01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên một bộ hài hước xíu trước khi đến với 2 trận đấu căng thẳng chiều nay (๑•̀ㅂ•́)ﻭ✧ Sẽ up dần trước giờ G ^^

WARNING: Có những từ hơi tục nha, mọi người không thích có thể click back ngay ạ!


~

Mọi chuyện bắt đầu với chiếc quần pyjama.


Không có gì khác thường; hầu hết người chơi thể thao điện tử đều ăn mặc thoải mái như đồ ngủ chẳng hạn, khi livestream hoặc đấu tập, và không bao giờ thực sự cần phải mặc đồng phục ngoại trừ các trận đấu chính thức. Vì vậy, bộ đồ ngủ của anh Sanghyeok hôm nay hoàn toàn không có gì sai, chỉ là chiếc áo phông trắng thường ngày kết hợp với quần pyjama ca rô đen trắng, đúng không?

Không đúng.

Bởi vì Minseok có cảm giác như cậu ta đã biết chiếc quần pyjama ở trên hông của anh mình lâu hơn nhiều so với những gì cậu ta biết về anh. Có điều gì đó không đúng ở đây. Mắt phải của Minseok giật giật khi cậu ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc quần chướng mắt kia, cố gắng nhớ lại chính xác nơi mà cậu ta đã nhìn thấy chiếc quần này trước đây. Kích thước cũng không phù hợp, với việc vải được bó ở eo bằng dây rút và gấu áo được cuộn lại nhiều lần để anh không bị biến thành cây chổi.

Rõ ràng là Minseok không nhận thấy cảnh tượng đó lạ lùng đến thế nào đối với những người khác, đầu cậu ta luôn dõi theo chân anh, vì thế nên cậu ta đã quá lạc lối trong suy nghĩ của mình để bắt kịp tiếng bước chân đang đến gần.

"Ui. Bị gì vậy? Mày hứng tình* với anh Sanghyeok hay gì à?"

(*) Ở đây tác giả dùng từ 'horny' để chỉ sự hưng phấn tình dục hoặc cảm giác ham muốn tình dục.

"Đm—mày làm tao sợ đấy!" Minseok giật mình trước câu hỏi bất ngờ được ném ra cho cậu. Cậu ta tát vào tay Hyeonjun để trả đũa. "Sao tao lại phải hứng tình với anh Sanghyeok chứ? Mày điên à?"

Hyeonjun nhún vai. "Tao không biết. Mỗi người một sở thích, tao đoán vậy." Hắn dễ dàng phớt lờ ánh nhìn ghê tởm của Minseok. "Vậy thì, tại sao mày lại nhìn chằm chằm vào mông anh ấy? Có vết bẩn hay gì đó à?"

Minseok nhăn mặt trước lời nói của hắn. "Má, đôi khi mày hơi thô bỉ quá đấy. Tao không hiểu Wooje thấy gì ở mày - đừng nhướng mày như thế, mày đã đủ xấu rồi." Cậu ta giả vờ không nghe thấy lời đáp trả của Hyeonjun là cậu ta cũng xấu và ngốc như vậy, tiếp tục nói, "Quần ngủ mới của anh ấy à? Tao không nghĩ mình từng thấy anh ấy mặc những chiếc quần đó trước đây."

"Có thể. Anh ấy chắc chắn không có nhiều quần kẻ ca rô nhưng dù sao thì đó cũng không phải là chiếc quần đầu tiên." Hyeonjun nhìn người bạn thấp hơn của mình, "Đừng nói với tao là mày định ăn cắp nó và thêm vào bộ sưu tập quần ngủ khủng khiếp của mày đấy nhé. Tao không nghĩ chúng hợp với nhau đâu, rõ ràng là quần kẻ ca rô thuộc đẳng cấp cao hơn."

"Ê!" Minseok thở hổn hển vì bị xúc phạm, "Quần ngủ của tao rất là thời trang! Đừng có mà nói xấu nó."

Hyeonjun chế nhạo, "Mày điên rồi, bộ sưu tập của mày nên bị đốt đi. Giờ tao đi livestream đây, xin hãy để quần của anh Sanghyeok yên. Đó là một sự thay đổi tốt đẹp dù chỉ một lần." Khi Hyeonjun bước đi, Minseok giơ ngón tay giữa với hắn để bảo vệ những chiếc quần ngủ tuyệt vời của mình và phá lên cười khi nhận lại hai ngón giữa từ bạn mình.


Chiếc quần pyjama ca rô trắng đen cứ làm phiền cậu ta suốt ngày, và cả ngày hôm sau. Gần đến rồi, Minseok có thể cảm nhận được điều đó. Não cậu ta nhớ lại nhưng không thể chỉ ra đó là chiếc quần pyjama của ai. Để xem nào, nếu cậu ta biết đến chiếc quần pyjama lâu hơn mối quan hệ của cậu ta với anh Sanghyeok, thì chỉ có một vài người phù hợp với điều đó.

"Aish." Cậu ta rên rỉ, nhấc điện thoại lên và quyết định mở album ảnh để tìm manh mối về chủ nhân chiếc quần ca-rô đó. Cuối cùng cũng có thứ gì đó lọt vào mắt cậu ta khi cậu ta vừa lướt qua năm 2020. À, tại sao cậu ta lại không nghĩ ra điều đó sớm hơn? Ngón tay của cậu ta lướt trên màn hình để kéo dòng thời gian về năm 2020. Chẳng lẽ là của anh Hyukkyu? Hai người anh 96 của cậu ta ở ngoài thân thiết hơn trên màn ảnh nhiều, nhưng có lẽ không đến mức phải dùng chung quần áo chứ.

Bức ảnh tiếp theo Minseok lướt qua cuối cùng cũng cho cậu ta một manh mối. Đó là một bức ảnh ngẫu nhiên cậu ta chụp trong phòng tập DRX. Giống—không, cậu ta ngần ngại khi nghĩ rằng họ là một cặp vì không đời nào anh Sanghyeok của cậu ta vẫn giữ liên lạc với anh Jihoon sau Asian Games. Phóng to ảnh lên, cậu ta nhận ra chiếc quần có họa tiết tương tự và cái cách nó vừa khít với Jihoon, đầu óc cậu ta ngay lập tức trống rỗng. Nah, không thể nào nó là của Jihoon được. Có lẽ anh Sanghyeok lấy nó từ người khác hoặc anh ấy tự mua. Đó dường như là một kịch bản có thể xảy ra hơn bất cứ điều gì mà Minseok đã giả định trước đó.

"Nah, không thể nào." Cậu ta tự nói với mình và khóa điện thoại. Cậu ta không nghĩ tới việc anh Sanghyeok mặc chiếc quần đó rộng đến mức nào hay sao. (Có không?)


Điều kỳ lạ là chiếc quần kẻ kia không quay trở lại sau ngày hôm đó. Minseok cũng chưa từng thấy nó trong phòng giặt. Không, cậu ta không có lẻn vào phòng giặt của anh mình, đó sẽ là hành vi điên cuồng theo dõi. Nhưng sau chiếc quần kẻ pyjama kia, lại có một chiếc quần thể thao đáng ngờ khác xuất hiện. Tất cả là nhờ Wooje.

"Yah. Quần thể thao này của ai vậy? Thương hiệu Puma à?" Minseok rời khỏi chỗ ngồi trên ghế và thấy Wooje đang kéo chiếc quần thể thao vừa mới nói ra khỏi máy sấy. Quần thể thao màu đen có chi tiết màu vàng và logo Puma thêu vàng.

"Không phải của anh!" Minhyung xoay người lại. Người chơi đường dưới nhìn người đồng đội đang tựa trên vai mình. "Và cũng không phải của Minseokie!" Cậu ấy nói thay cho cậu bạn ngồi bên cạnh. Vâng, tại sao lại không chứ? Họ thực sự đang dùng chung một tủ quần áo vào thời điểm này.

"Làm tốt lắm, baby." Minseok khen ngợi bạn trai và bóp đùi cậu ấy. Cậu ta nghe thấy tiếng Wooje đang nói lí nhí và cân nhắc về chiếc quần thể thao màu đen.

"Cũng không phải của em, trừ khi đó là của anh Hyunjoonie?" Wooje lẩm bẩm.

Nhắc tào tháo, tào tháo tới.

Ba người họ nhìn Hyeonjun cởi giày ở lối vào với chiếc túi tập thể dục đang treo lơ lửng trên vai. Hắn nhìn lên và thấy ba người họ đang nhìn hắn như những con meerkat*. "Tụi bây đang nhìn cái quái gì vậy?" Hắn nói một cách cộc cằn trong khi sắp xếp lại túi xách của mình.

(*) Phát âm tiếng Việt là Mia-kát (Suricata suricatta) hay còn gọi là cầy vằn, chồn đất, chồn đất châu Phi, hồ cầy, chồn cầy là một loài động vật có vú nhỏ thuộc Họ Cầy lỏn, và là loài duy nhất của chi Suricata.

Wooje lại giơ chiếc quần thể thao Puma màu đen lên một lần nữa. "Cái này của anh à?"

Hyeonjun tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc quần. "Không? Tụi mình được Nike tài trợ mà em ơi. Tụi mình không thể bị nhìn thấy trong những bộ đồ đó được." Hắn đi vào bếp, phớt lờ cặp đôi đang thơ thẩn trong phòng khách và lấy quần áo từ Wooje. "Puma? Chẳng phải là của Gen.G sao?"

"Gen.G? Đúng rồi." Minhyung cân nhắc. "Nhưng tại sao đồ của Gen.G lại ở đây? Minseokie, gần đây cậu có đến ký túc xá của họ không?" Minseok nhăn mặt. "Tớ có đi, nhưng đó chỉ là để trả lại thứ tớ đã mượn từ anh Jihoonie. Tớ không ở lại lâu." Những đường dây bắt đầu kết nối trong đầu cậu ta. Chiếc quần kẻ mà anh Sanghyeok mặc hôm nọ và chiếc quần kẻ trông giống của Jihoon trong bức ảnh ở phòng tập DRX20, và bây giờ là quần thể thao do Puma tài trợ của Gen.G?

"Ê, anh Sanghyeok đâu?" Minseok hỏi.

"Không biết. Sáng nay có thấy anh ấy, anh ấy nói đang đi chơi với anh Wangho hay gì đó." Hyeonjun nhún vai. "Chào bé yêu." Hắn nhanh chóng hôn lên má Wooje.

"Ew, người anh mồ hôi không hà, đừng có đến gần em." Wooje càu nhàu, đẩy bạn trai mình ra. "Này! Thả em xuống, đồ hôi hám—các anh giúp em với!"

Bộ đôi đường dưới chỉ đứng nhìn người đi rừng bế người đi đường trên đang vùng vẫy vào phòng của mình, cái người mà đang phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng đầy kịch tính, "Các anhhhhhh."

"Thật vui khi thấy mày nhớ rằng mày có một căn phòng chết tiệt đó!" Minseok hét lại. Có một chút yên bình và tĩnh lặng trong ký túc xá trước khi bị phá vỡ bởi những tiếng rên rỉ càng ngày càng lớn—và đúng vậy, Minseok chắc chắn không muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong phòng của họ.

Tuy nhiên, cậu ta cũng phát ra tiếng rên rỉ của mình khi Minhyung di chuyển và rời khỏi sofa để nhặt chiếc quần thể thao vương vãi trên mặt đất và treo nó lên tay vịn. "Thôi nào Minseokie, tụi mình nên ra ngoài ăn trưa. Tớ không muốn ngồi đây và nghe r/âmthanhhoangdã của tụi nó."

Minseok bật cười khúc khích trước câu nói đó. "Cậu thật là một kẻ ngốc. Tớ không thể tin rằng cậu thực sự đã diễn đạt bằng lời theo subreddit." Cậu ta nấc lên giữa những tiếng cười của mình.

"Ừ? Nhưng cậu lại thích tên ngốc này." Minhyung cười toe toét với người bạn trai đáng yêu của mình đang cố gắng thở hổn hển. "Được rồi, thôi nào." Cậu ấy trượt tay dưới nách Minseok và nhấc Minseok ra khỏi ghế với một tiếng "ôi" nhẹ. Ngay lập tức, tứ chi bạch tuộc của Minseok quấn quanh người bạn trai để giữ thăng bằng khi bọn họ lạch bạch trở lại phòng của Minhyung.

"Tụi mình nên ăn gì cho bữa trưa đây?"

"Baby, tụi mình có nên tạo một bài đăng r/âmthanhhoangdã của riêng mình không?"

"Tớ không muốn. Tớ không cho phép bất cứ ai nghe thấy tiếng của cậu ngoài tớ. Bây giờ hãy xuống khỏi người tớ và đi thay đồ đi."

Và thế là chiếc quần thể thao Puma màu đen bị bỏquên trên sofa.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro