CHAP 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tình đồng nghiệp cảm lạnh thật chứ. Jeong Jihoon nghĩ, nhưng lệnh của đội trưởng và cấp trên đã được ghi trên giấy trắng mực đen. Cậu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Son Siwoo đang đứng trước tủ tài liệu như một chú chó muốn liếm láp chủ nó vậy , thế nhưng Son Siwoo lại phũ phàng xua tay: khỏi ý kiến.

Jeong Jihoon ủ rũ đi về căn hộ của mình. Trên đường về, cậu gặp Park Jaehyuk đang đi tới sân tập để huấn luyện đàn em, vẻ mặt như đưa đám: "Lại giao cho em nhiệm vụ gì à?" Đây không được coi là một nhiệm vụ đâu, đây là đem người ném vào một bãi đấy mìn đấy chứ. Jeong Jihoon thở dài: "Vì tương lai tươi sáng của tiểu đội chúng ta, nên đội đã cử em đi thực hiện một sứ mệnh vô cùng vẻ vang."

Lời vừa dứt Park Jaehyuk đã hiểu ý cậu, vỗ nhẹ vai cậu: Cố lên, anh mày ngày xưa cũng từng chịu cái cảnh này rồi, nhưng ngày hôm nay của em sẽ quyết định một tương lai đầy rực rỡ của em mà! Nói không chừng lần tới người được vinh danh ở tầng dưới tòa nhà Trung ương lại là em thì sao!

Jeong Jihoon: ông đây lại thèm vào.

Trong thời gian ở học viện quân sự, Jeong Jihoon được chọn làm hạt giống số 1 thế hệ mới của đội để huấn luyện người kế nhiệm, sau khi các tiền bối rút lui về tuyến thứ hai, họ tập trung nhiều hơn vào nơi chuyển giao và xử lý thông tin của Trung Ương. Jeong Jihoon, lý thuyết và thể lực đều thuộc hàng xuất sắc nhất, tuy nhiên năm ngoái hoàn thành nhiệm vụ của đội với thành tích kém, nên sau kì nghỉ cậu bị giáng xuống nhóm C một mình, đứng trong văn phòng nhận án phạt và bị tống ra sân tập để huấn luyện thêm hai tháng nữa.

Jeong Jihoon hiểu rằng thật ra đây là đang tạo cơ hội cho cậu, nhiệm vụ trước mắt là không thể trốn tránh được, không cử trợ thủ đi theo cậu là vì không muốn cậu phải chia sẻ công lao với bất cứ ai. Jeong Jihoon vừa mở cửa phòng vừa suy nghĩ về điều đó, mở túi niêm phong và xem qua tập tài liệu: Đất nước Myanmar độc lập, phần lớn hàng nhập lậu đều là ma túy, không loại trừ khả năng còn có thể là ngọc bích, cũng có thể là một ít vũ khí không đạt tiêu chuẩn... Mục đính chính của cuộc điều tra là cậu phải tìm ra hàng lậu, còn tang chứng vật chứng thì tùy vào tình hình mà đem về hay không. Jeong Jihoon đóng tập tài liệu lại, nhiệm vụ này nói là khó thì cũng khó thật, nhưng bảo là dễ thì cũng dễ thật, cậu là gián điệp được chính quyền Trung ương cử đi, thu thập thông tin là mục tiêu quan trọng nhất, hiểu rõ điều này, cậu cũng đã bình tĩnh hơn chút.

Ngày hôm sau Jeong Jihoon hạ cánh ở sân bay, quân đội cử người đến đón, chính là một thanh niên tên Ôn Mẫn, người đã đưa Jeong Jihoon xuyên qua đám đông đông đúc đến bãi đậu xe. Xe của Myanmar tay lái ở bên phải, hai người lên xe, Jeong Jihoon đưa tay kéo dây an toàn, Ôn Mẫn nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Không cần thắt dây an toàn, ở đây không quan trọng điều đó." Jeong Jihoon ậm ừ một cách lịch sự và tiếp tục cài khóa: "Kệ đi, tôi quen rồi."

Địa điểm buôn lậu không ở Mandalay, phải đi xa hơn về phía bắc, cách Lashio gần 260 km, đường đi chủ yếu là đồi núi gồ ghề và quanh co, Ôn Mẫn đạp ga rất mạnh, tốc độ lên đến 140km/h. Jeong Jihoon bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế, mu bàn tay phải đang nắm chắt lấy dây an toàn nổi đầy gân xanh lại như đang tố cáo cậu. Hoang dã quá đi mất, cậu nghĩ, cậu thực sự nhớ kỹ năng lái xe kém cỏi của mấy người trong đội.

Trong lúc lái xe, Ôn Mẫn chậm rãi đưa cho cậu một bản báo cáo tình hình: Chính phủ đã cử một đội nhỏ đến đảm bảo an toàn cho Jeong Jihoon, cậu cần giấu danh tính để tự mình thu thập thêm thông tin. Người trong quân đội như họ đều có ID Quân đội, chẳng thể đặt chân vào những như kĩ viện và sòng bạc, chỉ có thể làm trợ thủ để thu hút sự chú ý cho cậu. Jeong Jihoon xem xét kỹ hơn giấy tờ tùy thân đã được Liên minh Trung Ương phê duyệt: Khách du lịch cá nhân. Cậu tặc lưỡi nói: "Lười quá đi."

Ôn Mẫn lái xe nhanh như đi tìm cái chết, mặc dù Jeong Jihoon không đến mức nôn mửa, nhưng ruột gan phèo phổi của cậu đã xáo xào hết cả lên, bánh mì và sữa được phục vụ trên máy bay khiến bụng cậu cồn cào. Lại là một cú phanh gấp, Ôn Mẫn nhìn sắc mặt của cậu, cuối cùng giảm tốc độ xuống hai con số, vẻ mặt rất xấu hổ nói: "Tôi chạy đường này mấy năm rồi, nên chạy có lẽ có hơi nhanh quá. Tôi xin lỗi."

"Không sao, đến sớm chút cũng tốt." Jeong Jihoon giả vờ bình tĩnh gật đầu, lại là một con đường bằng phẳng, Văn Mẫn đạp ga tăng tốc như ép chết vị khách trên ghế phụ. Họ đã tới nơi trong vòng ba giờ đồng hồ.

Khách sạn mà Jeong Jihoon ở có không khí rất tốt, tòa nhà sáu tầng với tone màu xám nhạt nằm dưới chân núi, cách trung tâm thành phố 20 phút lái xe. Myanmar đã dùng công quỹ để chiêu đãi cậu, Jeong Jihoon biết rõ điều đó, có lẽ đang cản trở tốc độ điều tra của cậu. Lúc hoàng hôn, Ôn Mẫn đứng trước cửa phòng cậu, có lẽ đã đợi cậu rất lâu, do dự vài giây mới hỏi xem cậu có muốn đi đến Lineage không, Jeong Jihoon đầy nghi ngờ, Ôn Mẫn lại lặp lại, lắp ba lắp bắp. Ôn Mẫn nhìn cậu, làn da ngăm đen được chiếu sáng bởi ánh đèn ở hành lang: "Chính là... nơi đó ấy." Ánh mắt có chút né tránh, có lẽ là xấu hổ. Chắc cấp trên yêu cầu anh ta hỏi cậu. Dù không hiểu rõ nơi đó là nơi nào, nhưng Jeong Jihoon vẫn lắc đầu: "Để lần sau đi, hôm nay anh đã lái xe cả một quãng đường dài rồi, anh nên đi nghỉ ngơi sớm đi."

"Chúng tôi sẽ thay phiên nhau canh cửa để đảm bảo an toàn cho anh. Nếu có chuyện gì, anh có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào." Ôn Mẫn nhìn vẻ mặt của Jeong Jihoon khi đóng cửa lại, nói thêm: "Ngoài ra vũ khí được phát sáng mai tôi sẽ cử người đem tới cho anh."

Sau khi nói lời cảm ơn, Jeong Jihoon trở về phòng. Bức tượng Phật được đặt cạnh đầu giường, chiếc bàn trà tròn nhỏ cạnh cửa sổ kính được trải khăn ren màu kem, trong bình thủy tinh có những bông hoa huệ tươi. Cửa sổ mở ra ban công thoáng đãng, ở hai góc có hai chậu cây, vài chiếc lá rụng nằm dưới đất. Trời đã khuya, xa xa nhìn ánh đèn ô tô hướng về trung tâm thành phố, lờ mờ nhìn thấy một bảng hiệu đèn neon khổng lồ. Trong thâm tâm Jeong Jihoon biết rằng sự thịnh vượng như vậy là do buôn lậu ma túy mà có.

Sau khi tắm rửa và sấy tóc, Jeong Jihoon ngồi trên giường đọc báo trên tủ, phần lớn ấn bản bằng tiếng Anh được cung cấp đặc biệt một cách ngẫu nhiên trong khách sạn. Cậu lật qua lật lại chỉ có thể hiểu được tượng Phật và ngọc bích trong hình, một lúc sau cảm thấy mệt mỏi, Jeong Jihoon mới đưa tay tắt đèn rồi chui vào chăn. Trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng kính vỡ, khi mở mắt ra, Jeong Jihoon giật mình tỉnh dậy, khi mở mắt ra cả cơ thể nặng nề như chìm xuống, một tên đàn ông đã đè lên người cậu, không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn trong bóng tối, và những mảnh kính vỡ đang cứa vào cổ họng hắn.

Thủy tinh lạnh thấu xuyên qua da thịt, hơi nhức nhối, người đè lên người cậu nồng nặc mùi máu. Đập vỡ chiếc bình và dùng nó làm vũ khí vì không có súng, trong bóng tối Jeong Jihoon cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hắn, có lẽ hắn tới không phải để ám sát cậu. Bàn tay của Jeong Jihoon giấu trong chăn, ngay lập tức chộp lấy cánh tay của tên kia và phản công mạnh mẽ, chiếc ly rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, Jeong Jihoon lật ngược người hắn ta, giữ chặt hai tay sau lưng, tìm chiếc kính của mình và bật đèn lên.

"Anh? Anh?" Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên giường, Jeong Jihoon sợ hãi, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cửa kính không đóng, gió đêm khẽ thôi qua, kéo tấm rèm trắng gạc lên, Jeong Jihoon không thể nào không nhận ra khuôn mặt được treo ở sảnh tòa Trung ương suốt 5 năm. Đó chính là Lee Sanghyuk - người đã biến mất trong trận chiến nửa năm trước.

Lee Sanghyuk mặc bộ bệnh viện màu xanh lam thuần khiết mà Jeong Jihoon chưa từng thấy trước đây, các quy định y tế của Liên minh Trung ương và Myanmar không khác nhau mấy, đồng phục bệnh viện sẽ sử dụng màu trắng tinh khiết để đánh dấu omega, còn lại sẽ được đánh dấu bằng các sọc xanh trắng đồng nhất. Jeong Jihoon không dám buông tay ra. Nếu cậu dám thả lỏng ra dù chỉ một chút thôi, chắn chắn Lee Sanghyuk sẽ bẻ cổ cậu ngay lập tức.

"Cậu là... người của Trung ương?"

"Kẻ bị đánh bại không có quyền đặt câu hỏi." Jeong Jihoon siết chặt hơn một chút "Đô đốc, anh mới là người phải trả lời câu hỏi của tôi."

Lee Sanghyuk cố gắng điều hòa nhịp thở, trong lúc trốn thoát khỏi nhà tù, anh đã hạ gục bốn tên lính canh và chạy trốn gần hai mươi dặm để tránh đường, khu vực xung quanh tòa nhà nhỏ này khá yên tĩnh, cách đó vài trăm mét có một cái hồ có thể dùng để xử lý xác chết, anh chọn phòng của Jeong Jihoon trên tầng hai đã tắt đèn, khi trèo lên nhìn ra cửa sổ kính trong suốt, anh thấy trên giường chỉ có một người, vali và giấy tờ tùy thân đều ở đó. Lee Sanghyuk nghĩ rằng vận may của mình cuối cùng cũng đã đến.

Mười phút sau, Lee Sanghyuk kiệt sức bị Jeong Jihoon bế lên, áp vào tường lục soát, mò mẫm sờ soạng cái gì vậy chứ! Lee Sanghyuk muốn thúc cùi chỏ vào bụng Jeong Jihoon nhưng bị chặn lại và ấn mạnh hơn. Lee Sanghyuk rên rỉ đau đớn. Sau khi chắc chắn rằng trên người anh không còn vũ khí nào khác, Jeong Jihoon vẫn ép sát Lee Sanghyuk vào tường,

"Nguyên nhân biến mất?"

"Tôi bị nhốt vào tù."

"Tại sao Liên đoàn Châu Á lại không giết anh?"

"Bọn chúng...muốn lấy thân thể tôi để làm thí nghiệm."

Gáy của vị tướng quân hướng về phía cậu, đỏ bừng và sưng tấy dưới ánh đèn màu vàng ấm áp. Jeong Jihoon cuối cùng cũng phát hiện ra pheromone đang dấy loạn lên trong không khí, như một làn nước mưa ẩm ướt tràn vào căn phòng.

"Nếu tôi nhớ không lầm" Jeong Jihoon hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế ảnh hưởng của mùi pheromone lên cậu, "Đô đốc không phải là alpha sao?"

Mặc dù chính quyền Trung ương đã cập nhật thông tin về cái chết của Lee Sanghuyk trong trận chiến vào ba tháng trước, nhóm của anh cũng đều đã gia nhập các đội hình khác, mọi người đều tin rằng anh đã bị hành quyết bí mật, nhưng giờ đây anh lại xuất hiện sờ sờ trước mặt Jeong Jihoon. Liệu điều này có được coi là một lỗi vi phạm không nhỉ, nếu Han Wangho trong đội nghe được tin này, liệu anh có bị giáng chức và tiếp nhận huấn luyện thêm không nhỉ?

"Tôi đã bị chuyển hóa thành omega."

Lee Sanghyuk áp một bên mặt vào tường nhìn cậu, bình tĩnh nói lên một sự thật mà có thể khiến nửa Liên minh Trung ương chấn động.

"Nếu giết được tôi rồi, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?"

"Tôi muốn quay về Trung ương."

Jeong Jihoon buông tay ra, cảm nhận rõ ràng tốc độ phản ứng đối với các đợt tấn công của Lee Sanghyuk trong trận chiến đang chậm lại, anh đã xem băng ghi hình của Lee Sanghyuk vô số lần trước đợt huấn luyện chiến đấu năm ngoái, động tác của anh sạch sẽ và không bị chậm trễ, các đòn đánh của anh nhanh chóng và tàn bạo, xem ra cuộc sống bị giam giữ trong nửa năm qua đã gây nhiều phiền toái cho Lee Sanghyuk.


"Anh nghĩ bây giờ anh còn có thể quay lại được không?" Jeong Jihoon cuối cùng cũng buông anh ra, quay người đóng cửa lại. Lee Sanghyuk đứng bên giường, cảnh giác nhìn cậu: "Tại sao không?"

"Đương nhiên có thể quay về, nhưng thân phận của anh vẫn là Đô đốc sao?"


Lee Sanghyuk chắc chắn hiểu, những việc này có ảnh hưởng gì, anh hiểu, và Jeong Jihoon cũng hiểu, rằng không một đặc vụ ngầm nào có thể chấp nhận việc cơ thể bị thay đổi, Liên minh Trung ương đã được thành lập được mười một năm và cứ mỗi năm lại có tin tức về những cái chết do sửa đổi giới tính, chưa kể đến việc biến đổi không phải từ beta mà thành, mà là do cấy khoang sinh sản và thay thế các tuyến. Jeong Jihoon không thể tưởng tượng được Lee Sanghyuk đã phải trải qua những gì sau khi bị bắt.


"Nhưng tôi có thể đưa anh trở về." Jeong Jihoon nói, "Nếu anh chịu tin tôi."


_________________________________

Chưa được nửa chap nữa=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro