02 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Lee Sanghyeok đưa tôi về nhà. Tôi có vô số câu hỏi muốn hỏi anh ấy, tại sao nói bận không về nhà mà lại đi quán bar? Tại sao lại nói cười vui vẻ với những chàng trai khác mà lại lạnh nhạt với tôi như vậy? Tại sao?... Trong sự im lặng kéo dài của Lee Sanghyeok, cuối cùng tôi cũng bùng nổ, người anh trai tốt của tôi ơi, anh thực sự không nhìn ra hay là hiểu quá sớm rằng tình cảm của tôi dành cho anh đã biến chất.

Tôi đẩy Lee Sanghyeok ngã xuống ghế sofa, bất chấp sự phản kháng của anh ấy mà hôn anh. Tôi đã cao hơn Lee Sanghyeok khá nhiều, ở tư thế này sức mạnh chiếm ưu thế tuyệt đối. Tôi nắm lấy đôi tay của anh ấy, ấn anh ngồi trên ghế sofa chỉ có thể ngửa đầu chịu đựng nụ hôn của tôi. Tôi biết mình giống như một con chó điên, so với hôn thì giống như đang cắn xé hơn.

Lee Sanghyeok bị tôi hôn đến nghẹt thở, đến cuối cùng thậm chí bắt đầu vô thức đáp lại tôi, tôi mới bắt đầu cảm nhận được thú vui khi hôn, từng bộ phận trên cơ thể đều điên cuồng gào thét. Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể mình, tôi ôm anh vào phòng. Anh ấy không phản kháng nữa, nhưng không mở mắt nhìn tôi. Anh ấy trở nên bình tĩnh đến vậy, nhưng tôi không giấu được sự kích động, anh trai của tôi, anh sẽ không hiểu được, trong vô số giấc mơ, anh cũng nằm dưới thân tôi như thế này.

Khoảnh khắc thực sự đi vào, tôi suýt khóc và cũng suýt bắn ra. Tôi đã sống cẩn thận trong mười bảy năm, lần này hãy để tôi chiều theo trái tim mình. Tôi không dám nhìn anh, chỉ vùi đầu vào cổ anh ấy, lắng nghe tiếng thở dốc không thể kìm nén của anh ấy, bị kẹp đến chịu không nổi thì cắn vào dái tai của anh. Đến cuối cùng, tôi vẫn chống đỡ được, hôn lên mí mắt mỏng manh đã sưng đỏ vì khóc của anh, mỗi lần đều đẩy mạnh vào, lại cạy mở đôi môi đang mím chặt của anh ấy, nuốt chửng mọi tiếng rên rỉ vào nụ hôn, cuối cùng chôn vùi trong cơ thể đang giải phóng.

Tôi hiểu anh không muốn tôi nghe thấy âm thanh này, vậy thì hãy giao cho nụ hôn đi.

Sau khi kết thúc, tôi không muốn rút ra cũng không muốn đứng dậy, đè lên người anh, "Lee Sanghyeok", tôi không muốn gọi anh ấy là anh trai nữa, "Em đã tìm thấy trái tim rồi." Nhưng chỉ có tiếng thở của người bên dưới.


Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, tôi đã tỉnh dậy, nhưng bên cạnh đã không còn ai, chăn đắp trên người thậm chí còn lưu lại hơi ấm và mùi hương của Lee Sanghyeok, nhìn thấy thuốc đặt ở đầu giường, cuối cùng tôi không kìm được mà khóc.

Tôi đã có được anh trai của mình, nhưng cũng mãi mãi mất đi anh ấy.

Sau ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại Lee Sanghyeok nữa. Điều duy nhất đáng mừng là tôi đã không lừa anh ấy, tôi thực sự đã tìm thấy trái tim phù hợp. Tôi ôm một tia hy vọng mong manh, đợi đến khi tôi hồi sinh, có lẽ chúng tôi có thể bắt đầu lại, không còn là anh trai tôi nữa, mà là Lee Sanghyeok và Jeong Jihoon. Tôi lại bắt đầu cẩn thận làm theo lời dặn của bác sĩ, chuẩn bị mọi thứ để đón trái tim đó.

Gặp lại Lee Sanghyeok là lễ trưởng thành của tôi, ba mẹ đã mời rất nhiều bạn bè, coi như lần đầu tiên chính thức giới thiệu tôi với mọi người, Lee Sanghyeok với tư cách là con nuôi của ba mẹ cũng đến tham dự. Tôi không kìm được mà nhìn anh ấy, chúng tôi đã lâu không liên lạc, tôi còn tưởng hôm nay anh ấy sẽ không đến.

Lee Sanghyeok nhận ra ánh mắt của tôi cũng nhìn lại, tôi có chút bối rối muốn tránh đi, nhưng thấy anh ấy cười và bước về phía tôi. Tôi không biết phải mở lời như thế nào, muốn nói xin lỗi nhưng lại thấy vô ích.

"Jihoonie, sinh nhật vui vẻ." Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm, đột nhiên muốn khóc, nhưng lại không muốn làm xấu mặt mình trước mặt Lee Sanghyeok nên quay đầu sang một bên. Anh bước tới nhìn tôi và siết chặt cánh tay tôi, tôi hít một hơi thật sâu rồi ôm lấy anh, nói với giọng nghèn nghẹt: "Em xin lỗi."

"Em rất nhớ anh."

Anh không đẩy tôi ra giống như đêm đó, mặc nhiên chấp nhận sự xâm phạm của tôi mà ôm chặt lấy tôi. Lee Sanghyeok, sao anh có thể làm như vậy, hết lần này đến lần khác phá vỡ giới hạn của tôi, như thế này thì làm sao tôi không nghĩ rằng có lẽ đối với anh tôi cũng đặc biệt chứ? Đã lâu rồi chúng ta không ôm nhau như thế này, có lúc tôi thực sự ước chúng ta vẫn như hồi nhỏ, Lee Sanghyeok chỉ là anh trai tôi. "Xin lỗi, Jihoonie." Lee Sanghyeok đặt tay lên ngực trái tôi, "Quà của em vẫn chưa chuẩn bị xong, vài ngày nữa anh sẽ tặng em." Giọng anh truyền đến từ lồng ngực, tôi thậm chí còn nghe thấy một chút nhẹ nhõm trong đó.

Đêm đó tôi đã rời đi rất sớm, ca phẫu thuật tim của tôi sắp bắt đầu, tôi không thể lơ là bất cứ điều gì. Thật ra tôi rất phấn khích, tôi có thể cảm nhận được trái tim yếu ớt trong cơ thể mình đập không ngừng vào ban đêm. Vài đêm gần đây, tôi chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại, vì ca phẫu thuật này chúng tôi đã bỏ ra quá nhiều nỗ lực, tôi cần tạo cho nó một môi trường tiếp nhận hoàn hảo nhất có thể.

Vài ngày sau, mọi thứ đã sẵn sàng, sau vài mũi gây mê, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.

Anh ơi, cuối cùng em cũng có thể giống anh rồi.


Khi tỉnh dậy, người tôi vẫn cắm đầy ống, đeo ống thở, mẹ tôi vô cùng xúc động, vội vàng gọi y tá, may mắn là các chỉ số đều bình thường. Mặc dù vẫn phải nhờ đến máy thở nhưng cảm nhận được từng nhịp co bóp của nó khiến tôi không thể kìm được.

Vài ngày sau, tôi được chuyển đến phòng bệnh thường để tĩnh dưỡng, trong thời gian đó có rất nhiều người đến thăm tôi, chỉ thiếu mỗi anh của tôi. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy vẫn chưa biết tôi đã phẫu thuật, nếu không thì chắc chắn anh ấy sẽ đến thăm tôi. Như vậy cũng tốt, đỡ phải để anh ấy lo lắng cho tôi, bây giờ anh ấy chỉ cần vui mừng vì tôi là được.

Mấy ngày sau đó, tôi đã hồi phục khá tốt và sắp được xuất viện, nhưng trước khi gặp anh, tôi đã gặp một người khác mà tôi không ngờ tới —— anh chàng phục vụ trong quán bar hôm đó.

"Jeong Jihoon."

Tôi vô cùng ngạc nhiên, thậm chí quên mất cách phản ứng.

"Anh còn nhớ tôi không?" Anh ta tự ngồi xuống, tôi không hiểu ý định của anh ta, nhưng lại thấy căng thẳng một cách khó hiểu. "Đừng căng thẳng, tôi đến thăm anh. Có vẻ anh đã hồi phục tốt." Anh ta bắt đầu tự nói mà không cho tôi cơ hội trả lời. "Có vẻ anh nhớ tôi, để tôi tự giới thiệu."

"Tên tôi là Lee Minhyung, em trai của Lee Sanghyeok. Hôm đó anh ấy đến để thuyết phục tôi đừng trì hoãn việc học bằng cách đi làm trong quán bar."

Lee Sanghyeok thực sự có một người em trai ruột, tôi không thể nói được lời nào, chỉ có thể ngây người lắng nghe anh ta tự thú. "Tôi và anh trai nương tựa vào nhau ở cô nhi viện, thời gian ở cô nhi viện rất khó khăn, thường xuyên bị đánh đập, đói khát, thường có những đứa trẻ chết một cách vô lý. Cho đến một ngày, một cặp vợ chồng đến và nói rằng họ muốn nhận nuôi anh trai tôi, tức là ba mẹ của anh. Họ chỉ muốn nhận anh trai tôi, anh tôi không đồng ý, không ngờ họ đồng ý chu cấp cho tôi, nhưng chỉ đưa anh trai tôi về nhà."

"Những chuyện sau này anh đều biết hết rồi đấy. Lúc đó, tôi vui quá nên không nghĩ ngợi gì nhiều. Sau này mới thấy nghi ngờ tại sao họ lại muốn nhận nuôi anh tôi, thậm chí còn sẵn sàng nhận cả tôi, một đứa chỉ biết ăn bám. Mãi sau này tôi mới biết được rằng..." Anh ta dừng lại một lúc, tôi nhìn chàng trai trước mặt, trông anh ta trạc tuổi tôi nhưng rõ ràng là to con hơn nhiều, anh ta cúi đầu, hít mũi rồi mới nói tiếp: "Thôi thì lát nữa anh tự xem đi. Tôi đã thề sống chết không để anh ấy gặp anh nữa, tôi thừa nhận rằng như vậy có hơi ích kỷ, rõ ràng đã nhận ơn huệ của gia đình anh mà đến lúc cuối lại muốn trốn tránh."

"Nhưng... Tôi không hận anh, Jeong Jihoon, tôi cũng không có tư cách để hận anh. Tôi hy vọng..." Anh ta đã hơi mất bình tĩnh, nói đến cuối cùng thì giọng bắt đầu run rẩy không ngừng, tôi mới để ý thấy vũng nước mắt trên sàn nhà.

"Tôi hy vọng anh có thể sống thật tốt... hãy xem như là vì anh trai tôi."

Lee Minhyung cuối cùng đã đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động. Tôi vuốt ngực mình, cố gắng bình ổn hơi thở, khi Lee Minhyung nói với tôi về thân phận của anh ấy, trái tim tôi bắt đầu đau nhói. Người anh trai dịu dàng của tôi, Lee Sanghyeok, anh thật tàn nhẫn. Anh tặng trái tim của mình cho tôi như một món quà, vậy làm sao tôi có thể tàn nhẫn tiếp tục sống với trái tim này đây? Nhưng anh lại biết rằng, tôi không nỡ, làm sao tôi nỡ phá hủy trái tim mà anh đã dùng cả mạng sống để tạo nên, trái tim đã từng đập trong lồng ngực anh.


Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, mở video đã ghi sẵn trong điện thoại.

Trên màn hình là nụ cười quen thuộc, "Jihoonie, chúc em buổi sáng, buổi trưa, buổi tối tốt lành."

Nếu sống mà bao giờ được gặp lại anh, thì chúc em buổi sáng, buổi trưa, buổi tối tốt lành làm gì chứ.

Tôi mới nhận ra mình đã khóc không thành tiếng từ lâu.


~

END.


1 fic chữa rách vết thương đã lành (ಥ﹏ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro