Chương 5: Đối mặt với sự thật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon bước chậm rãi qua từng dãy hành lang dài ngoằng nghèo của Hogwarts, đôi mắt cậu không ngừng liếc nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm hình bóng của anh Sang Hyeok. Trái tim cậu đập mạnh trong lòng ngực, một phần vì nỗi ghen tuông đang âm ỉ trong lòng, một phần vì cậu sợ phải đối diện với vị huynh trưởng nhà Gryffindor. Từ ngày cậu biết về mối quan hệ nảy sinh giữa anh Sang Hyeok và Kim Hyukkyu, Jihoon không thể nào xua tan đi hình ảnh hai người họ thân thiết bên nhau.

Nhưng cậu biết mình không thể nào trốn tránh mãi, cậu là người nhà Slytherin, và Slytherin không bao giờ né tránh khó khăn. Jihoon hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của bản thân trước khi bước vào tiết học Chăm sóc sinh vật Huyền bí.

Tiết học hôm nay được tổ chức bên ngoài trường, gần khu rừng cấm, nơi mặt trời chiếu từng tia sáng yếu ớt qua lớp sương mù dày đặc, tạo ra một không gian yên tĩnh và lạnh lẽo. Các học sinh khác đã tập trung đầy đủ, từ nhà Slytherin và Ravenclaw. Cả lớp đang đợi lão Hagrid xuất hiện cùng sinh vật Huyền bí mà họ phải học trong hôm nay.

Jihoon bước từng bước tới khu vực học, mắt cậu lướt nhanh qua đám đông, và dừng lại ở hình ảnh anh Sang Hyeok và Kim Hyukkyu đang đứng nói chuyện với nhau. Họ đứng cùng nhau, như tách khỏi đám đông, trong như thể đang nói chuyện gì đó quan trọng. Jihoon không thể nghe thấy họ nói gì, nhưng trái tim cậu thắt lại khi thấy nụ cười của Sang Hyeok dành cho Kim Hyukkyu.

Cậu không muốn bị họ phát hiện, nên Jihoon quyết định lùi về sau, núp vào một bụi cây gần đó. Cậu cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, dù biết đây là việc là không nên.

"Hyeok à, tớ có thể nhìn ra rằng cậu đàn em nhà Slytherin kia đang hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta đó." Hyukkyu nói, đôi mắt liếc nhẹ qua chỗ Jihoon đang đứng.

Hyeok cau mày. "Hiểu lầm? Em ấy hiểu lầm cái gì chứ?"

"Thật khó nói.." Hyukkyu cười nhẹ, ánh mắt đầy ẩn ý. "Nhưng có lẽ em ấy nghĩ rằng tớ và cậu đang có mối quan hệ gì đó... đặc biệt."

Nghe thấy lời nói của Hyukkyu, Jihoon cảm thấy như có một con dao vô hình đang cắt vào trái tim mình. Tưởng chừng như cậu không thể đứng im thêm nữa. Đúng lúc đó, lão Hagrid xuất hiện, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Sang Hyeok và Hyukkyu. Jihoon thở phào nhẹ nhõm khi thấy lão Hagrid đến, nhưng nỗi ghen tuông của cậu vẫn không hề tan biến.

---

Trong suốt tiết học, Jihoon cố gắng tập trung vào sinh vật Huyền bí mà Hagrid giới thiệu - một con Kỳ Lân quý hiếm. Nhưng dù tập trung tới đâu, mọi thứ nhường như chỉ là một màn sương mờ nhạt đối với cậu. Mọi suy nghĩ của Jihoon đều xoay quanh việc Sang Hyeok có thể thích Hyukkyu, và điều đó khiến cậu không thể nào ngừng liếc vị huynh trưởng nhà Ravenclaw.

Kim Hyukkyu, như thể nhận ra ánh mắt ghen tuông của Jihoon, thỉnh thoảng liếc nhìn lại cậu với một nụ cười nhạt. Dù Hyukkyu không nói gì, nhưng cái nhìn của anh đã đủ khiến Jihoon cảm thấy mình như đang bị trêu ghẹo.

Khi tiết học kết thúc, Jihoon nhanh chóng rời khỏi lớp, cố gắng tránh mặt Sang Hyeok nhanh nhất có thể. Nhưng cậu không thể đi xa được, vì khi vừa ra khỏi khu vực học, Jihoon đã va phải một nhóm học sinh Slytherin đang đứng bàn tán gần đó. Moon Hyeonjun đứng trong đám, lập tức nhận ra cậu.

"Jihoon, mày đi đâu mà vội vậy?" Hyeonjun hỏi, đôi mắt sắc bén của cậu ta lập tức chú ý đến biểu hiện khác thường trên gương mặt Jihoon.

"Không có gì, tao hơi mệt, nên tao muốn về phòng để nghỉ ngơi thôi" Jihoon đáp, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

Nhưng trước khi cậu kịp qua mặt Hyeonjun để chạy trốn, Sang Hyeok đã xuất hiện từ phía sau, bước tới gần Jihoon với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. "Jihoon, anh nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện."

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào họ. Các học sinh Slytherin gần đó nhìn nhau đầy tò mò và nghi ngờ. Jihoon cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, cậu không biết phải đối mặt với anh như thế nào trong tình huống này. Nỗi ghen tuông, xấu hổ và cả sự lo lắng trộn lẫn trong người cậu, khiến cậu không thể làm gì.

"Có chuyện gì à, Sang Hyeok hyung?" Hyeonjun cất tiếng hỏi, giọng nói pha lẫn một chút dò xét. "Anh không nghĩ rằng Gryffindor và Slytherin nên giữ khoảng cách sao?"

"Đây không phải việc của cậu, đàn em Hyeonjun ạ." Sang Hyeok đáp trả, giọng điệu điềm tĩnh nhưng đầy quyền uy.

Jihoon ngơ ngác nhìn Sang Hyeok, trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu không biết nên làm gì, chỉ muốn thoát khỏi tình huống này càng sớm càng tốt. "E-em không có gì để nói cả.." Jihoon nói, giọng run run. "Xin lỗi hyung, nhưng em phải đi đây."

Không đợi Sang Hyeok phản ứng, Jihoon quay người bỏ đi, cố gắng giữ cho bước chân của mình thật vững vàng. Nhưng cậu không thể giấu được nỗi đau trong lòng. Cậu chỉ muốn chạy trốn khỏi mọi chuyện ngay lúc này.

Sang Hyeok nhìn theo bóng lưng Jihoon rời khỏi, cảm thấy một sự bất an trào lên trong cõi lòng. Anh không hiểu tại sao Jihoon lại cư xử như vậy, có phải vì anh đã làm điều gì đó khiến cậu bị tổn thương?

---

Jihoon quay lưng rời đi, những bước chân cậu nặng nề như chì sắc. Trái tim cậu đau đớn, đầu óc rối bời với những suy nghĩ không lối thoát. Cậu muốn tránh xa khỏi anh Sang Hyeok, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận rằng một phần nào đó trong cậu khao khát được gần gũi với anh ấy. Tất cả những gì trong đầu cậu bây giờ là hình ảnh anh Sang Hyeok và Kim Hyukkyu bên nhau, cả nụ cười dịu dàng của anh nhưng không dành cho cậu. Cậu không thể ngừng tưởng tượng về điều đó, dù biết rằng nó đang dần phá hoại tâm trí mình.

Hyeonjun nhìn Jihoon rời đi, đôi mắt cậu ta đầy nghi ngờ và tò mò. Cậu ta quay sang nhìn Sang Hyeok, nhưng huynh trưởng Gryffindor đã không còn đứng đó nữa. Sang Hyeok đã quay đi, theo hướng mà Jihoon vừa rời khỏi. Điều này càng khiến Hyeonjun nghi ngờ hơn. Cậu quyết định không đuổi theo nhưng trong lòng đã có một quyết định khác.

---

Bên này, Jihoon đã bước nhanh ra khỏi khu vực rừng cấm, đôi mắt cậu đã mờ đi vì những giọt nước mắt nóng hổi. Cậu không muốn ai nhìn thấy mình đang khóc, không muốn ai biết rằng trái tim cậu đang tan nát như thế nào. Cậu muốn chạy trốn khỏi tất cả, muốn tìm một nơi để ẩn nấp, để cậu có thể bình tĩnh lại và suy nghĩ về tất cả mọi thứ.

Nhưng Jihoon không biết rằng, Sang Hyeok đã lặng lẽ đi theo cậu từ phía xa. Sang Hyeok cảm nhận được sự bất thường trong cách Jihoon hành xử, và anh không thể bình tĩnh được. Anh biết rằng có điều gì đó đang khiến Jihoon tổn thương, và anh cảm thấy mình nên có trách nhiệm phải tìm hiểu.

Jihoon dừng chân tại một góc khuất gần hồ đen, nơi cậu chắc chắn không ai có thể nhìn thấy cậu. Cậu ngồi xổm xuống, đôi tay ôm lấy đầu, những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cậu cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, nhưng biết sau được, cậu không thể ngăn được cảm xúc của chính mình.

"Tại sao em lại chạy trốn và khóc như một nàng công chúa bị bắt nạt thế này?" Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng, khiến Jihoon giật nảy mình.

Cậu quay đầu lại, và trước mặt cậu là Sang Hyeok. Huynh trưởng nhà Gryffindor đang đứng đó, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng và quan tâm. Sang Hyeok đã thấy Jihoon khóc, và điều đó làm anh cảm thấy yếu lòng.

"Không.. em không có khóc." hai tay Jihoon cố gắng lau sạch nước má trên má, mắt nhắm chặt không dám nhìn anh. " Chỉ là.. chỉ là mắt em chảy mồ hôi mà thôi!"

Sang Hyeok bước đến gần Jihoon hơn, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, từ đầu đến cuối, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi khuôn mặt Jihoon. "Em có chuyện gì đó, phải không? Jihoon, em có thể nói với anh. Anh luôn sẵn sàng lắng nghe em khi em cần."

Jihoon cảm thấy trái tim mình như bị cào nhẹ, khi nghe những lời này. Cậu muốn nói ra tất cả, muốn nói hết tất cả mọi thứ với Sang Hyeok, nhưng cậu không thể, cậu sợ rằng nếu nói ra, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.

"Không... Em không muốn làm phiền anh.." Jihoon nói, giọng cậu nhỏ dần.

"Jihoon" Sang Hyeok nhẹ nhàng đặt tay lên má cậu, ánh mắt anh tràn đầy sự chân thành. "Anh là huynh trưởng của Gryffindor, anh có trách nhiệm với tất cả mọi người trong trường này, không chỉ với nhà của anh. Nhưng với em, anh không chỉ làm việc đó vì trách nhiệm, mà còn vì anh thực sự quan tâm đến em."

Những lời nói của Sang Hyeok khiến Jihoon cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp chạy qua cơ thể. Cậu nhìn vào mắt Sang Hyeok, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cảm thấy mọi đau khổ, mọi ghen tuông đều tan biến hết. Nhưng ngay lập tức, hình ảnh của Kim Hyukkyu lại hiện lên trong đầu cậu, và nỗi ghen tuông lại trỗi dậy.

Jihoon cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng không thể giấu được nữa. Cậu cảm thấy mình như đang đứng trước một vách đá, không biết nên nhảy xuống hay lùi lại.

"Anh Sang Hyeok" Jihoon cất giọng, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. "Anh có thể nói cho em biết, giữa anh và Kim Hyukkyu... rốt cuộc có mối quan hệ gì được không ạ?"

Câu hỏi của Jihoon khiến Sang Hyeok bất ngờ. Anh không ngờ rằng Jihoon lại nghĩ đến điều này. Nhưng anh bỗng nhận ra, rằng Jihoon đang ghen tuông, và điều đó khiến anh thấy vừa buồn cười, vừa thương cậu.

"Em đang nghĩ cái gì vậy hả?" Sang Hyeok bật cười, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng đó không phải là một cách tốt để trả lời câu hỏi này. Anh hít một hơi sâu, rồi nói tiếp: "Hyukkyu và anh là bạn tốt từ lâu rồi. Cậu ấy là một người bạn đáng tin cậy, và chúng anh luôn giúp đỡ lẫn nhau trong mọi việc. Nhưng nếu em đang lo lắng về điều gì đó khác, thì anh có thể khẳng định với em rằng... giữa anh và Hyukkyu không có gì khác ngoài tình bạn."

Jihoon im lặng lắng nghe, câu trả lời của Sang Hyeok khiến trái tim cậu dần dần bình tĩnh lại. Nhưng cậu vẫn cảm thấy một chút gì đó không chắc chắn, một chút gì đó vẫn đang gặm nhấm tâm trí cậu.

"Anh Sang Hyeok.." Jihoon nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói cậu trở nên nghiêm túc hơn. "Anh có bao giờ nghĩ rằng... liệu chúng ta không nên tiếp tục gặp nhau nữa?"

Câu hỏi này như một cú đánh mạnh vào trái tim Sang Hyeok. Anh không hiểu tại sao Jihoon lại nói như vậy, nhưng anh cảm thấy mình cần phải làm rõ điều này.

"Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Sang Hyeok hỏi, giọng anh có vẻ khó hiểu nhưng đầy lo lắng. "Có chuyện gì mà anh không biết sao?"

Jihoon không thể giữ được bình tĩnh nữa. Cậu cảm thấy mình đã đến giới hạn, và cậu không muốn tiếp tục giấu giếm cảm xúc của mình. "Bởi vì... bởi vì em không thể kiểm soát được cảm xúc của mình khi ở gần anh. Em cảm thấy ghen tuông, em cảm thấy khó chịu khi nhìn anh thân thiết với người khác, em thấy em đang trở nên trẻ con hơn khi em đối mặt với anh... Và em sợ rằng điều đó làm anh khó xử."

Sang Hyeok ngạc nhiên trước lời nói của Jihoon. Anh không ngờ rằng cậu lại cảm thấy như vậy.

"Jihoon à" Sang Hyeok cất giọng, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn. "Anh không biết chính xác em đang cảm thấy điều gì, nhưng anh không cảm thấy khó xử, việc em ghen tuông, em trẻ con cũng chỉ xuất phát từ việc em quan tâm tới anh không phải sao? Và mọi cảm xúc của em đều đáng được trân trọng. Nên em đừng cảm thấy sợ hãi khi đối diện với nó nhé?"

Khi nghe thấy điều này, Jihoon ngơ ngác, một cảm xúc khác đang dâng trào trong lòng cậu, từ trước tới giờ chưa từng có ai nói rằng cảm xúc của cậu đáng được trân trọng cả. Jihoon không biết phải đáp lời anh ra sao, cậu chỉ nhìn anh một cách đầy bối rối.

"Vậy thì.." Sang Hyeok nói tiếp, giọng anh vô thức nhẹ nhàng hơn. "Anh sẽ cho em thời gian, nhưng anh cũng sẽ không để em phải đối mặt với điều này một mình. Nếu em cần anh, anh sẽ luôn ở đây, bất kể điều gì xảy ra, nên em đừng trốn tránh anh, rồi tự làm tổn thương bản thân nhé?"

Jihoon cảm thấy trái tim mình như đang tan chảy. Cậu muốn nói gì đó, nhưng mọi lời nói dường như bị nghẹn lại trong cổ họng. Trong một khoảng khắc, cậu định nói gì thêm, thì một giọng nói từ phía sau vang lên cắt ngang bầu không khí bối rối giữa hai người.

"À, đây rồi. Tao đã tự hỏi mày đang ở đâu đó, Jihoon."

Jihoon quay đầu lại, và trái tim cậu như ngừng đập. Đứng đó là Park Dohyeon đang nhìn chằm chằm cả hai người với ánh mắt sắc lạnh, như thể đang cố gắng hiểu những gì vừa xảy ra.

Sang Hyeok cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng ngay lập tức. Anh biết rằng việc gặp gỡ Jihoon, nhất là trong hoàn cảnh này, có thể dẫn đến những hiểu lầm nghiêm trọng. Nhưng điều khiến anh lo lắng hơn là cách mà Jihoon đang phản ứng - cậu ấy cúi đầu xuống, ánh mắt tránh né, như thể đang che giấu điều gì đó.

"Anh đang làm gì ở đây, Huynh trưởng Gryffindor đáng quý?" Dohyeon hỏi, giọng nói lạnh lùng hơn thường lệ. "Không phải anh nên ở cùng với nhóm của mình sao? Hay là anh có việc gì đó quan trọng hơn ở đây?"

Sang Hyeok nhận ra rằng anh phải xử lý tình huống này một cách cẩn thận và bình tĩnh nhất có thể, để tránh việc đi quá xa. "Dohyeon" anh đáp lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Anh chỉ tình cờ gặp Jihoon ở đây và thấy cậu ấy có vẻ không được khỏe. Anh là huynh trưởng, nên Anh phải có trách nhiệm phải đảm bảo mọi người đều ổn."

"À ra vậy" Dohyeon gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Hyeok. "Nhưng anh cũng phải hiểu rằng không phải ai cũng sẽ nhìn nhận tình huống này một cách thiện chí như anh. Đặc biệt là khi nói đến việc một huynh trưởng nhà Gryffindor lại quan tâm quá mức đến một thành viên của Slytherin như vậy."

Jihoon cảm thấy như mình đang bị ép giữa hai luồng cảm xúc đối lập. Một mặt, cậu muốn bảo vệ Sang Hyeok khỏi những lời chỉ trích của Dohyeon, nhưng mặt khác, cậu cũng không muốn ai hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người, cậu sợ anh Hyeok sẽ bị liên lụy. Cậu đứng dậy, ánh mắt lướt qua Sang Hyeok một lần cuối trước khi cậu bước lùi lại.

"Không sao đâu, Dohyeon à" Jihoon nói, giọng cậu hơi run rẩy. "Anh ấy chỉ đang làm nhiệm vụ của mình thôi. Chúng ta nên quay lại trước khi có ai khác nhìn thấy."

Sang Hyeok muốn nói gì đó để giữ Jihoon lại, nhưng anh biết rằng việc cậu rời đi lúc này có lẽ là điều tốt nhất. "Được rồi, nhưng nếu em cần gì, cứ đến gặp anh nhé." Anh nói với giọng trấn an. "Anh luôn luôn ở đó để giúp đỡ em."

Jihoon chỉ khẽ gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cậu vẫy vẫy tay, chào anh lần cuối rồi nhanh chóng quay lưng đi, bước về phía Dohyeon. Trong lòng cậu lúc này đã bình yên đôi chút, với những lời anh Sang Hyeok nói, cậu cảm thấy trái tim mình như tan ra, Sang hyeok của cậu luôn ấm áp như vậy, nhưng bây giờ cậu phải suy nghĩ thật kĩ về mối quan hệ của cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro