỗi càng cao.

Nhìn người bên cạnh uống cạn cốc, Jeong Jihoon không khỏi thở dài, may mắn là cậu phản ứng nhanh.

Đến lượt Lee Sanghyuk, lời nói như nghẹn lại trên môi, anh vẫn không thể nói chính xác mà phải cười ngượng nghịu, lắc đầu rồi tự rót cho mình một ly.

"Sanghyuk hyung có tửu lượng rất tốt." Han Wangho cầm một xiên thịt nướng lên và nói với Jeong Jihoon, người đang nhìn chằm chằm vào Lee Sanghyuk,

"Đúng, đúng, đúng, ah, thật đáng sợ!" Son Siwoo lặp lại, anh hiểu rất rõ điều này.

Khi Jeong Jihoon bước ra khỏi nhà vệ sinh, tình cờ gặp một người quen đang choáng váng sau khi uống rượu, sau khi đỡ người đó lên phòng và trở về chỗ cũ, Lee Sanghyuk đã không còn ở đó nữa.

À, cậu vẫn còn giữ thẻ phòng mà?

Jeong Jihoon nhanh chóng hỏi Choi Wooje, người ngồi bên cạnh anh, để xác nhận rằng anh đã nói rằng anh sẽ về trước, sau đó đi thang máy lên tầng.

Từ thang máy bước ra, nhìn bóng người dựa vào tường cách đó hơn mười mét, Jeong Jihoon thở phào nhẹ nhõm.

Lee Sanghyuk ở phòng này, anh ấy có thể đi đâu chứ?

Phải đến khi đèn được bật lên, Jeong Jihoon mới nhận ra Lee Sanghyuk có điều gì đó không ổn.

Anh cởi áo khoác, xỏ dép vào rồi nằm thẳng trên giường không nói một lời, không cử động.

"Hyung? Sanghyuk hyung?"

Jeong Jihoon lo lắng đối phương sẽ ngủ quên nên đã gọi to vài lần, nhưng thấy đối phương vẫn thờ ơ, cậu đành phải bước tới.

Không phải là say rồi đấy chứ?

Sự thật chứng minh, quả là say rồi.

Lee Sanghyuk sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ, ngơ ngác nhìn Jeong Jihoon, như muốn hỏi lại, sao em lại ở trong phòng anh?

Jeong Jihoon đỡ người kia ngồi dậy, rót một cốc nước, đưa cho Lee Sanghyuk, sau đó quay lại phòng tắm lấy khăn sạch, thấm nước rồi lúng túng lau trán và tay cho người kia.

Lee Sanghyuk trông rất ngoan ngoãn và để cậu tùy ý làm gì thì làm, điều này khiến Jeong Jihoon có chút vui mừng.

Rượu vào lời ra.

Jeong Jihoon chợt nhớ đến câu nói này.

Dường như cậu muốn kiểm tra tính xác thực của câu này hoặc khám phá điều gì khác,

Jeong Jihoon ngừng lau, đặt chiếc khăn lên bàn cạnh giường ngủ, sau đó đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt người kia, nhìn Lee Sanghyuk không có biểu cảm gì, Jeong Jihoon ngập ngừng giơ một ngón tay lên và hỏi anh, số mấy đây anh?

Vẻ mặt Lee Sanghyuk thay đổi, lúc đầu anh có chút ngơ ngác, nhưng bây giờ anh lại trông như một kẻ ngốc vậy.

Jeong Jihoon co ngón tay ngồi xổm bên giường, hơi nghiêng đầu nhìn Lee Sanghyuk qua ánh đèn mờ mờ.

Lee Sanghyuk, anh say thật à?

Như không muốn bỏ cuộc, Jeong Jihoon tiến lại gần và nói bằng giọng mà chỉ cậu và anh mới nghe được:

"Lee Sanghyuk."

"Có." Lee Sanghyuk vô thức phản ứng với tên của anh, rồi gật đầu, hoàn toàn lễ phép như một học sinh giỏi.

Có vẻ như anh ấy coi mình như tiền bối của anh, Jeong Jihoon càng hứng thú hơn và dần trở nên táo bạo hơn.

Cậu đã hỏi mấy câu ngớ ngẩn kiểu như anh thích ăn gì, anh thường xem cái gì tới 800 lần rồi, Lee Sanghyuk vẫn trả lời một cách nghiêm túc như một con robot nhỏ, điều này khiến Jeong Jihoon cảm thấy rất hời.

"Vậy Lee Sanghyuk, anh nghĩ gì về em?"

Jeong Jihoon cuối cùng cũng ngập ngừng hỏi câu hỏi này, thành thật mà nói, nếu là người khác, thấy người mình thích đang ở ngay trước mặt mình, nếu có cơ hội như vậy, người ta nhất định cũng muốn biết đối phương cảm thấy thế nào về mình.

Đôi mắt của Lee Sanghyuk tập trung vào tấm rèm từ từ kéo ra,

Người đặt câu hỏi đột nhiên cảm thấy giọng nói của mình có chút yếu ớt.

Bị nhìn chằm chằm, Jeong Jihoon quay mặt đi, chuẩn bị làm như không có chuyện gì xảy ra, vừa đứng dậy, ngón tay của cậu đã bị một bàn tay ấm áp khác nắm lấy.

"Jihoon, là một người rất tốt."

Có lẽ vì cho rằng câu trả lời quá chung chung nên Lee Sanghyuk bắt đầu tự giải thích: "Trẻ, năng động, rất có năng lực và là một người rất tốt".

Jeong Jihoon nhìn ngón tay bị đối phương nắm lấy, nhất thời không nói nên lời, tiếp tục đơ cứng như người gỗ nghe người trên giường nói.

"Lần đầu tiên anh có ấn tượng với em có lẽ là không lâu sau khi em gia nhập công ty hiện tại."

Sáng hôm đó, Lee Sanghyuk bước vào cửa công ty như thường lệ, nhân viên thực tập ở quầy lễ tân nhắc nhở anh rằng thang máy của công ty đang bảo trì, phải đợi một lát. Lee Sanghyuk lịch sự gật đầu rồi chỉ về phía hành lang: nói rằng anh có thể đi thang bộ tạm vậy.

Khi leo lên tầng hai, anh thấy ai đó đang cho con mèo ăn trên chiếc ghế dài cách cửa sổ hành lang không xa.

Lee Sanghyuk nhớ ra con mèo này từng đi lang thang ở khu vực này, nó rất sợ người lạ, khi nhìn thấy người sẽ bỏ chạy, gần đây nó đã sinh ra một lứa mèo con, có lẽ nó đói quá nên chủ động tìm đến người lạ xin ăn.

Jeong Jihoon vừa mua một tách cà phê và một chiếc bánh sandwich cho bữa sáng, khi cậu đang ngồi trên ghế ăn một miếng, một con mèo rụt rè đi tới, không ngừng nhìn chằm chằm vào thức ăn trên tay cái người cao lớn này.

Nhìn con mèo gầy gò mệt mỏi, Jeong Jihoon không còn gì để cho nó, đành phải lấy miếng thịt giăm bông trong bánh mì ra và nhẹ nhàng đặt trước mặt con mèo.

Nhìn mèo mẹ muốn bước tới nhưng lại cảnh giác, Jeong Jihoon hơi dịch người sang một bên.

Chần chừ một lúc, mèo mẹ vẫn không thể cưỡng lại cơn đói nên nhanh chóng bước tới lấy lại thức ăn, rồi di chuyển ra xa hơn trước khi bắt đầu ăn.

Khi Jeong Jihoon đang nhai chiếc bánh mì còn lại rồi rời đi, anh đi ngang qua một bãi cỏ và nhìn thấy một chiếc hộp đựng đồ dùng làm nơi sinh tạm thời, dù cậu đã chia cho nó thức ăn nhưng mèo mẹ vẫn tỏ ra lo lắng và cảnh giác khi nhìn thấy người lạ đến gần nên Jeong Jihoon phải nhanh chóng rời đi.

Buổi trưa ăn xong, Jeong Jihoon thu dọn một ít thịt trong căng tin, đi vòng quanh đường đi tìm tổ mèo, bên cạnh đã có một bát sữa dê và một ít thịt gà.

Xem ra trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, Jeong Jihoon không khỏi thở dài, buông cái hộp đóng gói trên tay xuống.

------ ฅ½

À, hóa ra Lee Sanghyuk đã nhìn thấy hết...

Ký ức cuối cùng, Jeong Jihoon không biết nên vui mừng khi đối phương đã chú ý đến mình hay nên lo lắng rằng Lee Sanghyuk có thể đã nhìn thấy những khoảnh khắc xấu hổ của mình.

Thôi, chuyện gì xảy ra rồi thì để nó qua đi.

Jeong Jihoon khẽ thở dài và nhìn Lee Sanghyuk, người đang bần thần sau khi nói những lời này.

Khi vào phòng chỉ bật đèn hành lang và đèn đọc sách nên cả phòng có chút tối, dưới bầu không khí mê man này, Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy ý thức của mình lúc này đang lơ lửng.

Cậu nghĩ, bàn tay của Lee Sanghyuk có chút ấm áp.

Miệng anh trông rất đáng để hôn.

Nhìn chằm chằm vào hình dáng đôi môi của đối phương, Jeong Jihoon nghĩ như vậy và làm điều tương tự, đầu cậu không thể kiểm soát được mà áp môi vào đó.

Lúc họ chuẩn bị hôn nhau, Jeong Jihoon tự nhủ:

Mình điên rồi.





Ngọt như đường vậy.





Những ngón tay gầy gò vuốt ve lưng người đàn ông trên giường, kéo người anh về phía mình, hơi thở của người khác đột nhiên phả đến, đầu óc Lee Sanghyuk trống rỗng, một nụ hôn ấm áp rơi xuống.

Cơ thể anh theo bản năng chống cự trước, Lee Sanghyuk có chút say vì uống quá nhiều, nhưng ý thức của anh vẫn chưa biến mất hoàn toàn, anh quay đầu lại để tránh nụ hôn từ đối phương, nhưng người kia dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, và sức lực của hắn ta cũng mạnh mẽ lạ thường, Lee Sanghyuk cắn mạnh vào môi đối phương, thả những ngón tay mà anh đã nắm trước đó ra, dùng cả hai tay đẩy cơ thể đang che chắn của Jeong Jihoon ra.

Jeong Jihoon bị cắn đau đớn, toàn thân bị đẩy xuống đất, nhìn vẻ mặt không thể tin được của Lee Sanghyuk, cậu cười khổ,

Có chút tuyệt vọng,

Giữa mình và Lee Sanghyuk sẽ không bao giờ có thứ gọi là mối quan hệ trong sáng đâu.

Lee Sanghyuk có chút hoảng sợ, vô thức run lên, lùi lại vài bước, cảm giác ấm áp trên môi vẫn còn đó, đầu óc hỗn loạn.

Tại sao lại như vậy...

Cậu trai hơi xấu hổ ngã xuống đất đang liếm máu rỉ ra từ môi, đứng dậy khỏi mặt đất, nói xin lỗi với Lee Sanghyuk, rồi từ từ bước vào phòng tắm.

Lee Sanghyuk dần dần bình tĩnh lại sau những chuyện vừa xảy ra, anh nằm xuống giường và cẩn thận nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, tự hỏi liệu mình có bỏ lỡ bất kỳ mối liên kết hay thông tin nào không.

Anh cuộn tròn trong chăn, hơi thở có chút khó khăn, cả căn phòng dường như chẳng còn chút không khí nào cho anh, Lee Sanghyuk bi quan nghĩ.

Trong khoảng một thế kỷ, Lee Sanghyuk không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào trong phòng tắm, anh cố thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là tai nạn khi anh say rượu, cánh cửa phòng tắm vừa mở ra, Lee Sanghyuk lo lắng đè vào góc chăn bông, và ngay sau đó lại nghe thấy tiếng gì đó trong phòng. Tiếng cửa mở,

Jeong Jihoon đi ra ngoài.

-------ʕ·͡ˑ·ཻʔ︎ -------

Jeong Jihoon đã mơ về Lee Sang-hyuk.

Thực mà lại không thực.

Có hợp lý không khi một người đàn ông trưởng thành mơ thấy một người đàn ông trưởng thành khác xuất hiện trên giường của mình vào lúc nửa đêm?

Khi Jeong Jihoon bàng hoàng mở mắt ra, bên cạnh giường có một người đang ngồi.

"Này, Choi Hyeonjoon, sao nửa đêm anh lại tới chỗ em mà không đi ngủ đi?" Cậu dụi dụi mắt, nhớ ra trước khi đi ngủ đã đóng cửa lại, "Hả? Nhưng sao anh vào được?"

Sau khi đối phương nghe được giọng cậu, chậm rãi quay đầu lại, lúc này Jeong Jihoon mới nhận ra người đến không phải là Choi Hyeonjoon, qua ánh sáng ngoài cửa sổ, Jeong Jihoon ngồi dậy và gần như sợ hãi khi anh đã nhìn thấy khuôn mặt của người đó.

Ừm? Lee Sanghyuk!

Chắc mắt mình có vấn đề gì đó!

Không, không, không, mình vẫn chưa tỉnh lại, nói xong câu này, Jeong Jihoon nằm lại trên giường lẩm bẩm: Ôi, dạo này ai cũng mơ đến vậy.

"Xin lỗi, anh có thể ngủ ở đây một đêm không?"

Hả? ? ?

Anh ấy cũng có thể nói chuyện!

Jeong Jihoon sốc đến mức mất ngủ, lại nhảy ra khỏi giường, vội vàng bật đèn lên.

Ánh sáng đột ngột khiến hai người trong bóng tối cảm thấy đau nhức, họ buộc phải mở to mắt nhìn người trước mặt, đúng vậy, chính là Lee Sanghyuk...

Họ chỉ mới gặp nhau vào buổi chiều và thậm chí còn ở bên nhau vài giờ.

"Hyung, sao anh lại ở đây?"

Jeong Jihoon có vẻ bối rối và nhìn xung quanh, đây là phòng riêng của cậu mà đúng chứ?

"Xin lỗi." Lee Sanghyuk cúi đầu và chậm rãi nói ra hai từ.

Kỳ thực bản thân anh cũng không thể giải thích được nguyên nhân, gần đây chất lượng giấc ngủ của anh rất kém, hiển nhiên là anh không suy nghĩ gì cả, mọi việc trong cuộc sống và công việc vẫn như thường lệ.

"Tôi có biện pháp, cậu đi gặp gỡ những người khác đi."

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai, Lee Sanghyuk nhìn xung quanh nhưng không có ai ở đó.

"Này, đừng nhìn nữa, cậu không thấy tôi đâu."

Giọng nói lại vang lên

"Quên đi, giải thích với cậu cũng vô ích, tôi sẽ trực tiếp gửi cậu đi vậy."

Lee Sanghyuk xuất hiện ngay bên cạnh giường của Jeong Jihoon.

Sau khi nghe tất cả những điều này, Jeong Jihoon đã cười không nhịn được. Lee Sanghyuk tỏ ra cái vẻ như muốn nói em chắc chắn sẽ không tin và không đưa ra thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa.

"E hèm, anh định cứ ngồi đây hả?"

Jeong Jihoon kìm nén tiếng cười rồi nói.

"Ừ. Có lẽ anh sẽ tự động quay về vào lúc bình minh."

Jeong Jihoon dịch sang một bên, vỗ nhẹ vào giường rồi ra hiệu cho Lee Sanghyuk nằm xuống.

"?"

Lần này đến lượt Lee Sanghyuk tỏ ra bối rối.

"Ngồi mãi không thấy chán sao? Ngồi làm sao có thể ngủ được? Dù sao giường này cũng đủ rộng, chúng ta cùng nhau ngủ đi."

Jeong Jihoon không khỏi tự khen mình, quả nhiên trong mơ cậu cũng là một người tốt bụng!

Dù sao sau khi tỉnh dậy, mọi chuyện vẫn bình thường, trước đó cậu cũng có nhiều giấc mơ kỳ quặc hơn, chẳng hạn như biến mình thành BOSS thực sự để chiến đấu với quái vật, mơ thấy giày mọc trên cây.

Lee Sanghyuk chưa kịp từ chối thì một đôi tay đã trực tiếp kéo anh lên giường.

Cơ thể bị phong ấn cuối cùng đã sống lại, Lee Sanghyuk thở phào nhẹ nhõm. Khi xuất hiện bên cạnh giường, anh không thể cử động được ngoại trừ phần thân trên.

"Anh có lạnh lắm không?"

Jeong Jihoon sợ anh lạnh, cậu mò mẫm điều khiển từ xa của máy điều hòa, bật lên để tăng nhiệt độ lên vài độ.

"Ngủ thôi."

Jeong Jihoon đưa chăn ra cho vị khách không mời và từ từ nhắm mắt lại.

"Mọi chuyện sẽ kết thúc khi thức dậy."

Những lời này dường như là muốn nói với Lee Sanghyuk, và chúng dường như cũng là lời cậu tự nói với bản thân.

Nhắm mắt một lúc, Jeong Jihoon bị hơi thở dồn dập của người bên cạnh đánh thức, sau đó cậu nhận ra toàn thân Lee Sanghyuk rất nóng.

Jeong Jihoon ngồi dậy, lại bật đèn ngủ lên, cúi đầu nhìn đối phương.

"Lee Sanghyuk?"

Trong giấc mơ thì không cần lễ nghĩa gì đâu nhỉ.

Đối phương thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, từ từ mở đôi mắt ướt đẫm, Jeong Jihoon nhận thấy khuôn mặt ửng đỏ của Lee Sanghyuk.

Anh đưa tay chạm vào trán đối phương, trán nóng bừng.

"Nóng quá vậy?"

Jeong Jihoon nhất thời không biết phải làm sao, giảm nhiệt độ xuống? Hoặc tắt đi?

Vừa định với lấy chiếc điều khiển từ xa thì đã bị người phía dưới tóm lấy.

? ? ?

"Jihoon, giúp anh."

Lee Sanghyuk trong mắt ươn ướt, anh nhìn cậu bằng đôi mắt đen trong veo phủ đầy nước, giọng nói có chút khàn khàn không thể chịu nổi, lông mi dài và dày khẽ run lên, anh chống đỡ cơ thể yếu đuối và nóng bỏng của mình, cử động từng chút từng chút một rồi dần lao vào vòng tay của Jeong Jihoon

? ? ! ! !

Jeong Jihoon hoàn toàn không thể đoán ra hướng đi của giấc mơ.

Lee Sanghyuk đang mời gọi mình phải không? !

...

Jeong Jihoon, người luôn tin rằng mình thích những cô gái ngọt ngào, mềm mại và dễ thương, cao, gầy và có phong cách sexy, sẽ ngay lập tức từ chối và đẩy lùi người đang tiến tới ra.

"Ưm..."

Như sợ bị từ chối, Lee Sanghyuk chủ động giơ tay móc cổ người nọ, nghiêng người áp đôi môi nhợt nhạt của mình vào môi người kia. Đôi tay yếu ớt không thể giữ được lâu nên Lee Sanghyuk đã cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để nắm chặt hai tay lại với nhau và cuối cùng đã thành công khi kéo Jeong Jihoon hoàn toàn về phía mình.

Hơi nóng ẩm ướt cọ xát giữa hai chân khiến Jeong Jihoon tỉnh táo trở lại.

Mọi thứ dường như vẫn còn kịp.

À không, không kịp rồi.

Jeong Jihoon bị kích thích đến nảy sinh phản ứng, ngay trước khi cậu chủ động cắn lấy môi đối phương, cậu bất lực lắc đầu.

Lần đầu tiên có giấc mơ như thế này lại là với Lee Sanghyuk...

Được rồi......

Dù sao thì đó cũng không phải lỗi của mình.

Những ngón tay vụng về của Lee Sanghyuk không thể ôm lấy lưng người phía trên, nụ hôn nóng bỏng của Jeong Jihoon hoàn toàn tước đi quyền thở của anh.

Nóng quá,

Nhìn thấy người bên dưới vẫn tràn ngập trong nước mắt ái tình, Jeong Jihoon miễn cưỡng ngừng hôn đối phương và bắt đầu đưa tay cởi quần áo của cậu và Lee Sanghyuk.

Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm yên tĩnh và êm dịu, đó là tinh dầu hoa hồng ngủ được mẹ Jeong Jihoon gửi mấy ngày trước.

Lee Sanghyuk, người đã bị lột sạch quần áo, bất lực nằm dưới người Jeong Jihoon, thân hình vốn đã trắng trẻo của anh dưới ranh giới mong manh của ánh sáng và bóng tối trông càng mê hoặc hơn.

Núm vú đỏ mọng và mềm mại trên ngực anh run rẩy không ngừng dưới cái nhìn trần trụi của Jeong Jihoon, giống như một nhị hoa mỏng manh, anh vô thức rút tay ra khỏi eo đối phương để che ngực, Lee Sanghyuk cảm thấy lúc này mình nhất định đang ở trong trạng thái khủng khiếp.

Jeong Jihoon cúi đầu cười khúc khích, đưa tay đè đôi bàn tay mềm nhũn của đối phương sau cổ, sau đó cúi đầu nếm thử từng tấc da thịt của Lee Sanghyuk.

Áp vào lồng ngực đang đập dữ dội của đối phương, Jeong Jihoon cắn một bên núm vú hồng hào và chậm rãi liếm, hơi thở dâm đãng cùng mùi hương vương vấn khiến Lee Sanghyuk như chìm đắm trong vùng biển dịu dàng này cho đến khi cảm thấy có chút đau nhói, Sanghyuk run rẩy không thể kiểm soát.

"Đau quá..." Lee Sanghyuk cảm thấy hơi khó chịu vì bị trêu chọc.

Người gây ra chuyện này vẫn đang nhào nặn vặn núm vú cương cứng của anh, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi cậu, không hề có dấu hiệu nhàm chán.

Đầu lưỡi ướt át của cậu tiếp tục quấn quanh núm vú bên kia. Lee Sanghyuk không đành lòng co chân và túm lấy ga trải giường, khoái cảm gần như đánh bại anh.

Xuyên qua làn hơi nước mờ mịt, Lee Sanghyuk không thể tránh khỏi tình huống này, anh sốt ruột ngước nhìn vị cứu tinh, dịch dưới cơ thể tràn ra, cơ thể trống rỗng của anh khao khát nhiều hơn nữa, anh chủ động nâng người hôn lên cằm đối phương, hôn một cái, hít mũi ngửi một cái, vừa đáng thương vừa nịnh nọt, cầu xin được âu yếm nhiều hơn.

Tuy nhiên, Jeong Jihoon rõ ràng không bị ảnh hưởng bởi kiểu kêu khóc cầu xin này, dục vọng ướt át trên môi Lee Sanghyuk càng thu hút cậu hơn. Âm thanh ám muội lại tràn ra từ những cái lưỡi đan vào nhau, khuếch đại vô tận trong căn phòng yên tĩnh.

Chiếc lưỡi xâm chiếm miệng Lee Sanghyuk một cách vô lương tâm, không chịu buông tha bất cứ phần nào trong miệng.

Đầu lưỡi đan xen trao đổi đầy đam mê, nước bọt không kịp nuốt vào đọng lại dọc theo khóe miệng của hai người, nhỏ xuống xương quai xanh, trông đặc biệt gợi tình.

Những làn sóng tình yêu cứ nối tiếp nhau,

Ham muốn nóng bỏng được nhiệt độ cơ thể đốt nóng tiến lên từng lớp một.

Liếm dái tai người kia, cắn mút xương quai xanh người kia.

Jeong Jihoon tiếp tục hướng về con đường mình đang đi.

Cậu tham lam xoa cái bụng phẳng lì của đối phương, Jeong Jihoon dường như nghĩ tới điều gì đó, có chút gấp gáp nói: "Hyung, em có thể lấp đầy được không?"

Người phía dưới bị lời nói này kích thích, dục vọng không thể kiềm chế tuôn ra như nước tràn bình, toàn thân lập tức mềm nhũn ra.

Vuốt ve từ eo đến đùi, Jeong Jihoon nhìn đôi chân ẩm ướt của đối phương một cách khiêu khích,

Chiếc quần lót phồng lên bị người nọ cười xấu xa rồi kéo tụt ra, dịch lỏng nhờn dính từ dương vật mỏng manh chảy ra, khiến háng anh ướt đẫm, phía trên quần lót đã dính đầy dâm dịch ướt át.

Jeong Jihoon hài lòng quyết định để đối phương vui vẻ trước.

Giữ dương vật gần như cứng của Lee Sanghyuk bằng một tay, cậu dùng đầu ngón tay di chuyển nó lên xuống với một chút lực.

Bàn tay còn lại của Jeong Jihoon lại một lần nữa che đi núm vú sưng đỏ vừa bị mút, Jeong Jihoon vốn muốn xoa dịu sự khó chịu của đối phương bằng cách nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng chẳng mấy chốc, chuyển động của tay cậu đã biến thành một vũ khí sắc bén.

Phương pháp ma sát và tàn phá liên tục tàn nhẫn nhanh chóng khiến Lee Sanghyuk bị đánh bại, dưới đòn tấn công kép vừa đau vừa sướng, cơ thể run rẩy của anh như không ngừng rên rỉ.

"Ưm,"

Quá giới hạn rồi.

Lee Sanghyuk cắn chặt môi dưới để không phát ra bất cứ âm thanh nào, nước bọt nơi khóe miệng không ngừng chảy ra, sợi dây sinh mệnh đang bị bóp nghẹt tiếp tục vùng vẫy trong đôi tay đang dần tăng tốc của Jeong Jihoon kịch liệt phập phồng, toàn thân toát ra một loại cảm giác khó có thể cưỡng lại, bởi vì quá nóng, cả người không khỏi chuyển thành tư thế vặn vẹo.

Niềm vui ập đến như thủy triều, hào hứng lan tỏa theo tủy sống lên tận não.

Lee Sanghyuk sắp chết đuối ở vùng biển này.

Mọi chuyện thật nhục nhã,

Ngay cả quyền lên đỉnh cũng bị đối phương kiểm soát.

Trước những ham muốn nguyên thủy nhất của mình, Lee Sanghyuk như tan nát thành từng mảnh.

Kẻ chủ mưu vẫn không tiếc công sức trêu chọc từng tấc da nhạy cảm của anh, như thể đang cố gắng tìm kiếm một lục địa mới và không muốn bỏ lỡ mọi nơi của đối phương.

Thành thật mà nói, mối quan hệ giữa Lee Sanghyuk và Jeong Jihoon không thể nói là mối quan hệ thần thánh và tín ngưỡng.

Nhưng vào lúc này, nhìn vào đôi mắt ươn ướt của người bên dưới, Jeong Jihoon nhẹ nhàng cúi xuống như thể đang bị thao túng, cung kính hôn đối phương.

"Jeong Jihoon...Jeong Jihoon..."

Trong lúc bối rối thì thầm tên đối phương, Lee Sanghyuk không thể kìm nén được ham muốn gần như thầm lặng, khoái cảm mãnh liệt do sự cọ xát miên man mang lại.

Những ngón tay mảnh khảnh nặng nề xoa bóp nơi nhạy cảm của anh, một cảm giác khoái cảm ngứa ran từ phần dưới cơ thể truyền đến, giống như một dòng điện lan ra toàn thân, khiến anh khẽ run lên.

Một giây tiếp theo, ngón trỏ và ngón giữa của Jeong Jihoon đưa vào miệng anh, trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại của anh, kéo ra những sợi chỉ bạc sáng loáng ở điểm giao nhau. Lee Sanghyuk vô thức cắn ngón tay đang đung đưa trong miệng, một cảm giác khoái cảm ngắn ngủi nhưng cực độ nhanh chóng truyền từ bụng dưới lên não, khiến lý trí của anh hoàn toàn tan vỡ.

Không thể chịu đựng được nữa, sự kích thích và khoái cảm mạnh mẽ đốt cháy thần kinh của anh, cơn đau nhức khiến anh không khỏi run rẩy rên rỉ, cổ họng anh vang lên từng tiếng nức nở, hạ bộ run rẩy phun ra một dòng tinh dịch tanh tanh.

Có một chút mùi ẩm ướt trong không khí.

Khi đến thời điểm đó, đầu Lee Sanghyuk trống rỗng, thị giác và thính giác hỗn loạn như một con cá sắp chết, anh chỉ có thể thở hổn hển một cách tuyệt vọng để giải tỏa tình trạng thiếu oxy trong lúc lên đỉnh, đôi mắt mất tập trung và anh mút những ngón tay đang được nhét vào miệng.

Cảm nhận được phần thân dưới nóng bỏng của đối phương cọ sát thân thể chính mình, Lee Sanghyuk run rẩy trong dư vị cực khoái.

"Anh ơi, chạm vào cho em."

Jeong Jihoon kéo lấy dương vật của mình ra khỏi quần lót, hạ bộ cương cứng ngước lên, háo hức được vuốt ve.

Tai của Lee Sanghyuk đỏ đến mức như trong suốt, yết hầu cuộc lên và anh lo lắng liếm môi dưới.

Anh ấy không biết phải làm gì và không chuẩn bị cho tất cả những điều này.

Bắt chước những gì Jeong Jihoon đã làm với anh vừa rồi, anh dùng miệng hổ với một vết chai mỏng ôm lấy cây gậy nóng rực, chắp hai tay lại và từ từ vuốt ve, dùng ngón cái xoa xoa đầu khấc rồi vuốt ve nó lên và xuống.

Những ngón tay vụng về cào lên những đường gân nổi lên, Jeong Jihoon thở dài.

Những ngón tay đưa vào miệng mô phỏng hành động giao hợp. Lee Sanghyuk tham lam lấy hơi từ những ngón tay, vật to lớn trong tay anh run rẩy không hài lòng và phớt lờ. Lee Sanghyuk cảm thấy nó sắp tuột khỏi tay mình.

Đang nóng lòng muốn lên đỉnh, Jeong Jihoon không còn cách nào khác đành ngừng nghịch núm vú đối phương, nắm lấy tay đối phương đang quấn quanh dương vật rồi trượt lên xuống nhanh hơn, bộ phận sinh dục bị bỏ quên cuối cùng cũng nhận được một sự xoa dịu khác, phát ra tiếng những âm thanh ám muội.

Jeong Jihoon lè lưỡi, cẩn thận liếm khóe mắt đẫm lệ của đối phương, cậu không nhịn được mà phát ra một tiếng thở hổn hển đã kìm nén từ cổ họng, cùng với tiếng thở khó khăn và tiếng rên rỉ đầy dục vọng của đối phương, động tác của tay cậu càng lúc càng nhanh, chất dịch từ đầu ngón tay tiết ra, chảy dọc trên ham muốn cương cứng.

"Nếu đã là mơ, dùng miệng chút được không?"

Giọng nói của Jeong Jihoon khàn khàn, đau khổ của vật tư mật chưa được giải phóng hoàn toàn

Không đợi Lee Sanghyuk kịp phản ứng, Jeong Jihoon đã đứng dậy, túm lấy eo đối phương nâng lên rồi lại ấn xuống tạo tư thế thuận tiện cho cậu thâm nhập.

Lee Sanghyuk quỳ dưới chân Jeong Jihoon, toàn bộ tầm nhìn của anh đều bị lấp đầy bởi thứ khổng lồ giữa hai chân, anh vô thức hoảng sợ né tránh, cây gậy nóng bỏng đập vào mặt anh.

Jeong Jihoon không hài lòng túm tóc đối phương, nhét dương vật của mình vào cái miệng nhỏ của đối phương, nước bọt chảy ra vừa rồi cọ xát vào dị vật cho đến khi ướt đẫm.

Lee Sanghyuk mềm nhũn ra, cố gắng hết sức đưa dương vật đỏ bừng vào miệng, há miệng, một đoạn nhỏ đi vào, đốt cháy hơi thở của anh.

Jeong Jihoon ôm cổ đối phương, không ngừng đẩy vào sâu hơn, hy vọng có thể để dương vật mình tiến sâu hơn.

Cổ họng Lee Sanghyuk ngứa ngáy và nóng rát vì lực đẩy, hàm răng buộc phải khép lại và cố định trong một phạm vi để không làm tổn thương thứ kia, sự tác động liên tục của dương vật trong miệng khiến anh muốn nôn mửa, và sự mạnh mẽ kích thích khiến anh vô cùng muốn thoát ra.

Jeong Jihoon thở ra một hơi thoải mái, quy đầu của cậu ấn sâu vào cổ họng Lee Sanghyuk, cậu không thể tiến xa hơn được nữa, nghiến răng và bắt đầu khẽ động.

Cố gắng để hạ bộ chạm vào mọi góc trong cổ họng của người kia để nó có thể được đầu lưỡi ấy xoa bóp và siết chặt hoàn toàn.

Jeong Jihoon nhắm mắt lại, không thể khống chế hơi thở hổn hển, cảm giác được sự hiện diện của tất cả những thứ này gần như khiến cậu phát điên, phía dưới thân cậu phát ra âm thanh mút mát ươn ướt, cái miệng mềm mại ấm áp, kích thích và mãnh liệt, khiến cậu nóng bừng, cột sống vặn vẹo.

Dương vật bị đầu lưỡi liếm không ngừng tiến về phía trước, eo và hông không khỏi co giật, không hài lòng với điều này, Jeong Jihoon muốn phóng thích nhiều hơn nên chỉ trực tiếp nằm xuống, ôm lấy gáy đối phương, ôm cả thân hình nhỏ bé kia vào người, da thịt nóng bỏng áp sát vào nhau, dương vật càng bị vướng vào trong cái miệng ẩm ướt.

Những âm tiết đứt quãng kèm theo những giọt nước mắt sinh lý chảy xuống khóe mắt, khiến Lee Sanghyuk gần như nghẹt thở.

Sau màn dạo đầu, bắt đầu vào công việc thôi.

Lee Sanghyuk lại được đặt xuống, dương vật lại một lần nữa được bọc trong lòng bàn tay, hai chân mở ra hình chữ M, chỗ riêng tư mơ hồ tràn ngập nước, trực tiếp lộ ra trước mắt của Jeong Jihoon. Lee Sanghyuk chống cự, co người lại muốn thu về nhưng không kịp.

Jeong Jihoon dùng lòng bàn tay bao bọc cái lỗ nhỏ bé đó, thu lại bàn tay đang nghịch ngợm ở phía trước, đi vòng qua cái lỗ nhỏ đã đầy dịch thể phía sau, chậm rãi xoa xoa, sau đó duỗi một ngón tay ra, từ từ xâm nhập vào nơi chật hẹp, ẩm ướt đó.

Các đốt ngón tay linh hoạt thăm dò vào đường hầm, một vật thể lạ đột nhiên đi vào nơi chưa từng xuyên qua. Đồng tử Lee Sanghyuk khẽ lắc lư, toàn thân anh như bị điện giật, móng tay của đối phương tuy đã được cắt tỉa nhẵn nhụi nhưng vẫn gây ra cảm giác khó chịu nặng nề.

Nắm bắt sự ngại ngùng và né tránh trong mắt người kia khiến cậu vô cùng thích thú,

Jeong Jihoon không thể không thêm một ngón tay nữa khi nhiệt độ có vẻ đang giảm xuống và sự kích thích mới lạ xuất hiện, cậu dùng hai ngón tay mở ra cái lỗ mềm mại và đột ngột xuyên vào luồng không khí lạnh lẽo. Lee Sanghyuk không khỏi rùng mình, cơn đau nhức và sưng tấy do bị cưỡng bức kéo căng rất khó giải quyết, hạ bộ vừa đạt cực khoái cách đây không lâu đang phun ra thứ chất lỏng đục một cách đáng thương.

Jeong Jihoon mò mẫm quay trở lại cái miệng đã được rèn luyện hoàn toàn, ép đôi môi ướt át mút ngón tay trái mình, tay phải vùi vào khe mông, tiếp tục động tác dâm đãng. Không giống như lúc đầu huyệt đạo được mở rộng, cậu phải vuốt ve nó hai lần, trước khi đi vào thì chào một tiếng, sau đó kéo ra và rút ra vài lần là có thể đưa đẩy một cách suôn sẻ.

Ba ngón tay cẩn thận xoa bóp lỗ hậu, được bao bọc trong nơi ấm áp ẩm ướt khiến cậu say sưa, vách thịt co rút không chịu nổi, chúng cắn ngón tay của Jeong Jihoon dai dẳng, như thể đang khát khao giữ lại.

Các nếp gấp co lại do bị kích thích, huyệt đạo khát tình và trào ra tinh dịch,

Muốn được lấp đầy...

Lee Sanghyuk bị tra tấn đến phát điên.

Ngón tay trong lỗ đã bắt chước lực đẩy của bộ phận sinh dục, dịch ruột tiết ra bị ngón tay điều khiển phát ra âm thanh "phập phập" đáng xấu hổ, toàn bộ khung cảnh rất dâm đãng.

Jeong Jihoon ghen tị, thấy phía sau anh gần như hoàn toàn mở ra, cậu chậm rãi rút ngón tay ra, khi tách ra, rất nhiều dâm dịch nhớp nháp chảy ra, hạ bộ bị kìm nén đã lâu của cậu không thể chịu đựng được đau đớn. Vừa rồi Jeong Jihoon rút ngón tay ra khỏi bụng dưới, tinh dịch của Lee Sanghyuk phun ra trong lúc anh đạt cực khoái, cậu bôi một ít lên thằng em của mình.

Quy đầu màu đỏ tím đi vào huyệt đạo, quy đầu bị cọ xát khiến lỗ này càng ẩm và dính hơn.

Cây gậy hung dữ của đối phương khiến Lee Sanghyuk sợ hãi đến mức muốn bỏ chạy nhưng cổ chân đã bị giữ chặt.

Lòng bàn tay to lớn bao phủ từ cổ đến má, Jeong Jihoon nhéo nhéo cằm người đang vội vàng vùi đầu vào gối, ép Lee Sanghyuk nhìn thẳng vào mắt mình, nâng chân anh lên quấn quanh vòng eo thon gọn của mình.

Cột thịt dầy và dài đâm thẳng vào một lỗ hoa ẩm ướt, bộ phận sinh dục nóng bỏng cọ xát vào thành trong mềm mại và ẩm ướt từng chút một, vặn vẹo trong huyệt đạo chật hẹp không có khe hở, động tác đưa đẩy không ngừng cọ xát. Thịt mềm bên trong và thịt mềm trên đùi Lee Sanghyuk cũng bị kích thích run lên.

Cơ quan đau khổ cuối cùng cũng được đưa vào lối vào đầy khao khát nhục dục, sự siết chặt chưa từng có như vậy khiến cho Jeong Jihoon gần như đầu hàng, may mắn thay, cái lỗ ấy lại ngoan ngoãn ngoan ngoãn, như đang thúc giục cậu một cách vui vẻ.

Cơn đau bị xé nát khiến Lee Sanghyuk bắt đầu vùng vẫy, cố gắng trốn thoát, cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Jeong Jihoon, huyệt đạo đã bị hạ bộ của đối phương khống chế, Lee Sanghyuk chỉ có thể vùng vẫy vô ích vài lần, thành ruột chật hẹp co rút dữ dội, vô thức cố gắng bóp chặt lấy dương vật đã đưa vào vùng cấm chưa từng được khai phá.

Vách thịt nóng bỏng và hút chặt lấy cậu, Jeong Jihoon không đợi lỗ nhỏ mỏng manh thích ứng và bắt đầu thúc một cách mạnh mẽ, dương vật khổng lồ hết lần này đến lần khác được đưa vào phần sâu nhất. Trong sự hỗn loạn, Lee Sanghyuk, người đang bị kiểm soát, cảm nhận được khoái cảm.

Anh xấu hổ nhận ra rằng huyệt đạo bên dưới mình lại bắt đầu rỉ nước.

"Cứ rên đi"

Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến người bên dưới rùng mình.

Lee Sanghyuk cắn chặt môi, kiềm chế không hét lên, điều chỉnh tư thế để phục vụ cho lực đẩy mạnh mẽ của đối phương, để bản thân không bị đau đớn quá mức. Cổ họng anh như bị cát lấp đầy, toàn thân mềm nhũn, bất lực trước những cú đâm bạo lực của kẻ phía trên, anh khó có thể tưởng tượng mình bây giờ trông như thế nào.

Toàn bộ cơ thể của Lee Sanghyuk được lơ lửng trên eo của Jung Ji Hoon.

Hơi nóng ấn chặt vào huyệt đạo, cuối cùng đâm mạnh vào, cắm sâu vào bụng dưới và thúc mạnh.

Lee Sanghyuk bị đẩy đến mức nguy kịch, anh cố chịu đựng cảm giác khó chịu, cổ họng bị dục vọng làm nghẹn không thể phát ra âm thanh, hàm răng sắc nhọn cắn vào môi dưới, máu chảy ra.

Jeong Jihoon thậm chí còn không cho anh ta bất kỳ thời gian nghỉ nào, nóng lòng muốn giải phóng ham muốn của mình, cảm nhận được nỗi đau không thể chịu đựng được của đối phương, Jeong Jihoon lương tâm cắn rứt và rút vật cứng ra một chút, để huyệt đạo của anh từ từ làm quen với kích cỡ của mình.

Cậu cúi đầu hôn thật mạnh vào cổ Lee Sanghyuk,

Vẻ ngượng ngùng, khó chịu của Lee Sanghyuk khiến kẻ chủ mưu cảm thấy dễ chịu.

Quả nhiên, cái miệng nhỏ bên dưới còn thẳng thắn hơn cái miệng bên trên.

Lee Sanghyuk bị cảm giác choáng ngợp kích thích đến mức lấy lại được phần nào tỉnh táo, anh không muốn bị đụ cho đến khi khóc lóc thở hổn hển, càng cầu xin lòng thương xót thì Jeong Jihoon sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Chất lỏng trong suốt trào ra giữa hai chân, nhuốm đầy dục vọng.

Jeong Jihoon quay đầu liếm đi những bông hoa đẫm máu nở trên môi Lee Sanghyuk, đột nhiên có cảm giác muốn nuốt vào bụng, tốt nhất là ngay cả xương và bã cũng không còn sót lại.

Quy đầu cắm sâu vào bên trong chọc thẳng vào điểm nhạy cảm và phần thịt mềm mại bên trong, Lee Sanghyuk không khỏi rên rỉ. Hậu huyệt có cảm giác ngứa ngáy, khoái cảm thấu xương khiến hai mắt anh trắng bệch.

Hai má Lee Sanghyuk đỏ bừng bất thường, anh có cảm giác như sắp bị khoái cảm đâm thủng, dương vật nóng bỏng của cậu lần nào cũng có thể chạm tới tận điểm sướng, phần thân dưới được nâng lên khiến Lee Sanghyuk hoảng sợ và nức nở, anh ôm lấy cổ Jeong Jihoon.

Toàn thân tê dại vì bị đụ, chẳng còn chút sức lực nào.

Sự cương cứng nóng bỏng cứ thế tiến sâu vào bên trong, tàn phá ý chí của anh,

Anh không nhịn được mà khóc: "Không muốn nữa đâu..."

Jeong Jihoon phớt lờ và tiếp tục "làm việc" chăm chỉ.

Dị vật chìm sâu trong cơ thể Lee Sanghyuk, mọi kinh mạch đan xen đều hưng phấn vì điều đó.

"...Chậm lại, chậm thôi..." Anh không nhịn được mà rên rỉ thêm nữa, những ngón tay mảnh khảnh không thể đẩy được người vẫn đang chạy đua trên người mình ra, đành phải yếu ớt nắm chặt ga trải giường. .

Bị đè lên điểm nhạy cảm lần nữa, Lee Sanghyuk co ngón chân lại và kêu lên khi đạt đến cao trào, chất nhầy màu trắng đục phun ra trên cơ bụng của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon biết mình cơ bản đã qua thời kỳ chịu lửa nên trượt lòng bàn tay lên dương vật của đối phương và vuốt ve. Lee Sanghyuk cảm thấy hơi khó chịu khi dương vật yếu ớt sau khi xuất tinh lại bị kích thích, đặc biệt là khi đầu ngón tay xoa bóp lỗ sau.

Lee Sanghyuk bàng hoàng nằm trên giường, tay chân co rúm lại, cơ thể tan nát vì những đụng chạm.

Trong cái lỗ nhỏ có một cơn co thắt, đau nhức đến cắn xé, phần thịt mềm ở trong dường như đang cố gắng hết sức quấn lấy thứ đang xâm nhập.

Jeong Jihoon liều lĩnh đẩy về phía trước, phía sau Lee Sanghyuk cắn chặt thứ ấy, vặn vẹo mút mà không hề đe dọa. Jeong Jihoon chống lại ham muốn xuất tinh, đứng thẳng và vùi dương vật của mình thật sâu vào lỗ huyệt của người kia.

Anh ngẩng đầu thở dốc một tiếng, nâng cằm đối phương trao đổi môi lưỡi, hôn lên lông mày và mắt đối phương, mút lấy đôi môi đỏ mọng và sưng tấy, âm thanh thoát ra từ sâu trong cơ thể Lee Sanghyuk như dính hết vào nhau.

Jeong Jihoon ôm người vẫn đang đắm chìm trong dư vị cực khoái trong tay, thay đổi tư thế lên xuống, cẩn thận gặm nhắm hai điểm trên ngực Lee Sanghyuk đã bị chơi đùa cho đến khi chúng căng cứng. Người phía trên không khỏi run rẩy, cái đầu bông xù ngọ nguậy trước ngực khiến anh cảm thấy khó chịu, có chút ngứa ngáy, nhẹ nhàng nghiến răng, Jeong Jihoon đỡ lưng dưới của đối phương xoa xoa nhẹ nhàng. Cơ thể căng thẳng của anh cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.

Jeong Jihoon cũng đỏ mặt, thở hổn hển, nhẹ nhàng để lại những dấu hôn lốm đốm trên cơ thể đối phương, nổi bật trên thứ màu trắng đục ở bụng dưới, cậu bôi lên ngực Lee Sanghyuk, rồi dùng lưỡi liếm một cách tôn sùng cho đến khi cơ thể trong vòng tay anh từ từ mềm nhũn ra.

Với ý đồ xấu nào đó, cậu dùng hai ngón tay lấy ra một ít chất dịch trắng đục, nhét vào lỗ dọc theo đường cong mịn màng của mông, đầu ngón tay trượt đi trượt lại mang lại cảm giác đau đớn tê dại, huyệt đạo hơi co lại. Cảm thấy đối phương không hề tiến vào mà chỉ đẩy quy đầu tới lui cái lỗ, sự trống trải bên trong khiến Lee Sanghyuk lúng túng nhéo đầu ngón tay, đôi mắt mơ hồ và đôi môi khẽ hé ra đầy ham muốn.

Sợi dây trong tâm trí Jeong Jihoon đột nhiên bị đứt, khuôn mặt nghiêm nghị trong ấn tượng của anh chợt xen lẫn cảm giác ham muốn dâm đãng, kết quả của việc thay đổi vị trí là cậu lại tiến vào sâu hơn. Toàn thân Lee Sanghyuk bị xuyên thủng từ dưới lên trên, và cơ thể anh và mọi cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ. Độ sâu và tần suất các cú đâm của Jeong Jihoon đều ngẫu nhiên,

Đầu khấc ấn vào lỗ hở, cậu đi vào rồi từ từ rút ra, da thịt của lỗ hậu bao quanh dương vật kín bưng, rút ​​ra có chút đỏ bừng.

Cả người bị cậu ôm vào trong ngực, nức nở thở hổn hển, ga trải giường dính chặt vào bụng dưới, lấm lem nhớp nháp. Lee Sanghyuk cảm giác gần như suy sụp, nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra, huyệt đạo chật hẹp khiến Jeong Jihoon tê dại.

Hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của người kia, thúc mạnh vào phía sau, ra đòn dữ dội, kèm theo tiếng giao hợp nhớp nháp, Lee Sanghyuk giống như một con bướm bất lực vỗ cánh trong gió mưa, với đôi cánh mịn màng và uyển chuyển. Da thịt trắng trẻo, eo và hông lắc lư trước mắt, yết hầu của Jeong Jihoon không ngừng di chuyển, câu phiêu du trên cơ thể đối thủ và đẩy vòng eo mạnh mẽ, cảm giác được hai linh hồn hòa vào lấy nhau.

Tâm trí cậu bị dục vọng xâm nhập, anh mặc kệ lời cầu xin của đối phương, bọt trắng mịn tràn ra nơi giao hợp. Lee Sanghyuk khẽ nức nở, run rẩy trong dục vọng, hậu huyệt vẫn siết chặt, ôm lấy hạ bộ nóng bỏng và nuốt chửng nó. Bàn tay anh gặp khó khăn, anh rúc vào trong ngực của Jeong Jihoon và thở hồng hộc, nước mắt gần như rơi xuống ngay lập tức, như thể anh sắp lên đỉnh lần nữa.

Căn phòng tràn ngập sóng tình, tràn ngập tiếng da thịt va chạm, có mùi tinh dầu hoa hồng và vị tanh nồng tình yêu, mọi thứ đều rất dâm dục.

"Hmm...ah..." Những ngón tay trắng nõn của anh mở ra rồi lại cuộn tròn, yếu ớt nắm lấy đôi vai rắn chắc của Jeong Jihoon, đôi mắt mờ sương ngấn nước mắt bực bội, anh thở hổn hển và lẩm bẩm vài từ,

Phần thân dưới của Jeong Jihoon tăng tốc chạy nước rút, như muốn đâm vào nơi sâu nhất của Lee Sanghyuk. Lee Sanghyuk không thể chịu đựng được nữa và cắn vào bả vai của Jeong Jihoon, khiến Jeong Jihoon có ảo giác nguy hiểm rằng động mạch của cậu sắp vỡ.

Khoái cảm dâng trào ập đến với anh theo cấp số nhân, giống như một người qua đường bị lật thuyền giữa biển sâu, Lee Sanghyuk bám lấy cậu như một khúc gỗ trôi giạt cứu mạng.

Hãy để Jeong Jihoon xuất tinh dịch đặc quánh vào phần sâu nhất của cơ thể anh.

_____________________

Cho ai không hiểu thì tóm lại là quỷ này mơ thấy mình với LSH abcxyz ấy, còn hiện thực vẫn là cái teambuilding nha

Lúc đầu vào truyện này không thấy cảnh báo gì tưởng là truyện trong sáng lắm, mà nay tui vào tui phải bấm xác nhận r18 =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro