Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minseok bị đánh thức bởi một tiếng thét không được nam tính cho lắm. Trong cơn mơ màng, cậu cho rằng mình nghe nhầm. Nhưng rồi sau đó, cậu lại nghe được một tiếng hắt hơi cùng tràng cười lớn, thành công khiến cậu tỉnh hẳn.

Ai mà dậy sớm thế vào sáng chủ nhật cơ chứ?

Minseok ngáp một cái, ngồi dậy, vươn vai. Đã đến lúc cậu rời giường bắt đầu một ngày mới rồi. Hôm nay, cậu đã lên kế hoạch phải học thật nhiều, để phòng khi ngày mai không có thời gian.

".... Không biết Sanghyeok và Jihoon đã đỡ chưa nhỉ...."

HPDMHPDMHPDM

Sanghyeok đang trộn đều các nguyên liệu trong cái tô trộn thật lớn thì cảm thấy muốn hắt hơi. Không muốn dây bẩn vào tô nguyên liệu, cậu quay phắt đầu sang phải và hắt hơi....

....Thẳng lên người Jihoon.

"Ewww! Chết tiệt! Sanghyeok, kinh quá đi mất!" Jihoon dùng mu bàn tay lau mặt, càu nhàu.

Sanghyeok khịt mũi, cố nín cười khi thấy Jihoon cau có mặt mày chùi má.

"Xin....xin lỗi !" Sanghyeok tặc lưỡi, cố chú tâm vào tô trộn. "Tự dưng muốn hắt hơi.... không nhịn được. Chúng ta nên nhanh lên để còn ăn mà uống th..."

Sanghyeok chưa kịp nói hết câu thì đã bị Jihoon quệt một vệt bột lên mặt.

"Jihoon!" Cậu vờ nổi giận với cậu nhóc tóc vàng, đổi lại tiếng khúc khích của Jihoon. "Được rồi, đừng quậy nữa. Tôi phải làm cho xong chỗ bánh này."

"Đâu nào?" Jihoon thấm ướt khăn, giúp Sanghyeok lau đi vết bột trên mặt.

"Cảm ơn." Sanghyeok lầm bầm, mặt nóng lên khi tay Jihoon cách một lớp khăn lướt trên mặt cậu.

"Không có gì, nhưng mà....làm sao cái thứ này có thể biến thành bánh quế được vậy?" Jihoon ném cái khăn bẩn vào bồn rửa. "Trông nó chẳng khác gì bãi nôn."

"Đừng nói kinh thế chứ, Jihoon." Sanghyeok phàn nàn. "Nhớ cái máy làm bánh không?" Cậu nghiêng đầu, hỏi.

"Uh.... Mà để làm gì?" Jihoon chun mũi, không thể hiểu nổi mấy thứ đồ của Muggle.

"Mười phút trước tôi đã bật máy lên làm nóng." Sanghyeok nói. "Giờ chắc cũng đã đủ nóng rồi đấy."

"Nóng á? Trông chẳng giống gì cả....thậm chí còn chẳng thấy khói bốc lên nữa." Jihoon liếc nhìn cái nắp kim loại. "Thôi kệ đi, giờ chúng ta phải làm gì?"

"Nhấc nắp lên, đổ bột vào trong," Sanghyeok hướng dẫn. "sau đó đóng nắp lại."

"Uhm....ờ..." Jihoon trông có vẻ không tin tưởng lắm nhưng vẫn làm theo hướng dẫn của Sanghyeok. Một đụn khói phả vào mặt Jihoon khiến cậu nhóc phải lui lại phía sau. "Oh ! Nóng thiệt nè !"

"Đã nói rồi mà." Sanghyeok tự đắc nói, đảo mắt khi nhận cái trừng của Jihoon. "Tôi đổ bột vào được chưa nào?"

Jihoon nhếch môi, gật đầu. "Ừ, được rồi."

Sanghyeok lắc đầu, nhấc cái bát tô lên trên máy làm bánh, đổ bột vào khuôn. Khi bột đã đổ đầy cả bốn ngăn, Jihoon đóng nắp lại.

"Bánh sẽ chín sau khoảng nửa tiếng nữa." Sanghyeok nói, dùng khăn ướt lau tay.

"Nửa tiếng á ?!" Mắt Jihoon mở to kinh ngạc.

"Ẹc...ừ?"

"....."

"....Uhm. Có lẽ chúng ta nên kêu gia tinh mang đến thứ gì đó để ăn trong lúc chờ đợi."

"Ừ, tôi đồng ý với cậu, Sanghyeok."

-----------------------------------------

Jihoon nhìn chằm chằm Sanghyeok từ bàn ăn, thấy cậu thở dài, ngón trỏ gõ gõ mặt quầy bếp, quan sát máy làm bánh. Từ mùi hương bốc ra từ cái máy, cậu đoán bánh đã sắp được rồi.

"Xong chưa vậy?" Jihoon bĩu môi, hỏi. "Tôi đói thật rồi đấy."

"....Sắp rồi, Jihoon." Sanghyeok lầm bầm. Hai chiếc đĩa đã được đặt sẵn trước mặt cậu, chai siro thì đang yên vị trên bàn.

Jihoon che miệng ho. Nó đã bắt đầu đau họng, sổ mũi rồi, và thực sự cần phải uống thuốc sớm.

"Mùi gì thơm thế?"

Sanghyeok dời mắt khỏi cái máy làm bánh và mỉm cười khi thấy Minseok bước vào bếp với nụ cười rạng rỡ.

"Chào buổi sáng, Minseok."

Minseok bật cười khi nghe tiếng càu nhàu của Jihoon. "Có vẻ ai đó đang khó chịu này."

"Tôi đói và mệt." Jihoon lầm bầm. "Nhưng lại không thể uống thuốc với cái bụng rỗng, thế nên Sanghyeok nghĩ nên làm ít bánh quế."

"Hai cậu vẫn chưa uống thuốc á?!" Minseok khoanh tay trước ngực, hỏi. "Sanghyeok, sao cậu lại phí thời gian ở đây nấu nướng trong khi cậu và Jihoon lẽ ra đều cần phải nghỉ ngơi hả?" Cậu nhướn mày nhìn cậu bạn mắt xanh.

"Không phải tại cậu ấy đâu." Jihoon lên tiếng, sợ sệt cười khi Minseok quay lại nhìn mình. "Tôi...tôi không biết làm bữa sáng thế nào....thêm nữa, Sanghyeok phát hiện tôi chưa từng ăn bánh quế nên...."

Trên mặt Minseok là biểu tình 'đã hiểu'. "...Nên cậu ấy muốn làm cho cậu ăn thử, mặc kệ sự thật cả hai đều đang bệnh và cần nghỉ ngơi." Khi thấy Jihoon gật đầu, cậu cười cười. "Lẽ ra cậu nên gọi tôi dậy, Jihoon. Tôi rất sẵn lòng làm món gì đó cho cậu ăn."

"Bánh quế sẵn sàng rồi đây!" Sanghyeok reo lên vui vẻ, chạy qua chạy lại quanh bếp, Jihoon và Minseok nhìn cậu chuẩn bị mọi thứ.

"Cậu muốn ăn một chút không, Minseok?"

Minseok phất tay, ngồi xuống đối diện Jihoon. "Nah, không cần đâu. Tớ sẽ ăn cái khác." Cậu chớp chớp mắt nhìn Jihoon đổ siro lên khắp mặt bánh. "Uhm....Jihoon?"

"Hả?" Cậu nhóc mắt xám ngước lên nhìn cậu.

Minseok phát hiện Sanghyeok lắc nhẹ đầu ra hiệu với mình. Cậu nuốt lời định nói xuống, nhớ ra đây là lần đầu tiên Jihoon ăn bánh quế.

"Không có gì, cậu ăn đi." Cậu nhẹ giọng nói.

"Cuối cùng cũng được ăn ! Tôi chờ suốt từ tám giờ tới giờ đấy !" Jihoon cầm dĩa xiên bánh lên, cắn một miếng. Sanghyeok hồi hộp nhìn theo.

"Thế nào?"

Jihoon nuốt hết một mồm bánh, liếm môi. "Ngon tuyệt ! Sanghyeok, cậu nên làm thường xuyên hơn." Nó cắn thêm một miếng và gần như rên lên vì thích thú. Bánh quế ngọt, ấm, thơm mùi trứng với lớp vỏ giòn xốp. "Không ngờ trước đây tôi lại nhiều lần bỏ lỡ món này. Mỗi lần bữa sáng ở Đại sảnh đường xuất hiện bánh quế tôi đều bỏ qua vì chưa thử bao giờ...." Niềm vui trong lòng Jihoon vơi dần, nụ cười cũng ảm đạm đi vài phần. "Cậu có tin được không? Tôi, Jihoon, lại chưa từng thử một món ăn bình thường như bánh quế."

Sanghyeok vươn tay nắm lấy tay Jihoon, siết chặt. "Tôi sẽ làm bánh quế cho cậu ăn, hoặc bất kì món gì mà cậu muốn thử, chỉ cần không quá khó làm." 

Sanghyeok mỉm cười khi thấy Jihoon mở to mắt nhìn mình. "Khi nào cậu muốn ăn bánh gato, hay socola hạnh nhân, thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ làm thử cho cậu ăn. Chúng ta đều biết là cậu thích đồ ngọt mà, phải không Jihoon."

"Socola hạnh nhân....? Đó....đó là cái gì?" Jihoon thì thầm. "Tôi....tôi chưa nghe đến bao giờ...."

"Đừng lo." Sanghyeok nói. "Khi nào cậu muốn thử cứ nói với tôi. Tôi sẽ làm cho cậu."

"Đó....đó...tôi không định dè bỉu gì đâu nhưng đó có phải là một loại tráng miệng của Muggle không?"

"Phải. Đó là một loại bánh làm từ socola, ăn rất ngon." Sanghyeok đáp. "Đừng vội chê bai cho đến khi cậu ăn thử."

"Nếu như là trước đây thì chắc hẳn tôi đã nói gì đó không hay rồi...." Jihoon lầm bầm. "Cha mẹ tôi không bao giờ cho phép tôi ăn đồ ăn của Muggle. Đồ tráng miệng ở nhà tôi đều là những thứ cao lương mỹ vị mà có khi các cậu còn chưa từng nghe đến bao giờ."

"Giờ cậu đâu còn giống trước đây nữa."

"Phải, không còn nữa."

Minseok mỉm cười hài lòng, nhìn hai cậu trai vừa ăn sáng vừa bàn về những việc cần làm hôm nay.

Cậu còn đang tận hưởng cảm giác hài lòng trước thái độ biến chuyển của Jihoon thì đột nhiên cậu nhóc thét lên một tiếng the thé.

"SANGHYEOK!"

"Xin lỗi! Tôi không cố ý...."

"Đây là cái quần ngủ tôi thích nhất đấy !"

"Tôi sẽ giặt cho cậu...."

"Không sạch được đâu! Sanghyeok, cậu phải mua cho tôi một cái quần mới !"

"Cái gì? Thế thì hết mất tiền của tôi à? Quần của cậu làm bằng lụa đấy!"

"Tôi không biết ! Tôi không mặc cái quần này nữa đâu !"

"Jihoon! Chỉ là siro thôi mà! Cũng có phải bị cháy hỏng hay làm sao đâu...."

"Không là không. Cậu phải mua quần mới cho tôi." Jihoon kết thúc câu nói bằng một cái nhéo mạnh lên bắp tay Sanghyeok.

"Ouch! Không được dùng bạo lực!"

Minseok khịt mũi.

Có những thứ muôn đời chẳng thể nào thay đổi.

---

"Không, Sanghyeok, cậu phải nghĩ đến kiểu tóc mà cậu muốn có nữa, chứ không phải cứ cầm đũa phép chỉ vào mình, đọc bùa chú như vậy là được đâu." Minseok nói, ngờ vực nhìn mái đầu Sanghyeok. "Mà rõ ràng là không được rồi. Sanghyeok, cậu phải tập trung trên lớp chứ, sắp thi NEWTs tới nơi rồi mà."

Jihoon bật cười từ chỗ nào đó sau lưng Minseok. Sanghyeok ló đầu ra trừng cậu nhóc.

"Trật tự đi, Jihoon." Sanghyeok bực dọc nói. "Cậu cứ thử tóc rối bù xù đi thì biết."

Jihoon nghe được còn cười lớn hơn nữa, ngay cả Minseok cũng không kìm được bật ra tiếng khúc khích.

"Hah....Tôi...tôi chẳng biết bù xù là cái gì, nhưng mà Sanghyeok, trông cậu....king khủng thật đấy." Jihoon lắp bắp giữa tràng cười.

Sanghyeok tức run người.

"Sanghyeok, bình tĩnh nào, tớ có thể biến tóc cậu trở về như cũ để cậu thử lại lần nữa." Minseok nhẹ giọng nói, dù nụ cười vẫn nở rộng trên mặt. "Chỉ cần nhớ kỹ lời tớ vừa nói là được." Cô quay đầu nhìn Jihoon. "Còn cậu, Jihoon, cậu nên ngừng cười đi. Không hay chút nào đâu."

Sanghyeok và Minseok được bắt cặp thực hành trong lớp Bùa chú hôm nay. Và bài tập về nhà của họ là tự biến cho mình một kiểu tóc đẹp đẽ hơn. Trên lớp, số người sử dụng thành công bùa chú này chỉ đếm trên đầu ngón tay, số còn lại – bao gồm cả Sanghyeok – vẫn chưa thể làm được.

Jihoon cũng đã làm thử cho vui – dưới sự đồng ý của giáo sư Dandy và bằng cây đũa phép mượn của Sanghyeok – và đã tự xoay sở để biến cho mình một kiểu tóc hoàn toàn mới. Một kiểu tóc rối đầy phong cách.

Và không thể nghi ngờ đẹp hơn quả đầu bù xù của Sanghyeok không biết bao nhiêu lần.

"Minseok." Sanghyeok rên rỉ. "Tớ không làm được! Tóc tớ rối tự nhiên rồi và tất cả những gì tớ có thể làm chỉ là cho một cơn lốc cuốn bay hết tóc đi thôi."

Câu nói này càng làm gợi thêm nhiều tiếng cười từ Jihoon.

"Sanghyeok, thử lại một lần nữa đi." Jihoon nói giữa những tiếng khúc khích. 

Cậu nhóc đã thôi không còn cười sặc sụa nữa, chỉ mỉm cười kiên định nhìn Sanghyeok. "Chỉ cần tưởng tượng tóc mình dài...hay ngắn hơn tùy sở thích của cậu là được mà, nhưng đừng có chỉ đũa phép thẳng vào người mình mà đọc bùa chú như thế. Cậu gặp may nên mới không tạo thành một quả cầu lửa trên đầu đấy....oh....nhưng nếu như thế thật thì có khi mai cậu chẳng cần phải lo lắng gì về đầu tóc nữa nhỉ."

Sanghyeok nuốt nước bọt. Jihoon nói đúng, cậu đã gặp may, rất có thể lúc này đầu cậu đã trọc lốc rồi....và thậm chí còn bị bỏng nặng nữa. Khi Minseok kêu cậu tới ngồi đối diện cô, cậu làm theo, kiên nhẫn ngồi đó để cô bạn sửa lại đầu tóc cho mình.

"Được rồi đấy." Minseok lẩm bẩm khi tóc Sanghyeok trở về như bình thường. "Thử lại lần nữa đi."

Cậu trai mắt xanh thở dài, giơ đũa phép lên, vừa nãy cậu đã ném nó sang một bên ngay khi phát hiện tóc mình bù xù không khác gì tổ quạ. Đây cũng là phản ứng bình thường thôi. Cậu nhìn xuyên qua người Minseok, thấy Jihoon cười cười nhìn mình. Và rồi khi nhìn kỹ hơn, cậu thấy được ánh nhìn động viên trong mắt Jihoon. Khi nhận được một cái gật đầu nhẹ từ cậu nhóc tóc vàng, Sanghyeok nhắm mắt lại, chỉ đũa phép vào tóc mình.

---

"Sanghyeok, Jihoon! Trông đẹp đấy!" Nott cười mỉa với Sanghyeok khi cậu và Jihoon vừa bước vào lớp của Kim.

Sanghyeok rên rỉ, cúi đầu, cố sức giấu mình sau lưng Jihoon, người giờ đã cao hơn cả cậu. Jihoon lúc này chắc đã phải mét tám rồi.

"Im đi...." Sanghyeok nhìn Nott chỉ để thấy cậu chàng Slytherin đá lông nheo với mình. "Ôi Chúa ơi..."

Những người còn lại trong lớp bật cười. Sanghyeok mỉm cười nhẹ, theo sau cậu nhóc tóc vàng.

"Tự tin lên nào, Sanghyeok." Jihoon thì thầm, ngồi xuống cái bàn quen thuộc của họ, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. "Kiểu tóc mới của cậu đẹp thật mà. Tôi rất thích."

Khi Jihoon nháy mắt với mình, Sanghyeok cảm thấy tim nhảy loạn trong ngực.

"Uhm.... Có lẽ cũng không quá tệ, đằng nào tôi cũng phải cắt tóc mà..." Sanghyeok ngồi lên cái ghế Jihoon chỉ. "Chỉ là....tôi cảm thấy phần sau gáy hơi trống thôi."

Jihoon đảo mắt, đặt tay lên đầu Sanghyeok. "Tóc cậu trước giờ vẫn luôn quá dày rậm. Như thế này tốt hơn nhiều. Kiểu tóc mới của cậu ôm sát gương mặt....trông cũng mềm mại hơn nữa.... Cậu...." Jihoon đỏ mặt, rời tay ra, tránh ánh nhìn của Sanghyeok.

"Tôi làm sao cơ ?!" Sanghyeok hỏi. "Trong tôi kỳ quặc lắm à?.... Tôi đã biết là tôi không nên để thế này mà!" Sanghyeok rên rỉ, gục đầu lên bàn, vùi mặt trong lòng bàn tay.

Jihoon nhìn xung quanh, Kim vẫn đang ở trong văn phòng, những người khác trong lớp thì đều đang chú ý vào chuyện riêng của mình. Cậu nhóc vươn ngón trỏ đỡ lấy cằm Sanghyeok, để cậu trai tóc đen ngước lên nhìn mình.

"Đừng như thế.....Tôi....tôi muốn nói là....cậu để kiểu tóc này rất....uhm...rất đẹp." Jihoon nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng đột nhiên khô khốc. "Sanghyeok, trong mắt tôi cậu lúc nào cũng đẹp." Cậu nhóc hừ một tiếng khi thấy Sanghyeok chớp mắt nhìn mình. "Đừng có chớp chớp nữa đi."

Tim Sanghyeok lúc này đập nhanh tới mức cậu có cảm giác nó sắp vọt ra khỏi lồng ngực. Phải mất một lúc sau cậu mới thoát khỏi tình trạng ngơ ngẩn, mỉm cười với cậu nhóc tóc vàng.

"Cảm ơn cậu, Jihoon."

Không biết là do hoàn cảnh thích hợp, hay do ánh mắt Sanghyeok nhìn mình mà Jihoon đột nhiên cảm thấy một sự thôi thúc trong lòng. Tất cả mọi người còn lại trong lớp học dường như đều trở nên mờ nhạt.....chỉ còn lại duy nhất Sanghyeok cùng ánh mắt cậu ấy chăm chú dõi theo mình.

"....Jihoon, chúng ta không thể." Jihoon nghe được tiếng thì thầm thật nhẹ của Sanghyeok. "Cậu biết mà...."

Lần này tới lượt Jihoon bừng tỉnh. Cậu nhóc nhận ra tay Sanghyeok đang đặt lên tay mình.

"Tôi biết cậu cảm thấy thế nào....Tôi có thể hiểu được." Sanghyeok lắc nhẹ tay Jihoon khi thấy cậu nhóc định mở miệng. "Nhưng mà không được. Jihoon, cậu chỉ mới.....mười lăm tuổi. Tôi nghĩ....khi nào cậu mười bảy tuổi trở lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

"Đúng ha..." Jihoon cười nhạt. "Chỉ là càng nhớ lại nhiều....tình cảm tôi dành cho cậu càng sâu đậm thôi."

Sanghyeok thả tay Jihoon ra, nhấc túi sách để lên mặt bàn. "Tự nhiên lại nói vậy...." Cậu lầm bầm.

"Gì cơ?"

Sanghyeok lấy sách ra, lắc đầu, "....Không có gì."

Jihoon nhướn mày nhìn cậu trai tóc đen. "Cậu đang có chuyện gì giấu tôi phải không, Sanghyeok?" Jihoon đảo mắt, chống tay lên bàn. "Cậu biết đấy, đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao cậu lại có vẻ thích thú với nụ hôn tôi dành cho cậu lúc mười hai tuổi như thế."

"Đó là vì....Lúc....lúc này tôi chưa muốn nói với cậu." Sanghyeok rầu rĩ nói. "Biết được cậu thích tôi bấy lâu nay với tôi mà nói đã khó tiếp nhận lắm rồi.... Cậu không biết được tôi muốn làm gì với cậu đâu."

"Ý cậu là sao?" Jihoon hỏi, Sanghyeok chỉ lắc đầu thay lời đáp lại. Jihoon nheo mắt, môi mím lại thành một đường thẳng. "Thôi được rồi. Nếu cậu chưa muốn nói thì thôi vậy. Nhưng tôi vẫn muốn được nghe câu trả lời từ cậu. Tôi rất trông chờ vào buổi nói chuyện của chúng ta đấy."

Trước khi Sanghyeok có cơ hội mở miệng, Kim đã rời khỏi văn phòng của mình, tay ông vung lên, trên bảng lập tức xuất hiện từng hàng chữ viết cách thức điều chế độc dược mà họ phải làm hôm nay. Sanghyeok nhìn sang bên, thấy Jihoon đã mở sách đúng trang Kim yêu cầu. Tất cả những gì Sanghyeok nhìn thấy là một đoạn chữ dày đặc và bức hình miêu tả độc dược. Cậu rên rỉ, đổi lại một cái nhếch mép từ Jihoon.

"Không sao, Sanghyeok." Cậu nhóc tóc vàng đứng dậy, lạnh nhạt nói. "Độc dược này không khó điều chế lắm đâu." Rồi không đợi Sanghyeok đáp lại, Jihoon đã xoay người rời đi.

Khỉ thật, Jihoon!

Sanghyeok nghiến răng, theo sau cậu nhóc tóc vàng.

Giá mà cậu biết tôi muốn ôm cậu....

hôn cậu cho vơi đi hết phiền não của cậu nhiều thế nào.

————————————————

.: Thứ ba, ngày 2 tháng 5 năm 1998 – 10:52 p.m :.

Sanghyeok đang đứng ngay trước cửa phòng Jihoon. Cánh cửa trước mặt cậu vẫn đóng kín từ hai tiếng trước. Cả ngày hôm nay Jihoon đã làm mặt lạnh với Sanghyeok, chỉ bởi vì mâu thuẫn nhỏ của họ trong tiết Độc dược. Đó thậm chí còn chẳng phải một cuộc tranh cãi, Sanghyeok chỉ chưa sẵn sàng tiết lộ tất cả mọi thứ cho Jihoon mà thôi.

Tiết Độc dược hôm nay vừa kết thúc, Jihoon đã phóng như bay ra khỏi phòng học, không thèm chờ Sanghyeok đuổi kịp như mọi ngày. Minseok đi bên cạnh Sanghyeok nhìn cậu nghi hoặc. Sanghyeok đáp lại bằng một cái nhún vai, tiếp tục theo sau cậu nhóc tóc vàng, người rõ ràng là đang tức giận.

Nhiều giờ đã trôi qua mà Jihoon vẫn giữ nguyên cách cư xử của mình. Sanghyeok hỏi gì Jihoon cũng đáp cộc lộc. Đến tiết học cuối cùng thì Sanghyeok hoàn toàn bỏ cuộc trong việc bắt chuyện với Jihoon.

Bữa ăn tối diễn ra trong yên lặng. Minseok biết có gì đó không đúng đã xảy ra, thậm chí đến cả Minhyeong cũng rất thức thời mà ngậm miệng cả buổi. Bữa tối vừa kết thúc, Jihoon đã xin phép trở về phòng, trước khi đi lườm Sanghyeok một cái.

Và giờ, sau hai tiếng, Sanghyeok đang đứng đây, trước cửa phòng Jihoon.

"....Sanghyeok?"

Sanghyeok dời mắt khỏi cánh cửa đóng kín trước mặt và thấy Minseok đang đứng trước cửa phòng cậu. Cậu mỉm cười nhẹ với bạn. Minseok bước đến gần, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Jihoon không sao chứ?"

"Tớ....tớ không biết nữa." Sanghyeok đáp. "Bọn tớ....mới cãi nhau, tớ đoán thế."

"Về cái gì?" Minseok luôn rất mẫn cảm với những chuyện này.

"Cậu hỏi tớ.... Jihoon cảm thấy tớ đang giấu giếm cậu ấy cái gì đó. Mà đúng thế thật." Sanghyeok thở dài, dựa người lên bức tường phía sau. "Tớ cũng muốn cho cậu ấy biết tình cảm của tớ lắm.... Nhưng mà lúc này thì chưa được, Minseok."

Minseok ậm ừ. "Cậu nói đúng, chờ đến khi Jihoon mười bảy tuổi vẫn tốt hơn. Như vậy tình cảm của cậu mới có thể công khai." Cô khẽ nhếch môi. "Ôi, Sanghyeok, tớ biết cậu muốn nói cho Jihoon biết cậu cũng thích cậu ấy thế nào mà."

"Chắc là giờ cậu ấy đã tự đoán ra được rồi." Sanghyeok lầm bầm. "Đó cũng chính là lý do cậu ấy tức giận. Chắc hẳn Jihoon muốn tớ trực tiếp nói rõ với cậu ấy, chứ không phải giấu giếm như thế này."

——————————————————

Jihoon nằm ngửa người trên giường, nhìn trần nhà. Cậu đã nằm như thế suốt hai tiếng qua..... suy nghĩ.

Jihoon ghét cái cách Sanghyeok cứ tỏ ra giấu giếm như thế. Cậu cứ nghĩ với những gì mình và Sanghyeok đã cùng trải qua, cậu ấy phải sẵn lòng cho mình biết mọi thứ rồi chứ.

Nhưng có vẻ cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng, Jihoon giễu cợt nghĩ.

Cậu nhóc tóc vàng nhắm mắt lại, thở dài. Không phải cách cư xử của Sanghyeok có gì không đúng, chỉ là cậu ấy cứ do dự mãi thôi!

Rốt cuộc thì cậu ấy đang giấu mình cái gì chứ?!

Jihoon gầm gừ, lật người sang bên, vùi nửa mặt vào gối. Cậu nhóc có thể nghe được tiếng động ngoài cửa. Chắc hẳn là Sanghyeok muốn vào nhưng lại không đủ dũng khí gõ cửa. Jihoon đảo mắt, mỉm cười nhẹ. Rõ ràng Sanghyeok vẫn còn quan tâm tới mình.

Jihoon lầm bầm. Chẳng lẽ Sanghyeok đã có bạn trai rồi? Đó là chuyện cậu ấy muốn nói với mình à?

"Không thể nào...." Jihoon chớp mắt khi tầm mắt dần bị hơi nước che phủ. "Mình có thấy cậu ấy cùng với ai đâu...."

Đừng ngồi đây đoán già đoán non nữa! Hỏi thẳng cậu ấy đi, chết tiệt!

"Bình tĩnh lại nào. Có khi đó chỉ là một món quà bình thường thôi mà...." Jihoon tự gật đầu với mình. Cậu phải tin như thế, bởi vì chỉ cần nghĩ đến chuyện Sanghyeok đã có người yêu, tim cậu lại đau như muốn nứt.

Bởi lẽ Jihoon muốn Sanghyeok thuộc về mình.

Chỉ duy nhất mình.

Người nhà Jeong không chấp nhận chia sẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro