Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon ngước đôi mắt lo âu lên nhìn trời. Hai bàn tay vô thức chắp lại với nhau như đang cầu nguyện.

"....Jihoon, cậu đang nhìn gì thế?"

Jihoon bị tiếng gọi này làm cho giật bắn mình, cảnh giác nhìn cậu bạn bên cạnh. "Yên nào, Chobom.... Tớ chỉ.... đang hy vọng Sanghyeok sẽ gặp chuyện thôi."

Chobom khịt mũi, kéo sát hai vạt áo vào người. "Lạnh quá.... Cái cuộc thi ngu ngốc này.... Sao tất cả chúng ta lại phải đứng đây nhìn Sanghyeok liều mạng cơ chứ?" Chobom nhìn lên trời, nhếch miệng. "Con Rồng Đuôi cụt Hungary này không dễ đối phó đâu."

"Uh...." Jihoon rời mắt khỏi Chobom, một lần nữa hướng mắt lên trời, đôi môi mím chặt vì lo lắng.

Đừng bị sao nhé, Jihoon nghĩ.

Đột nhiên một tiếng vút lướt ngang qua đầu, lập tức thu hút sự chú ý của Jihoon. Anh còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì một bóng dáng mờ nhạt đã bay vụt qua trước mặt đám học trò trên khán đài, đồng thời đằng xa vang lên tiếng gầm thật lớn. Jihoon mỉm cười khi thấy rõ tấm lưng Sanghyeok, nhưng ngay sau đó mặt cau lại, kích động nhìn lên trời. Mọi người đồng loạt hét lên, nghiêng ngả né tránh khi nghe thấy tiếng rít giận dữ, cùng tiếng đập cánh sáp đến gần, theo sau đó là cái đuôi to khỏe quét về phía họ.

"Shit! Chobom, cúi xuống!" Jihoon kéo Chobom ngồi sụp xuống đất.

Đuôi con rồng lướt qua ngay trên đỉnh đầu họ.

Cả học trò lẫn giáo sư đều sốt ruột ngước lên. Jihoon chăm chú nhìn xuống chân tường bao ngay trước chỗ mình ngồi, con rồng đuôi cụt đang vừa phun lửa vừa đuổi theo Sanghyeok, cái miệng táp liên hồi. Anh đặt một tay lên ngực, ngăn không cho tim mình nhảy ra ngoài.

Cậu ấy sẽ ổn thôi....

Từng giây từng phút chậm chạp trôi qua.... và Jihoon đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Đúng lúc này, tiếng hoan hô vang dội khắp nơi, Jihoon thở phào nhẹ nhõm. Sanghyeok đã thành công bảo vệ quả trứng vàng và được sang vòng kế tiếp.

"Aww.... Sanghyeok qua cửa an toàn rồi." Chobom nói. "Thế mà tớ còn tưởng...."

"Chobom.... Quan tâm làm gì chứ?" Jihoon phất bàn tay đeo găng về phía cô bạn. "Còn vòng tiếp theo nữa mà, lần này cậu ta gặp may thôi." Jihoon ngạo mạn nói. Nhưng tất cả chỉ là màn kịch anh bày ra cho Chobom xem mà thôi, kỳ thực trong lòng anh đang thầm chúc mừng Sanghyeok.

"Để rồi xem cậu ta có sống sót được qua vòng sau không. Tớ nghe nói cứ qua mỗi vòng, mức độ nguy hiểm lại tăng lên đấy." Chobom mỉm cười gian xảo, nói. "Tớ mong Sanghyeok thua luôn đi."

"Er...uh...." Jihoon lầm bầm, kéo mũ len xuống thật thấp. "Đi thôi. Đám đông kích động quá rồi đấy."

Chobom khịt mũi, khoác tay Jihoon. "Da tớ nứt nẻ hết rồi này. Chẳng đáng chút nào." Chobom đưa tay vỗ vỗ mặt. "Jihoon, thể hiện sự rộng rãi của cậu và cho tớ mượn lọ kem nẻ nhé, được không?"

"Đương nhiên là được." Jihoon quay ra sau. Tất cả các tuyển thủ đều đã trở về lều, bảo dưỡng đũa phép. Hy vọng Sanghyeok không bị thương quá nặng.

  "Phải ở dưới nước trong bốn mươi phút.... Cùng với đám người cá á.... Ôi chúa ơi...." Jihoon xoa xoa tay, nhìn chằm chằm vào mặt hồ đen trước mặt.

Đám người xung quanh reo hò, la ó không ngừng. Rất nhiều nữ sinh, từ tất cả các học viện, đều đang cổ vũ cho Victor Krum. Đương nhiên cho cả Cedric Diggory nữa.

Đúng là con gái.

Jihoon nhếch môi, cố không để ý tới tiếng la hét của đám con gái xung quanh, tầm mắt một lần nữa dán chặt vào mặt hồ đen sâu hoắm, không ngừng cầu nguyện.

Làm ơn, làm ơn trồi lên đi mà, Jihoon thầm nói trong lòng, cứu lấy người cậu cần cứu rồi trở lên đi, Sanghyeok.

Hiệu trưởng nhìn vào cái đồng hồ lớn bên cạnh và thông báo đã hai giờ kém mười lăm. Vậy là chỉ còn mười lăm phút nữa thôi. Khi bong bóng xuất hiện ở giữa mặt hồ, Jihoon đã cho rằng đó là Sanghyeok. Nhưng rồi anh lại phải thất vọng khi người xuất hiện là Krum. Cô nàng Delacour thì đã thua cuộc ở vòng này và hiện đang cuộn người trên bờ kè nơi mà Krum bơi tới. Lông mày Jihoon nhướn cao vì kinh ngạc khi thấy người Krum kéo theo vào bờ là một Minseok đang ho khù khụ không ngừng.

Vậy ra Minseok là người cậu ta cần cứu.... Không biết người Sanghyeok cần cứu là ai nhỉ....

Chỉ còn hai phút nữa là hết giờ và Jihoon bắt đầu phát điên. Sanghyeok vẫn chưa xuất hiện, cậu là người cuối cùng còn sót lại. Diggory đã nổi lên từ 10 phút trước, cùng với Cho Chang. 30 giây trước khi thời gian kết thúc, mặt hồ xao động. Jihoon gần như thở phào thành tiếng khi Sanghyeok cuối cùng cũng trồi lên mặt nước. Đôi mắt xám dõi theo bóng dáng cậu trai nào đó bơi vào bờ, chớp chớp mắt khi Sanghyeok ụp lên bờ, tạo nên một tiếng vang thật lớn. Lee rời khỏi thân hình đang run cầm cập của cậu, lập tức lấy một cái khăn lớn bao lấy người cậu.

"Cảm tạ Merlin...."

––

"Hyeonjoon.... Cậu có biết trong mê cung có gì không?" Jihoon hỏi, cố không để giọng mình nhuốm vẻ lo lắng.

Hyeonjoon nhún vai. "Không. Nhưng nghe nói sẽ có vài sinh vật không được đẹp đẽ cho lắm lẩn khuất xung quanh. Nếu như Diggory hay Sanghyeok cần trợ giúp thì chỉ cần dùng đũa phép bắn ra tia sáng đỏ là được."

"Oh...."

"Cậu hỏi làm gì?"

Jihoon không nhìn cậu bạn, đáp. "Không có gì. Tò mò thôi ấy mà."

"Uhm, cúp vàng được đặt ở trung tâm mê cung. Ai chạm vào nó đầu tiên thì sẽ trở thành Quán quân. Nói chung tất cả những trò này đều nhằm hướng tới cúp vàng, danh vọng và vinh quang bất tận." Hyeonjoon lắc đầu, lầm bầm. "Tớ đã kỳ vọng nhiều hơn thế cơ đấy. Tớ dám cá Sanghyeok chẳng ham hố danh vọng hay vinh quang gì đâu, cậu ta còn cần gì mấy thứ đó nữa chứ."

Jihoon vẫn trầm mặc không nói. Lúc này anh chỉ mong thấyđược bóng dáng Sanghyeok ở lối ra của cái mê cung tăm tối, dày đặc sương mù trướcmặt thôi.

————————————————-

Jihoon nhìn chằm chằm trần nhà. Cuộc thi đấu Tam pháp thuật, anh đã nhớ ra toàn bộ. Jihoon đã bước sang tuổi mười bốn từ hai ngày trước, nhưng phải đến tối nay, ký ức về cuộc thi Tam pháp thuật mới quay trở lại. Anh nhớ được mình đã từng lo lắng cho an toàn của Sanghyeok thế nào, nhớ được trái tim mình gần như ngừng đập khi Sanghyeok ôm theo cúp vàng cùng thi thể Cedric Diggory bước ra khỏi mê cung.

Và cả cảnh tượng hỗn loạn sau đó nữa.

Jihoon còn nhớ mình đã bị đám bạn học xô đẩy thế nào để tới gần hơn chiêm ngưỡng người vừa đoạt chức Quán quân cùng thi thể cứng ngắc cậu ôm trong ngực. Jihoon còn nhớ tiếng hét đau đớn của cậu trai mắt xanh cùng những tiếng tranh luận inh tai nhức óc của các giáo sư. Anh nhớ mình đã rời khỏi khán đài ngay sau đó, không muốn ở lại nhìn thêm bất cứ thứ gì nữa.

Người bị chết đã có thể là Sanghyeok, và Diggory đã có thể là cái người ôm theo thi thể lạnh băng ấy....

Một nỗi lo sợ đột nhiên bao trùm trái tim, thôi thúc anh phải rời giường. Jihoon đi sang phòng Sanghyeok ở đối diện, cửa phòng đang mở. Anh nhẹ chân bước vào phòng, đi đến bên giường cậu, thở dài khi nghe tiếng thở khẽ vang lên đều đều trong bóng tối.

"Cậu còn ở đây.... Cậu không sao...."

Sanghyeok khịt mũi, quay đầu, mặt đối mặt với Jihoon.

"Ngày hôm đó đã có chuyện gì xảy ra? Không một ai biết...." Jihoon thầm thì, một bàn tay dịu dàng đặt lên đầu Sanghyeok, vuốt ve tóc cậu. "Nhưng tôi mừng vì cậu không phải.... không phải cái người được ôm ra ngoài đó...."

Đáp lại anh là tiếng ngáy khẽ của Sanghyeok. Jihoon mỉm cười, rời khỏi giường cậu.

"Tự nhiên lại muốn xác nhận cậu ấy vẫn đang ở đây.... Mình thật ngốc mà." Jihoon hơi cúi người xuống, do dự đặt một nụ hôn lên trán Sanghyeok.

Sau đó anh quay người rời đi, bỏ lỡ tiếng thở dài thật khẽ của Sanghyeok.

———————————————-

"Trông mặt cậu tệ quá, Jihoon!" Minseok nhận xét khi nhìn anh bước ra từ phòng tắm.

Jihoon đảo mắt, ngồi xuống kế Sanghyeok trên bàn ăn. "Cảm ơn cậu, Minseok, vì đã nói ra sự thật."

Sanghyeok ghé đầu ra trước mặt Jihoon, anh chớp mắt nhìn lại cậu.

"Jihoon, cậu có quầng thâm nè." Sanghyeok chỉ chỉ. "Tối qua ngủ không ngon hả?"

"Er.... Tôi...tôi... Không." Jihoon lầm bầm. "Gặp ác mộng thôi." Anh với lấy cái bình đựng nước bí đỏ, tự rót cho mình một cốc. "Mơ thấy những chuyện xảy ra năm thứ tư." Đặt cái bình xuống bàn, Jihoon nhấp một ngụm đồ uống lạnh.

"Cậu không sao chứ?" Sanghyeok lo lắng hỏi. Jihoon gật đầu, nuốt hết chỗ nước bí đỏ trong miệng trước khi cho cậu trai tóc đen một cái cười mỉm.

"Tôi ổn mà, chỉ là đến bốn giờ sáng mới ngủ lại được.... Thế nên sáng nay mới dậy muộn thế."

"Oh...ờ." Sanghyeok do dự nói. "Tôi nghĩ chúng ta có thể ra hồ chơi đùa một lát. Nếu cậu không quá mệt."

"Chơi đùa?" Nụ cười của Jihoon rõ ràng thả lỏng hơn.

"Chơi đùa?" Minseok lặp lại. "Chúng ta không có thời gian để mà...."

"Minseok, chúng ta đã học không ngừng nghỉ suốt mấy tuần qua rồi!" Sanghyeok gần như kích động nói. "Tớ nghĩ ra ngoài hít thở chút không khí trong lành sẽ tốt hơn cho chúng ta đấy." Sanghyeok vừa nói vừa cắt nhỏ cái xúc xích trên đĩa, nước mỡ chảy ra khi cậu dùng nĩa xiên một miếng. "Đầu tớ sắp nổ tung tới nơi rồi nè." Cậu tức tối nhai miếng xúc xích.

Jihoon cầm sandwich lên, cắn một ngụm. "Cậu muốn làm gì, Sanghyeok?" Anh hỏi sau khi nuốt hết đồ ăn trong miệng. Minseok lườm anh từ bên kia bàn. Jihoon thấy được thì thở dài một tiếng. "Minseok.... Sanghyeok nói đúng mà. Mấy cậu nên thư giãn một chút. Suốt mấy tuần qua lúc nào tôi cũng thấy mấy cậu đắm chìm trong đống sách vở. Tôi biết kỳ thi N.E.W.T.s sắp đến.... nhưng mà cậu không thấy học thế này hơi quá à."

"Thế nào là quá?" Minseok sẵng giọng hỏi. "Nếu không chịu khó ôn tập thì mọi chuyện mới tệ ấy."

"Minseok, cậu không thể thả lỏng chút được à?" Sanghyeok thở dài một tiếng. "Nhìn Ronald mà xem, đến giờ cậu ấy còn chưa dậy nổi kìa! Hôm qua chúng ta ngồi học tới tận nửa đêm. Nếu như cậu vẫn muốn rúc trong nhà vào một buổi sáng thứ bảy đẹp trời thế này thì cũng được thôi. Tớ sẽ cùng Jihoon ra hồ."

Cậu phù thủy nheo mắt nhìn hai cậu trai đối diện. Jihoon nuốt nước bọt, còn Sanghyeok thì nhún vai, quay trở lại với bữa sáng của mình. Minseok trừng họ thêm ba giây nữa trước khi đảo mắt, cầm khăn ăn lên lau miệng.

"Thôi được rồi, Sanghyeok, hôm nay chúng ta không học."

Sanghyeok kín đáo giấu nụ cười sau đĩa thức ăn, nhìn sang bên, nháy mắt với Jihoon. Jihoon đỏ mặt, nở một nụ cười đáp lại.

———————————————–

"Bơi?" Jihoon thét lên. "Giữa tháng tư á?!" Anh lắc đầu quầy quầy. "Không không không! Cậu điên rồi, Sanghyeok! Lạnh như thế này mà.... Với lại.... với lại dưới hồ còn có những thứ đó nữa."

Sanghyeok cười khúc khích kéo Jihoon về phía trước. Người kia thì giơ hai tay lên trời, không ngừng lùi lại.

"Jihoon, cậu đã nói sẽ làm mọi thứ tôi muốn cơ mà.... Tôi muốn bơi. Và dưới hồ chẳng có gì ngoài rong rêu và chúng ta đâu. Hoặc cũng có thể có thêm mực khổng lồ nữa."

Jihoon lầm bầm, nhưng không còn lùi lại nữa, mà khoanh tay trước ngực, nhăn mặt.

"Cậu điên rồi." Anh hất đầu về phía hồ. "Nước lạnh lắm đấy biết không hả!"

"Ôi thôi nào, Jihoon." Sanghyeok cười. "Bơi với tôi đi." Cậu cắn môi dưới. "Đi mà?"

Thật tàn nhẫn làm sao.

Jihoon thở phì phì nhìn Sanghyeok. "Thôi được rồi! Nhưng nếu chẳng may tôi bị cảm thì cậu phải chịu trách nhiệm chăm sóc tôi đấy nhé."

"Đương nhiên rồi, tôi là mẹ cậu mà, nhớ không?" Sanghyeok chặc lưỡi khi thấy Jihoon le lưỡi với mình.

––-----

Mười phút sau, Jihoon khoác trên mình duy nhất cái quần bơi đứng bên rìa một bờ kè nhỏ. Anh nhìn xuống cái quần bơi của mình và nhận ra hoa văn không hợp màu da mình chút nào. Đầu tiên cái quần này màu đỏ sậm, hoa văn hình xoáy nước trên ống quần thì lại màu trắng. Jihoon khịt mũi, nhìn sang Sanghyeok, người đang đứng chống hông bên kia.

Quần bơi của cậu thuần một màu đen.

"Cậu biết bơi không đấy?" Sanghyeok đột nhiên hỏi.

Jihoon nhích chân, gật đầu. "Biết chút chút. Ra chỗ sâu quá

thì không được...." Anh chăm chú nghiên cứu mặt hồ phẳng lặng trước mặt, không hề nhận ra Sanghyeok đang lẳng lặng tiến tới phía sau mình. ".... Mà cái hồ này.... Tôi nghĩ chúng ta không nên bơi ra xa bờ quá.... Ai mà biết có gì dưới đó chứ?"

"Không đâu." Sanghyeok thì thầm, mỉm cười đầy gian xảo.

Jihoon quay phắt đầu lại khi nghe thấy tiếng Sanghyeok vang lên ngay sau lưng mình. "Cái...."

"Chuẩn bị dính nước đi nào, Jihoon!" Sanghyeok cười lớn, vòng cả hai tay quanh eo Jihoon, kéo anh cùng nhảy xuống nước.

"SANGHYEOKKKKKKKKK!"

Tùm!

Thế đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro