Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Minhyeong, đi lấy chút súp cho Sanghyeok và Jihoon đi. Hai người họ không ra Đại sảnh đường ăn tối với chúng ta được đâu." Minseok gọi với theo.

"Được rồi!" Minhyeong hét vọng ra từ trong bếp.

Minseok quay đầu lại, nghiêm khắc nhìn Sanghyeok và Jihoon. "Tớ sẽ quay lại ngay." Nói rồi cậu bước ra khỏi bức chân dung, rời đi.

"Đầu tôi nặng trịch rồi...." Sanghyeok than phiền. Jihoon mỉm cười đồng tình, tay bắt đầu cởi áo Sanghyeok. "Cậu làm gì thế, Jihoon?"

Jihoon kéo Sanghyeok nằm xuống, quấn chăn quanh người cậu. "Nằm xuống đi, đặt đầu lên đùi tôi mà nghỉ một lát trước khi Minseok quay lại." Nó bật cười khi thấy mặt Sanghyeok đỏ bừng, rõ ràng không phải vì sốt. "Tôi chỉ định cho cậu mượn đùi làm gối thôi, đừng có nghĩ lung tung. Tôi còn không ngại thì cậu ngại cái gì hả."

"Ah....uhm...." Sanghyeok nghe thế thì thuận theo nằm xuống. "Tôi chỉ không muốn cậu khó chịu thôi. Merlin biết nếu Minhyeong quay lại trông thấy, cậu ấy sẽ tưởng tượng ra cái gì." Sanghyeok nhìn vào đôi mắt xám đối diện. "Cậu biết tính cậu ấy rồi mà."

"Chúng ta có làm gì đâu!" Jihoon tặc lưỡi nói. "Cũng chẳng phải tôi đang quấy rối cậu hay gì." Nó nhướn mày. "Trừ phi cậu muốn tôi làm thế."

Sanghyeok bật cười. "Tốt nhất là đừng. Minhyeong sẽ lên cơn đau tim mất!" Sanghyeok tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại. Khi cảm nhận được làn da lành lạnh của Jihoon chạm lên cái trán nóng rẫy của mình, cậu khẽ thở ra. "Xin lỗi vì khiến cậu bị ốm nhé. Tôi thật ngốc mà. Thật sự xin lỗi cậu."

Draco chặc lưỡi, chỉnh lại chăn cho Sanghyeok. "Dù sao chúng ta cũng đã rất vui mà. Cậu cần thư giãn. Cứ mãi nhốt mình trong phòng hay trong thư viện không tốt cho mấy cậu chút nào."

"Đừng để Minseok nghe cậu nói thế, nếu không cậu sẽ được nghe cậu ấy liệt kê cả trăm lý do vì sao học tập lại tốt cho cậu đấy."

"Chắc rồi." Jihoon đảo mắt, nói. "Giờ thì đừng nói chuyện nữa, mặt cậu đỏ lên rồi đấy, và lần này không phải vì xấu hổ nữa đâu."

Sanghyeok rên rỉ, cố gắng nghiêng đầu sang bên. "Đầu tôi đau quá....Chết tiệt....Cảm tạ Merlin mai là chủ nhật." Trước khi Jihoon kịp nói gì, Sanghyeok lại hắt hơi thêm một cái thật mạnh.

"HẮT XÌ!"

"Giờ nghĩ lại thấy buồn cười thật, lúc đó tôi còn nói nếu tôi mà ốm thì cậu phải chăm đấy." Jihoon trêu chọc. "Không ngờ vị trí lại đảo ngược thế này."

Sanghyeok khịt mũi, quay lưng về phía Jihoon. "Có lẽ tôi cũng cần được ai đó cưng chiều."

"Đứa nhóc to xác."

"Cậu nên cảm thấy may vì tôi đang ốm đấy." Sanghyeok hừ một tiếng. "Không ai gọi tôi là nhóc mà thoát được đâu."

Khóe môi Jihoon nhếch lên, nó khịt mũi, cảm thấy lại muốn hắt hơi.

"Tôi đoán lần này đến lượt tôi chăm sóc cho cậu, dù chỉ trong vài ngày."

——————————————————

.: Lát sau, 8:12 p.m :.

"Uống đi." Minseok giơ ra một lọ chất lỏng màu xanh rợn người, ra lệnh. "Thầy Zefa nói thứ này sẽ giúp cậu giảm sốt, nhưng sau đó cậu vẫn phải nghỉ ngơi, nên đừng mơ tưởng đến chuyện nhảy choi choi khắp nơi nữa. Thầy Zefa còn nói sẽ tiếp tục đưa dược cho cậu uống một lần vào buổi sáng, một lần vào buổi tối. Nhưng thầy ấy cũng bảo không có loại dược nào trị được nghẹt mũi cả, phải chờ khỏi tự nhiên thôi. Lạ nhỉ, phù thủy vậy mà lại không chữa được mấy triệu chứng cảm cúm thông thường."

Sanghyeok gật đầu, đón lấy lọ độc dược, dè chừng nhìn. "Tôi tự hỏi sao không ai nghĩ đến việc cải thiện độc dược cho trông....ngon nghẻ hơn nhỉ."

Jihoon đã uống xong dược và lập tức cảm thấy tốt hơn. Mũi nó không còn nghẹt nữa, và đầu cũng không còn nặng nề. Nhưng như Minseok đã nói, nó vẫn còn phải nghỉ ngơi nhiều. Bị cúm thật khó chịu mà.

"Uống đi, Sanghyeok. Nín thở uống ực một hơi là xong à." Jihoon chỉ dẫn, nhún vai khi thấy ánh mắt ngờ vực của Sanghyeok. "Tôi vừa làm thế xong nè."

"Uống xong thì ăn hết súp, đi tắm rồi về thẳng giường của cậu đi." Minseok nghiêm khắc nói. "Đừng cố nói thêm gì nữa, cậu không được thức khuya, Sanghyeok."

Cậu trai mắt xanh thở dài mệt mỏi. Cậu mệt đến mức chẳng còn sức mà tranh cãi nữa. Mở nắp lọ độc dược ra, Sanghyeok đưa nó lên môi, uống ực một hơi, suýt nôn khi cảm nhận thứ chất lỏng nhầy nhụa trượt qua họng.

"Kinh quá!"

Jihoon nhấc cái lọ không từ trong tay Sanghyeok, đưa cho Minseok. "Giờ thì nhấc mông lên đi tắm đi. Tôi sẽ tắm sau."

Sanghyeok thở phào nhẹ nhõm khi cơn đau đầu biến mất. "Vâng thưa má, má nói gì cũng được hết."

Jihoon tức tối hừ một tiếng, đẩy Sanghyeok đi. "Đi nhanh lên, Minseok đang lườm kìa."

"Kéo khóa áo lên đi, Jihoon." Minseok dùng giọng điệu bà mẹ dạy dỗ con cái nói với Jihoon. "Nếu không cài khóa thì cậu mặc áo khoác có ích gì hả."

"Hah!" Sanghyeok hô lên, đồng thời tránh khỏi tay Jihoon.

Minhyeong khịt mũi, còn Minseok thì hừ một tiếng.

"Chết tiệt." Jihoon lầm bầm, kéo khóa áo khoác lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro