01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên là Jeong Jihoon, tôi có một người anh trai tên là Lee Sanghyeok. Như bạn thấy đó, chúng tôi không cùng họ, không có quan hệ huyết thống, nhưng mối quan hệ của chúng tôi còn tốt hơn cả anh em ruột, bạn hỏi tôi làm sao biết được anh em ruột thực sự là như thế nào sao?

Một người bạn học của tôi, cũng là bạn thân nhất của tôi ở trường, tôi biết được từ cậu ấy. Cậu ấy cũng có một người anh trai, cậu ấy luôn phàn nàn với tôi về việc anh trai bắt nạt cậu ấy như thế nào, và bố mẹ cậu ấy lại phớt lờ kiểu bắt nạt gia đình này.

Anh trai tôi thì không bao giờ như vậy. Mặc dù đôi khi tôi cũng tưởng tượng ra cảnh anh trai bắt nạt mình, nhưng lần nào cũng không thành, anh trai ít nói của tôi thật quá đỗi dịu dàng.

Chúng tôi không phải ở bên nhau kể từ khi tôi có thể nhớ được. Cái lạnh của mùa đông tháng Ba vẫn chưa tan hẳn, đối với tôi thì không mấy dễ chịu, nhưng tôi đã gặp được anh trai mình. Lúc đó tôi còn rất yếu, cũng chẳng mấy khi ra ngoài, ngồi ở bàn ăn có chút ấm ức chờ ba mẹ về ăn sinh nhật mà vẫn chưa về.

Khi trời đã tối hẳn, mẹ tôi dẫn một đứa trẻ gầy gò vào nhà, có lẽ nó cao hơn tôi không bao nhiêu. Hình ảnh ba đặt tay lên vai cho tôi ảo tưởng cả căn phòng dường như tràn ngập không khí thư thái, vui tươi.

Và thế là tôi có thêm một người anh trai.

Lúc đó anh trai tôi hẳn là vẫn còn hơi sợ, nhưng không tránh ánh nhìn của tôi. Anh bước tới, ngồi xổm trước mặt tôi, hai tay nắm lấy tay tôi:

"Sau này anh sẽ chăm sóc em."

"Jihoonie."

Giọng anh ấy ấm áp thật, tôi nghĩ, nghe mà lòng tôi ngứa ngáy, như có mầm non nào đó nảy lên từ đó. Tôi nhìn anh, hiếm khi cảm nhận được trái tim yếu ớt của mình đang đập.

Sau khi anh đến, cuộc sống của tôi đã tốt hơn rất nhiều. Tôi không biết những đứa trẻ khác trong gia đình lo lắng về việc những đứa trẻ khác sẽ chia sẻ sự quan tâm và tình yêu thương của ba mẹ như thế nào, dù sao thì sau khi có anh, tôi chỉ cảm thấy tình yêu thương mà mình nhận được nhiều hơn một chút, và tình yêu này lại có chút khác biệt so với tình yêu của ba mẹ —— tôi nghĩ có lẽ là do anh ấy luôn ở bên tôi. Mặc dù ba mẹ đã dành cho tôi đủ tình yêu thương, nhưng họ luôn phải rời xa tôi để đi làm, cuộc sống của tôi đã đủ đủ đầy, nhưng căn bệnh của tôi cũng là một thứ làm tiêu hao chúng.


À đúng rồi, tôi vẫn quên chưa nói, tôi bị bệnh tim bẩm sinh.

Bác sĩ nói chỉ có thể đợi đến khi trưởng thành mới có thể ghép tim, nhưng khả năng tìm được cơ quan phù hợp là rất thấp. Từ khi biết chuyện này tôi đã không còn hy vọng gì nữa, ngược lại ba mẹ tôi lại mất một khoảng thời gian để tiêu hóa chúng, tôi nhìn họ từ lúc đầu lo lắng lo âu đến sau này im lặng chấp nhận.

Tôi nghĩ, tôi đã quen với khoảng thời gian im lặng, quen với việc dựa vào thuốc để duy trì nhịp tim ổn định.

Nhưng đó là trước đây. Sau khi gặp anh, tôi đã vô số lần nghĩ, liệu có thực sự tìm được một trái tim như vậy không, để tôi có thể trở nên giống như anh.

Trước khi học cấp Hai, vì sức khỏe quá yếu nên tôi không thể đến trường, đều là nhờ thầy cô đến tận nhà. Về học tập thì tôi thực sự không có áp lực gì, mong muốn lớn nhất của ba mẹ đối với tôi là cả đời bình an, nhưng thực ra tôi chỉ là sức khỏe không tốt, chứ không phải là đầu óc không tốt.

Thỉnh thoảng tôi cũng hơi phàn nàn, tại sao ba mẹ lúc nào cũng coi tôi như một bệnh nhân, đúng là tôi đã quen với việc sinh ra đã có một trái tim yếu đuối, nhưng không có nghĩa là tôi cảm thấy mình đáng thương. Chắc chắn bạn sẽ nghĩ rằng từ nhỏ đã mất đi quyền được nhảy nhót, tôi hẳn là một người vô vị và lạnh lùng. Thực ra không phải vậy đâu, nếu không tin, bạn cứ hỏi anh trai tôi xem.


Không thể đến trường để học, tôi lại khao khát cuộc sống ở trường. Anh tôi nói là anh ấy sẽ ở bên tôi và học cùng tôi cũng giống như ở trường, trường học chỉ là nơi có nhiều người hơn mà thôi. Tôi bám lấy anh ấy và bắt anh ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện ở trường, anh ấy kể một lúc rồi ấp úng không nói nên lời.

Tôi nhớ lúc đó tôi hơi tức giận, thực ra so với chuyện của anh ở trường thì tôi muốn biết hơn về việc anh ấy là Lee Sanghyeok như thế nào trước khi trở thành anh trai của tôi. Tôi cho rằng anh ấy không muốn nói với tôi, vì vậy tôi hơi vô lý khi nói rằng nếu không nói cho tôi biết thì tối nay sẽ không ăn cơm.

Tôi nghĩ anh trai tôi yêu tôi nhiều như vậy, chắc chắn sẽ thỏa hiệp thôi, nhưng tôi quên mất anh ấy thực sự có thể bắt thóp được tôi.

"Nếu như vậy thì tối nay sẽ không có chuyện gì để nghe đâu."

"Cũng không được ngủ cùng nhau." Anh ấy dừng lại một chút rồi nói thêm.

Anh trai tôi thực sự rất tệ, có chút muốn thu hồi lại lời nói ban đầu là anh ấy rất dịu dàng.

Được rồi, chỉ là một chút thôi.

Sau đó tôi vẫn ngoan ngoãn ăn tối. So với việc muốn biết quá khứ của anh thì việc có thể ngủ cùng anh hay không vẫn quan trọng hơn.


Nói đến chuyện ngủ, đây lại là một câu chuyện khác.

Thật ra nhà tôi có đủ phòng, nhưng anh trai tôi nói trước đây ở trường anh ấy ở ký túc xá là loại giường tầng, lúc đó tôi vẫn luôn có một nỗi ám ảnh về trường học, vì vậy tôi đã đi nói với mẹ rằng muốn đặt một cái giường như vậy trong phòng —— có thể ở chung phòng với anh, còn giống như đang ở trường nữa. Tôi ngủ ở dưới, để anh ngủ ở trên. Như vậy rất tốt, tôi nghĩ thế.

Sau đó, mỗi tối anh tôi sẽ kể xong chuyện rồi trèo lên giường tầng trên. Tôi nghe tiếng sột soạt thì luôn thấy hơi xao xuyến, tôi cũng muốn thử cảm giác bám hai bên thành giường trèo lên tầng trên, vì ba mẹ tôi sắp xếp cho tôi ở tầng một cho tiện nên tôi thậm chí còn chưa từng được đi cầu thang luôn.

Một tối nọ, không hiểu sao anh tôi có vẻ hơi mất ngủ, ở trên lăn qua lộn lại, khiến tôi cũng hơi khó ngủ. Vì vậy, tôi đã lén trèo lên, hai tay bám hai bên thành giường, dùng chân đẩy người lên, cảm giác đó khiến tôi vô cùng phấn khích, tim tôi đập hơi nhanh, khiến cả người hơi run.

Nhưng anh có vẻ đã ngủ rất nhanh, quay lưng ra ngoài nên không có phản ứng gì. Tôi rón rén trèo qua, chống tay bên cạnh anh, nín thở thò đầu ra nhìn. Anh nhắm mắt, lông mày hơi cau lại, trông không được bình yên lắm, ánh trăng chiếu vào khiến hàng mi khẽ rung động.

Tôi cố ý nín thở tiến lại gần, nhưng bây giờ tôi có vẻ thực sự không biết cách thở. Tim tôi lại đập nhanh hơn một chút, tôi sắp không chịu được nữa, vì vậy tôi quay đầu lại ngồi sang một bên, rồi há miệng hít thở thật mạnh. Có lẽ là tiếng động tôi phát ra quá lớn đã đánh thức anh ấy, tôi thấy anh ngồi dậy, tôi đoán anh ấy hơi ngạc nhiên nhưng có vẻ tức giận nhiều hơn —— anh ấy quay lưng về phía ánh trăng nên tôi không nhìn rõ.

Anh ấy vội vàng trèo xuống giường rồi bật đèn ngủ. Tôi nghe thấy tiếng mở ngăn kéo, tiếp theo là tiếng viên thuốc va vào nhau trong lọ phát ra tiếng leng keng. Anh ấy lấy ly nước và thuốc đến cho tôi uống, lúc này tôi mới nhìn rõ anh ấy thực sự tức giận đến thế nào.

Anh trai tôi có đôi môi giống như mèo, khi cười thì khóe miệng cong lên rất dễ thương, nhưng lúc đó đôi môi ấy lại mím chặt, tôi mới biết thì ra khi tức giận anh ấy lại im lặng như vậy.

Anh không trách móc tôi điều gì, nhưng tôi biết anh đang rất giận. Sau khi uống thuốc xong, anh lại giúp tôi thuận khí, tiện tay đặt ly nước lên tủ đầu giường rồi bế tôi nằm xuống. Tôi nằm ở phía trong, được anh ôm trọn vào lòng, thực ra lúc này tôi đã cao hơn anh rồi, tôi lén co chân lại, như thể mọi thứ vẫn như trước đây. Tay anh nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng tôi, rất lâu sau tôi nghe thấy một tiếng thở dài trên đỉnh đầu:

"Nghịch ngợm thế này thì sau này phải làm sao đây?"

Tôi cuộn mình trong vòng tay anh mà không nói gì, lắng nghe nhịp tim tươi mới, mạnh mẽ khác hẳn với trái tim yếu ớt của mình, tôi chưa bao giờ khao khát một trái tim phù hợp với mình ở nơi nào đó đến như vậy.

Đêm đó tôi ngủ rất muộn, sau khi anh ngủ, tôi dịch lên một chút, thoát khỏi vòng tay anh. Dưới ánh trăng, tôi đếm từng sợi lông mi của anh ấy.

Tối hôm sau anh không lên nữa, sau khi kể chuyện xong thì tắt đèn ngủ, rồi nằm xuống bên cạnh tôi, tôi vén chăn của anh lên và chui vào, lại được đà tiến thêm một bước nữa rồi lại rúc vào lòng anh.

"Anh còn ấm hơn chăn nữa."

Kể từ đó, cho đến khi tôi cao hơn anh gần một cái đầu, mọi chuyện vẫn như vậy. Vào một buổi tối nọ, khi anh ôm tôi, tôi nghe anh ấy khẽ nói: "Jihoonie, anh sẽ đi một thời gian." Khi trở về, tôi cảm thấy anh trai mình đã thay đổi, không còn kể chuyện trước khi ngủ, phòng của chúng tôi cũng tách ra, giọng điệu của anh ấy vẫn dịu dàng nhưng lời nói lại lạnh lùng vô cùng.

Tôi không hiểu tại sao Lee Sanghyeok ngày càng thường xuyên dùng cái cớ tôi đã lớn để xa lánh tôi. Tất nhiên là tôi sẽ lớn lên, nhưng chẳng lẽ anh ấy không còn là anh trai tôi sao? Nỗi đau cai nghiện này hành hạ tôi, càng dữ dội hơn khi tôi lên trung học.


Lớn hơn một chút, bệnh của tôi cũng thuyên giảm, vào một buổi tối Lee Sanghyeok khó khăn lắm mới về nhà nhưng vẫn phải ngủ riêng với tôi, tôi đã lén dựa vào thư viện trong nhà, nghe thấy Lee Sanghyeok nói với bố mẹ rằng sẽ đưa tôi đến trường.

Tôi cảm thấy tức giận vì bị phản bội, trái tim cũng khó chịu theo cảm xúc, sau đó mượn cớ này để Lee Sanghyeok vẫn ở cùng tôi. Nhìn anh ngủ say, sự không cam lòng trong tôi bắt đầu nhen nhóm.

Sau khi lên trung học, Lee Sanghyeok về nhà ít đến đáng thương, tôi cũng mới biết cuộc sống ở trường còn phong phú hơn cả những gì Lee Sanghyeok mô tả. Tôi bắt đầu giao lưu với đủ loại người, tôi biết mình có một chút lợi thế, trực quan nhất là có nhiều bạn nữ mời tôi đi uống rượu.

Vào một ngày cuối tuần, Lee Sanghyeok lại nói với tôi rằng anh ấy sẽ không về, và tôi đã nhận lời mời của một cô gái. Tôi thừa nhận mình đang cáu giận, vì Lee Sanghyeok đã chọn cách xa lánh tôi, vậy thì tôi cũng không cần phải chỉ quanh quẩn bên anh ấy nữa.

Tôi ép mình thích nghi với môi trường ồn ào, tối tăm của quán bar. Cô gái ấy muốn mời tôi nhảy, nhưng tôi thực sự không hứng thú, đối phương cũng không dây dưa nhiều mà quay người bước vào sàn nhảy và nhảy say sưa với một chàng trai khác. Tôi nhìn đám đông trên sàn nhảy đang lắc lư theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc, điều này hoàn toàn khác biệt với môi trường tôi sống từ nhỏ, khiến tôi không khỏi bàng hoàng, vô thức đưa tay sờ ngực trái của mình.

Trong tiếng nhạc ầm ĩ như thế này, tôi thậm chí không thể cảm nhận được nhịp tim của mình. Tôi nhìn xung quanh, nhưng lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở quầy bar, điều đó khiến tôi không thể tin nổi.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro