Anh Mèo Cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Tới ngày hẹn.

Bạn cùng phòng bỏ ra hai tiếng đồng hồ cẩn thận chải chuốt cho Lee Sanghyeok .

Quần áo thay hết bộ này đến bộ khác, đổi từ kiểu tóc này sang kiểu tóc khác, ai không biết có khi còn tưởng cậu sắp đi tham dự tuần lễ thời trang đến nơi vậy.

Thật ra cũng không cần chải chuốt đến mức ấy, nhưng khi thấy bạn cùng phòng của mình ai cũng vui vẻ, Lee Sanghyeok đành mặc kệ họ.

Vừa chuẩn bị xong.

Jeong Jihoon đã nhắn tin.

[Tôi tới rồi.]

Hành động rất khiêm tốn.

Lee Sanghyeok trước đó đã gửi vị trí nhà hàng cho anh, hai người hẹn gặp nhau tại nhà hàng.

Jeong Jihoon là người nổi tiếng trong trường, nếu hẹn gặp ở trường thì lại làm màu quá, Lee Sanghyeok sợ hôm sau mình sẽ bị đăng lên diễn đàn mất.

Dưới ánh mắt kiên định của bạn cùng phòng, Lee Sanghyeok bắt đầu đi.

Jeong Jihoon lại đến sớm hơn nửa tiếng, hình như anh lúc nào cũng phải đợi cậu.

Nơi hẹn gặp cũng khá gần trường, ra khỏi cổng trường rẽ trái, qua một con đường là đến.

Cậu vừa mới bước vào nhà hàng thì suy nghĩ của Jeong Jihoon đã vọng lại.

[Lần thứ hai ăn cùng nhau, ai cũng nói là quá tam ba bận, hì hì hì.]

[Mình đã nhờ người phục vụ để hết gấu bông lên chỗ ngồi đối diện, chắc em ấy không phát hiện ra đâu, mình cũng chỉ muốn ngồi cùng em ấy thôi mà.]

[Nhưng liệu làm thế có trực tiếp quá không? Em ấy có giận không nhỉ, thôi kệ đi, đợi em ấy đến thì mình sẽ bỏ gấu bông sang chỗ khác. Hu hu, nhưng mình muốn ngồi cạnh em ấy mà.]

Lúc Lee Sanghyeok bước vào, Jeong Jihoon đang chống cằm nhìn hai con gấu bông to đùng ở chỗ ngồi trước mặt, suy nghĩ xem có nên bỏ nó đi hay không.

Thấy cậu đến, anh nhanh chóng đứng dậy.

"Để, để tôi bảo phục vụ bỏ đi...."

"Không sao đâu ạ, em ngồi cạnh anh là được mà."

Nghe Lee Sanghyeok nói vậy, hai mắt Jeong Jihoon sáng lên.

[A a a a, ngồi cạnh nhau!]

[Vậy nếu mình khẽ dịch lại gần em ấy, em ấy có phát hiện ra không nhỉ?]

Sau đó Jeong Jihoon quay qua đọc thực đơn.

Anh lén lút dịch về phía Lee Sanghyeok .

[Hề hề! Gần vãi!]

.

Jeong Jihoon là chàng trai dịu dàng lại chu đáo.

Anh biết lấy khăn giấy, rót đầy nước trái cây cho Lee Sanghyeok , để cán dao và nĩa về phía cậu.

Hình như Jeong Jihoon biết cậu thích ăn gì nên gọi một bàn toàn là những món Lee Sanghyeok thích.

Đã nói là Lee Sanghyeok sẽ mời anh, bảo anh gọi món mà lại gọi toàn những món cậu thích ăn.

Jeong Jihoon cúi đầu cắt bít tết cho cậu.

Anh khẽ cắn môi, sống mũi cao thẳng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

Người này đang lấy sắc đẹp làm mồi. Trước đây Lee Sanghyeok chỉ nhìn thấy anh từ xa, Jeong Jihoon ở đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh, giống như một thiên sứ.

Bây giờ cách một khoảng gần như vậy, Lee Sanghyeok còn có thể nhìn thấy nốt ruồi trên mặt anh, đó là điều từ trước đến nay cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Lee Sanghyeok nuốt nước bọt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn hỏi.

"Đàn anh Jeong , trước đây chúng mình có biết nhau không vậy?"

Bàn tay đang cắt bít tết của Jeong Jihoon dừng lại.

[Mình nên trả lời thế nào đây!! Chẳng lẽ nói mình chính là cậu bé mũm mĩm ngày xưa lấy chiếc đồng hồ trên bàn giáo viên đưa cho em ấy, xong rồi khiến em ấy bị mắng khóc sao?!]

[Không được không được không được, trước kia em ấy ghét mình, sau đó còn bơ mình nữa, quay sang chơi với thằng nhóc nhìn y như lạc đà ở lớp bên cạnh. Hu hu, mình nên làm gì đây?]

Đồng hồ?

Cậu bé mũm mĩm?

"Trông như lạc đà "?!

Chẳng lẽ anh là....

"Anh Mèo Cam?"

Con dao trong tay Jeong Jihoon rơi xuống đất, phát ra tiếng chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro