Chap 37: Ngủ cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sanghyeok?"

Cậu trai mắt xanh mỉm cười, hạ sách xuống. Cậu và Jihoon đang ở bên hồ. Hôm nay là một ngày nắng ấm, rất thích hợp để học tập ngoài trời. Đồng thời như vậy cũng giúp cậu tránh được những câu hỏi bất thình lình của Minseok.

Cũng phải nói thêm là, cậu và Jihoon đã nói chuyện trở lại. Jihoon là người mở đầu trước, cứ như thể ngủ qua một đêm cậu nhóc liền quên sạch mọi chuyện vậy. Nhưng Sanghyeok vẫn cảm thấy có gì đó khang khác, có vẻ như Jihoon có chuyện gì đó muốn hỏi cậu.

"Sanghyeok?"

"Ồ, xin lỗi. Tôi đang mải nghĩ...."

Jihoon tặc lưỡi. Cậu nhóc đang nằm gối tay lên đầu, trong bóng râm mà Sanghyeok chọn để ngồi học, tận hưởng khoảng thời gian thư giãn không cần làm gì khác ngoài ngắm cậu trai tóc đen.

Không khí thực yên bình.

"Uhm....Tôi muốn hỏi cậu về....về cái vòng tay...."

Biết ngay mà.

Jihoon nhíu mày khi thấy người Sanghyeok cứng lại. "Lần trước vào phòng cậu tôi đã nhìn thấy nó.... Đó là một món quà à? Tôi biết không phải chuyện của tôi, và....và...." Jihoon lắp bắp, rõ ràng đang lo sợ.

"Không sao mà." Sanghyeok thì thầm. "Tôi biết sớm hay muộn cậu cũng sẽ trông thấy và tôi cũng nên cho cậu biết về nó."

Jihoon lập tức ngừng huyên thuyên. "Vậy....ai đã tặng nó cho cậu?"

Làm ơn đừng nói là bạn trai cậu nhé....

"....Cậu."

Jihoon thở phào nhẹ nhõm....Vài giây sau....

"Cái gì ?!" Jihoon bật người dậy, hơi choáng váng vì ngồi dậy quá nhanh. "Tôi tặng nó cho cậu á? Lúc nào?"

"Tôi không nói dối đâu, Chobom chưa kể cậu nghe về nó à?"

"Khô..." Jihoon khựng lại. "À có, cậu ấy có nhắc đến....khoảng hơn tháng trước. Lúc tôi mười hai tuổi, lần cậu ấy kéo tôi vào phòng ấy." Jihoon quay người lại đối mặt Sanghyeok. "Cậu ấy có hỏi tôi có thấy cậu đeo cái gì đặc biệt không.... Lúc đó tôi đã trả lời là không. Nhưng chính trong buổi tối hôm đó, tôi đã thấy chiếc vòng...." Jihoon quắc mắt nhìn Sanghyeok. "Vậy chuyện cái vòng là sao? Cậu nói là tôi đã tặng nó cho cậu á?"

"Ừ, vào ngày Valentine năm thứ sáu...."

Trong mười lăm phút sau đó, Sanghyeok kể cho Jihoon nghe hết mọi chuyện. Từ việc Chobom phát hiện tình cảm Jihoon giành cho Sanghyeok như thế nào, cho đến chuyện chiếc vòng vốn được chuẩn bị để tặng cho Sanghyeok nhân ngày Valentine. Sanghyeok cũng cho cậu nhóc tóc vàng – rõ ràng đang rất rối rắm – biết là Chobom đã giữ bí mật cho cậu nhóc từ đó tới giờ.

Mặt Jihoon đỏ dần lên theo câu chuyện.

"Tôi....tôi chắc hẳn đã rất muốn thổ lộ với cậu, phải không?" Jihoon lầm bầm. "Thậm chí tôi còn chuẩn bị chiếc vòng này cho cậu, nhưng cuối cùng tôi lại không dám." Jihoon bật cười thất vọng. "Cuối cùng tôi vẫn không đủ can đảm để tặng cho cậu."

"Không phải như thế, Jihoon." Sanghyeok thì thầm, nhích lại gần thân mình run rẩy của cậu nhóc tóc vàng. "Lúc ấy cậu đã rất lo lắng về những người cùng nhà. Chobom đã giúp cậu giữ bí mật này rất tốt, thậm chí đến Hyeongjoon cô ấy cũng không kể."

Jihoon nghe thế thì mỉm cười. "Chobom là một người bạn tuyệt vời....Với tôi, cậu ấy giống như một người chị vậy."

Sanghyeok do dự vươn tay, vòng qua vai Jihoon. Nơi này không còn ai khác ngoài họ, thế nên cậu có ôm Jihoon cũng không sao. Đặc biệt là lúc này cậu ấy có vẻ cần được ôm.

Sanghyeok bật cười khi thấy Jihoon có vẻ rất thoải mái trong vòng tay mình. Cơ thể hai người vừa khít với nhau. Cảm giác này thật đúng đắn.

"Cậu biết không? Tôi đã nghĩ rằng một ai đó khác tặng chiếc vòng cho cậu đấy."

Sanghyeok nhếch môi khi nghe lời thú nhận của Jihoon. "Cậu ghen à?" Nhưng nụ cười trên môi cậu nhanh chóng phai nhạt khi phát hiện Jihoon siết chặt áo chùng trong tay.

"Tôi không muốn nghĩ đến cậu ở bên một người nào đó khác chút nào." Jihoon nghiêng đầu, cọ cọ chóp mũi vào cần cổ Sanghyeok. "Chúng ta....ở ngoài này thêm một chút nữa được không. Cảm giác thật tốt.... Tôi không muốn trở lại phòng chút nào, trong đó thật ngột ngạt."

Sanghyeok thuận theo để Jihoon kéo mình ngã người lên thảm cỏ, cũng không kháng cự khi cậu nhóc ôm chặt mình, coi ngực mình như cái gối đầu. Mà ngược lại, cậu vòng tay quanh người cậu nhóc giờ đã cao hơn mình.

Không sao hết.

Dù sao cậu cũng muốn làm như vậy mà.

————————————————

"Sao cậu lại ở đây? Có gì không ổn à?" Giọng lo lắng hỏi.

"....Tôi không ngủ được. Có quá nhiều thứ trong đầu."

"Jihoon, đã hơn hai giờ sáng rồi đấy.... Cậu có....cậu có muốn ở lại đây đêm nay không? Tôi không phiền đâu...."

Là một lời mời.

"Tôi....Chỉ là tôi vừa nhớ lại ký ức năm thứ sáu. Quá nhiều chuyện đã xảy ra." Jihoon ngồi xuống mép giường Sanghyeok. "Tôi mừng là cậu đã chấp nhận món quà của tôi....Dù nó đến muộn một năm." Cậu nhóc tóc vàng chầm chậm ngả người lên giường.

"Tôi còn chưa chính thức cảm ơn cậu nhỉ." Sanghyeok thì thầm, nhích sát lại gần cậu nhóc kế bên. "Chiếc vòng rất đẹp....Tôi thích lắm."

"Tôi thật sự rất vui vì cậu đã không ném nó đi. Đó là điều mà lúc đầu tôi lo lắng nhất."

"Chobom kể với tôi rồi.... Tôi cũng không ngờ cậu lại ngốc như thế đấy." Sanghyeok mỉm cười khi nghe tiếng tặc lưỡi của Jihoon.

"Phải, tôi thật ngốc vì đã yêu cậu."

".... Không phải vậy. Nếu mà như thế thật thì tôi cũng ngốc à."

Bật cười nhẹ.

"Có lẽ cả hai chúng ta đều ngốc." Jihoon nghiêng đầu, đối diện với Sanghyeok. "Tôi sắp mười bảy rồi, Sanghyeok."

"Tôi biết."

"Liệu mọi chuyện có thay đổi không?"

"Sẽ không có gì thay đổi hết, Jihoon. Cậu vẫn rất quan trọng với tôi, như tôi đã nói tuần trước ấy. Cậu muốn có câu trả lời, tôi sẽ cho cậu câu trả lời."

"Tôi rất mong được biết." Những ngón tay Jihoon tìm được, quấn lấy tay Sanghyeok bên dưới lớp chăn.

"Ngủ đi, Jihoon." Sanghyeok nắm ngược lại tay Jihoon...

"....Cảm ơn cậu."

Sanghyeok chờ cho tới khi hơi thở của Jihoon đều đặn trở lại. Cậu vươn tay, gạt đi những lọn tóc vàng quẹt qua mắt Jihoon.

"Tôi yêu cậu...." Sanghyeok nhắm mắt, nụ cười nhẹ vẫn nở trên môi.

Gian phòng chìm vào yên lặng.....

——————————————————

Sanghyeok thức dậy với một cánh tay ôm chặt quanh eo. Cậu khẽ nhúc nhích, đụng phải cơ thể rắn chắc phía sau. Sanghyeok mỉm cười, nhớ lại đêm qua, Jihoon đã lẻn vào phòng mình. Cậu lay nhẹ khuỷu tay Jihoon, dù rất muốn nằm như thế thêm một lúc nữa nhưng biết rằng không thể.

".....Nngh.... Yên nào, Sanghyeok...." Jihoon hôn nhẹ lên gáy Sanghyeok, khiến cậu khẽ rùng mình. "Ngủ thêm chút đi....Mới rạng sáng thôi mà...."

Sanghyeok chặc lưỡi, nắm lấy bàn tay Jihoon đang đặt trên bụng mình. "Không còn sớm nữa đâu, Jihoon."

"Với tôi thì vẫn sớm. Cậu mà còn nhúc nhích thêm nữa thì tôi không dám hứa sẽ không làm gì cậu đâu đấy...."

Hơi thở ấm áp phả lên gáy, khiến tóc cậu dựng đứng hết cả lên.

"Cậu nên về phòng đi.... Nếu như Minseok hay Minhyeong phát hiện phòng cậu không người? Hoặc nhỡ hai cậu ấy xộc vào đây gọi tôi dậy thì sao hả? Cậu biết là thi thoảng Minseok vẫn làm vậy mà." Sanghyeok xoay người lại trong vòng tay Jihoon, mỉm cười với cậu chàng tóc vàng còn đang ngái ngủ. "Về phòng và tranh thủ ngủ thêm chút đi."

Jihoon gầm gừ, rút tay lại. "Thôi được rồi....Tôi sẽ về phòng." Cuối cùng cũng chịu mở mắt nhìn Sanghyeok đàng hoàng. "Nhưng cậu phải hôn tôi cái đã."

Sanghyeok chặc lưỡi. "Chỉ lúc không có người khác thôi nhé, Jihoon. Nhớ đấy."

"Hmm...." Jihoon bĩu môi, đổi lại là tràng cười từ Sanghyeok.

"Ôi trời, cậu làm tôi nhớ lại hồi còn nhỏ sáng nào cậu cũng đòi được hôn chào buổi sáng.... Đáng yêu không chịu được."

Jihoon cứng người.

Sanghyeok bật cười khúc khích, nghiêng người lại gần, hôn nhẹ lên môi Jihoon. Khi dứt ra, cậu kinh ngạc trông thấy vệt ửng đỏ trên má Jihoon.

"Thật tuyệt...." Jihoon thì thầm. "Tôi không chờ được đến khi mười bảy tuổi mất."

"Đi đi.... Gặp lại cậu sau." Sanghyeok mỉm cười. "Tôi nghĩ là tôi sẽ ngủ thêm tiếng nữa."

Jihoon đứng dậy khỏi giường, dém chăn lại cẩn thận và rời khỏi phòng. Sanghyeok nghe thấy tiếng 'click' nhỏ khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại.

Cậu thở dài mơ màng, nhắm mắt và một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

-------------------------------------

Kim, giáo sư độc dược của Hogwarts, lúc này đang phun nọc độc với đám học trò năm thứ bảy. Ông nhếch môi khi thấy Longbottom run lên dưới ánh mắt mình; đứa nhỏ đáng thương đang cắt nguyên liệu độc dược và đã chọn sai thời điểm để ngước nhìn lên. Đôi mắt đen thẳm của giáo sư độc dược rời khỏi người đứa học trò mập mạp, lượt một vòng căn phòng. Sanghyeok và Jihoon ngồi gần cuối lớp, đương chụm đầu vào nhau khúc khích cười.

Trong lớp học của ông đáng lẽ không nên xuất hiện tiếng cười cợt mới phải.

"Sanghyeok!" Đôi môi mỏng của Kim khẽ cong lên sung sướng khi Sanghyeok giật phắt đầu ra khỏi Jihoon, ngước lên nhìn mình. "Trò đang làm cái gì thế hả? Thôi cười cợt lại ngay và tiếp tục hoàn thành độc dược của trò đi." Kim híp mắt. "Đừng để đến khi ta xuống kiểm tra phát hiện ra chút cặn đen nào trong vạc của trò đấy."

Kim khá hài lòng khi nghe được tiếng 'vâng, thưa thầy' yếu ớt từ thằng nhóc, để lộ một nụ cười nhẹ, nhưng rất nhanh mặt lại trở về vô cảm.

"Sao các trò dừng hết lại thế hả?!" Kim gào thét với cả lớp. "Các trò chỉ còn có hai mươi phút nữa thôi đấy và ta muốn tất cả các trò phải nộp độc dược của mình lên trước khi rời khỏi lớp! Nếu ta là các trò, ta sẽ không để lãng phí thời gian như thế đâu!"

Một tiếng rên khẽ vang lên từ chỗ Longbottom, Minseok cau mày trước khi tiếp tục công việc. Đám Slytherin nhà ông thì vẫn yên lặng, tập trung như mọi lúc. Khi tầm mắt Kim lướt đến chỗ Sanghyeok và Jihoon, ông thấy hai đứa đã cần mẫn làm việc.

Sanghyeok thực may vì được bắt cặp với Jihoon, đó là do cậu học trò tóc vàng khăng khăng đòi làm bạn cặp với Sanghyeok đến hết năm. Kim chẳng thể hiểu tại sao đứa học trò yêu thích của mình lại tốt với Sanghyeok, với một Gryffindor, đến vậy. Thứ gì đó đã thay đổi nhưng ông không rõ là gì. Mà thôi, Kim lắc đầu, cũng chẳng phải chuyện của mình.

Khi ông chỉ vừa mới quay đi chấm điểm bài tập của vài đứa năm nhất, một tiếng 'bụp' nhỏ từ hướng Longbottom vang lên. Trước khi Kim kịp thốt ra tiếng nào, cả phòng học đã bị khói đặc bao phủ. Giáo sư độc dược thở dài, nhéo nhéo sống mũi, chỉ vừa mới đây thôi ông còn tự nhủ với mình rằng hôm nay là một ngày thoải mái.

Nhưng giờ thì không còn nữa.

"Longbottom!"

---

Sanghyeok khẽ cười khúc khích khi ngón tay Jihoon dưới gầm bàn cứ chạy dọc trên đùi cậu. Từ khi Jihoon bước sang tuổi mười sáu, họ bắt đầu chọn ngồi bàn cuối lớp. Jihoon nói là như vậy họ sẽ khó bị phát hiện hơn. Sanghyeok đã cho rằng thế cũng chẳng hại gì, cho đến khi Jihoon bắt đầu làm vài việc mờ ám.

Cũng không phải Sanghyeok thấy phản cảm vì chúng.

"Jihoon.... Thôi nào." Sanghyeok thì thầm, cắn môi ngăn không cho tiếng khúc khích vang lên quá rõ ràng. Tay Jihoon lúc này đã dời đến đầu gối cậu, chọt chọt chỗ đó.

Cậu trai tóc vàng nhích lại gần hơn, cho tới khi đầu họ gần như chạm vào nhau. Cậu chàng vớ lấy vở Sanghyeok, nhìn từ trên xuống dưới, như thể đang tìm gì đó. Trông hai người quả thực giống như đang bận bịu điều chế độc dược vậy. Jihoon không muốn Sanghyeok lại bị giáo sư Kim mắng nữa.

"Tốt hơn hết là cậu nên chú tâm vào điều chế độc dược đi, Sanghyeok." Jihoon khẽ thì thầm, ngừng chọt chọt, nhưng tay trái vẫn đặt trên đầu gối Sanghyeok. "Đến lúc khuấy hai mươi vòng ngược chiều kim đồng hồ rồi đấy."

Sanghyeok mỉm cười, vươn tay trái ở dưới gầm bàn, tìm được tay Jihoon, nắm lấy. "Đừng chọt tôi nữa, tôi sắp không nhịn được cười rồi này. Cậu biết điểm nhột của tôi mà tôi lại không biết của cậu, thật không công bằng chút nào." Sanghyeok vờ cau mày khi thấy nụ cười nhếch mép của Jihoon. "Với lại tôi không muốn giáo sư Kim tới đây và phát hiện ra chúng ta đang làm gì đâu."

"Làm gì là làm gì cơ?" Jihoon giả đò vô tội hỏi. Sanghyeok chặc lưỡi, vươn tay phải với lấy que khuấy bằng thủy tinh.

"Cậu biết là gì rồi mà." Sanghyeok đáp, nắm tay Jihoon chặt hơn dưới gầm bàn. "Sắp rồi, Jihoon, sắp rồi."

Jihoon tạm rời mắt khỏi Sanghyeok, bên kia, Kim vẫn chưa thôi mắng Neville.

"Những bốn ngày nữa...." Jihoon bĩu môi. "Với lại tuần tới cậu thi N.E.W.T.s rồi. Chúng ta sẽ chẳng có được bao nhiêu thời gian bên nhau."

"Uhm, cậu biết là kỳ thi này cũng chẳng khác gì O.W.L.s mà." Sanghyeok nói, tay vẫn đang khuấy vạc dược. "Chỉ là khó hơn nên cũng kéo dài hơn một chút thôi."

Jihoon hừ một tiếng đáp lại. "Tôi phải nói chuyện với thầy Kkoma mới được.... Năm nay tôi không tham dự kỳ thi được...." Mắt Jihoon mở to sợ hãi. "Vậy chẳng lẽ tôi còn phải ở lại đây thêm một năm nữa á?"

Sanghyeok nghẹn lời, tay cũng khựng lại. "Tôi...tôi chưa nghĩ tới...." Sanghyeok lén nhìn qua lớp tóc mái, thấy Kim đang lởn vởn quanh mấy dãy bàn gần bục giảng, đã sắp đi tới bàn họ rồi. "Chúng ta có thể đi luôn hôm nay, nếu cậu muốn. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này...."

Jihoon buông tay Sanghyeok ra, khoanh tay để trên bàn, tâm trạng rõ ràng chùng xuống.

"Tôi thực sự không muốn ở lại trường.... một mình chút nào...."

Sanghyeok lập tức cảm thấy trống rỗng khi hơi ấm Jihoon rời khỏi, nhưng lúc này, còn một vấn đề nghiêm trọng hơn cần giải quyết.

"Cậu đã tham dự tất cả các tiết tôi học năm nay.... Mà tôi đoán là lịch học năm bảy của cậu chắc cũng không khác tôi nhiều lắm.... Nếu thật là vậy....thì khi cậu trở lại tuổi mười bảy – mà chắc chắn cậu sẽ trước khi kỳ thi đến – có lẽ cậu có thể tham dự kỳ thi cùng bọn tôi. Tôi sẽ hỏi thầy Kkoma cho cậu."

"Thật chứ?" Jihoon phấn khích hỏi, mắt dường như cũng tỏa sáng. "Cậu có thật sự nghĩ là thầy Kkoma sẽ cho phép tôi tham dự không? Ôi, tôi còn nhớ hết những gì cậu học trong năm nay đấy! Dù có vài tiết cậu ngủ gật..." Jihoon bật cười khi thấy Sanghyeok bĩu môi với mình, "....thì tôi vẫn nghe giảng và thậm chí còn ghi bài giúp cậu nữa." Nụ cười nở rộng trên môi cậu trai tóc vàng. "Vậy cũng đâu khác gì chính bản thân tôi đi học, chỉ là bề ngoài tôi nhỏ hơn thôi mà."

"Yên nào, Jihoon." Sanghyeok khẽ nhắc khi thấy Kim liếc tới chỗ mình. "Giáo sư Kim đang đến đấy. Hết tiết cuối tôi sẽ dẫn cậu tới gặp thầy Kkoma, được chứ?"

Jihoon gật đầu ngay tắp lự. "Cảm ơn cậu, Sanghyeok..." Cậu chàng mỉm cười bẽn lẽn khi Sanghyeok chọt nhẹ lên má mình.

Đương nhiên là lựa lúc Kim không chú ý rồi.

"Không có gì." Sanghyeok khẽ nói, tranh thủ nhìn vạc dược, thầm

cảm thấy may mắn khi độc dược mình điều chế không biến thành một đống cặn đen. "Kim không thể nào phát giận với tôi được, màu sắc quả chuẩn. Là màu hồng nhạt." Sanghyeok khựng lại. "Sao độc dược chữa căng cơ lại màu hồng nhạt nhỉ? Sao không phải màu xanh hay màu gì.... nam tính hơn chút chứ?"

Jihoon vội vàng bưng tay che cái cười mỉm khi Kim lướt qua chỗ mình, đánh giá thành quả công việc của Sanghyeok.

Sanghyeok của mình quả là đáng yêu mà.

————————————————–

"Jihoon, hôm nay trông cậu bồn chồn quá đấy." Minseok nhận xét. Cô hiện đang ngồi đối diện Jihoon và Sanghyeok, với Minhyeong bên cạnh.

Jihoon chỉ mỉm cười, nhét thêm một dĩa spaghetti vào miệng. Cậu khép mắt, gần như rên lên khi đầu lưỡi chạm tới hỗn hợp phô mai và sốt cà chua. Merlin biết cậu yêu món spaghetti ngày thứ hai này thế nào! Minseok đảo mắt, nhìn sang Sanghyeok, hy vọng có được câu trả lời cho thắc mắc của mình từ cậu bạn.

"Hey." Sanghyeok vẫy vẫy dĩa ăn, nói. "Đừng nhìn tớ thế chứ. Jihoon chỉ hơi hồi hộp vì bọn tớ chuẩn bị tới gặp thầy Kkoma thôi. Cậu ấy đang lo sẽ phải ở lại Hogwarts thêm một năm nữa."

"Oh....Oh!" Minseok mở to mắt. "Cũng đúng nhỉ.... Hai cậu định đi hỏi thử xem Jihoon có thể thi N.E.W.T.s cùng bọn mình không chứ gì?"

"Ừ.... Tớ mong là thầy Kkoma đồng ý." Sanghyeok thì thầm. "Dù sao thì Jihoon cũng sẽ trở về tuổi mười bảy trước ngày thi mà."

Môi Minseok mím thành một đường thẳng. "Uhm, và Jihoon cũng đã tham gia đủ các tiết học cùng bọn mình...."

Jihoon nuốt hết thức ăn trong miệng trước khi nói, "Tôi cũng nghĩ thế, nhưng tôi vẫn lo thầy Kkoma không đồng ý vì tôi không đủ tuổi, và vì việc ngồi trong các lớp học của tôi không được tính là tham dự tiết học."

"Thầy Kkoma là người hiểu lý lẽ mà." Sanghyeok dùng dĩa sắn một miếng thịt viên, nói. "Thầy ấy sẽ nghe chúng ta giải thích và cho chúng ta câu trả lời tốt nhất thôi."

"Hy vọng thế...."

Đúng lúc này, Minhyeong dùng xong đĩa mì Ý, với lấy cái khăn ăn, che miệng, ợ một tiếng. Minseok nhăn mặt, còn Sanghyeok thì chỉ bật cười. Jihoon nhướn mày nhìn cậu trai tóc đỏ.

"Còn có thể ợ to hơn được không vậy, Minhyeong?" Jihoon hỏi.

Minhyeong gấp khăn ăn lại, nhấp một ngụm nước quả. "Có thể, nhưng tôi không cho rằng cậu muốn xem đâu." Cậu chàng hài hước nói. "Dù sao thì, tôi nghĩ cậu không cần phải quá lo lắng đâu. Tôi dám cá nếu cậu thi N.E.W.T.s, kết quả của cậu nhất định sẽ tốt hơn tôi. Trí nhớ của cậu rất tốt, cậu có thể nhớ mọi thứ giáo sư dạy trên lớp mà!"

Jihoon đỏ mặt. "Uhm... Không phải chỉ là ghi nhớ đơn thuần đâu. Cậu phải hiểu mới được."

Sanghyeok gật đầu đồng tình. "Thôi nào, các cậu. Sắp đến tiết Biến hình rồi đấy, tớ không muốn bị thầy Kkoma giận vì vào muộn đâu."

Minseok liếc nhìn đồng hồ đeo tay. "Chỉ còn mười phút nữa, chúng ta nên đi thôi." Cô đứng dậy, vắt túi sách lên vai. "Đi thôi nào."

Sanghyeok cũng với lấy túi sách, đứng dậy, Minhyeong đã đứng kế Minseok rồi. Đoàn người rời khỏi Đại sảnh đường. Tay Sanghyeok vô tình quẹt vào tay Jihoon.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi." Cậu lầm bầm, ngón tay móc lấy ngón tay Jihoon, khiến cậu trai tóc vàng khẽ rùng mình một cái.

—————————————————-

"Soda máu." Sanghyeok nhìn bức tượng đá đầu thú, chờ nó dịch chuyển.

"Soda máu á?" Jihoon lúng túng hỏi. "Sao cậu..."

Cậu trai tóc vàng há hốc miệng, trợn mắt nhìn bức tượng đầu thú vừa xoay tròn vừa chầm chậm dịch sang bên, để lộ cầu thang dẫn lên trên.

"Wow.... Tôi không....Tôi chẳng có lý do gì để đến đây thường xuyên cả, nên không....biết." Jihoon lắp bắp nói.

Sanghyeok chặc lưỡi, nắm tay Jihoon. "Đi thôi, chắc hẳn thầy Kkoma đang đợi chúng ta đấy."

"Gì cơ? Sao thầy ấy biết được?" Jihoon theo Sanghyeok lên cầu thang. "Tôi không tin đâu."

"Tin tôi đi. Thầy ấy biết đấy."

HPDMHPDMHPDM

"Vào đi, các chàng trai. Thầy đang đợi các trò đấy." Sanghyeok và Jihoon vừa bước vào văn phòng rộng lớn đã nhận được lời chào hỏi thân mật của thầy Kkoma, vị hiệu trưởng già đang cầm một chiếc bút lông, nhưng vừa thấy hai người xuất hiện đã bỏ nó xuống bàn. "Thầy có cảm giác hai trò sẽ tới thăm thầy hôm nay."

Jihoon thở dốc, khẽ tới mức chỉ mình Sanghyeok nghe được. Cậu trai tóc đen suýt bật cười, nhưng không nói gì. Khi thầy hiệu trưởng già vẫy tay, biến ra hai cái ghế tựa, Sanghyeok cùng Jihoon lập tức bước tới, ngồi xuống ghế. Jihoon khẽ hắng giọng, cảm thấy bồn chồn dưới ánh nhìn của thầy Kkoma, dù biết như vậy có vẻ hơi thô lỗ. Thầy hiệu trưởng mỉm cười nhẹ, đôi mắt xanh lấp lánh bên dưới cặp kính bán nguyệt.

"Trò Malfoy, trò có chuyện gì muốn nói với ta phải không?"

Jihoon hắng giọng, gật đầu đáp lại. "Vâng ạ, thưa Hiệu trưởng.... và xin hãy gọi con là Jihoon."

"Tốt lắm. Nói đi, Jihoon." thầy Kkoma khích lệ. "Ta đoán trò muốn nói với ta về việc tham dự kỳ thi N.E.W.T.s phải không?"

"Cái...? Sao thầy....thôi, quên đi." Jihoon đảo mắt, thở dài, lờ đi tiếng khúc khích rất không ý nhị của Sanghyeok. "Vâng, thưa Hiệu trưởng.... Con...con muốn hỏi liệu....liệu con có thể tham dự kỳ thi N.E.W.T.s lần này không." Jihoon lắc đầu khi thấy thầy Kkoma định nói gì đó. "Thưa thầy, xin hãy nghe con nói hết." Jihoon nghiêng đầu sang bên, thấy Sanghyeok mỉm cười khích lệ nhìn mình.

Nụ cười này đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Jihoon hít một hơi thật sâu, bắt đầu giải thích với thầy Kkoma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro