Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh lặng người hồi lâu khi nghe tên mình phát ra từ đầu dây kia. Đây là lần đầu tiên trừ lúc công việc và lên giường.. cậu gọi tên anh. Đầu dây bên kia thấy anh đã lâu chưa trả lời lại không khỏi sốt ruột.

"Anh có đang nghe không anh Sanghyeokie? Hay là tín hiệu không tốt nhỉ alo alo?"

"Ừ-Ừm tuyển thủ Chovy." - Anh ngập ngừng đáp lại, có hơi bối rối khi cậu cứ liên tục gọi tên mình.

"GÌ!!!!!" - Tiếng thét chói tai con mèo cam phát ra xuyên qua màng nhĩ khiến Lee Sanghyeok không chịu được phải đưa điện thoại ra xa ngay lập tức.

"Chẳng phải anh nói tại vì tôi không gọi tên anh nên anh không chịu gọi tôi là Jihoonie à, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ gọi tên của anh nên anh cũng phải như vậy. Giờ thì gọi đi nào, gọi đi gọi đi, nhé?!!"

"Đ-Được rồi cậu đừng gấp tôi sợ đó.. J-Jihoonie."

Nghe được điều mình mong muốn mèo cam ranh mãnh kia nở nụ cười đắc chí. Phải vậy chứ! Lee Sanghyeok của cậu ta đã đồng ý gọi tên cậu ta rồi.

"À anh đã buồn ngủ chưa?"

"Tôi chưa."

"Vậy gặp nhau đi, mình đi dạo chút rồi tìm cái gì đó ăn đêm. Anh thấy được không?"

Ngắt điện thoại cũng là lúc anh thay đồ sửa soạn. Vừa nãy về đã tắm táp rồi nên bây giờ chỉ cần thay đồ là được. Rút kinh nghiệm hôm nay anh đã khoác lớp áo rất dày, đủ ấm áp rồi mới rời phòng. Khác với lần trước phải chờ đợi thì lần này khi xuống đến nơi con mèo cam đã đứng phía dưới chờ anh từ lâu.

"Sao lại không mang khăn choàng?" - Jeong Jihoon nhìn anh chỉ khoác mỗi cái áo khoác mà cau mày.

"K-không lạnh đến vậy đâu mà." - Anh xua xua tay nhưng đúng là hôm nay vẫn rất lạnh.

"Vẫn có thể bị cảm đấy, choàng cái này vào đi."

Cậu tuy giận dỗi nhưng vẫn rất dịu dàng choàng khăn của mình cho mèo đen nọ, anh ngỡ ngàng nhưng cũng không từ chối. Chút ấm áp này chưa hẳn đã đủ sưởi ấm thân nhiệt thể hàn của anh hoàn toàn nhưng đáy lòng anh thì có. Sau khi làm xong mèo cam béo mới an tâm cùng anh đi dạo, nếu để anh bị ốm vì đi cùng cậu thì Jeong Jihoon biết phải làm sao. Vừa đi vừa trò chuyện chợt cậu nhớ đến điều mình cần phải nói nên mới hẹn gặp anh, khi nãy mãi lo giúp anh đỡ lạnh mà quên mất.

"Hôm đó.. có phải anh giận vì nhìn thấy tin nhắn từ một cô gái gửi cho tôi không?"

Anh bỗng khựng lại trước chủ đề này nhưng không thể hiện sự bối rối quá lâu vì lo sợ cậu đang cố thăm dò biểu hiện gì đó từ anh.

"Không có đâu.. mà nếu có thì tôi cũng không có quyền can dự vào, đó là việc riêng của cậu mà."

"Cô ta là người trước đây tôi từng tìm hiểu nhưng cô ta lại rất chiếm hữu, ghen với tất cả các fan và thậm chí là đồng nghiệp hay anh em họ của tôi. Ban đầu thì tôi chỉ đơn thuần nghĩ cô ta thiếu cảm giác an toàn nhưng thật ra cô ta như vậy vì muốn sở hữu tôi cho riêng mình, muốn tôi hoàn toàn tách biệt với mọi thứ, hoàn toàn trong tầm kiểm soát của cô ta."

"Người như vậy cũng thật quá nguy hiểm." - Anh chỉ nghe thôi đã không khỏi rùng mình thì không biết người trải qua trực tiếp là cậu phải sợ hãi thế nào.

"Đúng vậy, sau đó tôi cảm thấy không ổn nên cũng thẳng thắn nói dừng việc tìm hiểu lại nhưng cô ta nghe được càng điên cuồng hơn cứ liên tục nhắn cho tôi suốt, chặn acc này lại có acc kia. Nhưng mà sau hôm ở nhà anh tôi đã quyết định trình bày với công ty và giao cho công ty xử lí rồi. Đừng lo quá, bây giờ thì không sao nữa rồi, giờ tôi đã có anh ở đây mà."

Nói rồi cười toe toét trấn an anh. Anh thấy bộ dạng cậu ra sức dỗ dành mình như vậy cũng phải phì cười. Thấy anh đã trấn tĩnh lại một chút Jeong Jihoon mới nói tiếp.

"Không biết anh có tin không nhưng tôi nghĩ mình nên nói rõ với anh một lần. Jeong Jihoon này cho dù là mập mờ bạn tình hay chính thức yêu đương đều.. chỉ có một đối tượng duy nhất, kết thúc hoàn toàn với người cũ mới tìm đến người khác."

"Nói như vậy.. đó giờ cậu có nhiều bạn tình lắm hả, Jeong Jihoon dân chơi đấy."

"Không, mập mờ nhiều còn bạn tình thì có mỗi anh đấy. Lần đầu của tôi dành cho anh Sanghyeokie đấy nên anh phải có trách nhiệm với tôi đó." - Vừa nói vừa tựa vào vai anh giọng nũng nịu bày ra vẻ mặt dân nữ hiền lành bị cường hào ác bá ức hiếp.

"Hiểu rồi, ra là tôi có sức hút nhất." - Anh không nhìn đến cậu mà chỉ xoa đầu cậu, mặt anh đã quay sang hướng khác hòng giấu đi hai vành tai đỏ lựng, Jeong Jihoon nhìn thấy chỉ cười trộm chứ không chọc ghẹo anh nữa kẻo anh lại dỗi bỏ chạy mất.

"Vậy nên anh khoan hãy chấm dứt mối quan hệ này. Bây giờ anh lẫn tôi đều chưa tìm được người mình yêu mà.. phải không?" - Cậu lo lắng đưa ra đề nghị vì sợ rằng mục đích anh đồng ý ra gặp mặt để chuẩn bị đặt dấu chấm hết cho mọi thứ hơn nửa năm qua.

"👍🏻"

Lúc này đây Lee Sanghyeok bỗng không biết phải nói gì với Jeong Jihoon cả chỉ giơ một dấu like thương hiệu cho cậu. Jeong Jihoon nhìn anh đến ngơ ngác một lúc rồi bật cười nắm lấy tay anh.

"Aiss lạnh quá đi, anh có muốn chúng ta nắm tay một chút không Sanghyeokie? Trời hôm nay lạnh quá làm tay tôi cóng cả rồi này."

Một lí do không thể ngốc xít hơn khiến anh lại quay sang hướng khác cười khẽ, cậu có thể cho tay vào túi áo khoác dày để giữ ấm mà. Lee Sanghyeok chẳng lẽ lại không nhìn thấu con mèo cam ranh mãnh kia ư, nhưng biết sao được vì anh cũng muốn mà.

"Được thôi nắm tay tôi đi Jihoonie, vì tôi.. cũng đang cảm thấy rất lạnh."

Họ cầm tay nhau chầm chậm bước đi, vừa đi vừa chuyện trò to nhỏ. Trời hôm nay thật sự rất lạnh nhưng vì đã giải quyết xong hiểu lầm nên đáy lòng hai con mèo nọ lại ấm áp vô ngần.

"Hai đứa có muốn một cái bánh cá nhân đậu nóng hổi không?" - Người bán bánh trông thấy họ đi đến liền lên tiếng chào mời.

"Cho tụi cháu hai cái đi ạ, một cái thì cháu ăn là hết phần anh ấy mất." - Con mèo cam béo nhanh nhẹn đáp lại bà.

"Được được, mà.. hai đứa đẹp đôi lắm đấy." - Bà vừa đưa bánh cho cả hai vừa tấm tắc khen ngợi.

Lee Sanghyeok nhận bánh nghe được chỉ biết lắc đầu thật mạnh phủ nhận, giấu hai má đỏ bừng trong lớp khăn choàng cổ. Nhận bánh xong liền nhanh nhẹn kéo tay Jeong Jihoon rời đi, cậu thấy bộ dạng anh ngượng ngùng của anh không nhịn được muốn trêu chọc thêm bèng quay đầu lại nói với ra phía sau.

"Bà đừng trêu bọn cháu ạ, bé dâu của cháu lọt thỏm sắp ngộp thở trong khăn choàng cổ rồi này."

Bụp

"Đau đấy anh phải biết nương tay với trai đẹp chứ!"

"Ai là bé của cậu, tôi lớn hơn cậu 5 tuổi lận đấy."

"Thế phải gọi là gì ạ? Dâu già nhé?" - Con mèo cam vừa trêu anh vừa cười một cách hết sức gợi đòn.

Bụp

"Cậu im luôn giùm tôi đi."

Đi được một lúc nữa bỗng dưng nhận ra không khí trở nên quá yên ắng khiến Lee Sanghyeok thấy bối rối. Anh chỉ định bắt cậu im lặng một lúc nhưng cậu lại nghe lời quá mức. Lee Sanghyeok đành lên tiếng giải cứu bầu không khí ngượng ngùng này.

"Jihoonie cậu có biết khi thần sấm tắm rửa xong xuôi thì gọi là gì không?"

"Là gì vậy Sanghyeokie?"

"Thơm thor đấy."

"À.. vâng haha."

Jeong Jihoon ngơ ngác một hồi mới cười rộ lên nhưng không phải vì trò dad joke này của anh mà là vì bộ dạng đáng yêu đang cố gắng hết sức chọc cười cậu của người bên cạnh.

Sanghyeokie đáng yêu

"Thế cậu có biết con ong đóng kịch được gọi là gì không?"

"Là gì vậy?"- Jeong Jihoon cưng chiều nhìn anh chờ giải đáp.

"Bee kịch đấy! Jihoonie chả biết gì cả."

Jeong Jihoon lúc đấy đã quay sang hướng khác cười đến rung người vì bộ dạng của anh. Anh nhìn cậu như thế liền không khỏi cảm thấy thật tự hào về sự hài hước bẩm sinh của mình. Chợt cậu nhìn thấy có thứ gì đó rơi xuống chạm vào anh bèn ngước lên.

"Anh Sanghyeokie, hình như tuyết bắt đầu rơi rồi."

"Ừ, là tuyết đầu mùa đấy cậu biết về nó không?"

"Nếu cái anh hỏi là ý nghĩa của nó thì có, chỉ là chưa từng trải qua như trên mạng đề cập nên tôi thấy cũng bình thường."

Còn tôi thì đang được trải qua rồi Jeong Jihoon.

Thấy Lee Sanghyeok đã im lặng quá lâu Jeong Jihoon chỉ đành tiếp tục lên tiếng.

"Anh biết hai con mèo hôn nhau thì gọi là gì không?"

"Cậu học nhanh vậy, là gì nào?" - Anh hơi buồn cười khi thú vui của mình đã lây sang cả cậu.

"Kitkat."

Vừa dứt lời dưới làn tuyết đầu mùa, nơi ánh đèn đường hắt vào khiến những bông tuyết như tỏa sáng lấp lánh, có cánh môi của hai con mèo nọ.. cũng đã chạm vào nhau.

Jeong Jihoon, có lúc tôi cũng muốn biết khi hành động thế này với tôi, cậu.. có cảm xúc thế nào. Liệu chúng ta có thể.. tiến thêm bước nào nữa không?

Ở góc xa nơi họ không để ý, cái bóng nép phía sau cột điện khựng lại một lúc rồi nhanh chóng rời đi.

23/7/2024
___________________________________

Tuyết đầu mùa: khi tuyết đầu mùa rơi, nếu tỏ tình hoặc ở cạnh người mình thương thì hai người sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Mấy câu dad joke của hai mèo là hai sưu tầm lượm lặt không phải hai tự nghĩ ra nhe.

Cảm ơn mấy cục cưng đã đọc fic của hai. 😽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro